Nợ Âm Khó Thoát

Chương 316: Ghét nhất là bị uy hiếp!




Tôi sớm đã biết Hoàng Tiểu Tiên bên cạnh không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên dù cảm nhận được khí mùi là của kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Đan, trong lòng tôi cũng không hề sợ hãi.

Sau lưng truyền tới một cơn gió lạnh, giây tiếp theo, một thân hình đã xuất hiện trước mặt tôi, tấn công lại nắm đấm của kẻ mặc áo choàng đen.

Thình!

Một tiếng, thân người của Hoàng Tiểu Tiên đứng im bất động, nhưng kẻ kia thì như biến thành một quả pháo, trực tiếp bay ngược ra sau.

Thân người rơi mạnh xuống đất, đến ngay cả mặt đất cũng đã xuất hiện một cái hố, miệng kẻ mặc áo choàng đen không ngừng phun ra từng ngụm máu tươi, chỉ chỉ Hoàng Tiểu Tiên, lại không phát được một câu nào ra khỏi miệng, cuối cùng, gục đầu xuống dưới đất.

Từ từ hóa thành một con hồ ly, chết rồi? một tên cảnh giới Nguyên Đan cứ như vậy mà bị Hoàng Tiểu Tiên giết chết rồi, một chiêu, giết chết cảnh giới Nguyên Đan trong vòng vài giây?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi vạn phần, người con gái này, quá đỗi khủng bố, hoặc là nói cảnh giới mà tôi đoán lúc trước, căn bản không đúng, còn Hoàng Tiểu Tiên rốt cuộc đang ở cảnh giới gì, chỉ e còn khủng bố hơn cả tưởng tượng của tôi.

Kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Đan bị một đòn của Hoàng Tiểu Tiên giết chết, hai tên khác đuổi tới phía sau, mặt mày hoảng hốt nhìn hoàng Tiểu Tiên, ánh mắt chỉ toàn là sự bàng hoàng đến khó tin, không dám tiến lên tiếp.

Còn Hoàng Quân trước mặt tôi, cuối cùng cũng sợ hãi tái nhợt cả mặt mày, bởi vì hắn căn bản không hề nhìn thấy Hoàng Tiểu Tiên, mọi chuyện ở trước mắt hắn, cứ như tên kia tự mình bay ngược ra sau rồi chết bất đắc kỳ tử.

Lúc này, Hoàng Tiểu Tiên trực tiếp bước tới trước mặt hai tên kia, bọn chúng có lẽ có thể nhìn thấy Hoàng Tiểu Tiên, vội vã lùi ra sau.

Tôi dùng một tay kéo Hoàng Quân dưới đất dậy, đi theo sau lưng Hoàng Tiểu Tiên.

- Lùi thêm một bước nữa, chết!

Đột nhiên, trong không trung vang lên một tiếng hô lạnh lẽo, giây phút tiếng vô truyền ra, hai tên đang không ngừng lùi ra phía sau kia bỗng đứng khựng lại, nhìn chằm chằm Hoàng Tiểu Tiên.

Khi nghe thấy tiếng nói, tôi vội vàng đảo mắt nhìn tứ phía, trong giọng nói, bao hàm luồng khí thế uy nghiêm, người này, chính là kẻ cầm đầu ở trong đây sao?

Lòng tôi trùng xuống, gã vẫn chưa hiện thân, chỉ riêng trong giọng nói thôi đã thấy gã có năng lực đáng gờm, xem ra, gã không phải là một nhân vật đơn giản.

Khi nghe thấy tiếng nói, mắt Hoàng Quân trong tay tôi bỗng lóe sáng, vội vàng vùng vẫy hô lớn:

- Anh, cứu em, mau cứu em!

Anh? Không ngờ gã kia lại là anh trai của Hoàng Quân? Cùng là hai anh em, tại sao thực lực lại chênh lệch lớn đến vậy?

Lúc này, giọng nói của gã kia lại truyền ra:

- Thằng ranh kia, tao khuyên mày lập tức bỏ Tiểu Quân ra, bằng không, lát nữa mày sẽ chết rất thảm!

