Nợ Âm Khó Thoát

Chương 201: Người cứu tôi




Khóe miệng tôi co giật, vốn dĩ cho rằng lần này kiếm được một trăm vạn, đủ tôi tiêu rất lâu, nhưng không ngờ, chuyến thăm lão Doãn lần này, một trăm vạn cứ như vậy mà bay hơi, Ngũ Hành Sinh Sát trận thực sự quá đỗi tốn kém!

Hiện tại tôi vẫn chưa biết uy lực của trận pháp này như thế nào, có lẽ ở trên ấn Ngũ Nhạc. Mặc dù lòng đau như cắt, nhưng vẫn đưa chi phiếu 100 vạn cho lão Doãn.

Chi phiếu 100 vạn, tôi còn chưa được cầm nóng tay nữa, hi vọng Ngũ Hành Sinh Sát trận không làm tôi thất vọng.

Có điều buồn hơn nữa là vật liệu chỗ lão Doãn không đủ, vẫn còn thiếu Kim, Thủy, phải có cả hai vật liệu này thì ngũ hành mới vẹn toàn.

- Lão Doãn, vậy hai vật liệu cuối cùng kia phải đi đâu mới kiếm được?

Sao khi đưa tiền, tôi gặng hỏi lão Doãn, lão Doãn xua xua tay, nói tôi cứ về đi, nếu có tin tức về hai thứ kia, lão ta sẽ nói với tôi.

Tôi gật đầu, nhìn những thứ trên mặt bàn, tôi hỏi lão Doãn có túi hay gì để đựng không?

Lão Doãn phẩy tay, tôi nhìn thấy một túi vải nho nhỏ bỗng xuất hiện trước mắt mình, bên trên còn có hình bát quái, tôi cầm túi vải lên, hỏi lão Doãn đây là thứ gì?

- Thứ? Thằng nhóc thối tha nhà anh có thể đừng quê mùa như thế nữa được không? Đây là túi Càn Khôn, bên trong có đạo thuật Tụ Lí Càn Khôn.

Nói xong, lão Doãn bảo tôi rỏ một giọt máu lên trên túi vải, khi máu rơi xuống, tôi bỗng cảm thấy trong đầu mình xuất hiện một không gian kỳ lạ.

Không gian này không quá lớn, nhưng kỳ lạ là, không gian hình như nằm trong một chiếc túi vải không thể nhìn thấy bằng mắt.

Tôi vui vẻ làm theo những gì lão Doãn nói, cho từng đồ một vào trong túi Càn Khôn, sau khi cho xong, tôi cười hề hề nhìn lão Doãn, hỏi lão ta thứ này bao nhiêu nhiêu?

Tiền mang theo bên người cũng không còn nhiều, nếu như thứ này quá đắt, chỉ sợ tôi không thể mua.

- Tặng cho anh đấy, mau cút đi!

Không ngờ lão Doãn lại tặng tôi túi Càn Khôn, mặc dù tôi không biết giá cả túi Càn Khôn là bao nhiêu, nhưng tôi đoán chắc không hề rẻ, trong lòng cảm kích lão Doãn không thôi.

Cuối cùng, cầm đồ đi ra khỏi cửa tiệm của lão Doãn, dặn lão nếu có tin tức của hai vật liệu khác, nhất định phải nhớ báo cho tôi biết.

Quay trở về phòng trọ, tôi nghiên cứu túi Càn Khôn một lúc, cứ có cảm giác thứ này rất thần kỳ.

Nghiên cứu rất lâu, mới lấy vật liệu bên trong ra, bắt đầu nghiên cứu Ngũ Hành Sát Sinh trận, bởi vì vừa tiếp xúc, tôi lựa chọn bắt đầu chế luyện từ những trận pháp nhỏ ở bên ngoài trước.

Tôi lấy những đồ mua từ chỗ lão Doãn ra, bắt đầu làm trận cơ, khắc họa bùa Tỏa Linh, sau đó ngâm vào trong chu sa.

Khoảng thời gian tiếp theo, tâm tư tôi đều dành cho tu luyện, còn cả việc học hành, mọi thứ diễn ra rất bình thường.

Khoảng một tuần trôi qua, Hoàng Tiểu Tiên quay lại.

Chị ta vừa về đã tới gõ cửa phòng tôi, sau khi mở cửa, thấy Hoàng Tiểu Tiên tay xách nách mang đứng ở bên ngoài.

Tôi hỏi chị ta làm gì vậy? Hoàng Tiểu Tiên nói muốn xác nhận xem tôi đã về chưa, sau đó tôi hỏi chị ta khoảng thời gian này đã đi đâu? Tại sao tôi về được nửa tháng rồi mà không thấy chị ta ở nhà?

- Ô? biết quan tâm chị rồi?

Hoàng Tiểu Tiên chớp chớp mắt nhìn tôi, cất tiếng nói.

