Nợ Âm Khó Thoát

Chương 112: Người kế vị




Người áo choàng đen trước mắt lên tiếng, tiếng nói lạnh lùng ấy chui vào trong tai tôi, cả người tôi lập tức run lên lẩy bẩy.

Tôi biết, người áo choàng đen không nói dối, công kích vừa rồi cũng đủ để chứng minh sức mạnh của hắn ta, nhưng tôi đồng thời cũng cảm giác được, lúc hắn ra tay với Mễ Trần, không hề có ý muốn giết chết.

Bây giờ nếu đã nói như vậy với tôi, vậy thì chắc cũng không có ý muốn giết chết tôi, mà trên người của người mặc áo choàng đen lại không có khí âm tà của đệ tử môn phái âm thi, chứng minh, hắn không phải đệ tử của môn phái âm thi.

Chắc do tôi không cảm nhận được sát khí trên người hắn, tôi cũng to gan hơn chút, tiếp tục cất tiếng nói:

- Tiền bối, người này có ý nghĩa rất lớn với tôi, không biết tiền bối có thể...?

Có điều không đợi tôi nói xong, đã trực tiếp bị người áo choàng đen cắt ngang lời.

- Muốn người, thì đến cướp! Có nhiều lúc không có thực lực, thì phải biết tự lượng sức mình, hiểu chưa? Bằng không chỉ dâng tặng tính mạng của mình vô ích.

Tiếng nói khàn khàn lại vang lên, lòng tôi trùng xuống, người này rốt cuộc là ai? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi đây?

Mà đã cứu đi Lão Thi Tượng, đồng thời còn không có địch ý với chúng tôi, việc này đúng là khiến người khác khó hiểu.

Lúc này, người áo choàng đen xoay người, nhấc Lão Thi Tượng lên, trực tiếp biến mất vào trong màn đêm u tối, để lại tôi và Mễ Trần vẫn đứng ngây người tại chỗ.

Gió đêm thổi đến, vỗ nhẹ lên gò má tôi, lập tức cảm thấy cả người lạnh toát, tôi cũng tỉnh táo hơn nhiều.

- Phải chăng cậu cũng cảm thấy, người này không có địch ý với chúng ta, chỉ là đang ngăn chặn chúng ta giết Lão Thi Tượng mà thôi.

Tiếng nói của Mễ Trần ở một bên truyền tới, tôi quay đầu nhìn, thấy ánh mắt an ủi của anh ta, tôi cũng chỉ biết cười khổ.

- Vốn dĩ cho rằng giết được ông ta, có thể biết được gì đó từ trong miệng ông ta, nhưng bây giờ xem ra lại tay trắng rồi.

Tôi khổ sở lên tiếng, lúc này tôi có cảm giác, người áo choàng đen hình như đang can ngăn tôi, không muốn tôi biết được chân tướng, nhưng lại không có sát ý với tôi, người đó là ai?

Trong lòng như có một đám mây đen giăng kín, bao phủ cả người tôi vào trong, đầu óc không ngừng đi dự đoán, cuối cùng tôi lắc lắc đầu.

- Được rồi, có một số thứ không được cưỡng cầu quá, thuận theo tự nhiên cũng có thể là lựa chọn tốt hơn.

Tiếng Mễ Trần lại vang lên, cuối cùng tôi và Mễ Trần rời khỏi nơi này, quay trở lại trận chiến của cục số chín vẫn đang diễn ra trên đỉnh núi Cửu Long, lúc này, trận chiến càng lúc càng thêm ác liệt.

Mà tôi cũng chú ý đến, trận chiến quan trọng nhất trong đó, chính là nằm ở một góc, có hai bóng người đang không ngừng quấn vào nhau.

Chính là đội trưởng Long và gã áo dài đen thần bí, thực lực của hai người đều vô cùng khủng bố, thời gian chiến đấu lâu như vậy rồi, mà vẫn giữ được tư thái không phân thắng bại.