Giọng nói của gã vang lên, tôi liền cảm thấy cơ thể mình nhưng bị ai đó nhìn chằm chằm, một luồng năng lượng bao phủ lên người tôi, tôi nhíu mày, chân nguyên trong người mau chóng vận chuyển ra ngoài, chống đỡ luồng năng lượng ấy.

Uy hiếp tôi? Đáng tiếc, tôi còn chưa có bị dọa chết khiếp, hơn nữa, tôi ghét nhất cái kiểu ra oai, uy hiếp người khác.

Mặc dù tôi không biết gã đang ở đâu, nhưng tôi trực tiếp nhìn lên không trung, dùng một tay nhấc Hoàng Quân lên, bóp chặt cổ hắn.

- Tao chết có thảm hay không tao không biết, nhưng tao muốn trước khi tao chết, cổ của thằng này nhất định cũng phải gãy, mày nói xem?

Nói xong, tôi lộ ra một nụ cười khiêu khích, nhìn Hoàng Quân trước mặt, ánh mắt của hắn đã càng thêm dữ dằn oán hận, nhưng lại có chút sợ hãi.

- Rất tốt, thằng nhãi con, tao sẽ khiến mày hối hận vì hành động của mày!

Lúc này, một tiếng nói nhàn nhạt truyền ra, lần này, trong giọng nói đã có cả một luồng sát khí lạnh lẽo, nhưng đối với điều đó, tôi lại chẳng hề để tâm, trực tiếp đáp

- Tao nói, mày ra đây mà càm ràm! Trốn rúc trong xó xỉnh nào đó không thấy mệt à? Chơi trò trốn tìm hả?

Tôi biết hiện tại tôi không có thực lực để nói những lời này, có điều bên cạnh không phải vẫn có cả Hoàng Tiểu Tiên sao? Có Hoàng Tiểu Tiên ở đây, tôi đương nhiên “oai” hơn rồi, quan trọng nhất là, Hoàng Tiểu Tiên còn là người thâm sâu khó lường.

- Hoàng Minh, anh bây giờ càng sống lâu càng kém đi nhỉ?

Chính vào lúc này, Hoàng Tiểu Tiên trước mặt trực tiếp lên tiếng, có điều trong ngữ điệu, còn có chút chế nhạo.

Hoàng Tiểu Tiên nói xong, lại tiếp tục im lặng, tiếng Hoàng Minh cũng ngay lập tức truyền ra.

- Em gái ngoan của anh, đừng nóng vội, anh sớm muộn gì cũng sẽ ra ngoài chăm sóc em thôi! Có điều muốn gặp anh, thì thử đánh đi!

Hoàng Minh nói xong, ở trước mặt chúng tôi, lập tức xuất hiện một thân hình mặc áo choàng đen, khi hắn xuất hiện, hai tên kia vội vàng khom mình hành lễ, mặt mày cung kính.

- Hoàng Kim hồ vệ? không ngờ lần này anh còn mang theo cả Hoàng Kim hồ vệ của nhà mình tới rồi, thật đúng là hao tâm tổn sức quá đi nha!

Khi nhìn thấy tên mặc áo choàng đen, Hoàng Tiểu Tiên hơi ngây ra, có chút kinh ngạc cất tiếng nói.

Lúc này, tôi mới chú ý thấy, trên y phục của tên áo choàng đen này, không ngờ còn hình hoa văn thêu bằng chỉ bạc, nhờ vậy mà trông y phục của y cũng tôn quý hơn.

Có lẽ đại diện cho thân phận của y, khi y xuất hiện, ôm quyền khom lưng nói với Hoàng Tiểu Tiên.

- Tiểu công chúa, đắc tội rồi!

Giọng nói trầm trầm truyền ra từ trong miệng y, lập tức, y lao tới chỗ Hoàng Tiểu Tiên, tốc độ nhanh như chớp thậm chí đến tàn ảnh cũng không nhìn thấy, có điều Hoàng Tiểu Tiên cũng không hề tỏ ra hoảng sợ.

