Nợ Âm Khó Thoát

Chương 350: Hoạn nạn nhà họ dương




Không biết tại vì sao, trong lúc tôi tu luyện, cứ có cảm giác tinh thần bất an, ngày tiếp theo, tôi vẫn đến lớp, sau khi vào lớp học, thấy Dương Nặc không sao, trong lòng yên tâm hơn nhiều.

Bởi vì tối qua tu luyện, cảm thấy tinh thần thấp thỏm không yên, tôi sợ người của môn phái Kháo Sơn sẽ lựa chọn báo thù Dương Nặc, nhưng tôi nghĩ, người của môn phái Kháo Sơn đều là do tôi giết, có lẽ sẽ trực tiếp tìm đến tôi mới đúng,

Hiện tại thấy Dương Nặc an toàn, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

Nhưng không biết tại vì sao, lúc học trên lớp, tôi vẫn cảm thấy bất an, cảm giác này không hề tan biến, đây rốt cuộc là chuyện gì? Từ lúc tôi hiểu tu luyện đến nay, hình như chưa từng xảy ra chuyện thế này.

Buổi chiều ngày hôm đó chúng tôi có tiết tự chọn, Dương Nặc cũng không quay về, bỗng nhiên lúc đang đi ra khỏi tòa học, điện thoại của Dương Nặc reo lên, nhìn qua, hình như là Dương Hùng, bố cô ta gọi đến.

Ngay sau khi Dương Nặc ấn nghe, tôi phát hiện sắc mặt Dương Nặc đại biến, giây tiếp theo, Dương Nặc thét lên thất thanh.

- Bố…

Nhìn dáng vẻ của Dương Nặc, tôi biết đã xảy ra chuyện, tôi vội vàng giật lấy điện thoại trong tay Dương Nặc, bên trong truyền ra một giọng nói u ám.

- Gọi thằng khốn kia mau tới đây, giới hạn mười phút, nhiều thêm một phút, giết một người!

Giọng nói u ám đó khiến người nghe sởn gai ốc, khi nghe thấy vậy, chân nguyên trong người tôi không chịu không chế, trực tiếp toát ra ngoài, giây tiếp theo, điện thoại trong tay đã bị tôi bóp vụn.

- Mau, lái xe về nhà cậu!

Tôi dùng một tay kéo Dương Nặc, thấp tiếng nói, Dương Nặc hình như vẫn chưa bước ra được khỏi tuyệt vọng, nhưng sau khi tôi truyền ít chân nguyên vào người Dương Nặc, cô ta mới tốt hơn một chút,

Cũng may Dương Nặc lái ô tô tới trường, tôi vội vàng cùng Dương Nặc tới bãi đỗ xe, Dương Nặc khởi động xe, bắt đầu phóng như điên trên đường, trên xe, tôi hỏi Dương Nặc lúc trước nghe thấy những gì,

Dương Nặc run rẩy nói, cô ta nghe thấy tiếng thét của Dương Hùng, trong điện thoại Dương Hùng nói Dương Nặc mau chạy đi, nhưng vừa nói xong, lại một tiếng thét thất thanh nữa của Dương Hùng vang lên.

Lúc này, tôi cảm thấy tâm trạng của Dương Nặc rất mất bĩnh tĩnh, cho nên tôi luôn dùng chân nguyên, không ngừng duy trì tinh thần cho cô ta, lúc này nếu Dương Nặc mất kiểm soát, vậy thì không có ai lái được xe rồi, tôi thật thấy hối hận vì không dành thời gian đi học lái xe.

Dùng tốc độ nhanh nhất phóng đến nhà họ Dương, nhưng tôi nhìn thời gian, đã trôi qua ba phút rồi, trong lòng tôi thầm cầu nguyện.

- Không phải đâu, nhất định không phải đâu!

Sau đó, ngay khi tôi đẩy cửa xông vào trong, cả người đứng bất động tại chỗ, bởi ở trước mặt tôi, ngoài máu ra, thì vẫn là máu, trên mặt đất, toàn bộ đều là thi thể.

