Nợ Âm Khó Thoát

Chương 124: Chu Tư Mộng hiện thân




Nhìn thấy gương mặt hung dữ của Chu Đào, lòng tôi hơi trùng xuống, cảm giác cậu ta có gì đó bất thường, tôi bèn lên tiếng, hỏi:

- Sao thế? Lẽ nào cậu chết oan như vậy mà cũng can tâm sao?

Sau khi nói xong, tôi nhìn trân trân biểu cảm trên mặt Chu Đào, còn cả cảm xúc đang hỗn độn trong đôi mắt của cậu ta, sau đó cậu ta lập tức lạnh giọng nói:

- Hừ, chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm, tốt nhất cậu đừng tham gia nhiều vào chuyện của người khác, bạn học với nhau, đừng trách tôi không nhắc cậu, đến lúc đó mất oan tính mạng của mình, hối hận cũng đã không kịp.

Nghe thấy lời nói của Chu Đào, mà tôi cũng cười thầm trong lòng, xem ra mọi chuyện đã rõ, Chu Đào hình như đang cố ý dọa tôi, cậu ta không muốn tôi thò tay vào chuyện này.

Mà cậu ta là một người bị hại, rõ ràng đối với chuyện này có biết gì đó, bằng không làm sao lại có biểu hiện như thế này.

Trên mặt tôi treo một nụ cười lạnh, hỏi Chu Đào phía đối diện:

- Sao thế? Sợ chị cậu bị đánh hồn siêu phách lạc à?

Khi tiếng tôi vang lên, tôi nhìn thấy trên người Chu Đào, không ngờ đang từ từ toát ra rất nhiều khí âm sát màu đen, nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, trong đôi mắt, ẩn chứa một ánh nhìn hung ác.

- Tôi nói người chết không chỉ có mình tôi, tại sao cậu lại chọn tôi để gọi hồn, hóa ra cậu đã biết, nếu đã vậy, vậy thì cậu chết đi.

Tiếng nói u ám rót vào trong tai tôi, cả người tôi bỗng giật nảy lên một cái, không ngờ cậu ta lại động sát tâm?

Tôi chỉ gọi hồn cậu ta hỏi mấy câu mà thôi, có điều hiện tại những câu hỏi này cũng coi như đã biết được đáp án.

Đối với Chu Đào đột nhiên trở lên cực kỳ hung dữ kia, tôi cảm thấy hơi kinh ngạc, có điều một lúc sau cũng bình ổn trở lại, hơn nữa về việc Chu Đào đang phẫn nộ, tôi cũng không kinh hãi.

Hiện tại một quỷ hồn vừa mới chết được mấy ngày, hoàn toàn không phải là vấn đề to tác với tôi.

Nhìn Chu Đào, tôi cười nhạt:

- vốn dĩ chỉ là phán đoán, nhưng bây giờ có thể khẳng định, cậu chính là em trai của Chu Tư Mộng đã tự sát mười năm trước, Chu Đào.

Chu Đào lộ ra một nụ cười u ám, đồng tử tôi co lại, bởi vì tôi nhìn thấy quỷ hồn của Chu Đào đang lao về phía tôi, đồng thời tiếng nói lạnh lẽo cũng vang lên.

- Cậu chết rồi, sẽ không có ai biết nữa.

Lòng tôi ngưng lại, Chu Đào không nói thêm gì, nhe răng múa vuốt bổ nhào về phía tôi, rõ ràng đã muốn ra tay giết người diệt khẩu.

Nhưng cậu ta hình như đánh giá quá cao bản thân rồi? Tôi hừ lạnh một tiếng, linh khí trong người vận chuyển vào trong kiếm gỗ đào, sau đó kiếm gỗ đào trực tiếp đâm về phía Chu Đào.

Ánh mắt Chu Đào lạnh như băng, thân hình lóe qua, không ngờ đã tránh thoát, biến mất trước mắt tôi, giây tiếp theo, tôi cảm nhận được sau lưng mình có luồng khí lạnh lẽo, không chút do dự trực tiếp đâm kiếm gỗ đào ra sau lưng.

Mà hai tay Chu Đào lại cào vào kiếm gỗ, khi ngón tay tiếp xúc với kiếm gỗ đào của tôi, lập tức bốc ra một luồng khói đen, phát ra tràng tiếng “xi xi”.

Gương mặt Chu Đào vặn vẹo nhăn nhó, thét lên một tiếng, vội vàng lùi ra sau.

Mà sắc mặt tôi cũng trở lên lạnh lùng, nhìn Chu Đào, lạnh giọng hô lên:

- Chu Đào, tôi gọi cậu đến, vốn dĩ là không có ý xấu, hơn nữa chị cậu đã chết được mười năm, còn bị người ta luyện thành tiểu quỷ tàn sát tính mạng của người khác, cứ tiếp tục như vậy, chị ấy vĩnh viễn không thể đầu thai.

Gương mặt của Chu Đào càng thêm dữ tợn, ánh mắt hung ác nhìn tôi. Căn bản không hề bỏ lời của tôi vào trong tai.

- Cậu nói láo, chị sắp sống lại rồi, cậu lại nhảy vào làm loạn, cậu phải chết.

Lòng tôi giật thót một cái, trong tiếng nói của Chu Đào, phủ đầy phẫn nộ và sát ý với tôi, tôi thì không nghĩ Chu Đào một quỷ hồn vừa mới chết chưa đầy bảy ngày có thể giết được tôi.

Việc tôi quan tâm là Chu Đào nói cái gì mà chị cậu ta sắp sống lại? Lời này là có ý gì? Tôi đột nhiên cảm giác có lẽ Chu Đào đã bị người khác lợi dụng, mà người lợi dụng Chu Đào, nói không chừng có liên quan tới kẻ đứng đằng sau Chu Tư Mộng.

