Nợ Âm Khó Thoát

Chương 170: Thị trấn Nop Lor




Phòng bên?

Lòng tôi nghẹn lại, người ở phòng bên cạnh chẳng phải chính Lý Tuyết Nhi hay sao? Là người con gái lạnh lùng mà Liêu béo nói, từ lúc tôi đến cũng chưa thấy cô ta nói câu nào.

Mà sau khi lão Lâm và Dương Hùng tiến vào phòng, cô ta cũng quay về phòng mình, cũng chính là phòng bên cạnh chúng tôi, hiện tại Phương Trình Chu lại nói, người phòng bên còn khủng bố hơn?

Vậy chính là nói Lý Tuyết Nhi rồi, kỳ quái là, tôi không cảm nhận được khí mùi nào từ trên người Lý Tuyết Nhi, người con gái này lẽ nào đã giấu đi thực lực của bản thân?

Lúc trước Liêu béo cũng đã nói, anh ta nhìn không thấu Lý Tuyết Nhi, trong lòng tôi bỗng lo lắng, nếu đã như vậy, vậy vừa rồi lúc Phương Trình Chu ra ngoài, nhất định cũng đã bị Lý Tuyết Nhi phát hiện.

Ông nội nó chứ, để lộ Phương Trình Chu ra ngay trước mặt người khác, việc này không có lợi đối với tôi.

- Cậu em Lý, đang nghĩ gì đấy? Nhập thần vậy?

Đột nhiên, Liêu béo cất tiếng hỏi tôi, tôi cũng định thần lại, sau đó cười cười, nói:

- Em đang nghĩ, lần này chúng ta sẽ đi tới nơi như thế nào, em còn trẻ, không muốn xảy ra chuyện gì.

Không ngờ khi tôi vừa nói xong, Liêu béo đã đi tới bên cạnh tôi, vỗ vỗ tay lên bả vai tôi, nói:

- Không sao, có béo gia ở đây, chỉ cần béo gia không chết, nhất định kéo theo em.

Thực ra khi nghe câu nói này, lòng tôi cũng thấy cảm động, lời nói của anh ta không khoa trương, cũng không nói nhất định sẽ liều mạng để cứu tôi.

Cho nên những lời nói như thế khiến tâm lý người nghe rất thoải mái, tôi cười cảm kích với Liêu béo, lúc này Liêu béo lại lên tiếng:

- Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì nghỉ ngơi đi, chắc là ngày mai sẽ phải xuất phát, đi tới nơi tiếp theo.

Nói xong, Liêu béo nằm vật lên giường, rất nhanh, đã phát ra những tiếng ngáy long trời nở đất.

Trời ạ, một giây trước ông béo này mới nói đi ngủ, một giây sao đã ngủ được luôn? Thật sự quá kỳ cục.

Tôi lắc đầu, cũng nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ, đêm nay, tôi không suy nghĩ linh tinh, mãi có đến sáng sớm ngày kế tiếp, Liêu béo gọi tôi dậy.

Nói bên ngoài đã chuẩn bị xong bữa sáng, ăn xong sẽ xuất phát.

Tôi ra khỏi giường, đi đánh răng rửa mặt một lát, cũng ra phòng khách ăn sáng, lúc ăn, mọi người đều không nói chuyện, ăn xong, Dương Hùng nói với tôi, mục tiêu tiếp theo của chúng tôi là thị trấn Nop Lor.

Ba người chúng tôi ngồi một chiếc xe, mà bốn người lão Lâm ngồi một chiếc xe khác, xuất phát từ khu tự trị này, đi tới thị trấn Nop Lor mà Dương Hùng nói, trên xe Dương Hùng lại giới thiệu cho tôi nghe, gọi là thị trấn Nop Lor là bởi vì vào năm hai nghìn linh mấy mới thành lập, do khá gần với Nop Lor, cho nên cũng lấy cái tên này luôn, dân số phân bố ở trong thị trấn này rất thấp, điều kiện cũng không tốt, kêu tôi đến đó rồi gắng chịu một tý.

Tôi gật đầu, tôi là một đứa trẻ nông thôn, chịu chút khổ cũng chẳng đáng là gì, cho nên dù môi trường có không tốt, cũng không thành vấn đề đối với tôi.

Đường đi tròng trành lắc lư, chuyến đi này dường như hơi xa, trên đường chúng tôi cũng chỉ dừng lại để chắc chắn xem có đi sai hướng hay không, và ở trên xe ăn một chút lương khô.

Mãi cho đến lúc trời tối, xe của chúng tôi mới dừng lại, nhìn thấy những ánh đèn điện phía xa xa, còn có cả bảng chỉ đường, xem ra chúng tôi đã tới thị trấn Nop Lor.

Người trong thị trấn đúng thật là không nhiều, chúng tôi vào trong thị trấn thuê một khách sạn, nói đúng hơn thì chỉ là nhà nghỉ, cơ sở vật chất còn không bằng khách sạn một đêm năm mươi tệ trong thành phố, nhưng ở đây không ngờ lại tận mấy trăm tệ một ngày.

Có điều chuyện trả tiền không đến lượt tôi quan tâm, sau khi vào trong khách sạn, lão Lâm lên tiếng nói với vệ sĩ Ngô Quân bên cạnh mình.

- Tiểu Ngô, liên lạc với lão Bao.

Ngô Quân gật đầu, sau đó ra ngoài một lát, nhưng rất nhanh đã quay lại, đi tới bên cạnh lão Lâm.

- Lão Lâm, không liên lạc được!

Nghe vậy, sắc mặt lão Lâm hơi ngây ra, hình như không ngờ rằng, sẽ có kết cục như thế này.

