Nợ Âm Khó Thoát

Chương 232: Cao thủ giấu tài




- Đừng đánh nữa, mẹ nó, chỗ này lại chui ra một con quái vật rồi, hình như còn khó nhằn hơn cả mãng xà.

Lúc này, tôi đột nhiên thốt lên một tiếng, bởi vì đối diện với thứ kia, tôi đến ngay cả năng lực phản kích cũng không có, lúc này không huy động những người còn lại, căn bản không còn cách khác.

Tiếng tôi vừa dứt, các trận tranh đấu cũng ngừng lại, trong đó đã có hai trận phân thắng bại, Mễ Trần và Vạn Sơn đều đã đạt được hộp ngọc.

Tôi thấy sắc mặt hai người họ đều rất khó coi, đệ tử môn phái âm thi trước mặt Mễ Trần đã chiêu gọi cương thi sau lưng hắn, nếu trận chiến vẫn tiếp tục, chỉ e chính là một trận ác chiến đối với Mễ Trần.

Sau khi các trận tranh đấu dừng lại, tôi hòa mình vào dòng người, đưa mắt nhìn quái vật đứng bên cạnh thi thể của mãng xà.

- Thứ này chui ra từ trong bụng mãng xà?

Mễ Trần lầm bầm hỏi tôi, tôi gật đầu, nói tận mắt nhìn thấy, thứ này chính xác là chui ra từ trong bụng của mãng xà.

- Mẹ nó, nơi này sao lại quái dị như vậy cơ chứ? Khó khăn lắm mới giải quyết được mãng xà, bây giờ lại có một quái vật khác chui ra từ trong bụng nó?

Hiện tại, đến ngay cả Vạn Sơn vẫn luôn ung dung điềm tĩnh cũng đều đã thốt ra vài tiếng chửi thề, đột nhiên xuất hiện một cỗ thi thể kỳ lạ, mọi người ai nấy đều buồn bực khó hiểu.

Mà thực lực của thi thể, nhất định còn phải ở trên cả con mãng xà khi nãy.

- Làm thế nào bây giờ? Còn cần tiếp tục liên thủ với nhau không?

Một người trong đó vội vàng lên tiếng, nhìn những người khác.

- Không liên thủ, đi được khỏi nơi này không? Nếu không liên thủ, tất cả chúng ta đều phải chết ở chỗ này!

Tiếng nói lạnh lùng của Vạn Sơn vang lên, khí thế trên người ông ta đã toát ra ngoài, thi thể đã bắt đầu đi tới chỗ chúng tôi đứng.

Toàn thân máu thịt lẫn lộn, ngoài luồng khí khủng bố ra, còn lại đều mang đến cho người khác cảm giác buồn nôn, mấy cái thứ bên bết dính trên cơ thể, thực nhìn không ra là thứ gì.

- xem ra chỉ có hợp sức, mới là đường sống duy nhất, bảo bối gì đó, chúng ta tạm thời đặt sang một bên đi!

Mễ Trần cất tiếng nói, Mễ Trần vừa nói xong, thi thể phía trước liền gầm lên một tiếng, cả người lao vào trong dòng người chúng tôi.

Trong tay chúng tôi đã chuẩn bị sẵn công kích, lập tức đập về phía thi thể, đồng thời, mấy người chúng tôi cũng né qua một bên khác.

Rất nhiều đạo công kích đánh vào thi thể, nhưng lại không có chút tác dụng nào, ai ai cũng vô cùng kinh hãi trợn trừng mắt nhìn những gì xảy ra trước mặt.

Sức mạnh của thứ này, gần như đã vượt qua cả dự liệu của tất cả chúng tôi.

- Mẹ nó, đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?

Mặt mày Vạn Sơn co giật, nhìn thi thể, thốt ra một tiếng.

Đúng vậy, thứ này chui ra từ trong bụng mãng xà, vốn dĩ còn mạnh hơn cả mãng xà, tà thuật, thực sự quá đỗi kỳ dị.

- Môn phái âm thi, thứ này là môn đạo của các người, có cách giải quyết không? Đã đến lúc này rồi mà mi còn giấu giấu giếm giếm, đừng trách mọi người không khách khí.

Tôi đưa mắt nhìn đệ tử môn phái âm thi đứng cách đó không xa, cất tiếng nói, nghe thấy tôi nói vậy, lập tức tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người hắn.

Ai cũng lộ ra biểu cảm phẫn nộ, bởi vì lời nói của tôi đã vô tình khiến mọi người cho rằng tên đệ tử môn phái âm thi vẫn còn cách, chỉ là không muốn dùng, giống lúc đối đầu với mãng xà.

Nếu ngay từ đầu hắn lấy lưu huỳnh ra, vậy ba người kia cũng không thể bị thương.

- Thuật pháp rắn nuôi thi là một thuật pháp có cấp bậc rất cao trong tông môn, nói thật, tôi thực sự không có cách, mọi người đừng nhìn tôi như vậy.

Khóe miệng tên đệ tử môn phái âm thi khẽ co giật, nhìn tôi một cái, sau đó trầm giọng nói.

Chỉ sợ hắn lại ghi thêm một mối thù nữa với tôi vào trong lòng rồi, có điều tôi chẳng hề quan tâm, lúc này, Vạn Sơn lại lên tiếng:

- Không còn cách khác rồi, chỉ có thể chiến tiếp thôi, mọi người phải cẩn thận chút, cố gắng tìm ra điểm yếu của thứ kia, sau đó công kích vào nơi ấy.