Đối với các thủ đoạn mê hoặc của Hoàng Tiểu Tiên, tôi sớm đã chai mặt, sau đó xoa xoa mũi, nói:

- Đừng hiểu nhầm, chẳng phải em vẫn còn mấy nghìn tệ tiền cọc ở chỗ chị sao? Em thật sự không muốn chị xảy ra chuyện gì đâu đấy!

Lập tức, ánh mắt lườm nguýt của Hoàng Tiểu Tiên phong tình kia bay tới chỗ tôi, cũng không thèm để ý tôi nữa, trực tiếp quay trở về phòng mình.

Sau khi tôi quay về phòng, Phương Trình Chu nhíu mày nhìn tôi, hỏi tôi người con gái ấy là ai?

Nghe vậy tôi hơi ngơ người, tôi nhớ Phương Trình Chu lúc trước đã từng gặp qua Hoàng Tiểu Tiên, tại sao hắn lại hỏi câu đó?

Hình như đoán ra nghi hoặc trong lòng tôi, Phương Trình Chu lại lên tiếng nhắc nhở;

- Tôi nói thân phận cụ thể của người con gái đó, cậu có biết không?

Tôi bỗng giật mình, tôi biết, Phương Trình Chu không thể vô duyên vô cớ hỏi tôi như vậy, nhìn Phương Trình Chu, hỏi hắn lời này có ý gì?

Phương Trình Chu im lặng một lúc, mới nói, năng lực cảm ứng của quỷ tu bọn hắn thực ra còn tốt hơn đạo tu chúng tôi, bởi vì bọn hắn trực tiếp dùng trạng thái thần hồn để sinh tồn, cho nên cũng dùng thần hồn để cảm ứng.

Nghe đến đây, tôi đã biết Phương Trình Chu cảm nhận được gì đó trên người Hoàng Tiểu Tiên, nhìn hắn, im lặng không nói.

Tiếp theo đó, Phương Trình Chu không mở miệng nữa, bởi vì hắn nói với tôi qua linh cảm trong đầu.

- Người con gái này, khiến tôi có cảm giác không thể nắm rõ, trên người cô ta có một luồng khí mùi kỳ lạ, khí mùi này nằm giữa tà tu và đạo tu.

Nói đến đây, Phương Trình Chu còn giải thích thêm, tà tu trong này là chỉ quỷ tu, cương thi, tà ma ngoại đạo giống Lương Triều Sinh.

Bởi vì những khí mùi đó Phương Trình Chu đều từng cảm nhận qua, nếu giống nhau, Phương Trình Chu chắc chắn cảm ứng được.

Cho nên Phương Trình Chu nói, khí mùi mà hắn cảm nhận được trên người Hoàng Tiểu Tiên, lại không phải là những thứ đó, mà là một loại khác.

Cụ thể, Phương Trình Chu cũng không rõ.

Điều này khiến lòng tôi cảm thấy hoài nghi, Hoàng Tiểu Tiên có thể đặc biệt ở chỗ nào cơ chứ? Lẽ nào trong thời gian tôi rời đi, đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết?

Thực ra cách sống của Hoàng Tiểu Tiên cũng không tồi, rất quan tâm đến tôi, vừa nghĩ tới việc chị ta có thể đã xảy ra chuyện gì, lòng tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Nghĩ một lát, tôi vẫn quyết định đi hỏi, hoặc là nói không cần hỏi trực tiếp, thăm dò một chút, xem xem Hoàng Tiểu Tiên gần đây có xảy ra chuyện gì hay không.

Một lúc sau, tôi ngửi thấy mùi đồ ăn bay bay trong không khí, đi luôn ra khỏi cửa, tới phòng Hoàng Tiểu Tiên.

Gõ gõ cửa, Hoàng Tiểu Tiên rất nhanh đã đi ra, mặc áo tạp dề, hỏi tôi làm gì đấy?

- Chị ơi, em đói rồi, chị Tiểu Tiên có thể cho em ăn chực một bát cơm không ạ?

Hoàng Tiểu Tiên cười cười, bảo tôi vào trong đợi một lát, cơm sắp làm xong rồi, không lâu sau, Hoàng Tiểu Tiên bê lên món cuối, bắt đầu ăn cơm.

Lúc ăn cơm, tôi cố ý lại như vô ý hỏi Hoàng Tiểu Tiên gần đây có gặp phải chuyện kỳ lạ nào không?

Hoàng Tiểu Tiên mặt mày nghi hoặc lắc lắc đầu, nói không có, chỉ ra ngoài đi du lịch một thời gian, cũng không xảy ra chuyện gì.

Lông mày tôi hơi nhíu lại, lẽ nào, Phương Trình Chu có sai sót ở đâu?

Sau đó tôi trực tiếp thả Phương Trình Chu ra ngoài, bảo hắn tiến lại gần cảm ứng lại xem, sau khi Phương Trình Chu xuất hiện, tôi phát hiện Hoàng Tiểu Tiên vẫn chẳng có phản ứng gì.

