Nợ Âm Khó Thoát

Chương 218: Long Sơn




Về đến thành phố, đã là buổi chiều, Mễ Trần lại nhận được nhiệm vụ đội trưởng Long gửi tới.

Chúng tôi lập tức đi tới Long Sơn, Long Sơn là một huyện thành được cai quản bởi khu tự trị Tương Châu, chúng tôi ngồi xe khách, giả làm hai khách du lịch từ nơi khác đến.

Không biết Mễ Trần kiếm ở đâu ra một chiếc máy ảnh, dọc đường còn không ngừng chụp phong cảnh, anh ta đúng là rảnh rỗi thật.

Nhưng không thể không nói, ngụy trang như vậy, càng khó bị nhìn ra.

Khoảng ba tiếng sau, chúng tôi mới tới Long Sơn, mà khi đã tới nơi, sắc trời cũng đã tối.

Bây giờ trời mới vừa tối, đoàn nửa người nửa thi ở trấn Đông Lâm e là vẫn chưa tới nơi, bởi vì cản thi ít nhất phải là vào giờ tý, cũng chính là nói sau mười hai giờ đêm mới được xuất phát.

Nếu bọn chúng định dùng thủ đoạn cản thi để che giấu thân phận, vậy tốc độ nhất định sẽ khá chậm, lý do đội trưởng Long kêu chúng tôi đến trước, chính là để chiếm lấy cơ hội trước.

Ít nhất, phải làm quen địa hình xunh quanh đây trước khi đám người kia tới, như vậy mới có lợi cho chúng tôi.

Sau khi tôi và Mễ Trần tới Long Sơn, liền đi chơi khắp nơi, cứ như là một chuyến du lịch thực sự, tôi và Mễ Trần vẫn ngụy trang đơn giản, bởi vì đã sắp vào đông, người bình thường đều đã mặc một chiếc áo len dày đi ra đường, thậm chí có người còn quấn khăn len.

Tôi và Mễ Trần cũng ăn mặc như thế, chủ ý này là do tôi đề xuất, quan trọng nhất là, tôi sợ đang đi trên đường, đột nhiên gặp phải Lương Triều Sinh, tình cảnh như vậy, con mẹ nó tôi không dám tượng tưởng ngại ngùng đến mức nào.

Dù sao đây cũng là nơi Lương Triều Sinh và Phương Trình Chu hẹn gặp nhau, còn một điều khác nữa, nếu thánh địa thực sự nằm ở Long Sơn, vậy Lương Triều Sinh không thể không đến, nếu giữa lúc ấy gặp phải thì làm sao?

Vui vẻ chào hỏi nhau? Tôi nhớ lần trước, tôi và ông ta đã chiến đấu tới mức muốn phân sống chết, nếu không phải Lương Triều Sinh sảo quyệt tháo chạy, không biết phải kéo dài đến lúc nào.

Bây giờ nếu đụng phải Lương Triều Sinh, tôi dám khẳng định ông ta sẽ không do dự mà ra tay giết chết tôi, cho nên cẩn thận thêm một chút cũng là lẽ đương nhiên.

Đi lòng vòng hai ngày, cuối cùng buổi tối ngày thứ ba, tôi và Mễ Trần cũng đã phát hiện, có người bắt đầu tiến vào huyện thành của huyện Long Sơn.

Lần này, đoàn người không dùng thủ đoạn cản thi để xuất hiện, trên người mỗi người đều khiêng một bao tải, rất rõ ràng,chỗ này không phải thị trấn Đông Lâm dọc đường đã chuẩn bị sẵn đón bọn chúng tới.

Ở Long Sơn thì khác, bọn chúng chỉ đành dùng cách này để đi vào, đây cũng chính là tin tức mà tôi và Mễ Trần phải mất cả ngày trời đứng trông chừng ở lối vào Long Sơn mới đạt được.

Nhìn kỹ một lát, tổng cộng có mười bảy người, lẽ nào lần này thế lực thần bí kia không tiếp tục phái người đến đây sao? Gần như không cần nghĩ nhiều, tôi đã biết luôn đáp án, thế lực thần bí nhất định còn phái thêm người khác, đang âm thầm theo dõi.

Chúng tôi chỉ cần để lộ chút sơ hở, có lẽ sẽ ngay lập tức bị người đang núp trong tối phát hiện, vì vậy nếu chúng vẫn muốn tiếp tục thăm dò thêm tin tức, thì nhất định phải cẩn thận.

Cuối cùng, tôi và Mễ Trần nhìn thấy những người này phân nhau ra, đi vào những khách sạn không giống nhau.

Lúc này có lẽ bọn chúng đang chờ đợi mệnh lệnh của phía trên, thì mới biết tiếp theo phải làm thế nào.

