Nợ Âm Khó Thoát

Chương 244: Bên dưới sông máu




Tôi nhìn Mễ Trần, nói suy nghĩ trong lòng mình ra, bởi tiếp theo đây, chúng tôi có cần phải đi tiếp hay không, chính là một vấn đề quan trọng nhất.

Nhưng khiến tôi bất ngờ là, Mễ Trần lần này lại không suy nghĩ nhiều, khóe miệng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, cất tiếng nói:

- Đi, sao lại không đi chứ, con mẹ nó tôi muốn xem xem, hắn rốt cuộc muốn giở trò gì!

Đồng tử Mễ Trần hơi co lại, lúc này Mễ Trần khiến tôi có cảm giác nhìn không thấu, cũng không biết anh ta lấy dũng khí ở đâu, phải biết, chúng tôi chỉ có hai người, kẻ chúng tôi phải đối mặt là Lương Triều Sinh, ít nhất thì vẫn còn cả cương thi nữa.

Dưới tình hình này, mà Mễ Trần vẫn giữ được trạng thái bình tĩnh.

- Đi, xuống dưới!

Mễ Trần khẽ nói, sau đó đã bước xuống trước, đi thẳng xuống dưới thông đạo, thấy vậy tôi liền đi theo sau lưng anh ta.

Nói thật, hiện tại tôi đã bắt đầu cảm thấy lo lắng, nếu Mễ Trần có thể liên lạc được với đội trưởng Long, vậy đội trưởng Long bên đó còn có thể tới viện trợ cho chúng tôi, chúng tôi cứ đi xuống cũng chẳng sao cả.

Nhưng tình hình lúc này, hoàn toàn không liên lạc được với đội trưởng Long bên kia, nơi đây còn cố ý ngăn chặn bùa truyền tin, điều này đối với chúng tôi mà nói, là cực kỳ bất lợi.

Có điều, hình như Mễ Trần đã hạ quyết tâm, muốn đi xuống dưới nghiên cứu tình hình, tôi chỉ đành đi theo, nói cho cùng, đây cũng là chuyện do tôi gây ra.

Ông nội nó, cho dù thế nào, cứ đi theo hỗ trợ Mễ Trần!

Tôi bỗng cảm thấy trong lòng mình hơi động đậy, vội vàng mở ra xem, phát hiện đôi mắt đen tuyền của tiểu hồ ly đang nhìn mình.

Nhóc con này cứ ngủ li bì, ngủ lâu lắm rồi, bây giờ mới tỉnh lại.

Tôi xoa xoa đầu nó, muốn cho nó cảm giác an toàn, có điều tôi phát hiện bây giờ, đến ngay cả an toàn của bản thân tôi còn chưa lo được, chứ đừng nói còn có thể cho tiểu hồ ly cảm giác an toàn.

Cứ như thế, tôi và Mễ Trần không ngừng men theo thông đạo đi xuống phía dưới, không lâu sau, tôi đã nhìn thấy ký hiệu thứ hai.

Vẫn là của Phương Trình Chu để lại, hắn vẫn còn đánh thêm một dấu nữa, lẽ nào còn sợ tôi đi lạc sao?

Mà sao hắn có thể tự tin rằng tôi sẽ đi xuống? điều này khiến tôi khá khó hiểu, không biết tất cả mọi chuyện là như thế nào.

Cứ như thế, không lâu sau, chúng tôi đã đi tới một căn phòng đá.

Nhìn qua một chút, căn phòng đá này cao khoảng hai mét, mà chúng tôi đã đi xuống dưới được bảy tầng rồi. nhưng chúng tôi vẫn xuống tiếp.

Quan trọng nhất là, tôi không cảm nhận được tình hình đặc biệt nào ở trong căn phòng đá này, đến này cả khí mùi kỳ lạ, cũng không hề cảm nhận thấy.

Cứ vậy, tôi và Mễ Trần đã đi xuống dưới độ sâu khoảng hai mươi mét, không thể không nói, trí tuệ của cổ nhân thật khó mà tưởng tượng nổi, bây giờ đã đi xuống dưới đất khá sâu, mà không khí vẫn rất bình thường, thật là một công trình kỹ thuật đáng kinh ngạc.

Phải biết, lúc trước, không hề có bất kỳ cỗ máy hiện đại nào có thể làm được điều này, có thể xây dựng được nơi thế này, quả nhiên là trí tuệ cao siêu đáng nể.

- Còn xuống tiếp không? Hình như chúng ta đã xuống dưới được hơn mười tầng rồi đấy.

Tôi nhìn Mễ Trần, nói với anh ta, hiện tại tôi không cảm thấy dưới này có gì kỳ lạ, đây lại là điều mà tôi thấy nghi ngờ, hay là do chúng tôi đi nhầm rồi?

Có điều ở đây có một điểm tương đồng đặc biệt, chính là không ngừng dẫn xuống phía dưới.

Lúc ở Nop Lor, chúng tôi cũng không ngừng đi xuống dưới, mãi cho đến tầng số chín, chúng tôi mới nhìn thấy tầng cuối cùng.

Mễ Trần gật mạnh đầu, ra hiệu vẫn xuống tiếp, tôi không biết phải làm sao, cũng không biết hôm nay anh ta bị gì, không ngờ lại như đứt mất một sợi dây thần kinh.