Điểm này chẳng khoa học gì cả? Đối với một người bình thường mà nói, xung quanh xuất hiện quỷ tu, Hoàng Tiểu Tiên không thể không có bất kỳ phản ứng nào như thế này?

Ngay cả Liêu béo, anh ta cũng đều cảm thấy xung quanh lành lạnh.

- Em đợi chút, chị đi múc thêm canh.

Hoàng Tiểu Tiên thấy bát canh đã sắp hết, bèn đứng dậy bê bát canh vào trong bếp.

Bỗng, một mùi hương nhè nhẹ xộc vào mũi tôi, khi ngửi thấy mùi này, lông mày tôi hơi nhíu lại, bởi vì tôi cảm thấy đây là một mùi hương rất quen thuộc.

Mùi hương trên người Hoàng Tiểu Tiên, tôi cảm thấy quen thuộc cũng là điều bình thường.

Nhưng, khi nghĩ đến điểm này cả người tôi bỗng chấn kinh, mắt hơi trợn lên, không đúng, mùi này hình như từng xuất hiện ở một nơi khác?

Là nơi nào chứ?

Trong đầu tôi không ngừng hiện ra từng cảnh tượng một, muốn hồi tưởng lại xem mùi hương này đã từng xuất hiện ở nơi nào, mà lại khiến tôi cảm thấy quen thuộc đến như thế.

Tôi cảm thấy, đó là ở một tình cảnh vô cùng cấp bách, thậm chí là ngàn cân treo sợi tóc, dưới tình hình như thế, mùi hương này đã từng xuất hiện qua?

Giây tiếp theo, cả người tôi cứng đờ trên ghế, trong lòng đã nhớ ra, nhớ ra mùi hương kia rốt cuộc đã từng xuất hiện ở nơi nào.

Đó là vào mấy tháng trước, khi ấy thành phố Qúy Dương xuất hiện vụ án xác chết khô, chính là vụ án Lão Thi Tượng gây ra.

Cuối cùng tôi và Trúc Tẩm Ngưng đem theo một đội đặc cảnh theo dõi Lão Thi Tượng, về sau phát hiện tung tích của ông ta ở khu vực ngoại ô.

Có điều ông ta mạnh vượt ngoài dự liệu của chúng tôi, súng đạn không có tác dụng gì với ông ta.

Cuối cùng khi chúng tôi rơi vào tình thế hiểm nguy, chính vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, một người mặc áo choàng đen bỗng xuất hiện, cứu chúng tôi ra khỏi biển lửa.

Tư thái của người mặc áo choàng đen khi đó cực kỳ cường mạnh, đánh trọng thương Lão Thi Tượng, nhưng Lão Thi Tượng vẫn kịp chạy thoát.

Mà người mặc áo choàng đen là ai, tôi vẫn luôn không hiểu, cũng rất muốn biết, bởi vì dù sao cũng chịu ơn cứu mạng của người ta.

Quan trọng nhất là lúc đó tôi ngửi được một mùi hương giống như thế này, tại có Trúc Tẩm Ngưng ở bên cạnh, tôi còn tưởng là mùi trên người Trúc Tẩm Ngưng, hoàn toàn không thể ngờ rằng cứu chúng tôi lại là một người con gái.

Thậm chí còn là chủ nhà của tôi, Hoàng Tiểu Tiên.

Hiện tại, mùi hương này lại lần nữa khiến tôi nghĩ về vụ việc khi ấy.

Nhưng tôi thật sự không hiểu, Hoàng Tiểu Tiên nhìn bề ngoài chẳng qua cũng chỉ là một người con gái chân yếu tay mềm mà thôi, còn người áo choàng đen lúc đó đã đánh trọng thương Lão Thi Tượng cảnh giới Tiên Thiên.

Đây vẫn là Hoàng Tiểu Tiên mà tôi quen biết sao?

Lúc này, thân hình của Hoàng Tiểu Tiên đã đi ra từ trong bếp, chị ta đặt bát canh xuống, bảo tôi ăn nhiều một chút.

Đưa mắt nhìn Hoàng Tiểu Tiên, lòng tôi kinh ngạc nói không thành lời.

Tôi không tiếp tục ăn cơm, mà cứ nhìn Hoàng Tiểu Tiên mãi, một lúc sau, Hoàng Tiểu Tiên trừng mắt hỏi tôi nhìn chị ta làm gì? Trên người chị ta cũng không có hoa.

- Chị Tiểu Tiên, có một vấn đề muốn thỉnh giáo chị, không biết có được hay không?

Tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên cất tiếng hỏi, Hoàng Tiểu Tiên nhìn tôi một cái, hỏi có vấn đề gì?

- Chị nói xem, đối với người có ơn cứu mạng, phải làm thế nào để báo đáp?