Nợ Âm Khó Thoát

Chương 209: Tuyệt vọng?




Trong tiếng nói của tôi, đã mang theo kiên định không thể bị thuyết phục, lúc này, không cần biết Mễ Trần sẽ nói gì, đều không thể thuyết phục tôi nữa rồi.

Ông nội đi rồi, bà nội cũng đi rồi, mẹ tôi là ai tôi chưa từng gặp qua, bố tôi là người thân duy nhất còn lại bên tôi, nếu như ông ấy cũng xảy ra chuyện, vậy Lý Nhất Lượng tôi, không còn người thân nữa.

Cho nên, cho dù những gì cục số chín nói đều là đúng, huyết sát thi vương thế nào tôi không quan tâm, nhưng tôi tuyệt đối không thể đứng nhìn bố xảy ra chuyện, kể cả là cùng bố chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Linh khí trong người bắt đầu toát ra ngoài, ngay sau đó, Mễ Trần không biết phải làm sao, lắc đầu.

- Chú em Nhất Lượng, nếu như cậu đã cố chấp như vậy, vậy tôi chỉ đành ra tay!

Mễ Trần nói xong, lập tức, thân hình anh ta phóng vụt tới chỗ tôi, một luồng áp lực ép ngay xuống người tôi.

Mễ Trần dù sao cũng là cảnh giới Tiên Thiên, tôi chẳng qua chỉ là Trúc Cơ cấp bốn, tôi căn bản không phải là đối thủ của Mễ Trần, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ lựa chọn từ bỏ.

Bùa Liệt Dương của tôi ném về phía Mễ Trần, sau đó ấn kết trong tay bắt đầu biến hóa.

Bùa Liệt Dương lập tức bị Mễ Trần phá tan, ngay sau đó ấn Ngũ Nhạc đã ngưng tụ thành công cũng bay tới phía Mễ Trần.

Một tay Mễ Trần đập về phía tôi, gần như không cần thêm bất kỳ thứ gì, luồng linh khí khủng bố ép xuống, ấn Ngũ Nhạc bắt đầu tan ra, cuối cùng lực công kích đáng sợ trực tiếp đập vào ngực tôi.

Cả người tôi bay ngược ra sau, thân người đập xuống dưới đất, trước ngực tưng tức, phun ra một ngụm máu tươi.

Tôi cảm thấy luồng khí quanh mình bắt đầu yếu ớt, gắng gượng bò dậy, nhìn Mễ Trần đang từ từ bước tới, tôi không biết phải nói gì.

Chênh lệch thực lực giữa hai chúng tôi quá lớn, cho nên chỉ cần một chiêu đã có thể phân cao thấp, Ngũ Hành Sinh Sát trận hiện tại vẫn chưa hoàn thành, vì vậy, tôi thực sự không biết phải làm thế nào để chống lại Mễ Trần.

- Chú em Nhất Lượng, đừng phản kháng nữa, cậu không có liên quan gì đến chuyện bố cậu nuôi huyết sát thi vương, cục số chín sẽ không trách tội cậu, chỉ cần cậu ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi!

Mễ Trần cất tiếng nói, nhưng trong lòng tôi lại thấy nực cười, buồn cười vỡ cả bụng, giơ tay chịu trói sao? Hay là nói ngoan ngoãn để bọn họ lợi dụng tôi uy hiếp bố?

Để tránh xảy ra chuyện này, tôi hung hăng định chống trả, nhưng không đợi tôi kịp hành động, Mễ Trần đã lao như bay đến trước mặt tôi.

- Chú em Nhất Lượng, cậu đừng phí sức nữa!

Mễ Trần nói xong, tôi lập tức cảm thấy toàn thân mình mềm nhũn, không còn tý sức lực nào, Mễ Trần kẹp tôi vào nách, kéo tôi đi tới vị trí của bố.

- Lý Trăn, còn không mau dừng tay!

Mễ Trần kéo tôi tới đứng trước mặt bố, lạnh giọng hô lên, lòng tôi cảm thấy buồn bực, quả nhiên, tôi lại trở thành cành cây ngáng chân bố.

Sau khi Mễ Trần nói xong, lập tức, cả người bố tôi bỗng khựng lại.

Bố tôi vừa ngừng chiến đấu, công kích của đội trưởng Long đã đập vào trước ngực bố, ngực bố lõm vào trong, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn thấy vậy, lòng tôi phẫn nộ, muốn vùng vẫy thoát ra, lại phát hiện toàn thân chẳng có chút sức lực nào.

Muốn lên tiếng, lại đến ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra nổi, đến ngay cả năng lực nói chuyện cũng đã bị cướp mất.

- Lý Trăn, còn huyết sát thi vương thì sao? Mau khống chế nó giơ tay đầu hàng!

Đội trưởng Long nhìn bố, hô to một tiếng, sắc mặt bố tôi xanh ngắt, nhìn chằm chằm tôi đang bị bắt trong tay Mễ Trần.

- Cục số chín, rất hay! Thủ đoạn rất hay!

Mặt bố tôi lạnh tanh, lập tức ngẩng đầu lên trời cười lớn, cuối cùng ấn kết trong tay bố biến hóa, huyết sát thi vương vẫn đang chiến đấu với Tần Liễu Thanh kia bỗng dừng lại.

Nhìn thấy vậy, lòng tôi đau thắt, trong tay Tần Liễu Thanh xuất hiện một thứ gì đó, trực tiếp dính lên trên người huyết sát thi vương.

- Ha ha ha, Tần Liễu Thanh, bắt được huyết sát thi vương, sau này cục số chín lại nhiều thêm một con rối, ông lập công lớn rồi nhỉ?

