Nợ Âm Khó Thoát

Chương 328: Muốn chúng tôi chết




Khi trong lòng tôi đang suy nghĩ vấn đề này, thì trưởng lão của môn phái Thanh Thành đã trực tiếp đem chúng tôi đi, không lâu sau, đã bị đưa tới một căn phòng.

Mặc dù nói là nhốt, nhưng chỗ này cũng không tồi, chỉ có điều, bây giờ chúng tôi đang lo lắng không biết bao giờ chúng tôi mới ra được khỏi nơi này?

Quan trọng nhất là bên chỗ Hoàng Tiểu Tiên có lẽ cùng cần có tôi giúp đỡ, thực lực của tôi mặc dù không cao lắm, nhưng vào lúc quan trọng, có lẽ vẫn giúp được chút gì đó.

- Được rồi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, cho dù nói thế nào, hiện tại ít nhất thì chúng ta cũng đã an toàn, cục phó Tần nếu đã nói sẽ mang theo Trần Ngọc tới đây, vậy thì nhất định ông ấy sẽ tới!

chính lúc này, tiếng Mễ Trần vang lên, hình như anh ta nhìn ra lo lắng trong lòng tôi, liền lên tiếng an ủi.

kế đó, Mễ Trần bảo tôi mau trị thương, thương thế trên người tôi rất nặng, lập tức, tôi cũng cảm thấy nội tạng mình như đã bị dập nát.

Chân nguyên trong người không thể điều động nổi, tôi cười khổ, cảm thấy cơ thể vẫn đang từ từ tự hồi phục, ngồi khoanh chân xuống, chỉ đành đợi sau khi khí hải khôi phục lại được ít chân nguyên, tôi mới có thể tiến hành trị thương.

Vì để không làm phiền tôi, Mễ Trần cũng đi sang một góc ngồi khoanh chân xuống, đúng nửa ngày trôi qua, tôi mới cảm thấy chân nguyên trong người được tôi điều động được, sau đó, tôi lấy Chân Nguyên Đan trong người ra.

Bắt đầu Vận hành công pháp trong Tang Sinh Kinh, tôi bắt đầu cảm thấy rất nhiều chân nguyên đang chui vào trong người, chân nguyên bắt đầu lan ra những chỗ bị thương.

Không thể không nói, tông chủ môn phái Thanh Thành đúng là một nhân vật biến thái, dấu vết trên cổ tay liên tiếp cứu tôi mấy lần rồi, nhưng lần nào cũng rơi vào thế hạ phong, duy chỉ có lần này, không nhưng rơi vào thế hạ phong, mà còn bị trọng thương.

Thậm chí suýt nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tôi cũng biết, có thể chống lại được đòn tấn công của nhân vật như Thanh Huyền, đủ để tự hào rồi.

Có điều trong lòng tôi rất tò mò là, thứ trên cổ tay rốt cuộc là gì? Lúc trước Thanh Huyền nói, thứ toát ra từ trong dấu vết trên cổ tay tôi là khí thuần âm, càng nghĩ, tôi càng phát hiện mình chẳng hiểu gì.

Cứ tiếp tục chuyên tâm trị thương đã rồi nói sau, sau khi thương thế không ngừng hồi phục, tôi lại phát hiện ra một tình hình, máu thịt trong người tôi trở nên vô cùng linh hoạt.

Cứ giống như năng lượng cất giấu trong máu thịt đã thoát ra ngoài, mà chân nguyên trong khí hải cũng bắt đầu trở lên có chút điên loạn.

Phát hiện này khiến lòng tôi cả kinh, bởi vì trạng thái này cực kì giống với dấu hiệu lúc tôi đột phá, tôi nghĩ thầm trong lòng, lẽ nào sắp đột phá rồi sao?

Cố gắng cảm nhận thật kĩ thay đổi trong người, đúng là tình trạng như thế, không ngờ lần này bị Thanh Huyền đánh trọng thương, lại là vì họa được phúc, không ngờ lại đột phá ra khỏi chướng ngại ở Tiên Thiên cấp ba.

Tôi phẩy nhẹ một tay, Chân Nguyên Đan trong túi càn khôn bay ra ngoài, rơi lên người tôi, kế đó Chân Nguyên Đan mau chóng hóa thành từng luồng chân nguyên thanh thuần, chui vào trong người.

Chân nguyên không ngừng ngưng tụ vào trong khí hải, cảm thấy thay đổi của chân nguyên, tôi không dám chậm chạp.

Lúc này, Mễ TRần đứng cạnh tôi không xa bỗng dưng mở to mắt, có chút kinh ngạc nhìn tôi, khẽ nhíu mày.

- Thằng nhóc này, không ngờ lại chuẩn bị đột phá rồi?

Mễ Trần lầm bầm, trong lòng kinh ngạc nói không thành lời.

Nhưng tôi lại không biết, trong địa bàn môn phái Thanh Thành, lại có hai bóng người đang quan sát tôi.

