Nợ Âm Khó Thoát

Chương 19: Ông ta đến rồi




Lời nói của Hạ Mạch khiến cả người tôi run lên, lập tức quay đầu nhìn thẳng vào Hạ Mạch bên cạnh, hỏi cô ấy lời này là ý gì?

Nghe vậy, Hạ Mạch đưa mắt nhìn xung quanh, nói chúng tôi ra ngoài trước đã, rồi cô ấy nói với tôi sau.

Nói đoạn, Hạ Mạch kéo tôi, đi ra khỏi đống đổ nát, đến một bên nhìn xung quanh, sau đó sắc mặt Hạ Mạch nặng nề nhìn tôi, cất lời:

- Anh có nhớ tôi từng nói qua với anh không, Lão Thi Tượng có vấn đề?

Nghe thấy Hạ Mạch đột nhiên hỏi như vậy, đôi lông mày của tôi khẽ nhíu lại, sau đó gật đầu với cô ấy, nói đúng là như thế, lúc trước cô ấy nói qua với tôi vấn đề này.

Nhưng lúc đó tôi cũng không đi để ý quá nhiều, bởi vì dù sao Lão Thi Tượng cũng là người Lương tiên sinh tìm đến, mà Lương tiên sinh có lẽ cũng là người khá đáng tin.

Có điều nói đến đây, tôi bỗng dưng nghĩ tới miếng vải ông nội để lại cho tôi, trên đó viết, bảo tôi đừng tin bất cứ người nào.

Trong đó nhất định cũng bao gồm cả Lương tiên sinh, cho nên tín nghiệm đối với Lương tiên sinh tạm thời không thế chắc chắn, nếu đã không thể chắc chắn, vậy độ tin cậy của Lão Thi Tượng cũng không thể xác nhận.

Nhưng cho dù nói thế nào thì, tôi cũng không nắm được bất kỳ bằng chứng gì của Lão Thi Tượng.

Tôi nhìn Hạ Mạch, hỏi cô ấy có bằng chứng gì không? Lúc trước Hạ Mạch nói "ông ta" muốn ra tay rồi, nhất định là chỉ Lão Thi Tượng.

Lúc này Hạ Mạch lắc lắc đầu, nói tạm thời cô ấy cũng không có bằng chứng, hơn nữa cũng không biết Lão Thi Tượng có mục đích gì, nhưng ngay từ đầu cô ấy đã nghi ngờ ông ta.

Hiện tại Lão Thi Tượng biến mất một cách kỳ dị như vậy, chỉ có thể chứng minh ông ta muốn hành động rồi, cho nên tiếp theo chúng tôi nhất định phải duy trì cảnh giác.

Lời nói của Hạ Mạch khiến trong lòng tôi trở lên có chút nặng nề, lúc này, từ trong đống đổ nát truyền ra tiếng reo của mọi người, đều nói không tìm thấy thi thể của Lương tiên sinh.

- Tìm hết trong đống đổ nát này rồi, vẫn không tìm thấy! Liệu có phải bị thiêu thành tro rồi hay không?

- Không thể nào, lẽ nào Lương tiên sinh không có nhà?

Xung quanh truyền đến từng tràng tiếng tranh luận. Đúng thật không thể bị thiêu thành tro, bình thường nhiệt độ của loại lửa này, cũng chỉ đốt cháy đen được thôi.

Lòng tôi trùng xuống, xem ra thi thể của Lương tiên sinh thực sự bị Lão Thi Tượng đem đi rồi, chỉ có điều Lão Thi Tượng này vì sao phải vào lúc nửa đêm đem thi thể của Lương tiên sinh đi? Điều này khó tránh khiến người ta có cảm giác ngờ vực.

Cuối cùng, mọi người có người ở lại giúp Lương tiên sinh thu dọn nhà cửa, tôi nhìn thấy không còn gì có thể giúp được nữa, bèn cùng Hạ Mạch trực tiếp trở về nhà.

Dọc đường, đôi lông mày của Hạ Mạch nhíu chặt, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì? Hạ Mạch nói với tôi, Lão Thi Tượng hình như có chút vội vàng, cho nên cô ấy đoán Lão Thi Tượng cũng rất nhanh sẽ ra tay, nói không chừng chính vào đêm nay.

- Nhưng tôi đến ngay cả ông ta có mục đích gì cũng không biết, cứ cho là đêm nay ông ta ra tay, chúng ta cũng không có cách nào cả!

Hạ Mạch lại lắc đầu, nói mặc dù cô ấy không biết, nhưng cũng đoán được vẫn là có vấn đề. Nói xong, khóe miệng Hạ Mạch nhếch lên tạo thành nụ cười đắc ý, nói với tôi tối nay là biết rồi.

Tôi bị lời nói của Hạ Mạch làm cho mơ mơ hồ hồ, bố tôi đến tận chiều mới quay về, ăn xong cơm, tối nay bình yên đến lạ thường, nhưng trong lòng tôi vẫn đang suy nghĩ lời Hạ Mạch nói với tôi.

