Nợ Âm Khó Thoát

Chương 329: Thanh linh




Những dòng Suy nghĩ cứ không ngừng xoay quanh đầu tôi, cuối cùng, tôi đoán ra một người, người này, chắc chắn là người muốn hại chúng tôi.

Chính là tên đệ tử môn phái Thanh Thành, Âm Phong, hiện tại có lẽ hắn là người muốn chúng tôi chết nhất, bởi vì nếu chúng tôi không chết, thì có nghĩa là lời nói dối của hắn rất có thể sẽ bị vạch trần, nếu hắn bị vạch trần, vậy tính mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Phán đoán một hồi, gần như không có chỗ khúc mắc nào, chắc chắn chính là tên Âm Phong muốn âm thầm hại chết tôi và Mễ Trần. như vậy tội của hắn sẽ không còn người làm chứng nữa, nhưng tôi không ngờ rằng, hắn lại dùng thủ đoạn bỉ ổi vô liêm sỉ như vậy.

Đến chuyện hạ độc trong cơm cũng làm ra được, hơn nữa, nếu hắn đã dám ra tay hạ độc chúng tôi một lần, thì rất có khả năng sẽ có lần hai, dưới tình hình này, chúng tôi nhất định phải cẩn thận.

- Mẹ nó, không cần nói gì nữa, nhất định là tên khốn Âm Phong, hắn chỉ hận không giết được chúng ta ngay lập tức!

Lúc này, tiếng nói của Mễ Trần truyền ra, tôi gật đầu, nói chúng tôi đều nghĩ giống nhau.

Nhất định chính là hắn, cũng may, hôm nay Mễ Trần để ý một chút, bằng không nếu tôi và Mễ Trần ăn những đồ ăn kia, nói không chừng đã chết ngay tại chỗ.

Bởi vì nếu Âm Phong đã hạ độc chúng tôi, vậy thì nhất định sẽ chọn loại độc dược chết ngay lập tức, cho dù là người tu đạo, cũng không thể giải độc.

- Ông nội nó, cứ tưởng được ăn một bữa no nê, nhưng bây giờ xem ra ăn không nổi rồi!

Tôi nhìn Mễ Trần, thở dài lên tiếng.

Mễ Trần lại cười cười, nói tình hình hiện tại, vẫn là bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, cho nên không cần nghĩ tới vấn đề ăn uống.

Nghe vậy, tôi không biết làm thế nào xua xua tay, nói tiếp theo đây chúng tôi không cần ăn nữa, mẹ nó, nói không chừng lúc nào cũng có thể bị hạ độc.

Mấy ngày tiếp theo, tôi và Mễ Trần vô cùng cẩn trọng, mỗi lần đưa cơm đến, đều dùng kim bạc thử vài lần, sau đó mới dám cho vào bụng, thậm chí, đến nước cũng không ngoại lệ.

Cảm giác này, đủ hiểu phiền phức như thế nào!

Sau khi bị dày vò ba ngày, thời gian tôi và Mễ Trần bị nhốt lại trong phòng đã trôi qua sáu ngày, cuối cùng, bên ngoài cũng truyền tới tiếng gõ cửa.

- Hai vị, người của cục số chín tới rồi!

Nghe vậy, cả người tôi như nhảy bật dậy khỏi giường, Mễ Trần cũng vậy, sáu ngày này, chính xác là bị “dày vò”, cuối cùng cũng đợi được người của cục số chín tới!

Nếu người của cục số chín đã tới, vậy có lẽ Trần Ngọc cũng đã bị bắt, lúc này, tôi và Mễ Trần trực tiếp mở cửa, xông ra ngoài.

Sau đó, chính vào giây phút chúng tôi lao ra khỏi phòng, lập tức cảm thấy có một luồng sát khí ập vào người, tôi và Mễ Trần mau chóng phản ứng lại, mỗi người nhảy sang một bên.

- Tên khốn, trả mạng em trai tôi đây!

Lập tức, một giọng nói lạnh như băng vang lên, đây là giọng của con gái, sau khi tiếng nói truyền ra, một luồng kiếm khí sắc lạnh cũng chém xuống người chúng tôi.

Rầm rầm! một tiếng, mặt đất cứng ngắt đã xuất hiện một vết lõm rất sâu, thấy một màn trước mắt, lòng tôi đột nhiên kinh hãi, kiếm khí quá sắc bén.

Thực lực của người này, e rằng đã là cảnh giới Nguyên Đan.

Ngay sau đó, tôi cũng nhìn thấy ở trước mặt chúng tôi, có một người con gái toàn thân mặc một bộ váy màu xanh nhạt, kiếm khí sắc lạnh không ngừng xoay tròn quanh trường kiếm.

Sát khí nồng nặc đang toát ra từ trên người cô ta, nhưng đối với câu nói vừa rồi, tôi lại không hiểu lắm, ý của cô ta là gì?

Em trai cô ta? Ai là em trai cô ta?

- Tôi nói này, cô bị làm sao vậy? có biết chút đạo lý nào không? Cô là ai thế? Chúng tôi có quen không? Mà nói chúng tôi giết em trai cô?

Vừa phản ứng lại, Mễ Trần đã vội vàng lạnh giọng nói với người con gái nọ, ngay sau đó, khí thế trên người Mễ Trần cũng dâng lên, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.

Nhưng thực lực của người con gái này rõ ràng là mạnh hơn chúng tôi, chúng tôi không phải là đối thủ của cô ta.

