Nợ Âm Khó Thoát

Chương 308: Giết cũng không sao chứ?




Mắt nhìn ba người mặc đồ đen, lòng tôi bỗng nặng trĩu, bởi cùng lúc đối diện với ba kẻ mạnh cùng đẳng cấp, tôi chưa từng thử qua.

Tuy nhiên tôi không hề cảm thấy sợ hãi, bởi những trận đấu như thế này mới khiến tôi có nhiều áp lực hơn, từ đó mới có thể ép bản thân bộc phát ra năng lượng vẫn còn ngủ sâu trong người mình.

Hít sâu một hơi, trong tay tôi lập tức xuất hiện một trường kiếm màu đỏ, trên trường kiếm có rất nhiều những hàng phù văn kì lạ màu đen, văn tự không ngừng xoay quanh trường kiếm.

Cuối cùng, một luồng khí thế lạnh người từ từ toát ra từ trên thân kiếm, ba người phía đối diện đưa mắt nhìn nhau, hình như đang ngạc nhiên, có điều lập tức, một người trong đó liền lên tiếng:

- Lẽ nào ba chúng tao còn không giải quyết được một thằng nhãi ranh như mày sao?

- Đúng, giết chết nó, hút cạn tinh huyết của nó, sau đó giữ lại linh hồn, để nó vĩnh viễn không được chuyển kiếp đầu thai!

Người đầu tiên nói xong, tên lúc trước bị tôi chặt đứt một bên tay liền phụ họa theo, trong ánh mắt, chỉ toàn là vẻ âm độc.

Nhưng tôi lại chẳng quan tâm, thậm chí lười phí lời với bọn chúng, chân dẫm mạnh xuống đất, cả người lao lên vun vút, phóng tới chỗ bọn chúng.

Đồng thời trường kiếm trong tay tôi cũng toát ra một luồng sát khí khủng bố, luồng sát khí này chém thẳng vào một trong ba tên trước mặt.

Uy lực của trường kiếm bọn chúng đã được chiêm ngưỡng qua, hiện tại thấy tôi lại dùng Thị để tấn công, tên nào cũng tỏ ra vô cùng kiêng dè cảnh giác, lũ bọn chúng lúc trước chẳng phải nói những lời cứ như ăn đứt được tôi ngay sao? Bây giờ còn biết né cơ à?

Có điều như vậy có thể nhìn ra một điều, bọn chúng không đáng sợ nhưng tôi nghĩ.

Thấy vậy, trong lòng tôi thoáng vui mừng, nếu bọn chúng còn biết sợ tôi, vậy thì dễ giải quyết hơn rồi.

Chân nguyên trong người truyền vào trong trường kiếm, những luồng kiếm khí huyết sát không ngừng kích phát ra khỏi trường kiếm, tôi tiếp cận ba người trước mặt, nhưng bọn chúng lại lựa chọn “chiến bằng cách tiêu hao năng lượng”.

Bởi vì ba bọn chúng đều lựa chọn tránh né khỏi tôi, đồng thời, kết hợp với nhau để chống lại công kích của tôi, cho dù tôi có nhắm vào ai, thì hai người khác đều sẽ lập tức tới viện trợ, còn tôi thì lại không có cách nào đả thương bọn chúng.

Cách chiến đấu thế này rất bất lợi cho tôi, bởi thời gian càng dài, công hiệu của Thị Huyết Đan sẽ càng mau chóng mất đi, đến lúc đó chưa cần nói tới triệu chứng sau khi sử dụng,cho dù không có triệu chứng, thì thực lực cảnh giới Tiên Thiên cấp một của tôi căn bản cũng không phải là đối thủ của ba bọn chúng.

Cho nên dưới tình hình này, tôi nhất định phải tìm cách kết thúc trận đấu càng sớm càng tốt, hoặc là nói, giết chết toàn bộ ba bọn chúng.

Nghĩ đến điểm này, tôi đương nhiên phải thăm dò ý kiến của Hoàng Tiểu Tiên, bởi vì tôi không biết nếu giết bọn chúng, thì có ảnh hưởng gì tới Hoàng Tiểu Tiên hay không, vì vậy tôi không lập tức ra tay, mà dừng động tác trong tay lại,

Nhìn về phía trận chiến của Hoàng Tiểu Tiên, trận chiến giữa chị ta và gã cầm đầu diễn ra vô cùng ác liệt, thực lực của hai người hình như đều ngang nhau, mới đó cũng chưa thể phân thắng bại.

Tôi bỗng cảm thấy đỡ lo lắng cho Hoàng Tiểu Tiên, bởi vì ít nhất thì tôi đã nhìn thấy, gã kia cũng không làm gì được chị ta.