Hạ Mạch nói với tôi, tối nay đừng đi ngủ sớm, cho nên sau khi trời tối, tôi vào phòng mình, nhưng không vội vàng đi ngủ, không ngừng nghĩ về lời nói của Hạ Mạch.

Lẽ nào đêm này thực sự có thể nắm được thóp của Lão Thi Tượng sao? Trong lòng bắt đầu có chút chờ đợi, một lúc sau, tôi nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi.

Lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới một tiếng động nhẹ, tim tôi giật lên, vội vàng bò người dậy, mở hé cửa sổ ra một lỗ nhỏ, nhìn ra bên ngoài.

Không lâu sau, tôi nhìn thấy một bóng đen đang tiến vào trong sân, nhìn bóng lưng của bóng đen này, lòng tôi xác nhận, là bố.

Nửa đêm, bố lại ra ngoài, lẽ nào vẫn là đi đào mộ ông nội? Tôi tận mắt nhìn thấy bố ra khỏi sân, bóng người biến mất trong màn đêm, hơn nữa phương hướng mà bố tôi rời đi, không ngờ rằng lại chính là ngọn núi sau nhà.

Lúc này tôi không chờ được nữa vội vàng xuống giường, mở cửa phòng, lại nhìn thấy Hạ Mạch cũng đang từ trong phòng đi ra.

Hai người chúng tôi nhìn nhau một cái, sau đó Hạ Mạch ra hiệu cho tôi đi ra ngoài, đi ra đến ngoài sân, Hạ Mạch thấp giọng nói cho tôi biết, nói đoán chừng bố tôi cũng phát hiện có chuyện gì rồi.

- Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?

Tôi nhăn mày nhìn Hạ Mạch.

- Đương nhiên là đi theo, mặc dù bố anh thâm sâu không lộ, nhưng Lão Thi Tượng đó không có dễ đối phó, chúng ta âm thầm theo sau, thời khắc quan trọng còn có thể giúp đỡ.

Trên khuôn mặt của Hạ Mạch, sắc mặt nghiêm chỉnh, không giống như đang nói đùa, tôi cũng gật gật đầu, sau đó chúng tôi tiếp tục đi theo sau bố, hướng về phía sau núi mà đi.

Sau đó, khi chúng tôi đến sau núi, lại phát hiện căn bản không hề nhìn thấy bóng hình của bố, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, không đúng, tôi rõ ràng nhìn thấy bố đi về phía sau núi.

Hạ Mạch đứng bên cạnh cũng nhíu mày nhìn tôi, hỏi:

- Anh chắc chắn không nhìn nhầm?

Tôi rất chắc chắn gật gật đầu, nói tôi nhất định không nhìn nhầm, lúc này Hạ Mạch đột nhiên lên tiếng:

- Trước tiên không quản chuyện này nữa, tìm một chỗ trốn vào đã, Lão Thi Tượng đó nếu như muốn ra tay, tôi cam đoan mục tiêu của ông ta phải có đến tám mười phần trăm là ở ngọn núi sau nhà anh.

Nói xong, Hạ Mạch đưa mắt nhìn bốn phía, cuối cùng tìm một nơi có tầm nhìn khá tốt trốn vào trong, chúng tôi nằm bò trong đám cỏ, im lặng nhìn hai ngôi mộ sau núi.

Không biết từ lúc nào, đã trốn được một tiếng, nhưng sau núi vẫn không có động tĩnh gì như cũ, tôi hỏi Hạ Mạch, có phải có gì đó sai sai rồi không, hoặc cũng có thể Lão Thi Tượng đó căn bản không có vấn đề gì, chỉ là lúc đi không muốn chào hỏi với chúng tôi.

Chính vào lúc thanh âm của tôi rơi xuống, Hạ Mạch trầm giọng lên tiếng:

- Đừng nói nữa, đến rồi!

Nghe thấy vậy, đầu óc tôi đang mơ mơ hồ hồ, cả người bỗng rung lên, cảm thấy tinh thần trong nháy mắt minh mẫn hẳn, tôi nhìn theo hướng Hạ Mạch chỉ, thấy một bóng đen từ trong màn đêm từ từ hiện ra, chầm chậm đi về phía ngôi mộ của mẹ tôi và ông nội.

Có điều dáng đi của người này có chút kỳ quái, động tác nhìn rất cứng ngắc, bởi vì cách quá xa, cho nên nhìn không rõ hình dáng của bóng người này.

Không lâu sau, bóng người này đã đến trước mộ của mẹ và ông nội.

Trong lòng tôi bỗng kinh ngạc, người này đang muốn làm gì? Chính vào thời khắc trong lòng tôi xuất hiện suy nghĩ này, tôi nhìn thấy bóng người đó trực tiếp nằm bò xuống, bắt đầu dùng tay đào mộ phần của mẹ tôi lên.

Nhìn thấy vậy, cơ thể tôi bản năng muốn tiến lên phía trước, ngăn cản người này lại, nhưng khi tôi vừa động, Hạ Mạch bên cạnh liền giữ chặt lấy tôi, nhìn tôi lắc đầu.

Tôi nói với Hạ Mạch người đó đang đào mộ của mẹ tôi, tôi sẽ không để cho gã thực hiện được.