Hừ lạnh một tiếng, thân người Hoàng Tiểu Tiên đã biến mất, hai luồng năng lượng khủng bố đập vào nhau trên không trung, sau đó, nóc của nhà máy cũng trực tiếp bị hất văng.

Mà lúc này, tôi nhìn hai tên cảnh giới Nguyên Đan đang tiếp cận mình, lòng tôi cả kinh, nếu hai tên đó ra tay với tôi, chỉ e tôi không có bao nhiêu sức lực để phản kháng, bọn chúng chính xác là cảnh giới Nguyên Đan.

- Này, hai tên kia muốn cứu mày đấy! mày nói xem tao có nên đồng ý hay không?

Tôi lên tiếng, hỏi Hoàng Quân trong tay, nhưng lúc này hắn lại giả vờ câm điếc, không nói chuyện, tôi cười lạnh trong lòng.

Trực tiếp nắm lấy một ngón tay của Hoàng Quân, dùng lực bẻ một cái, “cạch cạch” một tiếng, ngay sau đó là tiếng thét chói tai của Hoàng Quân. ( ông một lạng hôm nay được quá nhở =)))

- Tôi nói này, vị ở trong tối kia ơi, hai vị thuộc hạ này của ngài hình như không nghe lời! lẽ nào cho rằng tôi không dám giết thằng đần này sao?

Sau tiếng thét thất thanh của Hoàng Quân, hai tên kia lập tức đứng khựng lại, tôi cũng vội vàng cất tiếng, nói với Hoàng Minh đang núp trong tối.

Mặt mày Hoàng Quân vặn vẹo, cả cơ thể không ngừng run rẩy, ngón tay cái đã hoàn toàn biến dạng vì bị tôi bẻ gãy.

- Khốn kiếp, ai cho các ngươi ra tay?

Chính lúc này, tôi nghe thấy tiếng nói của Hoàng Minh, hai tên kia cả người run cầm cập, vội vàng đứng im bất động.

Khóe miệng tôi xuất hiện một nụ cười lạnh giá, hóa ra vẫn có tác dụng, tôi còn cho rằng mấy tên kia thực sự muốn để cho Hoàng Quân mất mạng.

Có điều lại nói, tôi vẫn nên phải cảm ơn vì sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Quân, bằng không, hắn cũng không thể trở thành con tin trong tay tôi, hơn nữa thân phận và địa vị của hắn cũng không thấp, chứ không, không thể uy hiếp được bọn chúng.

- Thằng nhãi ranh! Mày đã hoàn toàn chọc giận tao, lát nữa, tao sẽ khiến mày đau đớn hơn Tiểu Quân gấp trăm gấp nghìn lần!

Lập tức, tôi lại nghe thấy tiếng nói của Hoàng Minh, gã vẫn đang uy hiếp tôi, tôi nhìn lên không trung, lắc lắc đầu.

- Haizz, tao đã nói rồi, không muốn bị người khác uy hiếp, nhưng mà mày lại không nghe.

Dứt lời, trực tiếp dùng tay nắm lấy một ngón tay khác của Hoàng Quân, “cạch cạch” một tiếng, một tiếng thét như lợn bị chọc tiết truyền ra từ trong miệng Hoàng Quân, tôi cũng lập tức cảm nhận được sát khí lan toả trong không trung.

Mặc dù tim đã bắt đầu đập nhanh, nhưng tôi vẫn cố gắng làm ra vẻ bản thân mình đang rất bình tĩnh, sau đó nhìn Hoàng Quân, cất tiếng nói:

- Mày xem, ai bảo anh trai mày có thói quen uy hiếp người khác? Con người tao, nếu mà bị dọa sợ hết hồn sẽ không cầm nổi lòng, mày đừng trách tao nhé!

Nói xong, xung quanh im phăng phắc, tôi có thể tưởng tượng ra bộ dạng phẫn nộ hiện giờ của Hoàng Minh, nhưng quan trọng nhất là, gã lại không thể ra tay với tôi, cảm giác này, con mẹ nó sướng!

