Nợ Âm Khó Thoát

Chương 239: Dùng quan qua sông




Tôi và Mễ Trần nhìn nhau một cái, cả hai cùng cười, đúng như Mễ Trần nói, chúng tôi đều có suy nghĩ giống nhau.

Nếu đã quyết định sẽ mở quan, vậy ít nhiều cũng phải chuẩn bị trước, Mễ Trần nói, để anh ta mở quan, tôi ở đằng sau phải chuẩn bị sẵn sàng, để phòng xảy ra bất chắc.

Tôi gật đầu, trong tay đã cầm sẵn hai lá bùa, Mễ Trần cũng móc từ trong người ra một cái xẻng gấp, đi tới trước quan tài.

Mễ Trần lại nhìn tôi, tôi gật đầu ra hiệu đã sẵn sàng, Mễ Trần đâm xẻng xuống một vết nứt trên quan tài.

Giây tiếp theo, tay Mễ Trần ra sức, kẹt kẹt một tiếng, nắp quan tài đã bị Mễ Trần nhấc lên, khi nắp quan tài bị nhấc ra ngoài, thân hình Mễ Trần cũng vội vã lui ra sau.

Tôi đã sớm chuẩn bị sẵn, nhưng khi nắp quan tài bật ra, tôi lại phát hiện trong quan tài không có gì bất thường, điều này khiến tôi hơi ngờ vực.

Lông mày Mễ Trần cũng nhíu chặt, sau khi nhìn tôi một cái, Mễ Trần đi tới gần quan tài, tôi theo sau lưng anh ta, cùng đi về phía trước.

Khi tôi và Mễ Trần nhìn vào trong quan tài, lại phát hiện trong quan tài trống rỗng? Trong đó cái gì cũng không có? Điều này khiến chúng tôi hơi khó hiểu, ai lại rảnh rỗi tới mức đặt mấy cỗ quan tài trống vào một nơi như thế này chứ?

Hoặc là nói, thứ ở trong quan tài đã chui ra ngoài?

- Chuyện này anh thấy thế nào?

Nhìn Mễ Trần, tôi mở miệng hỏi anh ta, Mễ Trần trầm mặc rất lâu, nói hiện giờ anh ta cũng rất khó phán đoán, tiếp đó, Mễ Trần đề nghị, chúng tôi tiếp tục mở quan, xem xem những cỗ quan tài trong các hang động còn lại liệu có phải cũng trống không hay không.

Gật gật đầu, tôi và Mễ Trần trực tiếp dịch chuyển vị trí, quan tài trong hang động này trống không, vậy những cỗ quan tài khác thì sao?

Kế đó, tôi và Mễ Trần liên tiếp mở hết nắp các cỗ quan tài còn lại, nhưng kết quả đều giống với cỗ quan tài đầu tiên, bên trong trống không, cái gì cũng không có.

Lẽ nào tất cả các cỗ quan tài ở đây đều là quan tài rỗng? Không khí xung quanh bắt đầu trở lên kỳ dị, chính lúc này, tôi và Mễ Trần nhìn nhau, nhưng không ai nói câu gì.

- Đúng rồi, tôi nghĩ ra một cách để qua sông.

Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ, vội vàng nói với Mễ Trần, anh ta hoài nghi nhìn tôi, muốn tôi tiếp tục nói.

Mặc dù bây giờ chúng tôi phát hiện trong quan tài đều không có gì, nhưng hình như cũng chẳng liên quan, bởi mục đích của chúng tôi vốn chỉ là vì qua được con sông máu.

Tôi đứng dậy, chỉ cỗ quan tài trong huyệt động, nói với Mễ Trần:

- Quan tài, chúng ta có thể lấy quan tài làm thuyền, sau đó đi qua sông.

Nếu trong quan tài đã không có gì, vậy chẳng lẽ chúng tôi không lợi dụng được sao? Lại nói, cho dù trong quan tài có gì đó, chúng tôi vẫn có thể lợi dụng cỗ quan tài này, sau đó đi qua con sông máu.

Ngay lập tức, mắt Mễ Trần hơi sáng lên.

- Đúng rồi, không cần biết nơi này có chỗ nào kỳ quái, nhưng mục đích hiện giờ của chúng ta là qua sông.

Vừa nói, Mễ Trần vừa nhấc mình đi tới cỗ quan tài nằm phía trong, tôi đi theo anh ta, rất nhanh đã cùng nhau ra khiêng một cỗ quan tài.