Hạ Mạch bảo tôi đợi đã, lúc này lòng tôi nóng vội như lửa đốt, mắt nhìn mộ của mẹ bị đào lên, mà vào lúc tôi đang vô cùng nóng ruột, tôi nhìn thấy một bóng đen khác từ trong bóng tối trực tiếp xông ra bên ngoài, hướng về phía mộ phần của mẹ tôi xông tới.

Sự việc đột nhiên xảy ra trước mắt khiến lòng tôi bỗng căng thẳng, nhìn bóng lưng của bóng hình đó, tôi phát hiện người đột nhiên xông ra này, chính là bố tôi đã biến mất lúc trước.

Xem ra bố không hề biến mất, chỉ là trước khi bọn tôi đến đã trốn vào trong bóng tối, vậy lúc chúng tôi đến sau núi, nói không chừng sớm đã bị bố nhìn thấy.

Chính vào thời khắc bố xông ra, bóng hình trước mộ dường như đã cảm nhận được, trực tiếp xoay mình, đôi tay hướng về phía bố.

Nhìn thấy bố và người nọ bắt đầu túm lấy nhau, trong lòng tôi bỗng nóng ruột, vội vàng nói với Hạ Mạch:

- Chúng ta mau đi ra giúp sức.

Nhưng tôi nói xong, nhìn thấy Hạ Mạch không hề động đậy, mà nhíu mày nói với tôi:

- Đừng vội, tiếp tục đợi.

Lúc này tôi căn bản không biết phải nói gì, hiện tại tình hình đều đã thế này rồi, còn đợi cái gì? Nhưng tôi nhìn thấy ánh mắt của Hạ Mạch không giống như đang đùa giỡn, cho nên chỉ có thể đứng ngồi không yên.

Có điều, cũng may tôi thấy hình như bố đã chiếm thế thượng phong, bóng người nọ đã có chút không địch lại được, điều này khiến tôi yên tâm hơn rất nhiều.

Sau đó, chính vào giây phút hòn đá trong lòng tôi vừa rơi xuống, lại có môt bóng người khác nhanh nhẹn từ trong bãi cỏ mạnh mẽ xông ra ngoài.

Lại là một người nữa? Người này là ai? Cả người tôi bị sự việc trước mắt làm cho kinh hãi trực tiếp đứng thẳng người dậy.

Lần này, tôi không đợi Hạ Mạch lên tiếng, liền hướng về phía ba bóng người đang cuốn vào nhau xông lên, trong tay tôi cầm một cái xẻng.

Có điều vào lúc tôi xông ra, tôi nhìn thấy hai bóng người trong đó nhanh chân chạy về phía rừng sâu sau núi, bọn họ muốn chạy trốn.

Lúc này bên người tôi truyền đến một làn gió thơm ngát, đồng thời truyền đến tiếng của Hạ Mạch:

- Mau đuổi theo!

Thanh âm rơi xuống, bóng hình của Hạ Mạch đã hướng về phía sau bóng người bỏ chạy kia mà đuổi theo sau, bố cũng xoay đầu nhìn tôi một cái, sau đó cũng đuổi theo hai bóng người kia.

Tôi vội vàng theo sau lưng bố, nhưng mãi vẫn không theo kịp tốc độ của bọn họ.

Khi tôi thở hồng hộc chạy vào đến rừng sâu sau núi, đã không còn bóng dáng người nào, xung quanh chỉ có một mình tôi, tôi trực tiếp cảm thấy từng cơn gió lạnh xung quanh đang thổi lên người tôi.

Lúc này, một loại cảm giác kinh sợ dâng lên trong lòng, trong tay tôi căn bản không có đèn pin, bên ngoài ánh trăng rất sáng, nhưng khi vào đến nơi rừng sâu thăm thẳm này, ánh trăng cũng chỉ len lỏi vào được một chút.

Tôi muốn mở miệng gọi Hạ Mạch và bố, nhưng lại sợ sẽ dẫn tới những thứ khác.

Tôi chỉ có thể không ngừng đưa mắt nhìn bốn phía, đồng thời tiếp tục tiến về phía trước, chiếc xẻng trong tay bị tôi nắm chặt, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, tôi âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

"răng rắc!"

Đột nhiên, sau lưng tôi truyền đến một tiếng khản đục, giống như là càng cây khô bị người dẫm gẫy, trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, con mẹ nó đều đi đến nơi này rồi, phía sau vẫn còn có ai dẫm vào cành cây khô.

Chính vào thời khắc suy nghĩ này vừa dâng lên trong đầu tôi, "đùng" một tiếng, cảm thấy trên bả vai mình, nhiều thêm một bàn tay.

Giây phút này, toàn thân tôi, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra, tôi chầm chầm quay đầu, thuận theo thứ ở trên vai mình nhìn lên.

Một bàn tay phủ đầy nếp nhăn, nhưng móng tay rất dài. Không đợi tôi hoàn toàn quay đầu lại, một gương mặt người chết dữ tợn đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, khoảng cách với mặt của tôi không đến mười centimet.