Trong đó có Dương Hùng, còn cả mẹ của Dương Nặc, hơn mười cỗ thi thể khác, toàn bộ đều là người hầu của nhà họ Dương.

Tôi nắm chặt nắm đấm, cảm thấy trái tim mình đã có chút không chịu khống chế của bản thân.

Dương Nặc phía sau thét lên một tiếng, sau đó trực tiếp ngất lịm đi, tôi nhìn Dương Nặc nằm dưới đất, lúc này Dương Nặc không sao cả, bởi tôi biết, cô ta chỉ chịu cú shock quá lớn nên mới ngất đi.

Kế đó, tôi đưa mắt nhìn lên phía trước.

ở trước mặt tôi, có ba thân người, trong đó có một người tôi biết, chính là tên mặt lạnh chạy thoát tối qua, còn hai người khá tuổi tác lớn hơn, có lẽ khoảng hơn ba mươi tuổi.

khí mùi của hai gã đàn ông nồng nặc hơn tên mặt lạnh, sát khí trên người tôi lập tức lan ra, nhìn chằm chằm hai gã đàn ông.

- Bọn họ, chỉ là người bình thường!

Tôi có gắng áp chế lửa giận trong lòng, nói với ba người trước mặt.

Sau đó, chính vào lúc này, gã đàn ông trung niên ngồi trên sô-pha bỗng cười lạnh, đứng dậy.

- Tao không quan tâm, nhưng đối với mày thì lại khác, bọn họ đều là vì mày mới phải chết, mày giết nhiều đệ tử của môn phái Kháo Sơn như vậy, tao đương nhiên cũng phải giết vài người để xả giận, không phải sao?

Lúc nói, gã đàn ông còn không tỏ ra tự trách hay dằn vặt, nghe vậy, tôi gật đầu, tất cả đã muộn rồi, đúng thật, đều là tại tôi, nếu không phải tại tôi, nhà họ Dương cũng không gặp hoạn nạn khủng khiếp thế này.

Tôi hít sâu hai hơi, sau đó cất tiếng:

- Nói rất hay, nói rất hay đấy! nếu đã vậy, tôi cũng nên giết hai người để xả giận, bắt đầu từ ông đi!

Tiếng nói lạnh lùng truyền ra khỏi miệng tôi, sắc mặt tôi phủ một tầng sương lạnh giá, thân người hóa thành tàn ảnh, phóng thẳng tới chỗ ba người trước mặt, tên mặt lạnh căn bản không dám nhúng tay vào trận đấu, duy chỉ có hai gã đàn ông trung niên, lao tới nghênh đón tôi.

Tôi cảm nhận thấy, thực lực của tên cầm đầu ngang bằng với tôi, cũng là Tiên Thiên cấp bốn, còn một người khác, là cảnh giới Tiên Thiên điên phong cấp ba.

Hai người phía đối diện đều là kẻ mạnh cùng cảnh giới, nhưng tôi lại không hề lưu tay, đồng thời, sát khí trên người đã nặng hơn rất nhiều.

Thị lập tức xuất hiện trong tay, giây tiếp theo, ánh mắt tôi hừng hực lửa giận, miệng gầm lên một tiếng:

- Chết!

Một luồng kiếm khí sắc lạnh bạo phát ra khỏi trường kiếm, gần như không do dự, bay thẳng tới chỗ hai gã đàn ông.

Khí huyết sát lập tức trào dâng, giây tiếp theo, đập vào với hai gã đàn ông, thân người hai người lùi mạnh ra sau, có điều thân người tôi đã lại lao lên.

- Sao mày có thể mạnh thế này được?

Chính lúc này, hai gã đàn ông trước mặt, mặt mày biến sắc cả kinh nhìn tôi, trầm giọng nói, hiện tại, tôi hoàn toàn không muốn phí lời với bọn chúng.