***

Trong đại điện Thanh Thành, Thanh Huyền chắp hai tay ra sau lưng, đôi mắt sâu không đáy nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, vẻ mặt nặng nề tới mức người khác nhìn không ra ông ta đang nghĩ những gì.

Bên cạnh Thanh Huyền, có một người già, người này không phải ai khác, mà chính là Thất trưởng lão đã bắt Mễ Trần và Lý Nhất Lượng về tông môn.

- Tông chủ, hình như thằng nhóc kia đang đột phá!

Lúc này, Thất trưởng lão cũng nhìn về hướng Thanh Huyền đang nhìn, giọng nói có đôi phần ngạc nhiên.

- Không phải là hình như, mà sự thật đúng là như thế!

Trầm mặc giây lát, Thanh Huyền mới trầm giọng nói, sau khi nói xong, lại rơi vào trong trầm tư.

Chính lúc này, Thất trưởng lão lại lên tiếng:

- Tông chủ, luồng năng lượng khủng bố mà thằng nhóc đó phóng ra ngày hôm nay, rốt cuộc là thứ gì? Không ngờ lại có thể chống đỡ được một đòn của tông chủ?

Đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay, Thất trưởng lão đến bây giờ cũng vẫn chưa phản ứng lại được, phải biết, vị bên cạnh này, chính là tông chủ của cả môn phái Thanh Thành, ông ta là kẻ mạnh đã vượt qua cả cảnh giới Ngưng Anh, là một trong những kẻ mạnh xếp theo đầu ngón tay trong cả Trung Quốc.

Còn thằng nhóc kia chẳng qua chỉ mới cảnh giới Tiên Thiên, lại có thể chống đỡ được đòn tấn công của Thanh Huyền, chuyện này mà nói ra ngoài, chỉ e chẳng có ai thèm tin, nhưng tất cả lại đúng là sự thật, đã xảy ra ngay giữa đại điện môn phái Thanh Thành.

Có điều đối với câu hỏi của Thất trưởng lão, Thanh Huyền lại mãi vẫn chưa có câu trả lời, cuối cùng, ông ta nhàn nhạt nói:

- Có vài chuyện, không nên biết, thì đừng hỏi!

Ngữ điệu của Thanh Huyền không mang cảm xúc gì, nhưng lại dọa Thất trưởng lão sợ hú hồn hú vía.

Có thể tu luyện tới cảnh giới như bây giờ, Thất trưởng lão cũng không phải là người không có não, chuyện mà đến ngay cả Thanh Huyền cũng dè chừng không muốn nói ra, đương nhiên đối với những người như ông ta, thì càng là điều cấm kị.

Lần này, cho dù Thất trưởng lão vẫn còn tò mò về thân phận của thằng nhóc kia, hay là cả luồng năng lượng kỳ lạ, thì cũng đều không dám hé răng hỏi nữa.

***

……

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mà tôi thì lại cảm thấy trong cơ thể của mình, chân nguyên đã lấp đầy khí hải, nhưng chân nguyên bên ngoài thì lại không hề biết được điều đó, vẫn không ngừng chui vào trong người tôi.

Tôi cảm thấy rất rõ khí hải đã bắt đầu nới to ra, lập tức, ấn kết trong tay tôi không ngừng biến hóa, trong khí hải đột nhiên vang ra một tiếng nổ lớn.

Ngay sau đó, tôi cảm thấy khí hải của mình đã rộng hơn trước, quan trọng nhất là, những chân nguyên khi trước đang mau chóng lan ra, cảnh giới của tôi cũng bắt đầu dâng lên.

Tiên Thiên cấp ba, tôi cả kinh, bởi vì khi đã tới Tiên Thiên cấp ba, luồng khí thế đó vẫn chưa hề dừng lại, mà vẫn tiếp tục dâng lên cao hơn.

Giây tiếp theo, khi tôi còn chưa kịp phản ứng, mình đã đột phá lên Tiên Thiên cấp ba, thì lập tức, lại đột phá lên Tiên Thiên cấp bốn.

Phù!

Tôi thở hắt ra một hơi, cả người sảng khoái vô cùng, nhấc mình, đứng thẳng trên mặt đất, khẽ nắm nhẹ nắm đấm, cảm thấy trong người có một luồng năng lượng rất mạnh, Tiên Thiên cấp bốn, lần này không ngờ tôi đã mượn được cơ hội bị trọng thương, mà liên tiếp đột phá hai tầng cảnh giới.

Lúc này, Mễ Trần vội vàng đi tới cạnh tôi, sau đó nói:

- Thằng nhóc này, xem ra cậu thu hoạch không ít nhỉ!

Mễ Trần đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi của khí mùi trên người tôi, tôi cười cười, nhìn Mễ Trần nói:

- Cũng tại vận khí tốt mà thôi!

Mễ Trần cười khổ, nói với tôi, thứ này, không phải cứ có vận khí tốt mà được, sau đó tôi cũng cười, hỏi Mễ Trần tôi đã tu luyện mấy ngày rồi?