- Chị Tiểu Tiên, giết chết mấy tên này, không sao chứ?

Nhìn Hoàng Tiểu Tiên, tôi vội vàng cất tiếng hỏi.

Nghe tôi hỏi như vậy, không chỉ có Hoàng Tiểu Tiên, mà ngay cả gã mặc đồ đen ở bên cạnh chị ta cũng ném ánh mắt quái lạ về phía tôi, hình như đang cảm thấy nghi ngờ câu hỏi của tôi, nói thật, nếu tôi nghe người khác nói câu này, tôi cũng cảm thấy không dám tin, nhưng tôi cho rằng,

Nếu tôi muốn, thì nhất định có năng lực để làm chuyện đó.

Hoàng Tiểu Tiên ngập ngừng một lát, sau đó nhìn tôi nói:

- Giết đi, cũng chỉ là mấy con chó săn mà thôi!

Nhận được sự đồng ý của Hoàng Tiểu Tiên, tôi gật đầu, lúc đưa mắt nhìn về phía ba tên kia, thì phải hiện sát ý trong đôi mắt của bọn chúng đã dâng lên ngùn ngụt.

- Thằng nhãi con, mày đang kể chuyện cười đấy à? Mày muốn giết chúng tao?

Chính lúc này, một tên trong số đó nhìn tôi, trầm giọng nói.

- Được rồi, tao thừa nhận đây là câu chuyện cười không buồn cười nhất mà tao được nghe trong năm nay!

Khi tên kia vừa nói xong, lập tức, tên thứ hai đã ôm bụng cười hô hố, đây là bọn chúng đang khinh bỉ tôi, có điều tôi tin, tôi sẽ không khiến bọn chúng thất vọng.

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên thành nụ cười nhàn nhạt, nhìn ba bọn chúng, nói:

- Đừng kích động, tôi chỉ đùa tý mà thôi, đùa mà, chúng bay cũng không phải chưa từng đùa qua đúng không.

Nói xong, đồng tử tôi co lại, bởi ba tên trước mặt đã tách nhau ra, mỗi tên tấn công tôi từ một phương hướng khác nhau, lần này tôi cảm thấy rõ, công kích của bọn chúng đã mạnh hơn rất nhiều.

Xem ra, mặc dù bọn chúng xem thường tôi, nhưng lại rất nghiêm túc, chỉ sợ xảy ra sự cố, cho nên mới muốn nhanh chóng giết chết tôi.

Trường kiếm trong hất ra rất nhiều kiếm khí, ngay tức khắc, kiếm khí bay ra tấn công ba bọn chúng.

Mắt thấy ba tên đang bận rộn đối phó với kiếm khí huyết sát, tôi nheo mắt lại, cơ hội tới rồi!

Suy nghĩ lóe qua trong đầu, tôi hất tay về phía một tên trong số đó, từng trận kỳ bay thẳng tới phía hắn.

Trận kỳ lập tức bao vây hắn vào trong, ấn kết trong tay tôi mau chóng biến hóa, năm trận cơ còn lại cũng bắt đầu nằm yên đúng vị trí.

Khi năm trận cơ đã nằm đúng chỗ, khí thế toát ra, đại trận Ngũ Hành Sinh Sát ngưng tụ, vây chặt hắn vào giữa, tiếp theo, chỉ còn lại hai người.

Cả người tôi lao tới, chọn tên bị tôi chém đứt một cánh tay.

Trên trường kiếm trong tay, kiếm khí được tôi kích phát đến cực điểm, thân người trong nháy mắt đã tiến cận hắn.

Bởi vì lúc trước hắn đã bị tôi chém đứt một cánh tay,cho nên thực lực sẽ bị coi là kém nhất trong cả đám.

Lập tức, sau lưng tôi thổi tới một luồng gió, có lẽ là một tên khác tới viện trợ, có điều đối với những việc này, tôi sớm đã có dự tính, trong tay lấy ra một lá bùa xám, chân nguyên truyền vào trong lá bùa.

- Thiên địa vô hình, cần khôn đạo pháp, bùa Linh Bộc, tật!

Tôi hô nhẹ một tiếng, bùa xám trong tay chớp mắt đã bay tới chỗ tên ở đằng sau, tốc độ nhanh khủng khiếp, tôi không quan tâm chuyện phía sau nữa, trường kiếm trong tay toát ra luồng khí giá lạnh.

Sát khí khủng bố không ngừng ngưng tụ trên thân kiếm, một luồng kiếm khí huyết sát cũng đã “trực chờ” sẵn trên trường kiếm.