Mễ Trần lập tức báo cáo tình hình bên này cho đội trưởng Long, không lâu sau, điện thoại của Mễ Trần rung lên, rõ ràng là bên đội trưởng Long đã hạ mệnh lệnh.

Mệnh lệnh của đội trưởng Long là chúng tôi theo dõi đoàn người này, chỉ cần bọn họ tìm thấy vị trí của thánh địa, vậy bọn tôi có thể lần theo dấu vết, tìm đến thánh địa.

Đây mới chính là mục đích thật sự đi theo đoàn người này của chúng tôi, thời gian tiếp theo, cũng chẳng xảy ra chuyện gì, chúng tôi vẫn theo dõi từng hành động của đám đệ tử môn phái âm thi.

Nhưng bọn chúng lại vẫn ăn uống chơi bời nhảy nhót như thường, còn cực kỳ vui vẻ, khiến tôi và Mễ Trần khổ tâm hết sức, có nhiều lúc cũng ra ngoài lượn lờ, nhưng vẫn phải bảo đảm chúng tôi có thể thuận lợi đi theo đám người này, tìm thấy vị trí của thánh địa.

Buổi tối, Mễ Trần nói anh ta ra ngoài đi loanh quanh một vòng, tôi ở trong khách sạn đợi anh ta là được rồi.

Đợi sau khi Mễ Trần rời đi, lòng tôi bỗng trở lên nặng nề, bởi vì thực ra trong lòng tôi vẫn luôn nghĩ tới một vấn đề, tôi muốn có kế hoạch của riêng bản thân, không muốn bị người khác biết.

Suy nghĩ lóe qua trong đầu, trước mặt tôi, đã nhiều thêm một bóng hình, là Phương Trình Chu.

Tôi nhìn chằm chằm Phương Trình Chu, cất tiếng:

- Phương Trình Chu, bây giờ có hai con đường đang ở trước mặt anh, để cho anh lựa chọn.

- Con đường thứ nhất, ngoan ngoãn đi theo tôi, con đường thứ hai, chính là phản bội tôi, còn những cái khác, tôi không nói nữa.

Phương Trình Chu mặt mày khó hiểu, không hiểu tôi đang nói cái gì, nhưng tôi lại tiếp tục lên tiếng:

- Hiện tại, tôi sẽ cho anh một cơ hội, nhưng khi đã có cơ hội này rồi, sau đó phải làm thế nào, tất cả đều là chuyện của anh.

- Nhất Lượng, thời gian tôi đi theo cậu chưa được bao lâu, nhưng cũng không ít, tôi như thế nào, cậu vẫn chưa hiểu rõ sao?

Phương Trình Chu cười khổ, sau đó nói với tôi.

- Được, vậy tôi nói cho anh nghe kế hoạch của tôi, tôi chuẩn bị thả hồn phách của anh ra, sau đó anh đi hội hợp với Lương Triều Sinh, nếu ông ta thật sự đem theo anh đến thánh địa, vậy anh sẽ là người dẫn đường ở đằng trước cho tôi, phải làm thế nào, tự lòng anh rõ.

- Còn về điểm thứ hai, anh sẽ không phải chịu bất kỳ hạn chế và trói buộc nào nữa, cũng chính là nói anh muốn làm gì cũng được, bởi vì trước lúc thả anh đi, tôi sẽ hóa giải kế ước trên người anh, như vậy anh sẽ không chịu khống chế của tôi nữa.

- Vì vậy tôi nói rồi, tiếp theo, phải xem anh làm thế nào!

Thực ra quyết định này của tôi nghe thì rất nguy hiểm, tôi cược trên người Phương Trình Chu, cược hắn không phải bội tôi, nếu không phản bội tôi, vậy sau khi vào thánh địa, chắc hẳn không ai có cảm giác an toàn bằng chúng tôi.

Dù sao ở trước mặt chúng tôi, còn có một người chỉ điểm.

Nhưng nếu Phương Trình Chu phản bội tôi, sau khi gặp lại Lương Triều Sinh, nói hết những gì hắn biết cho ông ta nghe, vậy thì, không có lợi cho chúng tôi nữa.

Lúc nghĩ đến quyết định này, kỳ thực lòng tôi rất phân vân, nói thế nào nhỉ, tôi cảm thấy canh bạc mà tôi cược, khả năng thắng là không cao.

Tính cách lúc còn sống của Phương Trình Chu đúng thật là xấu xa, nhưng tiếp xúc với hắn lâu như vậy rồi, tôi cảm thấy Phương Trình Chu đã có thay đổi, biết sai biết nhẫn nại, chịu thương chịu khó, cho dù hiện tại Phương Trình Chu là quỷ tu, tôi vẫn đồng ý đem theo hắn.