Sau đó trực tiếp ném xuống sông, quan tài nổi lềnh phềnh trên mặt sông máu, tôi và Mễ Trần vừa vui mừng vừa bất ngờ, xem ra có trò hay.

Tiếp đó, Mễ Trần đi thẳng vào trong một hang động khác, không lâu sau, Mễ Trần đi ra ngoài, trong tay đã nhiều thêm hai mái chèo đơn giản, vừa nhìn là biết làm từ nắp quan tài, nhưng đã quá đủ cho chúng tôi rồi.

- Đi thôi, qua sông!

Mễ Trần ném mái chèo trong tay cho tôi, cười nói, tôi gật đầu, nhảy vào trong cỗ quan tài trước, rồi mới tới Mễ Trần, ngay sau đó, tôi cảm thấy quan tài như lún xuống dưới một chút.

Bởi vì thêm trọng lượng của hai người, điều này cũng là chuyện bình thường, khi cảm thấy quan tài không còn tiếp tục lún xuống, tôi và Mễ Trần mới bắt đầu đẩy mái chèo.

Lúc này tôi càng cảm nhận được rõ ràng hơn, bên trong dòng sông máu truyền ra luồng khí âm sát vô cùng khủng bố.

Không biết tại vì sao, tôi cứ có cảm giác bên dưới đáy sông hình như có gì đó, nhưng cụ thể thế nào, tôi nhất định không biết.

Lúc này, tôi bỗng nhớ tới Trần Ngọc, khi nãy Trần Ngọc đã rơi xuống dòng sông máu này.

Tôi quay ra nhìn Mễ Trần, cất tiếng hỏi:

- Mễ Trần, anh nói xem Trần sư tỷ có xảy ra chuyện không?

Mễ Trần nhìn tôi, lông mày hơi nhíu lại, đáp lời:

- Sao cậu quan tâm tới Trần Ngọc đó thế? Tôi thấy ánh mắt cậu nhìn cô ta, có lẽ không phải là vì nhìn trúng cô ta, cậu gọi cô ta là Trần sư tỷ? Lẽ nào cô ta là đồng môn với người trong lòng của cậu mà cậu vẫn luôn nhắc đến với tôi đó hả?

Nghe vậy tôi vội vàng nói:

- Ai nói với anh tôi có người trong lòng?

- Chậc, thôi đi má, chút tâm tư của cậu sao qua nổi mắt tôi, xem ra tôi đoán không sai, tôi cũng có thể nói cho cậu biết, khả năng Trần Ngọc đó không xảy ra chuyện là rất lớn, mà tôi còn phát hiện ra một điều.

Nói đến đây, lông mày Mễ Trần nhíu lại, nhìn thấy vậy, tôi hỏi Mễ Trần anh ta nói vậy là có ý gì?

Mễ Trần thở dài một tiếng, tay vẫn đẩy mái chèo, miệng bắt đầu nói, lúc trước anh ta nhảy xuống từ bên trên, đã chú ý một chút đoạn cầu treo bị đứt.

Vết đứt của đoạn cầu treo, căn bản không giống vết đứt tự nhiên, ngược lại còn giống như là bị thứ sắc nhọn chém đứt.

Mễ Trần nói vậy khiến cả người tôi ngơ ngẩn, Mễ Trần đã chỉ thẳng vào Trần Ngọc, nhưng tôi tin anh ta không có lý do gì phải lừa tôi.

Nếu anh ta đã nói đoạn cầu treo bị đứt kia có vấn đề, vậy chắc chắn có vấn đề, mà trong tất cả chúng tôi, cũng chỉ có mỗi Trần Ngọc bước lên cầu.

- Được rồi, cậu cũng đừng nghĩ nhiều, bây giờ quan trọng nhất là sau khi qua sông, phải xem xem phía bên kia rốt cuộc có thứ gì.

Tiếng Mễ Trần vang lên, nghe vậy tôi cũng gật đầu, sau đó tạm thời đem những suy nghĩ trong đầu đặt sang một bên, tiếp tục đẩy mái chèo trong tay.

Con sông này cũng không quá rộng, rất nhanh, tôi và Mễ Trần đã đến gần bờ bên kia.

Khi chúng tôi nhảy ra khỏi quan tài, cả người mới dám thả lỏng, thở phào một hơi, kỳ thực lúc ở trên sông, trong lòng cứ nơm nớp lo sợ sẽ xảy ra chuyện.