Kiến nghị này của Vạn Sơn không tồi, thi thể đã tiếp cận, lập tức chúng tôi bắt đầu không ngừng công kích, đồng thời mau chóng sơ tán ra khắp điện đá.

Quấn lấy nhau vài lần, thứ kia hình như đã bị chúng tôi chọc giận, nhắm vào một người, lao thẳng tới chỗ người đó.

Bị thứ kia nhắm trúng, người kia mặt mày tuyệt vọng, gào thét gọi chúng tôi tới viện trợ, bảo chúng tôi cứu hắn, nhưng hiện tại đến mạng của chúng tôi cũng khó tự mình bảo đảm, lại nói, cho dù muốn cứu, cũng đã không còn kịp.

Phụt!

Lòng bàn tay của quái vật đâm thủng ngực người kia, một dòng máu tươi bắn ra ngoài, khi bàn tay đó rút ra, tôi nhìn thấy có một trái tim vẫn còn đang đập nhè nhẹ nằm gọn trong lòng bàn tay thi thể.

Giây tiếp theo, thi thể há to miệng, nhét trái tim vào trong miệng, tôi cảm thấy ruột gan mình bắt đầu co thắt, quá đỗi khủng khiếp.

Xong xuôi, quái vật quay đầu lại, bắt đầu nhắm vào một người khác, chúng tôi gần như theo bản năng xông tới, bởi vì lúc này, thiếu đi một phần lực chiến đấu, cực kỳ bất lợi đối với chúng tôi.

Lúc trước hoàn toàn không kịp phản ứng, nhưng đã là lần thứ hai, chúng tôi đều đã kịp thời tới tương trợ.

Chính vào lúc chúng tôi xông lên, tôi nhìn thấy, trên mặt người thanh niên kia, không có chút biểu cảm nào.

Quan trọng nhất là, tôi phát hiện dáng người của kẻ tu đạo đó hơi thấp bé, làn da cũng trắng ngần, chính lúc này, trong cả điện đá phát ra âm thanh của kiếm.

Xoẹt xoẹt...

Khi tiếng kiếm vang lên, một luồng ánh sáng sắc lạnh bỗng lóe ra khắp điện đá, tôi cảm thấy, khí thế của người tu đạo trước mặt, lập tức bạo phát.

Đây là chuyện gì? Tôi bỗng cảm thấy nghi hoặc, chắc hẳn đây cũng là niềm nghi hoặc của tất cả những người khác.

Chính vào lúc thân hình của chúng tôi vẫn chưa tiếp cận, một tiếng thét chói tai đã vang ra, cả người quái vật bay ngược ra sau, vài dòng dịch thể rơi đầy xuống dưới đất.

Sau đó, là một cánh tay rơi bịch xuống đất, vừa hay chính là cánh tay đã thiếu mất trên người thi thể, cả người tôi cứng đờ, trong lòng ngoài kinh ngạc, thì chỉ còn bất ngờ.

Kẻ này không ngờ lại mạnh đến như thế?

Sau khi luồng khí lưu dâng lên, mũ áo trùm trên đầu của kẻ đó cũng rơi xuống, một bộ tóc đen nhánh mượt mà dài qua lưng lộ ra ngoài.

Lúc này tôi mới kinh ngạc đến há hốc miệng, con gái?

Kẻ tu đạo này không ngờ lại là con gái, vừa rồi tất cả chúng tôi đều không hề phát hiện ra, người này không chỉ là con gái, mà lúc trước cô ta còn luôn che giấu thực lực khủng bố của mình.

kiếm khí vừa rồi, có thể dùng từ “đẹp hoàn hảo” để miêu tả.

Quan trọng nhất là, đã chém đứt một cánh tay của thi thể, gần như đến nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tất cả mọi người đều dính chặt chân xuống dưới đất, thân hình bất động, chính vào lúc này, tôi nhìn thấy gót chân của kẻ tu đạo kia chạm nhẹ xuống đất, thân hình lại lần nữa phóng vụt lên, trường kiếm xuất hiện một độ cong kỳ lạ.

Cứ mỗi lần trường kiếm dao động, trong không trung lại ngưng tụ vô số kiếm khí đáng sợ, khiến ai nấy đều kinh hãi không thôi.

Khi trường kiếm không ngừng uốn lượn, tôi bỗng nhìn thấy trên không trung, từ từ xuất hiện một kiếm khí hoa sen, quái vật không cam tâm, phát ra những tiếng gầm gừ phẫn nộ, nhưng người con gái kia lại chẳng quan tâm đến vấn đề đó.

- Phá!

Miệng hô khẽ một tiếng, kiếm khí hoa sen lập tức phóng tới chỗ quái vật đang đứng.

Mắt thấy tốc độ của kiếm khí hoa sen hình như rất chậm, nhưng quái vật lại chẳng thể tránh né.

Hình như đã bị khí lưu giữ chặt lại, tôi lại lần nữa đưa mắt nhìn người con gái ở giữa, đây rốt cuộc là cao thủ đến từ đâu? Hơn nữa còn cải trang thành bộ dạng của đàn ông.

Giây tiếp theo, đồng tử tôi co lại, đưa mắt nhìn kiếm khí hoa sen trên không, hoa sen này tại sao lại quen mắt thế nhỉ?