- Hai tên khốn các người, cấu kết với con yêu nữ kia giết chết em tôi, lẽ nào vẫn chưa được coi là hung thủ giết em tôi sao? Hôm nay, Thanh Linh tôi đây sẽ báo thù cho em mình!

Giọng nói lạnh lùng của người con gái vang lên, có điều tôi và Mễ Trần đều ngây người ra, đây là chuyện gì vậy? không phải nói Thanh Huyền chỉ có một đứa con thôi sao? Người con gái này chui ra từ đâu?

Nghe những gì cô ta nói, có lẽ là con gái của Thanh Huyền, hơn nữa còn là chị gái của tên đen đủi bị giết kia? Nhưng từ trước đến nay chúng tôi chưa từng nghe danh qua!

……………

Lúc này, ở trong một căn phòng tại môn phái Thanh Thành, Âm Phong ngồi trên ghế, mà trước mặt Âm Phong, vẫn còn một bóng người khác, người này không phải ai khác, mà chính là người đã tới đưa cơm cho Lý Nhất Lượng và Mễ Trần.

- Sư huynh, hôm nay lúc Thanh Linh sư tỷ quay về, đệ đã lập tức thông báo qua tình hình với tỷ ấy, hiện tại, có lẽ đã tìm giết tới cửa rồi.

Nghe vậy, khóe miệng Âm Phong xuất hiện một nụ cười nhạt, cất tiếng nói:

- Mặc dù Thanh Linh là con nuôi của tông chủ, nhưng cũng coi như có tình chị em thân thiết với thiếu chủ, lần này, ta xem hai thằng khốn kia sống sót thế nào, phải biết, Thanh Linh sư tỷ, nổi danh lạnh lùng ngang ngược, hơn nữa, hai tên kia còn không thể giải thích rõ mọi chuyện!

Nói xong, mặt mày Âm Phong vô cùng đắc ý, trông dáng vẻ, hình như hắn đã tính toán ra từ sớm.

- Đúng rồi sư huynh ơi, lúc trước hạ độc đều không hại chết được chúng nó, nhưng lần này có Thanh Linh sư tỷ ra tay, hai thằng đó nhất định không còn cơ hội sống sót, mà tất cả mọi chuyện đều không thể trách được sư huynh, sư huynh quả nhiên mưu trí hơn người!

Thấy gã trước mặt không ngừng nịnh hót mình, Âm Phong càng thêm đắc ý, nhắm mắt lại, khẽ ngâm nga một khúc hát.

……………….

- Haiz, chị gì đó ơi, có phải chị nhầm lẫn ở đâu rồi không, chúng tôi không cấu kết với yêu nữ Trần Ngọc, đều là hiểu lầm, chị đừng kích động, chị xem, tông chủ Thanh Huyền cũng không làm gì chúng tôi phải không? Ông ấy đang chờ người có thể đưa ra bằng chứng tới đây rửa sạch oan ức cho chúng tôi!

Thực ra ngay từ lúc cô ta xuất hiện, trên người đã toát ra luồng sát khí rất đáng sợ, hình như đã hạ quyết tâm phải giết chết chúng tôi.

Vì vậy lúc này chúng tôi chỉ có thể cố gắng dùng lời nói, thuyết phục cô ta, hi vọng có thể giảm bớt sát khí trên người cô ta xuống, như vậy Mễ Trần và tôi cũng thuận lợi đàm phán hơn.

Bằng không, nếu thực sự phải động tay, tôi và Mễ Trần đều không phải là đối thủ!

Mễ Trần hiểu ý của tôi, vội vàng tiếp lời;

- Đúng rồi đấy cô gì ơi, tôi nghe nói tông chủ Thanh Huyền không phải chỉ có một người con trai duy nhất thôi sao? Sao lại còn một người con gái nữa, chúng tôi không biết?

Mễ Trần rõ ràng đang muốn chuyển chủ đề, cũng kéo dài được chút thời gian, tôi nhìn Thanh Linh, trong lòng không ngừng suy nghĩ làm sao để thoát thân.

- Hừ, tôi là con nuôi của nghĩa phụ, lẽ nào cũng phải báo cáo với các người sao? Hôm nay, tôi phải báo thù cho em trai mình!

Nói xong, sát khí trên người cô ta lại dâng lên mạnh hơn, cô ta bị sao vậy nhỉ, ông nội nó, đều không thử nghĩ lại xem, nếu chúng tôi thực sự giết con trai của Thanh Huyền, thì còn được an phận ăn ngủ nghỉ ở chỗ này sao? Còn phải đợi cô ta quay về báo thù?

Nhưng lúc này, câu nói đó làm sao có thể thốt được ra khỏi miệng, tôi đi tới, lại lên tiếng:

- Chị Thanh Linh, hay là chị thử đi gặp cha nuôi mình, tìm hiểu xong tình hình lại đến giết chúng tôi cũng không muộn mà, chúng tôi ở đây, cũng chạy không thoát!

Nói xong, tôi nhìn Thanh Linh, nhưng lúc này, Thanh Linh không có ý định nghe chúng tôi giải thích, lại bổ nhào tới chỗ Mễ Trần.

Mễ Trần biết bản thân không phải là đối thủ của Thanh Linh, anh ta cứ tránh sang hết chỗ này đến chỗ khác.

- Mẹ nó, cái cô này tại sao lại không nghe giải thích chứ? Có phải bị đứt dây thần kinh rồi không? Đã nói chúng tôi không giết em trai cô, sao cô còn không tin? Có phải cô nhận chỉ thị của tên Âm Phong kia không hả?