Bây giờ đã qua tới đây, chúng tôi cũng yên tâm rồi, chúng tôi thám thính một vòng bờ sông bên này, bên trên có rất nhiều huyệt động, bên trong cũng có vài cỗ quan tài đen sì.

Chỉ có điều tôi và Mễ Trần cũng chẳng rảnh mà làm mấy chuyện vớ vẩn, trực tiếp bò lên trên, đến phía đối diện cầu treo, chúng tôi đứng lại tại chỗ, nhìn một cách cửa đá trước mặt.

Bên trên cửa đá, có khắc một bức tranh, là hình một cánh tay, giống hệt với những bức tranh chúng tôi đã từng thấy khi trước.

Tôi và Mễ Trần hít sâu một hơi, không vội vàng mở cửa, mà điều chỉnh trạng thái của bản thân trước, mới đứng dậy, đi tiếp lên.

Đến trước cửa đá, chúng tôi cùng đưa tay ra đẩy, cửa đá trước mắt bị chúng tôi đẩy ra dễ dàng, phát ra một âm thanh kỳ lạ, sau khi cửa được mở, trước mắt chúng tôi nhiều thêm một đoạn hành lang.

Hành lang không quá rộng, bên trong không ngờ còn có vài ngọn đèn dầu, thắp sáng cả hành lang.

Từ lúc chúng tôi vào trong thánh địa, đến tận bây giờ, mới là lần đầu tiên nhìn thấy trong thánh địa này xuất hiện ‘hệ thống chiếu sáng’.

Thấy chỗ này có chút khác biệt so với những chỗ chúng tôi đã đi qua, tôi nhìn Mễ Trần, phát hiện anh ta đang vùi mình trong trầm tư.

- Đi thôi, cẩn thận chút!

Nghĩ một lúc, Mễ Trần bỗng cất tiếng, tôi và Mễ Trần cùng nhau tiến vào trong hành lang, tôi đưa mắt nhìn lướt qua ngọn đèn dầu đang chiếu sáng, màu sắc của lửa hình như hơi kỳ dị.

Hơn nữa đèn dầu đã ở dưới đất lâu như vậy rồi, không ngờ vẫn chưa bị hỏng?

- Thứ này được gọi là Thi Du Đăng, bên trong được dùng mỡ của thi thể để đốt sáng, cho dù có để vài trăm năm, cũng không thành vấn đề.

Hình như nhìn ra nghi hoặc trong lòng tôi, Mễ Trần ở một bên bỗng lên tiếng, nghe vậy tôi gật đầu, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy kinh hãi.

Mỡ thi thể?

Đèn dầu không ngờ lại được làm bằng mỡ thi thể, tượng tưởng thôi cũng cảm thấy lạnh gáy, ông nội nó, thánh địa môn phái âm thi quái quỷ gì, hình như cứ phẩy phất hương vị máu tươi và tàn nhẫn.

Ngay chính lúc này, hình như tôi nghe thấy phía trước có vài âm thanh hỗn loạn, lông mày Mễ Trần nhíu càng thêm chặt, anh ta cũng đã nghe thấy âm thanh.

- Phía trước có người? Tôi nhìn Mễ Trần, cất tiếng hỏi.

Mễ Trần gật đầu, làm động tác ‘ không nói chuyện’ với tôi, tôi cũng ngậm chặt miệng, không ngừng điều chỉnh khí mùi trên người, hy vọng không bị bạo lộ.

Cứ như vậy, chúng tôi từ từ áp sát lại, lập tức, những âm thanh này càng lúc càng to hơn.

Bởi vì hành lang khá ngoằn ngoèo, cho nên tôi và Mễ Trần không thể trực tiếp nhìn được tình hình phía trước.

Nghe một lúc, tôi và Mễ Trần đều hơi ngây ra, bởi vì trong những âm thanh truyền ra từ phía trước, hình như có chút quen thuộc đối với chúng tôi.

- Đây là tiếng của đội trưởng Chu?

Tôi nhìn Mễ Trần, dùng tone giọng bé nhất để nói.

Mễ Trần gật đầu, cũng nhỏ tiếng nói với tôi:

- Bên trong có lẽ đang giằng co, sau khi chúng ta vào trong, phải làm ra vẻ không quen biết hội người đội trưởng Chu, như vậy vào lúc quan trọng, mới có tác dụng.

Nghe vậy, sắc mặt tôi trùng xuống, gật đầu với Mễ Trần, sau đó Mễ Trần vẫy vẫy tay, chúng tôi lại đi tiếp.