- Mẹ nó, tình báo có sai sót, Thực lực của thằng này căn bản không phải là cảnh giới Tiên Thiên cấp ba, mà là cấp bốn, hơn nữa còn mạnh hơn chúng ta!

Gã đàn ông mặt mày hung dữ, liếc mắt nhìn tên mặt lạnh sau lưng, lúc này, tên mặt lạnh đã bị dọa hú hồn hú vía, vội vàng xua tay.

- Sư thúc, con không có nói thằng đó là Tiên Thiên cấp ba, mà là do sau khi con nói xong, mọi người tự phán đoán đấy chứ!

Xem ra, những người này cho rằng thực lực của tôi chỉ ở cảnh giới Tiên Thiên cấp ba, cho nên trực tiếp phái đi một vị Tiên Thiên cấp ba điên phong và Tiên Thiên cấp bốn, cho rằng như vậy đã có thể nuốt chửng được tôi, nhưng hiện tại, Thực lực của tôi đã có thay đổi.

Thực lực của tôi mạnh hơn so với những người cùng cấp rất nhiều, điểm này, là nhờ có Thị trong tay, và cả đạo thuật trong Tang Sinh Kinh.

- Hiện tại, tất cả đều đã muộn, hôm nay, các người đều phải chết!

Tiếng nói lạnh lẽo của tôi vang ra, hôm nay, nếu tôi để bọn chúng sống sót rời khỏi đây, vậy thì tôi thực sự không thể thắng nổi tâm ma trong lòng mình, hiện tại, chuyện này, không còn nghi ngờ gì nữa, hoàn toàn đã trở thành tâm ma của tôi.

Thân hình tôi lao ra, đồng thời, trường kiếm trong tay cũng toát ra luồng kiếm khí huyết sát khủng bố, chém thẳng xuống người gã đàn ông cảnh giới Tiên Thiên cấp ba.

- Ngô Thường sư đệ, cẩn thận!

Đồng thời, tiếng kinh hô của gã đàn ông khác cũng vang lên,từ lúc kiếm khí văng ra, tôi đã không còn quan tâm Ngô Thường nữa, bởi vì tiếp theo đây, tôi phải dùng thời gian nhanh nhất, giết chết gã đàn ông còn lại.

Giây tiếp theo, bàn chân tôi đập mạnh xuống đất, thân người như hóa thành thanh kiếm sắc nhọn, lập tức phóng tới chỗ gã thanh niên, trường kiếm trong tay thu ra sau lưng, trong lòng bàn tay, từng luồng chân nguyên lạnh lẽo ngưng tụ mà ra.

- Thiên Canh chưởng!

Tôi hô lớn một tiếng, trong lòng bàn tay tôi, ngưng tụ một chưởng canh to bằng bàn tay, bên trên mang theo luồng năng lượng vô cùng khủng bố đáng sợ, tay tôi khẽ đẩy nhẹ về đằng trước.

Giây tiếp theo, sắc mặt gã đàn ông lập tức thay đổi, một nắm đấm đưa ra đánh vào chưởng canh của tôi, nhưng tôi lại cười lạnh trong lòng, đây là Thiên Canh chưởng, những người đồng cấp có thể chống đỡ nổi, chỉ e không nhiều.

Đồng thời, trường kiếm trong tay tôi lại vung lên, kiếm khí sắc lạnh toát ra, ngưng tụ xung quanh thân kiếm.

- Tuyệt Sát kiếm! nhất thức!

Miệng tôi truyền ra một tiếng hô, trường kiếm giơ cao quá đầu, giây tiếp theo, cả người phóng vụt lên.

Lúc này, chưởng canh của Thiên Canh chưởng đã tan ra, thân người gã đàn ông bay ngược ra sau, tôi điều động chân nguyên trong người mau chóng truyền ra ngoài, tốc độ nhanh như chớp trực tiếp đuổi tới chỗ gã đàn ông.

Giây tiếp theo, Thị trong tay không chần chừ chém thẳng xuống, Tuyệt Sát kiếm mang theo một luồng kiếm khí khủng bố lạnh lẽo, chém xuống người gã ta.

