Nợ Âm Khó Thoát

Chương 326: Tiến vào môn phái thanh thành




Lẽ nào nhanh như vậy đã tìm đến cửa rồi sao? Ngay khi bên ngoài vừa truyền vào tiếng gõ cửa, trong tay tôi đã xuất hiện hai lá bùa giấu khí, trực tiếp dính lên người tôi và Mễ Trần.

Sau đó chầm chậm đi ra phía cửa, sau khi tới trước cửa, tôi nhòm qua mắt mèo, nhìn ra bên ngoài.

- Xin chào, nhân viên khách sạn!

Nhìn qua mắt mèo, thấy một người con trai mặc quần áo nhân viên khách sạn, còn đẩy xe đồ ăn, là tới đưa đồ ăn sáng.

Tôi cũng không cảm nhận thấy trên người anh ta có khí mùi của người tu đạo, thở phào một tiếng, xem ra tôi và Mễ Trần quá mẫn cảm rồi!

Mở cửa ra, gọi hai phần đồ ăn sáng, sau đó nhân viên phục vụ cũng rời đi, vừa ăn xong, bên ngoài đã lại vang lên tiếng gõ cửa.

- Xin chào, nhân viên khách sạn tới thu dọn bát đĩa!

Nghe vậy, tôi hơi ngây ra, người nhân viên cũng thật biết tới đúng lúc, tôi và Mễ Trần vừa hay mới ăn xong, tôi đứng dậy ra mở cửa, nhưng khi cửa vừa mở, tôi cả kinh, bởi vì tôi cảm thấy bên ngoài có một luồng gió thổi mạnh vào mặt mình.

Cảm nhận được tình hình này, tôi vội vã lùi ra sau, khi tôi lùi ra, bên ngoài lập tức vang lên một tiếng hô:

- Chính là hai tên đó! Sư thúc, chính hai người bọn chúng đã cấu kết với người con gái kia, nếu không phải con chạy nhanh, thì đã chết trong tay bọn chúng rồi!

Khi nghe thấy vậy, lòng tôi lộp bộp một tiếng, ông nội nó, nhanh như vậy đã tìm đến cửa? mà tất cả lại giống hệt với phán đoán của chúng tôi, người nói chính là tên đệ tử môn phái Thanh Thành tối hôm qua.

Lúc này, ánh mắt của hắn vô cùng giận dữ, ngón tay còn không ngừng chỉ chỉ chúng tôi.

Thấy luồng sát khí đang lan ra khắp không trung,tôi và Mễ Trần đứng im ở giữa phòng khách sạn, tình thế lúc này, căn bản đến chạy cũng không có cơ hội.

Bởi vì, có bốn người của môn phái Thanh Thành đã tới đây, ngoài tên hôm qua ra, còn có ba người khác, một người già trong đó, vẻ mặt vô cảm, trên người toát ra luồng khí mùi nồng hậu, xem ra, thực lực tuyệt đối không thấp.

Tên kia gọi người này là sư thúc, xem ra đây là nhân vật trưởng lão môn phái Thanh Thành rồi, chỉ riêng khí mùi toát ra trên người ông ta, đã vượt qua cả Trần Ngọc, tôi và Mễ Trần nhìn nhau, cả hai cùng cười khổ.

- Thật là một đồ đệ tốt của môn phái Thanh Thành, lời vu khống hoàn mỹ không chê vào đâu được, nhưng đến cả thân phận của chúng tôi mà anh còn không rõ, đã định chơi trò vu khống, thật không sáng suốt chút nào!

Chính lúc này, Mễ Trần nhạt nhạt nói, sau khi Mễ Trần nói xong, tôi và Mễ Trần cùng nhau đưa ra một miếng lệnh bài, bên trên lệnh bài, đương nhiên khắc ba chữ cục số chín.

- Người của cục số chín?