Mễ Trần nói với tôi, đúng đủ ba ngày rồi, trong ba ngày này cũng có người tới đưa cơm, Mễ Trần đều nói không cần, sợ làm phiền tôi tu luyện.

Nghe vậy tôi vô cùng cảm kích, nói như vậy, Mễ Trần là vì tôi, nên đã ba ngày không ăn gì rồi, mặc dù đối với người tu đạo, vẫn có thể chống đỡ được, nhưng không ăn cơm, kiểu gì cũng thấy khó chịu.

Kế đó, tôi lại hỏi Mễ Trần, trong ba ngày, có tin tức gì của cục số chín không?

Hỏi đến vấn đề này, Mễ Trần nhíu mày lại, lắc đầu, nói không có tin tức gì cả, mà muốn bắt được Trần Ngọc, rõ ràng chính là mò kim đáy biển, hiện tại, nói không chừng Trần Ngọc đã rời khỏi Tứ Xuyên rồi.

Như vậy, phạm vi để tìm Trần Ngọc sẽ càng lớn, không biết phải đi nơi đâu mới tìm được cô ta.

Lòng tôi khẽ trùng xuống, Mễ Trần nói đúng vậy, Trần Ngọc vô cùng xảo trá, sau khi thoát ra ngoài nói không chừng đã tìm một chỗ kín để trốn, như vậy, càng khó để tìm thấy người con gái đó hơn.

- Có điều cũng may là bên phía môn phái Thanh Thành không gây ra áp lực gì, cho nên tạm thời chúng ta không gặp nguy hiểm, chỉ cần chờ đợi, cục phó Tần nhất định sẽ tới đón chúng ta!

Tiếng Mễ Trần vang lên, đây cũng coi như là tin tốt, cho dù trong ba ngày chưa có tin tức gì từ phía cục số chín, nhưng thái độ của môn phái Thanh Thành cũng không quá quắt, điều này đã rất tốt rồi.

Có điều chỉ được phép trong thời gian ngắn, nếu như thời gian lâu dần, ai cũng không nhịn nổi, quan trọng nhất là, bây giờ tôi không còn nhiều thời gian, bởi vì Hoàng Tiểu Tiên bên đó vẫn đang đợi tôi.

Nghĩ đến đây, trong không kìm được mà cảm thấy nóng ruột, chính lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, là tới đưa cơm.

Tôi ra mở cửa, thấy một tên đệ tử môn phái Thanh Thành đang bê mâm cơm đứng ngoài, có lẽ là biết chúng tôi đã mấy ngày không ăn gì, nên đồ ăn trên mâm khá nhiều.

Tôi bê mâm vào trong, bảo Mễ Trần mau ăn đi, nhưng lúc này, Mễ Trần lại nhíu chặt mày, vội vàng bảo tôi đừng động đũa.

Nghe vậy tôi ngơ ra, hỏi Mễ Trần, làm gì thế? Không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao? Sao còn phải bán tín bán nghi như thế.

Mễ Trần lắc đầu, đi tới cạnh tôi, sau đó ngồi xuống, nhìn những món ăn trên mâm.

- Có gì đó không đúng?

Mễ Trần nhàn nhạt nói, tôi bỗng thấy ngờ vực, hỏi Mễ Trần có ý gì?

Lúc này, Mễ Trần nói với tôi, ba ngày trước đến đưa cơm đều là cùng một người, nhưng hôm nay lại thay người khác, mà đồ ăn còn nhiều thế vậy, cũng đầy hơn trước rất nhiều,anh ta cảm thấy hơi kì lạ.

Tôi nhìn mâm cơm đầy ú ụ, đúng là hơi nhiều thật, cá to thịt nhiều, cái gì cũng có, nhưng chắc là do người của môn phái Thanh Thành thấy chúng tôi không ăn gì mấy ngày, nên cố ý cũng không chừng!

Nhưng nói đến vấn đề này, Mễ Trần lại lắc đầu, nói tôi nghĩ nhiều rồi, ba ngày trước đồ ăn giống hệt nhau, duy chỉ có hôm nay lại khác.

Nói xong, Mễ Trần lấy ra một cây kim bạc, đâm vào nhưng món ăn trên mâm, một lúc sau, Mễ Trần rút kim ra, cả người tôi bàng hoàng.

Bởi vì trên nửa thân kim cắm vào trong đồ ăn, đều đã biến thành màu đen sì, đây là, cực độc?

Người tôi cứng đờ, mẹ nó, ai hạ độc vào trong đồ ăn? Đây là muốn hại chết tôi và Mễ Trần sao?

Lẽ nào là Thanh Huyền? Nhưng ông ta không có lý do gì để phải dùng thủ đoạn bỉ ổi này, nếu ông ta muốn giết chúng tôi, trực tiếp dùng một ngón tay là xong, cần gì phải sử dụng thủ đoạn hèn hạ, điều này hoàn toàn không hợp lý.

Nếu nói như vậy, muốn hại chết chúng tôi, là một người khác!