Nghĩ đến điểm này, tôi đột nhiên phát hiện tiêu diệt quỷ hồn của Chu Đào không có tác dụng gì, không bằng tìm cách biết được tin tức từ trong miệng cậu ta.

Đây cũng là việc quan trọng, nghĩ đến đây, tôi tiếp tục nhìn quỷ hồn của Chu Đào, cho dù nói thế nào thì có lẽ cậu ta đã bị người khác lợi dụng, hơn nữa còn thông qua Chu Tư Mộng lợi dụng cậu ta, Chu Tư Mộng và Chu Đào, cũng coi là một cặp chị em khổ mệnh.

Tôi từ từ đi tới gần Chu Đào, hình như cậu ta cũng cảm nhận được khí mùi của tôi, lông mày nhíu chặt, lộ rõ vẻ sợ hãi nhìn tôi chằm chằm.

- Cậu muốn làm gì?

Tôi cười cười, nói với Chu Đào:

- Xem ra những gì cậu biết cũng không ít, bây giờ giải thích nhiều cho cậu nghe cũng không có tác dụng, vậy thì tôi sẽ không giải thích nữa.

Nói xong, khí thế trên người tôi lan ra, đối với quỷ vật như Chu Đào, thực lực Trúc Cơ cấp hai của tôi hoàn toàn có thể khiến cậu ta run rẩy.

Quả nhiên, chính vào lúc trên người tôi phát ra luồng khí, Chu Đào không còn vẻ mặt như lúc đầu nữa, thay vào đó là sợ hãi nhìn tôi.

- Muốn biết được tin tức từ chỗ tôi, không có cửa.

Chu Đào nhìn tôi, gần như là gầm lên, mà tôi cũng không trả lời, ung dung đi thẳng tới chỗ cậu ta.

- He he, đợi tôi bắt được cậu đã rồi nói!

Tôi tin, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, Chu Đào sẽ không còn cứng rắn như bây giờ nữa, cậu ta chưa thử qua vị đắng.

Thân hình Chu Đào không ngừng lùi ra sau, mà lông mày tôi cũng nhíu lại, nhất định không được để cậu ta chạy thoát.

Nhìn thấy tôi đuổi theo không ngừng, Chu Đào dữ dằn nhìn tôi, thân người toát ra một luồng âm khí, tiếp tục bổ về phía tôi.

Đối diện với Chu Đào đang xông tới, thân hình tôi cũng không né tránh, mắt nhìn cậu ta đã lại gần, kiếm gỗ đào trong tay cũng trực tiếp đập lên phần bụng của cậu ta.

Xì!

Một tiếng “xì” vang lên, Chu Đào gào thét thảm thiết, thân hình bay ngược ra sau, mà người tôi cũng lao vút lên.

Khi tôi sắp đuổi kịp Chu Đào, không ngờ cậu ta tăng tốc, chui vào trong ký túc xá của chúng tôi.

Lòng tôi ngưng lại, tăng nhanh tốc độ, bởi vì nếu cậu ta muốn trốn, về sau không chắc dễ dàng tìm ra.

Tôi nhanh chân chạy vào trong ký túc, phát hiện Chu Đào trực tiếp chui vào trong một căn phòng, xem ra cậu ta thực sự đang muốn trốn tôi.

Không chút do dự trực tiếp xông vào theo, sau khi tiến vào trong căn phòng đó, lập tức nhìn thấy Chu Đào đang đứng ngay giữa phòng.

Lúc này, Chu Đào đang đối diện với tôi, nhưng trên mặt cậu ta không còn vẻ kinh hoảng như lúc nãy nữa, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

Nhìn thấy vậy, lòng tôi dâng lên dự cảm không tốt.

- Chu Đào, cậu trốn không nổi.

Tôi lập tức lên tiếng, thăm dò Chu Đào, tiếp đó, chính vào lúc tiếng tôi vừa dứt, trên mặt Chu Đào đã lộ ra một nụ cười đắc ý.

- Trốn? Tôi từ đầu đến cuối đều chưa từng nghĩ qua tôi muốn trốn, tôi nói rồi, nếu cậu đã biết tất cả, vậy thì phải chết.

Thình!

Sau khi Chu Đào nói xong, một tiếng động lớn bỗng truyền tới từ sau lưng tôi, tôi quay đầu lại nhìn, lại phát hiện cửa phòng đã bị đóng lại, mà lông mày cũng lập tức nhíu chặt.

Đồng thời vào lúc này, tiếng nói lạnh lẽo của Chu Đào phía đối diện lại vang vọng trên không trung.

- Chị, giết cái thằng không biết tốt xấu này.

Giây phút tiếng nói của Chu Đào kết thúc, cả người tôi giật mạnh một cái, trúng kế rồi.

Không sai, hiện tại cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao Chu Đào lại chạy vào trong ký túc xá, bởi vì cậu ta muốn dẫn dụ tôi vào đây, thuận tiện cho Chu Tư Mộng ra tay.

Chu Đào nói xong không lâu, tôi đã nghe thấy bên ngoài hàng lang, vang lên những tràng cười lạnh lẽo.

- ha ha ha....

Âm thanh này mặc dù là đang cười, nhưng lại giống tiếng nghiến răng ken két khiến đầu óc người ta tê dại hơn.

Tách... tách... tách...

Hình như là tiếng bước chân, lúc này, mắt tôi trợn lớn, bởi vì tôi nhìn thấy trên bức tường, không ngờ lại đang hiện ra một dấu chân màu đen.