Người phản ứng lại nhanh nhất chính là người già, ông ta khẽ nhíu mày, nhìn miếng lệnh bài của tôi và Mễ Trần, rất rõ ràng, ông ta không ngờ rằng, chúng tôi lại có thân phận là người của cục số chín.

Đồng thời, cả tên đệ tử môn phái Thanh Thành kia cũng có chút ngạc nhiên, hình như chưa từng nghĩ tới thân phận của chúng tôi.

- Sư thúc, người đừng nghe bọn chúng nói bậy, chính là hai bọn chúng muốn giết con, thương tích trên người con toàn bộ đều là do bọn chúng gây ra!

Hắn chỉ chỉ chúng tôi, lại cất tiếng, ánh mắt còn lóe lên vẻ oán hận, nhìn bộ dạng của hắn, có lẽ là muốn hạ quyết tâm hại chết chúng tôi.

Có điều cũng rất thường tình, bởi vì nếu chúng tôi vạch trần chuyện của hắn, vậy thì người chết chính là hắn rồi, dưới tình hình thế này, nhất định hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn, phải hại chết chúng tôi bằng mọi giá.

Như vậy, hắn mới an toàn.

Mễ Trần nhìn người già, không nói thêm gì, chỉ ôm quyền, nói một câu:

- Tôi muốn gặp tông chủ của môn phái Thanh Thành, không biết vị tiền bối này có thể dẫn lối hay không, tới lúc đó, đầu đuôi sự tình thế nào, tôi sẽ kể lại tường tận!

Tiếng Mễ Trần vừa dứt, người già liền khẽ nhíu mày, hình như đang trầm tư, một lúc sau, người già gật đầu.

Tôi và Mễ Trần thở phào nhẹ nhõm, ông nội nó, cũng may là người của môn phái Thanh Thành không phải là người không biết đạo lý, có điều tôi biết, việc này có liên quan rất lớn tới thân phận của chúng tôi, cục số chín.

Không phải tông môn nào cũng muốn đụng vào, cũng chính là vì thân phận của cục số chín, thì chúng tôi mới có cơ hội được đàm phán với bọn họ, bằng không đổi lại thành người khác, ai quan tâm ngươi là ai!

Mặc dù là trong giới tu đạo, nhưng đồng thời cũng phản ánh một hiện tượng rất phổ biến trong nhân gian.

Tôi và Mễ Trần cùng mấy người bọn họ ra khỏi khách sạn, đi tới địa bàn môn phái Thanh Thành, dọc đường, tôi chú ý thấy, tên đệ tử môn phái Thanh Thành có chút bồn chồn bất an, chỉ có điều hắn không biểu hiện ra ngoài quá rõ ràng.

Đến tối, chúng tôi đã tới một đỉnh núi, đỉnh núi này không dễ tìm, xem ra, chúng tôi đã tiến vào địa bàn của môn phái Thanh Thành rồi.

ấn kết trong tay người già biến đổi vài lần, ngay sau đó, trước mắt chúng tôi xuất hiện một cái hố đen, người già bước vào trong hố đen trước, tôi và Mễ Trần theo ngay sau, cùng tiến vào bên trong,

giữa lúc đó không xảy ra chuyện gì, chúng tôi bị đem thẳng tới trước mặt tông chủ, trong đại điện của môn phái Thanh Thành, tôi và Mễ Trần đứng ở giữa, trên ghế chủ vị trước mắt chúng tôi, là một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu xanh.

Người này mặt mày không cảm xúc, ánh mắt toát ra luồng khí thế giá lạnh, khí thế trên người còn đáng sợ hơn, thực lực của người này, thâm sâu khó lường.

Khẽ liếc nhìn người nọ một cái, tôi bỗng cảm thấy nhiều thêm vài phần áp lực, sau đó trong lòng nảy ra một phán đoán.

Đây chính là tông chủ của môn phái Thanh Thành, thực lực đương nhiên rất khủng bố.