Sắc mặt gã kinh hãi tột cùng, hoảng hốt mất khống chế tìm mọi cách né tránh, nhưng tốc độ của Tuyệt Sát kiếm quá đỗi nhanh, đã bay thẳng tới trước mắt gã, gã trợn ngược mắt, há to miệng thét lên:

- Không, tao không cam…

Nhưng tôi không để tâm, trường kiếm ép xuống, kiếm khí xuyên thủng người gã, một vết nứt xuất hiện giữa mi tâm gã, giây tiếp theo, thi thể của gã bị tôi chém đứt làm đôi, máu tươi phun trào, kế đó, tôi khép hờ mắt, lầm bầm:

- Người tiếp theo!

- Không, thằng chó, mày dám giết Trương sư huynh…

Sau lưng truyền tới một giọng nói khàn khàn đầy phẫn nộ, nghe vậy, khóe miệng tôi xuất hiện nụ cười lạnh giá, phẫn nộ? còn biết phẫn nộ à? Mặc dù lúc trước tôi không có mặt tại hiện trường, nhưng tôi gần như có thể tưởng tượng được ra, hơn mười cỗ thi thể nằm dưới đất, nhất định đã phát ra tiếng thét thảm thương, thậm chí là tiếng khóc lóc van xin, nhưng bọn chúng lại hoàn toàn không nương tay, vậy thì tôi sao phải đi quan tâm điều đó?

Giây tiếp theo, tôi lao tới chỗ gã đàn ông, trường kiếm lại giơ cao, chân nguyên trong người bạt mạng chui vào trong trường kiếm.

- Tuyệt sát kiếm, nhị thức!

Trong tiếng hô lấp đầy lửa giận ngút trời, những người này, căn bản không cần thiết tồn tại trên thế gian này, bởi vì đến ngay cả người bình thường, bọn chúng cũng không bỏ qua, dùng năng lượng mạnh hơn người bình thường cả trăm lần, để ức hiếp, để sát hại.

Nếu là một người độc ác bỉ ổi, có thể tôi cũng cảm thấy người đó đáng chết, người nhưng người này, họ đã phạm phải tội gì? Lúc trước tôi giết đám đệ tử môn phái Kháo Sơn, không phải là không có lý do, bởi vì bọn chúng đã làm ra chuyện đáng phải chết, nhưng đám người Dương Hùng thì sao?

Hiện tại tôi thực sự không biết, sau khi Dương Nặc tỉnh lại, tôi phải ăn nói thế nào với cô ta.

Trường kiếm trong tay vô tình chém xuống, một âm thanh trầm đục vang lên, thân người tôi bất động, nhìn thi thể trước mặt ngã xuống đất, cuối cùng, tôi đưa mắt nhìn tên mặt lạnh đang run lẩy bẩy trốn ở một xó, chưa vội vã ra tay giết hắn ngay.

Mà dùng một tay kéo hắn dậy, lạnh giọng hỏi:

- Môn phái Kháo Sơn chúng mày ở chỗ nào? Tông môn có bao nhiêu người, người mạnh nhất thực lực như thế nào? Nói đi tao sẽ không giết mày!

Tôi hỏi hết những câu hỏi mình muốn biết, sau khi biết được đáp án mình muốn, trường kiếm trong tay tôi đâm thẳng vào tim hắn, mặt không đổi sắc:

- Nếu mày không cáo trạng, nhà họ Dương làm sao xảy ra chuyện?

Nhìn gương mặt kinh hãi không thốt lên lời của tên mặt lạnh, hình như vẫn không cam tâm, nhưng thấy vậy, trong lòng lại cảm thấy có khoái cảm.

Không cần biết những chuyện khác, ít nhất thì hiện tại, tôi cảm thấy rất hả giận, nhưng vẫn chưa đủ, vẫn chưa hề đủ, tôi cảm thấy những điều này đối với nhà họ Dương, vẫn quá bất công!

Thình!