Nhìn huyết sát thi vương bị Tần Liễu Thanh khống chế, bố tôi điền cuồng cười lớn, nhưng trong giọng cười, lại toàn là bi ai.

Lúc này, tôi phát hiện tôi có thể nói chuyện được rồi, vội vàng hô lên:

- Bố, đừng để ý đến con!

Nhưng khi tôi vừa nói xong, bố nhìn tôi, ánh mắt của ông ấy rất phức tạp, tôi không biết phải diễn tả thế nào.

- Tần Liễu Thanh, tất cả những chuyện này đều là do một mình Lý Trăn tôi làm, không liên quan gì đến con trai tôi.

Nghe thấy tiếng nói của bố, tôi không ngừng vùng vẫy, nhưng toàn thân vẫn không còn chút sức lực nào.

Tôi nhìn Mễ Trần, ánh mắt của anh ta đang chăm chú nhìn về phía trước, lòng tôi lại dâng lên nỗi tuyệt vọng, tôi biết, bọn họ chắc chắn không thả tôi ra.

Tôi tận mắt nhìn thấy những chuyện này, nếu như thả tôi ra, vậy tôi nhất định sẽ báo thù, tôi không nói gì, nhưng thật ra trong lòng vẫn kỳ vọng được thả ra.

Bởi vì như thế, tôi mới có cơ hội.

- Lý Trăn, cậu nghĩ tôi sẽ thả hổ về rừng sao?

Tiếng nói của Tần Liễu Thanh truyền tới, lòng tôi càng thêm suy sụp, tuyệt vọng, quả nhiên tôi chạy không thoát.

Nghe vậy, bố tôi phẫn nộ gầm lên:

- ông dám!

Chính vào lúc tiếng bố tôi vừa dứt, tôi nhìn thấy cả người Tần Liễu Thanh xông lên, vừa rồi bố đã bị đả thương, hiện tại căn bản không phải là đối thủ của Tần Liễu Thanh, trực tiếp bị Tần Liễu Thanh dùng một tay đánh văng ra sau.

- Hiện tại, cậu không có quyền lên tiếng!

Sau khi đánh trọng thương bố tôi, Tần Liễu Thanh cười lạnh nói.

Xong rồi, xong thật rồi! Hy vọng cuối cùng của tôi đã hoàn toàn bị dập tắt.

Trong đầu tôi bắt đầu hồi tưởng về những chuyện xảy ra với mình, nghĩ rất lâu, tôi phát hiện cuộc đời tôi quá ngắn, những chuyện đã làm ít đến mức đếm trên đầu ngón tay, thậm chí còn rất nhiều chuyện nữa tôi vẫn chưa kịp làm.

Hiện tại lại nói với tôi là tôi sắp phải chết?

Đột nhiên, tôi nghĩ đến một chuyện cuối cùng tôi có thể làm, dù sao cũng sắp chết rồi, vậy cứ cố làm được chuyện gì hay chuyện đấy.

Tôi nhìn Mễ Trần, mãi mới hé được răng:

- Đúng rồi, có thể giúp tôi một việc cuối cùng không?

Mễ Trần hơi ngây ra, bảo tôi nói đi, chỉ cần là chuyện anh ta làm được, nhất định sẽ giúp tôi.

Tôi nghĩ ngợi, cất tiếng nói:

- Tôi sắp chết rồi, không còn yêu cầu gì khác, con vật lúc trước bạn tôi gửi nhờ chỗ tôi, động vật chỉ là súc sinh, cũng không đến mức đến súc sinh cũng không tha chứ? Anh giúp tôi đem trả lại cho người ấy, cũng giúp tôi bớt đi một phần luyến tiếc.

Mễ Trần nghe vậy, một lúc sau gật đầu, tôi cúi xuống, nhìn vào trong lòng:

- Tiểu hồ ly, sau này anh không chăm sóc được bé rồi, bé ngoan ngoãn quay về, đợi chủ nhân quay lại nhé!

Nói cũng thật kỳ lạ, xảy ra chuyện như vậy, mà hồ ly trong lòng đến một chút động tĩnh cũng không có? Đây cũng quá lạnh lùng đi?

Tôi nói xong, trước ngực bỗng hơi hơi động đậy, một chiếc đầu lông trắng mượt thò ra bên ngoài, hai đôi mắt trong veo nhìn tôi.

Tôi bỗng cảm thấy ánh mắt này linh động hệt như ánh mắt của con người, không vui? Khinh bỉ? Tôi nhìn rất lâu, vẫn nhìn không ra đây là ánh mắt như thế nào.

Cuối cùng, đôi mắt dường như đã bó tay, tiếp đó, chớp chớp.

Ầm...

Đột nhiên, tôi cảm thấy bản thân mình mạnh mẽ rơi xuống dưới, giống như mất đi trọng lượng, cứ không ngừng rơi xuống, tôi theo bản năng phát ra tiếng thét.

Rất lâu, tôi cảm thấy mình đã rơi xuống dưới đất, mà xung quanh, lại là một mảng tối đen, thứ gì cũng không có, người đâu? Bố tôi? Mễ Trần? Tần Liễu Thanh? Và cả những người khác đâu rồi?

Chít chít chít...

Bỗng dưng, một âm thanh truyền ra từ trong lòng tôi, tôi vội vàng cúi đầu xuống nhìn, là tiểu hồ ly, xung quanh tối đen như mực, tôi nhìn không rõ hồ ly, những vẫn nhìn thấy đôi mắt phát sáng của nó.

Tôi quay người, phát hiện sau lưng có một tia sáng, tôi chạy tới phía tia sáng đó, càng chạy, tia sáng càng lớn, cuối cùng tôi đã nhìn rõ.

Là cánh cửa đồng màu xanh.