Mà những trận chiến khác, nhìn vô cùng sốt ruột, nói tóm lại, đệ tử môn phái âm thi vẫn rơi vào tình thế không thuận lợi, nhưng cục số chín cũng có người hi sinh.

Khi tôi vào Mễ Trần quay về trong đội ngũ, phát hiện năm người dưới chướng của Mễ Trần, cũng đã hi sinh mất một người.

Sắc mặt Mễ Trần có chút khó coi, lập tức nhìn trúng một đệ tử của môn phái âm thi, hô lên một tiếng:

- Giết!

Dứt lời, cả người Mễ Trần phóng thẳng lên trước, sát khí trên người càng thêm nồng đậm hơn, trực tiếp bạo phát ra bên ngoài.

Những người còn lại chúng tôi nhìn nhau một cái, tiếp tục tiến lên, mà lúc này, một âm thanh như xé tan không khí bỗng vang lên, đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, lại là tín hiệu được bắn lên trên trời.

Tín hiệu này là của đội trưởng Long, lòng tôi ngây ra, lẽ nào cục số chín cũng đã sắp xếp viện trợ phía sau?

Lập tức, tôi lờ mờ cảm nhận được trong màn đêm phát ra những âm thanh cực nhỏ, tôi đột nhiên nhớ tới những người được đội trưởng Long sắp xếp dưới chân núi Cửu Long, đội bóng tối!

Quả nhiên, bỗng dưng, tôi nhìn thấy trên người rất nhiều đệ tử của môn phái âm thi, nhiều thêm một con dao găm, thân hình bị dao găm đâm trúng, máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất.

Rất nhiều cỗ cương thi bên trong cũng đã bị vặn gãy cổ, một tiếng cười lớn lạnh lùng bỗng vang lên.

- Rất tốt, xem ra lần này cục số chín đúng là đã chuẩn bị rất kỹ càng nha!

Đây là tiếng nói của gã áo dài đen, trong tiếng nói của gã, còn đem theo cảm giác lạnh lẽo khiến người nghe sởn gai ốc.

Chính vào lúc gã nói xong, tiếng đội trưởng Long cũng vang lên ngay sau đó:

- Cho nên, những gì bây giờ mi đang làm, chỉ là đang cố gắng giãy giụa mà thôi.

Tiếp đó, gã áo dài đen dường như cũng không cảm thấy kinh hoảng, ngược lại nhìn dáng vẻ thì nom khá bình tĩnh, ung dung thờ ơ cứ như tất cả những điều này đều đã sớm nằm trong dự liệu của gã.

Không kịp để ý nhiều, lập tức, tôi đem hết lực chú ý của mình chuyển rời sang thân người đệ tử môn phái âm thi mà chúng tôi phải đối phó.

Không đợi chúng tôi ra tay, tôi đột nhiên cảm thấy khí trường xung quanh mình có chút thay đổi, tiếp đó trên cả đỉnh núi, không ngờ lại dâng lên một tầng sương mù đen dày đặc.

Sương mù đen xuất hiện quá đường đột, thậm chí đã che phủ hoàn toàn mặt trăng đang treo trên bầu trời, tầm mắt của tôi đột nhiên chỉ còn lại một mảnh tối đen, chỉ có thể dựa vào trực giác để hành sự.

- Toàn bộ dựa sát lưng vào nhau, không được chạy linh tinh!

Tiếng nói của Mễ Trần vang lên, nghe vậy tôi cũng áp sát về phía vị trí của Mễ Trần, dựa theo cách làm mà Mễ Trần nói.

Giây tiếp theo, bèn nghe thấy một tràng cười lớn.

- Hô hô hô, hôm nay chơi chán rồi, không chơi cùng chúng mày nữa, sau này nếu có cơ hội, hi vọng đến lúc đó ý chí chiến đấu của chúng mày vẫn sục sôi hệt như bây giờ.