Chính lúc này, Mễ Trần ôm quyền, nói:

- Cục số chín, đội trưởng đội Hoàng Tự, Mễ Trần, bái kiến tông chủ môn phái Thanh Thành!

Thấy vậy, tôi vội vàng làm theo Mễ Trần, hành lễ, tuy nhiên, ánh mắt của tông chủ môn phái Thanh Thành lại không hề thay đổi.

Không khí trong đại điện vô cùng nặng nề, thật lâu sau, một tiếng nói trầm trầm mới cất lên.

- Nghe nói, hai người cấu kết với yêu nữ kia hại chết con trai tôi, thậm chí còn muốn giết đệ tử môn phái Thanh Thành của tôi?

Khi tiếng nói truyền ra, lòng tôi nghẹn lại, bởi vì tôi đã cảm nhận thấy, một luồng năng lượng trực tiếp đè lên người tôi và Mễ Trần.

Không phải là ông ta đang tấn công chúng tôi, mà chỉ đơn giản là một luồng áp lực vô hình đến từ một kẻ mạnh, cảnh giới Nguyên Đan cái gì, thậm chí Nhất Khí Ngưng Anh, đứng trước người có thực lực thế này, chỉ e cũng chỉ nhỏ bé như một con kiến mà thôi.

- Tiền bối tông chủ, ngài cũng đã nói, chỉ là nghe nói, ngài làm sao mà biết được đầu đuôi mọi chuyện là thế nào?

Mễ Trần đứng thẳng người, nhìn tông chủ môn phái Thanh Thành, nhàn nhạt lên tiếng.

Lúc này, biểu hiện của Mễ Trần có phần ung dung, nhưng tình hình hiện tại, thực sự không mấy lạc quan cho chúng tôi.

- ồ, vậy cậu nói xem, đầu đuôi mọi chuyện là như thế nào, nếu nói có lý có lẽ, thì không sao, nhưng nếu thêu dệt ăn nói hàm hồ, thì cho dù là người của cục số chín, tôi cũng không nể mặt!

tông chủ môn phái Thanh Thành lại lên tiếng, giọng nói, mặc dù vẫn bình thường, nhưng lại khiến tôi cảm thấy nguy hiểm.

nói thật, tôi không hề hoài nghi người trước mặt kia không dám ra tay giết chúng tôi, môn phái Thanh Thành cũng được coi là môn phái đạo tu lớn, thực lực vô cùng hùng hậu, không hề thấp kém hơn cục số chín.

Nếu không phải cục số chín còn đại diện cho phía chính phủ, chỉ e, tôi và Mễ Trần căn bản không thể được đãi ngộ tốt thế này.

Lúc này, Mễ Trần hít sâu một hơi, kể hết chuyện đã xảy ra khi trước ra, hiện tại, cũng không có lý do gì để phải nói dối, bởi vì chỉ cần nói sự thật ra, thì đã quá đủ rồi.

Có điều khi Mễ Trần vừa nói xong, tông chủ môn phái Thanh Thành liền nhìn sang bên cạnh chúng tôi, ánh mắt liếc về phía tên đệ tử môn phái Thanh Thành, trầm giọng nói:

- Âm Phong, những gì cậu ta nói là thật à?

Tông chủ vừa hỏi xong, tên Âm Phong đã vội vàng bước lên, quỳ rạp xuống dưới đất.

- Tông chủ, đệ tử bị oan, hôm đó đệ tử phát hiện ra tung tích của Trần Ngọc, liền lập tức bám đuôi theo, ai mà biết Trần Ngọc còn có đồng bọn, dẫn dụ con ra tận ngoài ngoại ô, ba người hợp lực muốn giết chết con, cũng may đệ tử kịp thời lựa chọn bỏ trốn, bằng không tông chủ đã không còn được gặp đệ tử nữa rồi!

Tôi nhìn Âm Phong đang quỳ dưới đất, cảm thấy tu đạo đã ngáng chân sự nghiệp diễn xuất của hắn, con mẹ nó khi hắn quỳ xuống đất, nước mắt đã ướt lưng tròng, chảy dài xuống hai bên má.

