Nợ Âm Khó Thoát

Chương 300: Phẫn nộ




Tiếng nói của Trúc Tuấn dường như đã khiến không khí xung quanh bỗng trở nên vô cùng căng thẳng, lập tức, tôi nhìn thấy động tác phẩy phẩy chiếc quạt gấp trong tay Văn Xương hơi chậm lại.

Mà tất cả mọi người, thì đều đang chờ đợi câu trả lời của Văn Xương, tôi tin, những người trong các phân gia khác, đều có tâm tư riêng, mà lúc này, những người đó chẳng qua cũng đang muốn xem xem Văn Xương ứng đối với chuyện này thế nào.

Lông mày Văn Xương nhíu chặt, hình như đang suy nghĩ, tuy nhiên, Trúc Tuấn lại không muốn cho hắn cơ hội suy nghĩ.

Trực tiếp trầm giọng nói:

- Trong vòng ba giây, không nói gì thì ta sẽ coi như là ngươi đã thừa nhận!

Giọng nói của Trúc Tuấn rất nghiêm nghị, mà khi ông ta nói xong, Văn Xương khẽ ngây người, sau đó đưa mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng.

- Khốn kiếp, tự ý làm chủ, cái thứ không biết trên biết dưới, ở đây có chỗ cho người nói chuyện sao? Còn không mau nhận lỗi?

Văn Xương nhìn người nọ, lạnh giọng hô lên một tiếng.

Ý tứ trong câu nói đã quá rõ ràng, đã vứt bỏ quan hệ của hai người sang một bên, những lời người nọ nói chỉ là do tự gã chủ trương, chứ không phải là Văn Xương, hoặc không phải là ý của tộc Lê Văn.

- ồ, nếu nói vậy, nghĩa là hắn không đại diện cho tộc Lê Văn, vậy thì tội tự ý buông lời xúc phạm đến chủ gia, phải… giết!

Văn Xương vừa nói xong, tôi cũng là đã chú ý thấy đồng tử của Trúc Tuấn co lại, một tia sáng khẽ lóe qua.

Giây tiếp theo, kẻ vừa mở miệng nói bỗng trợn trừng mắt, cứ như đang nhìn thấy một thứ gì đó rất khủng khiếp.

Dưới con mắt kinh hãi của tất cả mọi người, cả người kẻ lúc trước mở miệng đó bỗng nổ tung.

Thình!

Một âm thanh trầm đục truyền ra, không sai, cả người gã cứ như vậy mà nổ tan nát, máu thịt bắn ra mỗi chỗ một ít.

Sắc mặt của Tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều tái nhợt, nhất là những người đứng gần với kẻ đó, tệ hơn nữa chính là những tên bị máu của kẻ kia bắn lên người.

Có điều, toàn bộ đều là người của tộc Lê Văn.

- Xỉ nhục chủ gia, giết, giết, giết!

Bỗng lúc này, từng tiếng hô vô cùng ác liệt vang lên, là người trong làng chủ gia, sắc mặt ai cũng hưng phấn, miệng không ngừng hô to.

Lập tức, mặt mày Văn Xương trắng ngắt, trên người hắn cũng đã bị máu tươi bắn trúng, nhìn vô cùng đáng sợ.

Đám người của tộc Lê Văn lúc này không ai hé răng nói nửa lời, người của những phân gia khác thì anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rất lâu cũng không lên tiếng.

Rõ ràng, những người có mặt ở đây đều đã bị hành động đầy quyết đoán của Trúc Tuấn dọa cho hú hồn hú vía, không thể không nói, Trúc Tuấn đi nước cờ này có hơi mạo hiểm, nhưng lại khiến cho người khác bị ảnh hưởng rất nặng nề về tâm lý.

Chỉ một chiêu, tất cả mọi người đều đã khiếp vía.

- Tiếp tục cúng bái tổ tiên!

Tiếng nói nhàn nhạt của Trúc Tuấn lại vang lên, lập tức người của những phân gia khác bắt đầu có phản ứng, từng người từng người một chậm rãi tiến lên tế đàn.

Sau đó rỏ máu của mình lên trên, đám người này lúc trước ai nấy cũng bày ra dáng vẻ không hài lòng, nhưng hiện tại, lại không còn ai dám bỏ ngoài tai lời nói của Trúc Tuấn nữa.

Đối diện với những chuyện đang diễn ra trước mặt, Trúc Tuấn không hề tỏ ra kinh ngạc, tôi có cảm giác, tất cả đều như đã nằm trong dự liệu của ông ta.

Cuối cùng, người của tất cả các phân gia khác đều đã cúng tổ tiên xong, duy chỉ có người của tộc Lê Văn, là vẫn đứng im không nhúc nhích.

Sắc mặt Văn Xương tái nhợt, dán mắt vào vũng máu thịt be bét nhìn vô cùng kinh dị ở bên cạnh.

Đến ngay cả tôi cũng cảm thấy rùng mình, Trúc Tuấn ra tay vô cùng tàn độc, nếu đột nhiên ông ta cũng ra tay với tôi như vậy, nói thật, nghĩ thôi cũng thấy thảm rồi.

Cuối cùng, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Văn Xương chầm chậm lê bước chân đến chỗ tế đàn.