Tiếng cười lạnh vang vọng trong không trung, tôi nhìn thấy gã áo dài đen bắt đầu tăng tốc lùi ra sau, làn sương mù đen bao trùm khắp mặt đất, tôi cũng nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết vang lên không ngừng, còn có cả những tiếng bước chân dồn dập.

- Muốn đi?

Tiếng hô lạnh lẽo của đội trưởng Long truyền ra.

Đội trưởng Long vừa nói xong, tiếp đó quay đầu nhìn vào màn đêm phía sau lưng:

- Lão Liễu, còn mong ngài ra tay tương trợ, bắt sống kẻ này.

Nghe thấy lời nói của đội trưởng Long, lòng tôi bỗng dâng lên nỗi kinh sợ, trong bóng tối vẫn còn nhân thủ của cục số chín? Mà nhìn vẻ mặt tôn kính của đội trưởng Long, người được gọi là lão Liễu, có lẽ mới là kẻ mạnh nhất trong nhiệm vụ lần này.

Hơn nữa còn phải bắt sống gã áo dài đen, vậy thì thực lực phải mạnh tới mức nào?

Một tiếng ‘ừ’ nhè nhẹ bay ra từ trong bóng tối, sau đó tôi nhìn thấy, một người toàn thân phủ một bộ áo dài màu trắng từ từ đi ra từ trong màn đêm, khi người già ấy xuất hiện, tôi cảm thấy không khí xung quanh lúc này đây dường như đều đã ngưng lại.

Lông mày tôi nhíu chặt, sức mạnh của người già quá đỗi khủng bố, hơn nữa khi người già bước đi chầm chậm tới bên đây, làn sương đen không ngờ lại đang bắt đầu tản sang một phía.

- Ồ, xem ra đây là chỗ dựa của ông à? thật khiến tôi kinh ngạc!

Đối diện với sự xuất hiện đột ngột của lão Liễu, gã áo dài đen vẫn bình tĩnh như cũ.

Lòng tôi lấp đầy nghi hoặc, gã ta rốt cuộc là thực sự bình tĩnh, hay là đang giả vờ?

Thực lực của lão Liễu nhất định có thể áp chế được gã, nhưng hiện tại gã lại không có chút biểu cảm kinh hãi nào, rõ ràng, đội trưởng Long cũng đã phát hiện ra điểm đáng ngờ, lông mày hơi nhướn lên, hình như muốn nhìn thấu tâm tư của gã áo dài đen.

- Kẻ mạnh trong cảnh giới Nguyên Đan, không phải chỉ mỗi cục số chín mới có.

Giây tiếp theo, tiếng nói nhàn nhạt truyền ra từ trong miệng gã áo dài đen, khi tiếng của gã vừa dứt, tôi nhìn thấy đám sương mù đen vốn dĩ đã tản sang một bên, lúc này đây lại bắt đầu che phủ chỗ lúc đầu.

Đồng thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía sau lưng của gã áo dài đen, bởi vì lúc này, sau lưng gã, không ngờ lại xuất hiện một người mặc áo choàng đen khác đang bước tới.

Tiếp đó, giây phút nhìn thấy người áo choàng đen, tôi tôi như bị ai đó bóp nghẹn.

Bởi vì người áo choàng đen bỗng dưng xuất hiện này, không phải ai khác, mà chính là người thần bí đã từ trong tay tôi và Mễ Trần, cướp đi Lão Thi Tượng.

Không sai, đôi mắt lạnh lẽo như băng đó tôi không thể quên, còn có luồng khí cuồn cuộn xung quanh người hắn nữa.

Nhưng khiến tôi hoàn toàn không ngờ tới chính là, thực lực của người áo choàng đen này không ngờ lại ở trên cả cảnh giới tiên thiên? Mà khiến tôi càng không tin nổi hơn, người này lại có liên quan đến thế lực thần bí bên phía môn phái âm thi?

Nếu đã như vậy, lúc trước vì sao hắn không ra tay giết chúng tôi? Lòng tôi lấp đầy nghi hoặc.