Đây là quả nhiên là một màn nước mắt lâm li bi đát, không đi đóng phim quả là đáng tiếc, con mẹ nó còn tài năng hơn “tiểu thịt tươi” (ý chỉ các nam thần trẻ măng mặt búng ra sữa ngày nay) không biết bao nhiêu lần.

Tông chủ môn phái Thanh Thành lại nhìn chúng tôi, ánh mắt như đang muốn thẩm vấn, rõ ràng, ông ta muốn chúng tôi tiếp tục giải thích, khi chưa có chứng cứ, ông ta nhất định nghiêng về phía đệ tử của mình hơn.

Tôi đứng ra, nhìn Âm Phong bên cạnh, hỏi:

- Âm Phong, tôi hỏi anh, thực lực của Trần Ngọc thế nào?

Âm Phong khẽ ngây người, hình như đang suy nghĩ tại sao tôi lại hỏi như thế? Chần chừ một lúc, Âm Phong mới mở miệng:

- Có lẽ là trên cảnh giới Nguyên Đan, bằng không cũng không thể giết chết thiếu chủ của chúng tôi, phải biết, thiếu chủ là cảnh giới Nguyên Đan!

Tôi nhíu mày, ông nội nhà nó, tên khốn Âm Phong cố tình nói tới chuyện này, rõ ràng là muốn kích bác sự phẫn nộ trong lòng tông chủ môn phái Thanh Thành, như thế, ông ta càng nghiêng về phía hắn hơn.

- Được, cảnh giới Nguyên Đan, rõ ràng anh biết mình không địch lại được cảnh giới Nguyên Đan, vậy tại sao lại không thông báo cho các đồng môn khác, tự mình đi theo? Lẽ nào anh cho rằng thực lực Tiên Thiên cấp tám của mình, có thể bắt sống Trần Ngọc, cảnh giới Nguyên Đan sao?

Nghĩ rất lâu, Âm Phong mới lại lên tiếng:

- Cậu thì biết cái gì? Bùa truyền tin của môn phái chúng tôi sẽ để lộ khí mùi trên người, như vậy chẳng phải đã trực tiếp để cho yêu nữ kia phát hiện ra sao? Lúc trước tôi không thông báo, là bởi vì muốn xem xem yêu nữ đó dừng chân ở nơi nào, sau đó mới đi thông báo, nhưng ai mà ngờ, lại gặp phải các người, chung hội chung thuyền với ả ta, thiếu chút nữa đã mất mạng!

Nghe Âm Phong nói rất lưu loát tự nhiên, tôi biết, xem ra hắn đã chuẩn bị sẵn từ sớm.

Lúc này, Âm Phong trước mặt lại lên tiếng nói với tông chủ môn phái Thanh Thành:

- Tông chủ, hai tên kia đã đến lúc này rồi, mà vẫn còn muốn vu oan giá họa cho đệ tử, tông chủ phải làm chủ cho đệ tử!

Tôi lập tức nhíu chặt mày lại, mẹ nó, tên khốn kiếp, vẫn còn diễn kịch bi thương, hơn nữa, tôi còn thấy trong ánh mắt của vị tông chủ kia, lửa giận đã bắt dầu dâng lên.

Tôi và Mễ Trần nhìn nhau một cái, ánh mắt Mễ Trần vô cùng nặng nề.

Chính lúc này, tôi thấy tông chủ môn phái Thanh Thành đứng dậy khỏi ghế chủ tọa, chầm chậm nhấc chân, đi tới chỗ chúng tôi.

Thấy vậy, lòng tôi nghẹn lại, sau đó Âm Phong ở một bên lập tức nói:

- Hừ, các người dám cấu kết với yêu nữ đó, giết các người, sau đó hành hạ ba hồn bảy vía, xem các người còn không nói ra yêu nữ kia đang trốn ở xó nào!