Phương Trình Chu hơi kinh ngạc, không ngờ tôi dám chơi lớn đến vậy, nếu như hóa giải khế ước giữa tôi và hắn, hắn đi rồi, vậy đã hoàn toàn giải thoát hắn khỏi sự khống chế của tôi.

- Tôi có thể cho rằng đây là thử thách cậu dành cho tôi không?

Phương Trình Chu nhìn tôi, cất tiếng hỏi.

Tôi hiểu ý của hắn, hắn cảm thấy tôi đang nói đùa, nhưng hắn không ngờ, tôi nói thật.

Không nói thêm gì, tôi vội vàng lấy máu đầu lưỡi của mình, bắt đầu hóa giải liên kết giữa tôi và Phương Trình Chu.

Một lúc sau, tôi thở phào một hơi, trán đã dính đầy mồ hôi, mặc dù hóa giải kế ước không khó, nhưng lại tiêu hao rất nhiều tinh lực của bản thân.

- Phương Trình Chu, vẫn giống như những gì tôi vừa nói, nếu anh đồng ý đi theo tôi, Lý Nhất Lượng tôi sau này sẽ coi anh là anh em, nếu như anh chọn lựa bỏ chạy, hoặc là lại quay về bên Lương Triều Sinh, vậy thì tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh.

Tôi nhìn Phương Trình Chu, lập tức lên tiếng, Phương Trình Chu lúc này, chỉ sợ vẫn chưa phản ứng lại.

- Đi đi, đối với việc phải thêu dệt câu chuyện như thế nào, đó là việc của anh.

Tôi phẩy tay với Phương Trình Chu, trầm giọng nói, nếu lát nữa Mễ Trần quay lại, nhìn thấy những việc này, chỉ e lại gặp rắc rối rồi.

Phương Trình Chu nhìn tôi thật sâu, cuối cùng cả người bay ra bên ngoài, tôi hít sâu một hơi, nói thật cho đến tận bây giờ, lòng tôi vẫn có chút lo lắng cho cuộc cá cược của mình, không biết có phải đã quá mạo hiểm rồi không.

Nếu như Phương Trình Chu thực sự quay về dựa dẫm vào Lương Triều Sinh, nói hết tình hình bên này ra, hoặc cũng có thể Lương Triều Sinh sẽ trực tiếp từ bỏ đi cơ hội mở thánh địa lần này.

Hoặc sẽ làm loạn tất cả mọi chuyện, chuyện này không chỉ là chuyện của riêng cục số chín, còn có cả người khác, trong Long Sơn chắc chắn không chỉ có thực lực của một phe.

Bởi vì tin tức mà đội trưởng Long truyền ra bên ngoài, không chỉ nhắm vào mỗi người của môn phái âm thi, vẫn còn rất nhiều nhân sĩ trong giới tu đạo khác.

Chính vì hai ngày nay, tôi cảm thấy Long Sơn đã náo nhiệt hơn rất nhiều.

Không lâu sau, Mễ Trần quay lại, mà tôi đã điều chỉnh lại trạng thái của mình xong xuôi, tôi và Mễ Trần cùng nhau đi ăn đêm, tôi cũng ôm theo tiểu hồ ly ra ngoài, sau đó cùng đút cho nó ăn.

Lúc ăn, tôi hỏi Mễ Trần vừa nãy ra ngoài có thu hoạch gì không?

Mễ Trần lắc đầu, nói không có thu hoạch gì, có điều cảm thấy Long Sơn hình như náo nhiệt hơn trước rất nhiều, càng lúc càng nhiều người tới.

- Thực ra tôi cũng thấy quái lạ, nếu như ở Tương Châu có rất nhiều người tôi còn hiểu được, nhưng tin tức ở Long Sơn, là ai truyền đi cơ chứ?

Tôi nhìn Mễ Trần, có chút thắc mắc hỏi.

Mễ Trần nhíu chặt mày nói, anh ta cũng phát hiện rồi, cho nên đã ngay lập tức phản ánh lại với đội trưởng Long, xem đội trưởng Long bên đó nói gì.

Lòng tôi bỗng thấy nghi hoặc, lẽ nào, còn có ai khác lan truyền tin tức ra ngoài sao? Nhưng còn ai có thể biết cụ thể chuyện ở Long Sơn cơ chứ?

- Liệu có phải là Lương Triều Sinh không?

Giây tiếp theo, đầu tôi nghĩ đến một khả năng, bèn nhìn Mễ Trần, kinh hô một tiếng.

Lương Triều Sinh, hình như chúng tôi vẫn luôn không chú ý đến ông ta, cứ cho rằng ông ta sẽ trốn thật kĩ, nhưng nếu ông ta cũng phát hiện ra thế cục đã có chút loạn, cho nên mới truyền tin ra ngoài thì sao?

Khả năng này, rất có thể sẽ xảy ra!