Khi tôi tiếp cận hắn, lập tức, miệng hô lớn một tiếng:

- Tuyệt Sát kiếm, nhất thức!

Ngay tức khắc, trên trường kiếm ngưng tụ một luồng kiếm khí vô cùng lớn, kiếm khí khủng bố không lưu tình, chém thẳng vào người tên mặc đồ đen.

Hiện tại, quan trọng nhất chính là phải giải quyết xong mọi chuyện trong khoảng thời gian nhanh nhất.

Chính lúc này, tôi nhìn thấy trên mặt hắn, đã lộ ra biểu cảm tuyệt vọng, lúc trước không phải hắn muốn hành hạ tôi sống không bằng chết sao?

Hiện tại, đã không còn ngạo mạn như trước nữa, trường kiếm trong tay tôi không do dự, trong tích tắt, chém xuống người hắn.

ầm ầm ầm…

một âm thanh chói tai vang vọng khắp một vùng trời, kế đó, khắp xung quanh bụi đá bay lên mịt mù…

Khi nhìn kĩ, không ngờ lại phát hiện dưới đất xuất hiện một vết nứt vô cùng lớn, giữa vết nứt, còn có máu tươi, thậm chí là những miếng thịt vụn.

ở bên trong vết nứt đã không còn là thi thể của con người, mà là một con hồ ly hai đuôi, có điều lúc này, con hồ ly đó đã bị tôi phân thây ra làm hai.

Hai phần của thi thể nằm bất động ở hai bên trái và phải, nhìn thấy vậy, tôi thở phào một hơi.

Nhưng ngay lúc này, tôi lập tức cảm thấy sau lưng mình truyền tới một luồng sát khí ác liệt.

- Khốn nạn, tao phải giết mày!

Ngay sau đó là một tiếng hô đầy uất hận trong giọng nói còn mang theo vô vàn sát khí, tôi không chút kích động, mà nhảy lên, tránh qua một bên.

Một thân hình nhảy bổ vào vị trí tôi đứng khi nãy, chính là tên bị tôi dùng bùa Linh Bộc níu chân, có điều lúc này trông hắn rất thảm hại, hình như quần áo trên người còn xuất hiện rất nhiều chỗ bị cháy đen sì.

Những cái khác không nói, rất rõ ràng, hắn đã bị bùa Linh Bộc “hành”, hoặc là nói bởi vì tôi đột nhiên ném ra bùa Linh Bộc, khiến hắn không kịp trở tay, điểm này có thể nhìn thấy rõ ràng trên quần áo hắn.

Hắn nhất định đã bị đốt sướng người, lúc này, hắn đang nhìn thi thể hồ ly bị phanh thây ra làm hai ở dưới đất, hai tròng mắt phủ đầy tia máu, thấy vậy, tôi cũng hơi rùng mình.

Tôi quay đầu nhìn qua đại trận Ngũ Hành Sinh Sát sau lưng, lúc này, có lẽ vẫn an toàn, nhưng tôi cảm giác được, kẻ đang bị vây trong đại trận, vẫn đang không ngừng tấn công đại trận Ngũ Hành Sinh Sát, rõ ràng, hắn muốn thoát ra khỏi.

Mà hiện tại, tôi nhất định phải giết chết tên thứ hai trước khi tên bị nhốt thoát được ra, như vậy khi hắn thoát khỏi đại trận, tôi mới không phải cùng lúc đối diện với hai tên.

Hít sâu một hơi, tôi quay đầu lại nhìn tên trước mặt, trong lòng vô cùng bình tĩnh, đối với những tiếng chửi rủa vang vẳng quanh tai, tôi căn bản không thèm để tâm.

Giây tiếp theo, mắt tôi mở lớn, cả người trong nháy mắt đã biến mất khỏi chỗ cũ, lúc xuất hiện, đã ở ngay trước mặt tên thứ hai.

Thấy tôi đã tiếp cận, hắn thu lại tiếng chửi rủa của mình, khí mùi trên người vô cùng khủng bố, rõ ràng, hắn khó đối phó hơn tên vừa nãy, bởi vì trên người tên này, không có nhiều thương thế.

Không giống tên vừa nãy, tên kia bởi vì đã bị tôi chặt đứt một cánh tay, thực lực của hắn đã bị ảnh hưởng không ít, cũng nhờ có vậy nên tôi mới giết được hắn nhanh đến vậy.

Nhưng tên còn lại, rõ ràng khó đối phó hơn nhiều, nhưng kể cả có như vậy đi chẳng nữa, thì vẫn phải chết!