Thấy Văn Xương đã dẫn đầu, đám người của tộc Lê Văn cũng mau chóng tiến lên, tiếp tục cống hiến máu tươi của mình.

Cuối cùng, chỉ còn lại tôi và Trúc Tẩm Ngưng.

Tôi và Trúc Tẩm Ngưng nhìn nhau một cái, cùng đứng dậy, đi tới chỗ tế đàn, nhìn tế đàn trước mặt, trong lòng tôi cứ thấp tha thấp thỏm, bởi tôi không biết sau khi máu của tôi rơi xuống tế đàn, sẽ xảy ra chuyện gì hay không.

Dù trong lòng có hơi lo lắng, nhưng hiện giờ, đang có nhiều người nhìn như vậy, rõ ràng là không thể chơi trò “che mắt”, nếu bị phát hiện, chỉ xảy ra nhiều việc rắc rối hơn.

Nghĩ tới điểm này, lòng tôi trùng xuống, sau đó trực tiếp cắt đứt đầu ngón tay mình, cùng Trúc Tẩm Ngưng rỏ máu tươi lên trên tế đàn.

Khi máu tươi rơi xuống, không xảy ra chuyện gì bất thường, trong lòng tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm,

Tôi và Trúc Tẩm Ngưng quay người, chuẩn bị quay về vị trí của mình, mà lúc này, cũng có một tiếng nói khác vang lên, nói nghi thức cúng bái tổ tiên đã kết thúc.

Nhưng ngay khi tiếng nói của người nọ vừa dứt, thì ở sau lưng bỗng vang ra những âm thanh “rầm rầm”, khi âm thanh vang lên, dường như cả mặt đất cũng đang rung chuyển.

Âm thanh bắt đầu kịch liệt hơn, tôi quay ngoắt đầu lại, nhìn tế đàn sau lưng,

Lúc này, trên tế đàn đang phát ra một luồng ánh sáng đỏ máu chói mắt, cả tế đàn gần như đang rung lên không ngừng.

Một màn trước mặt đã dọa tôi sợ muốn chết, khi sự việc kì lạ xảy ra, tôi nhìn thấy sắc mặt của Trúc Trường Không và Trúc Tuấn đại biến, kế đó là vài vị lão nhân trong tộc cũng đều lộ ra vẻ hoang mang trên khuôn mặt.

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy bất an, bởi vì tôi lờ mờ cảm thấy, tế đàn xuất hiện điều dị thường thế này, có lẽ có liên quan đến tôi.

Nếu thực sự là vậy, thì những người kia liệu có phát hiện ra bí mật trên người tôi không? Hoặc là nói, phải chỉ trích tôi đến cùng?

- Tổ tiên phẫn nộ, các vị tộc lão, mau giúp tôi một tay!

Chính lúc này, tôi thấy cả người Trúc Trường Không nhảy vọt lên trên không, sau đó tiếng nói của ông ta vang vọng khắp một vùng trời.

Trúc Trường Không nói xong, mấy vị tộc lão đưa mắt nhìn nhau, giây tiếp theo, bọn họ cũng liên tiếp nhảy lên trên không trung.

Từng luồng khí thế lạnh lẽo cứ không ngừng toát ra từ trên người họ, trên cả một góc trời, đều bị bao trùm bởi luồng khí thế đáng sợ.

Luồng khí thế như đâm thẳng vào trong tim của mọi người, lòng tôi kinh hãi vô cùng, mấy lão già kia nhìn trông yếu ớt lọm khọm, nhưng không ngờ, lại phát ra luồng khí thế khiến người ta thót tim đến vậy.

Mấy vị tộc lão nhảy lên không trung, bao vây tế đàn vào giữa, mấy người xếp thành một trận hình vô cùng kì lạ, năng lượng hội tụ vào giữa, bắn xuống phía tế đàn bên dưới.

Ngay tức khắc, luồng năng lượng đã chui vào trong tế đàn, kế đó, năng lượng cuồng bạo màu đỏ đã bị luồng năng lượng này trấn áp.

Không ngừng thu lại vào trong tế đàn.

Tất cả mọi người ai cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi tột cùng, dường như vừa không hiểu lại hoài nghi về sự việc đột nhiên xảy ra này, tôi còn loáng thoáng nghe thấy trong tiếng bàn luận xôn xao, có vài lời liên quan đến tôi.

Thậm chí, rất nhiều người còn đổ nguyên nhân xảy ra biến cố của tế đàn lên đầu tôi, trong phút chốc, tôi cũng không biết phải nói gì, càng không biết phải phản bác ra làm sao.

Chính lúc này, Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh trực tiếp quay người lại, hét lớn với đám người nọ:

- Chuyện này sẽ do A Công và các vị tộc lão phân xét, bây giờ Nhất Lượng đã là phu quân của ta, các người còn thốt ra những lời hoài nghi, thì chính là bất kính với ta, bất kính với cả nhà ta!

Tiếng nói lạnh tanh của Trúc Tẩm Ngưng vang lên, lập tức, những tiếng bàn luận bỗng im bặt, từng ánh mắt như dao nhọn đang chĩa về phía tôi, nhưng lại chẳng dám mở miệng nữa.

Tôi nhìn Trúc Tẩm Ngưng, bỗng thấy cảm kích ở trong lòng.