Tôi chỉ đành cùng Mễ Trần tiếp tục đi xuống dưới, sau khi chúng tôi đi xuống tiếp hai tầng, tôi phát hiện, chúng tôi đã không còn đường để đi.

Không sai, không còn đường rồi, trước mặt tôi và Mễ Trần, bị một cánh cửa đá chắn lại, tôi và Mễ Trần nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy bức vẽ khổng lồ bên trên cửa đá.

Một cánh tay, hình như là cánh tay của dã thú, bởi vì cánh tay trên cửa đá trước mặt đã được phóng to, cho nên chúng tôi nhìn rất rõ, đúng là giống hệt với cánh tay của một con mãnh thú.

Móng vuốt sắc nhọn, bắp tay to lớn thô kệch, quan trọng nhất là, tôi còn nhìn thấy một thứ như vây cá ở trên cánh tay đó.

Thứ này nhìn vô cùng kỳ quái, tôi rất tò mò, rốt cuộc là thứ gì mà lại có vẻ ngoài quái dị đến thế?

Tôi nhìn Mễ Trần bên cạnh, hỏi anh ta phải làm thế nào bây giờ?

Mễ Trần trầm mặc không nói, đi thẳng tới trước cửa đá, tôi nhắc nhở một tiếng, bảo anh ta cẩn thận chút, Mễ Trần lắc đầu, nói ở đây chắc không có nguy hiểm.

Nếu nói Lương Triều Sinh muốn đánh lén chúng tôi, vậy lúc ở những tầng trên, ông ta đều có cơ hội, cho nên mục đích của ông chính là dụ chúng tôi đi đến cuối, chứ chưa muốn chúng tôi chết sớm như vậy.

Nghe vậy, tôi bỗng tỉnh ngộ, Mễ Trần nói không sai, nếu tất cả đều là chỉ thị của Lương Triều Sinh, vậy ông ta nhất định không muốn giết chúng tôi nhanh như thế.

Mặc dù tôi không biết rốt cuộc thì mục đích của ông ta là gì, nhưng có thể khẳng định một điều, ông ta không muốn chúng tôi chết sớm.

Hơn nữa nếu nói nơi này có gì đó giống với Nop lor, vậy bên dưới Lâu Lan thành cổ không còn nguy hiểm, nơi này chắc cũng thế.

Nhìn cửa đá, lòng tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ hoang đường, vội vàng nói với Mễ Trần:

- Tôi nhớ tôi từng nói qua với anh, ở thành cổ Lâu Lan có một bức vẽ phần đầu rất hung dữ, hiện tại lại là một cánh tay.

- Ý của cậu là, cánh tay và đầu là bộ phận trên người của cùng một thứ gì đó?

Mễ Trần ngay lập tức phản ứng lại, nhìn tôi nói.

Tôi gật đầu, không sai, tôi đúng là đã đoán như thế, nhưng khả năng này là có bao nhiêu phần trăm, tôi không biết, cho nên cũng không dám nói ra câu chắc chắn.

Lúc này Mễ Trần như càng thêm tò mò về thứ đó.

- Cậu có biết vì sao tôi rất tò mò không? Thực ra lúc ở cục số chín, có một tập hồ sơ mật ghi chép những gì liên quan đến Nop Lor, nhưng cấp bậc của tôi chưa đủ tư cách để được đọc tập hồ sơ ấy, tôi rất tò mò, rốt cuộc là bí mật như thế nào, mà phải sử dụng phương pháp bảo mật cao nhất của cục số chín.

- Cả cục số chín, những người biết nội dung bên trong tập hồ sơ đó, chỉ e còn chưa quá năm ngón tay, tôi thực quá tò mò, bây giờ không dễ gì gặp được một nơi có liên quan với Nop Lor, tôi không nhịn được sự tò mò trong lòng, nên mới muốn xem xem, bên dưới này rốt cuộc có gì mờ ám!

Nói đến đây, tôi cũng đã hiểu lý do mà Mễ Trần kiên quyết như thế, quan trọng nhất là, tôi thấy Mễ Trần lúc này đã bắt đầu tiến gần cánh cửa đá.

Hai tay Mễ Trần đưa lên dùng sức đẩy mạnh cánh cửa, thật khó tin, Mễ Trần đã trực tiếp tạo ra một vết nứt bên trên cửa đá.

Cửa đá này không ngờ lại không có cơ quan? Lẽ nào lại là một thứ do Lương Triều Sinh để lại? nếu là vậy, không thể không nói, ông ta hành sự cũng quá tự tin rồi!

Nhiều sơ hở đến vậy, suốt dọc đường đều là sơ hở, ông ta tự tin tôi sẽ tự tìm tới đến vậy sao?

Lúc này, trong lòng tôi lại càng thêm tò mò, cửa được đẩy ra, tôi và Mễ Trần tiến vào trong, bỗng, một luồng ánh sáng đỏ chói như máu đập thẳng vào mắt chúng tôi, chúng tôi theo bản năng ngẩng đầu lên trên.

Lập tức, chúng tôi thấy trên đỉnh đầu mình có một dòng sông máu vẫn đang chảy, mà lúc này, tôi và Mễ Trần đều có thể nhìn rất rõ dòng sông máu trên đỉnh đầu.

ở đây, là bên dưới sông máu?