Có điều sướng thì sướng thật đấy, lát nữa Hoàng Tiểu Tiên phải chiếm được thế thượng phong đấy! tốt nhất là an toàn dẫn tôi ra khỏi nơi quái quỷ này, nếu chẳng may bị tên khốn Hoàng Minh bắt lại, thế thì tôi xong đời thật rồi!

***

Lúc này, trong một căn phòng tại nhà máy, một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi trần truồng, mặt mày không ngừng co giật, ngồi trên người tên thanh niên, là một cô gái đang không ngừng “nhún nhảy”. ( đỏ mặt, thảo nào không lộ diện… hóa ra là đang…)

Có điều ngay lập tức, tên thanh niên này phẫn nộ gầm lên một tiếng, thân hình người con gái rung lên, cả người bỗng chốc khô quắt lại.

Chỉ trong vòng thời gian chưa tới ba giây, người con gái đã biến thành một xác chết khô, giây tiếp theo, trực tiếp bị một tay của tên thanh niên hất văng ra, một màn trước mắt nhìn vô cùng kinh dị.

Tên thanh niên này chính là Hoàng Minh, lúc này, Hoàng Minh đã bị câu nói của Lý Nhất Lượng chọc giận sắp phát điên, gã thân là một trong những niềm kiêu hãnh của hồ tộc, nào đã bị những kẻ tầm thường như vậy uy hiếp qua, nhưng lúc này, em trai ruột của gã đang nằm trong tay người khác.

Người em trai này mặc dù thực lực không cao, nhưng lại là đứa con trai mà phụ thân và phụ mẫu gã yêu thương nhất, gã không thể không quản, đây được gọi là, trong lòng tức giận, nhưng lại không có chỗ để phát tiết, Hoàng Minh hận không thể trực tiếp xuống dưới xé xác thằng khốn kia ra thành trăm mảnh, sau đó dùng bí thuật, hành hạ hồn phách của hắn suốt cuộc đời!

Nhưng hiện tại rõ ràng là gã không thể, gã nhất định phải bảo đảm Hoàng Quân an toàn, thì mới làm được những điều đó.

Thực lực của bản thân mặc dù đủ để đè bẹp thằng khốn kia, nhưng nếu gã giết hắn, đồng thời, em trai của mình rất có khả năng cũng sẽ mất mạng, gã thấy, tính mạng của thằng khốn kia và em trai mình chắc chắn chính là trời và đất, một mạng đổi một mạng, không đáng!

***

Từ từ, tôi cảm thấy luồng khí đang đè quanh mình bỗng tan đi, cảm thấy được tình hình này, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra thân phận của Hoàng Quân rất quan trọng, bằng không, Hoàng Minh cũng không kiêng dè như thế.

Nhờ đó mà tôi có ‘bia đỡ đạn”, lúc này, tôi ngẩng đầu nhìn trận đấu ở một góc khác, trận chiến giữa Hoàng Tiểu Tiên và tên áo choàng đen diễn ra vô cùng ác liệt, không ngờ, tên áo choàng đen đã rơi vào thế hạ phong.

Công kích của Hoàng Tiểu Tiên vô cùng mạnh bạo, giây tiếp theo, sau lưng Hoàng Tiểu Tiên xuất hiện một “hư ảnh”, là một con hồ ly, sau lưng hồ ly, có ba cái đuôi rất lớn, đang không ngừng lắc lư.

Tức khắc, hư ảnh hồ ly đè mạnh xuống tên mặc áo choàng đen, sau lưng y, cũng xuất hiện hư ảnh hồ ly màu đen, chỉ có điều dựa vào khí thế để nói, thì tôi cảm thấy hồ ly của Hoàng Tiểu Tiên mạnh hơn rất nhiều.

Hai hư ảnh hồ ly đập vào nhau trên không, một tiếng vang chói tai truyền ra khắp nhà máy, chỗ vị trí chiến đấu của hai người, bụi đá bay lên mù mịt.

Bụi đá đã hoàn toàn che phủ hai thân hình vào bên trong, nhìn không rõ bọn họ đang làm gì, trong lòng tôi thấy lo lắng, không biết Hoàng Tiểu Tiên trong trận chiến bây giờ như thế nào rồi, ai thắng ai bại đây?