Liêu béo bên cạnh nói thầm với tôi.

- Hình như tôi nghe bọn họ nói qua, bọn họ có một người đón ở thị trấn Nop Lor, người này bọn họ đã phái tới từ trước, vì để nắm rõ tình hình ở Nop Lor, thậm chí là cả những lộ tuyến tiếp theo của chúng ta, hiện tại xem ra rắc rối rồi.

Tôi gật đầu, nhìn thấy nụ cười sâu trên khóe miệng Liêu béo, anh ta hình như không hề cảm thấy bi quan với cục diện này.

Sắc mặt Dương Hùng khá khó coi, tiến lên hỏi Lão Lâm đã có chuyện gì? Lông mày lão Lâm hơi nhíu lại, sau đó nói:

- Không liên lạc được với lão Bao rồi, xem ra có chút phiền phức, cần tìm một hướng dẫn, mà không phải là người của chúng ta.

Dương Hùng trầm mặc giây lát, mới cất tiếng:

- Chỉ có thể như vậy thôi, người bây giờ, đều là nhìn tiền mà làm việc, có lẽ không vấn đề gì.

Nói xong, Dương Hùng vẫy tay, Đường Dũng liền đi tới bên cạnh ông ấy, Dương Hùng phân phó Đường Dũng ra ngoài tìm một hướng dẫn, tối nay nghỉ ngơi một đêm, ngày mai nhất định tìm được.

Đường Dũng không nói gì, gật đầu, lập tức đi ra ngoài, Dương Hùng thậm chí đều không nói đến chuyện tiền nong, xem ra Đường Hùng cũng có chừng mực của bản thân.

- Được rồi, hôm nay mọi người mau đi nghỉ ngơi, cũng mệt rồi, ăn xong thì nghỉ sớm đi, sau khi tìm được hướng dẫn, chúng ta lập tức xuất phát!

Lúc này, lão Lâm lên tiếng nói với mọi người, lúc tôi và Liêu béo đang chuẩn bị đi vào phòng, Dương Hùng gọi tôi lại, kêu tôi vào phòng ông ấy một lát.

Tôi hơi ngơ người, nhưng vẫn đi theo sau lưng Dương Hùng, sau khi đi vào trong phòng, tôi hỏi ông ấy có chuyện gì?

Dương Hùng không lên tiếng, mà chỉ vào một quyển sổ trước mặt, tôi nhìn thấy bên trên quyển sổ ấy, viết một hàng chữ màu đen.

“đáng tin, chỉ có người của chúng ta!”

Khi nhìn thấy hàng chữ, tôi giật mình, hỏi Dương Hùng có ý gì? Muốn tôi phải phòng bị tất cả những người khác?

Người của chúng ta? Vậy chỉ có ba người, Đường Dũng và Dương Hùng, còn bốn người khác, Dương Hùng dặn tôi không được tin bất cứ ai, nhưng chẳng phải ông ấy vẫn nói chuyện rất vui vẻ với lão Lâm hay sao? Hơn nữa bọn họ có lẽ còn có quan hệ hợp tác, thế mà vẫn phải phòng bị ư?

Thấy tôi có chút lơ mơ không hiểu, Dương Hùng đưa tay lật sang trang thứ hai của quyển sổ, bên trên lại có một hàng chữ khác:

“Lòng người khó đoán, không thể không phòng, những người này, không một ai đơn giản.”

Dòng chữ này càng làm cho tôi cả kinh hơn, nhưng tôi vẫn gật đầu với Dương Hùng, ra hiệu cho ông ấy tôi biết rồi.

Sau đó, Dương Hùng cười mỉm, lên tiếng:

- Ngày mai phải xuất phát rồi, đến lúc đó cháu cẩn thận một chút, thân thủ của Đường Dũng không tồi, chúng ta cố gắng đi sau lưng cậu ấy.

Tôi biết, câu nói này của Dương Hùng, là để cho người khác nghe, căn phòng tồi tàn này, căn bản không thể cách âm, xem ra đoàn chúng tôi nhìn bề ngoài thì rất đoàn kết chung lòng, nhưng lại không hề hoàn mỹ như trong tưởng tượng.

Người nào cũng có lòng phòng bị, hợp tác như vậy, khiến tôi có chút khó chịu bức bối.

- Cháu biết rồi!

Tôi đáp lại một câu, Dương Hùng bảo tôi về phòng nghỉ ngơi đi, tôi cũng trực tiếp quay trở về phòng của mình và Liêu béo.

Thấy tôi quay lại, đôi mắt đang nhắm nghiền của Liêu béo bỗng mở to, cất tiếng nói với tôi:

- Cậu em Lý, xem ra lúc trước béo gia đánh giá thấp em rồi, anh thấy boss bên em hình như rất tôn kính em, thì ra thằng nhóc này cũng thâm sâu khó lường, đến lúc đó nếu như béo gia gặp nguy hiểm, nhớ đừng quên cho anh ôm một chân nhé!

Nghe vậy tôi cười nhẹ, cũng không nói gì, Liêu béo cũng ngủ luôn, nằm trên giường, nhưng tôi lại không tài nào ngủ được, trong đầu không ngừng nghĩ đến những chuyện trong chuyến đi lần này.

Bên dưới Nop Lor rốt cuộc đang che giấu bí mật gì? Mà lại có thể khiến những con người này kẻ trước người sau ùn ùn kéo tới? Thậm chí dù biết nguy hiểm đến tính mạng, cũng không muốn rời khỏi?

Có điều không cần biết là bí mật gì, đợi tôi đích thân đi vào nhìn, chẳng phải biết rồi hay sao?