Nợ Âm Khó Thoát

Chương 103: Lão Doãn khủng bố




Tôi đưa mắt nhìn cổ tay mình, lúc này, tay trái tôi nắm chặt lấy cổ tay phải, tay phải vẫn đang không ngừng run rẩy.

Khiến cho bút lông trong tay trực tiếp rơi xuống đất, năm đầu ngón tay đã bắt đầu run lên bần bật, lòng tôi hoảng hốt, đây là tình trạng gì?

Tại sao bây giờ tay tôi lại không chịu khống chế, linh khí trong người vẫn đang tăng tốc dồn về phía bàn tay.

Lúc này mới phát hiện đã đỡ hơn rất nhiều, lông mày tôi nhíu chặt, trong lòng cũng nghĩ tới một khả năng.

Thực ra lúc trước tôi luôn thất bại, liệu có phải là bởi vì thực lực của tôi quá yếu, căn bản không đủ để vẽ bùa ngũ lôi, thế mới dẫn tới việc luôn luôn thất bại.

Mà vừa rồi khi tôi cố gắng vẽ bằng được lá bùa, đã vượt quá sức chịu đựng của cơ thể,vì thế mới xảy ra chuyện như này.

Hít sâu một hơi, nếu đúng vậy, thì thực lực của tôi cũng chỉ có đến thế, tôi cũng chẳng còn biện pháp khác, vừa bước vào tu luyện, muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của bản thân, là điều không thể.

Thở dài một tiếng, dù sao thì bây giờ cũng coi như đã vẽ được bùa ngũ lôi, sau này cố gắng thêm mấy lần nữa, vẽ thêm mấy lá bùa ngũ lôi đem theo bên mình cũng tốt hơn nhiều.

Lúc này, cảm thấy cổ tay mình đã không còn sức lực, không thể tiếp tục vẽ bùa, chỉ còn cách đổi sang một phương pháp tu luyện khác.

Ngồi khoanh chân trên giường, tôi bắt đầu đi vào trạng thái tu luyện.

Phải tìm thời gian đi hỏi Mễ Trần, làm thế nào mới có thể mau chóng nâng cao thực lực của bản thân, tốc độ tu luyện chậm thế này, là một vấn đề rất lớn.

Đến chiều, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa của Hoàng Tiểu Tiên, chẳng biết làm sao, tôi chỉ có thể tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, đi ra mở cửa.

- Vừa nhìn là biết chưa ăn cơm, qua đây ăn cùng chị đi!

Hoàng Tiểu Tiên nhìn tôi một cái, lập tức mở miệng, chị ta vừa nói xong, tôi cũng cảm thấy bụng mình đã kêu lên òng ọc.

Cả ngày hôm nay mới ăn mỗi bữa sáng, cũng không ăn thêm gì nữa, bây giờ đúng thật đã đói lả.

Tôi cũng lộ ra nụ cười ngại ngùng, vội vàng lên tiếng:

- Chị Tiểu Tiên đã có lòng mời, em nào dám từ chối.

Hoàng Tiểu Tiên lườm tôi một cái, tôi giả vờ không nhìn thấy, trực tiếp đi vào phòng chị ta, lúc ăn cơm, tôi cũng biết vỗ mông ngực. (nịnh nọt)

- Chị Tiểu Tiên, bàn tay nấu nướng của chị, sau này ai mà cưới được chị, nhất định chính là phúc đức tích tám đời.

Hoàng Tiểu Tiên đang ăn cơm, cũng cười khẽ nhìn tôi, nói:

- Yô, hiếm có nè, thằng nhóc này cũng biết khen người?

Tôi cười cười, không tiếp lời, bởi vì tôi biết, đã đến điểm dừng, bằng không lát nữa bà cố nội ấy lại mê hoặc tôi, đây chính là vấn đề khó nhất.

Ăn cơm xong, tôi vội vã đi khỏi nhà của Hoàng Tiểu Tiên, không phải tôi ăn cơm của người ta xong phủi mông mà đi, mà là vì tôi biết, không thể ở cùng người con gái này quá lâu.

Sau khi về tới nhà mình, tôi lại tiếp tục đi vào trạng thái tu luyện, đến tối, tôi vẽ thêm được một lá bùa ngũ lôi nữa.

Nghỉ ngơi hai tiếng, tôi nhận được điện thoại của Mễ Trần.

Tôi hơi ngây ra, ấn nghe, bên trong truyền tới giọng nói có phần gấp gáp của Mễ Trần.

- Chú em Nhất Lượng, bây giờ có rảnh không? Bên này có việc muốn nhờ cậu giúp một tay.

Tiếng nói gấp gáp của Mễ Trần không phải là giả vờ, tôi hỏi anh ta có chuyện gì thế? Mễ Trần thở dài nói, nói qua điện thoại không rõ ràng, bảo tôi mau đến tìm anh ta.

Tôi hỏi Mễ Trần đang ở đâu, bây giờ tôi qua đó.

- Khu phố đồ cổ!

Mễ Trần nói xong, bảo tôi mau lên, sau đó trực tiếp cúp máy.

Tôi nhíu mày, muộn thế này rồi, Mễ Trần đến phố đồ cổ làm gì? Có điều bây giờ nghĩ những điều này cũng không có tác dụng, tôi chạy ra khỏi nhà, bắt một chiếc taxi đi tới phố đồ cổ.

Sau khi đi vào trong lối vào khu đồ cổ, tôi nhìn thấy Mễ Trần nóng ruột đi đi lại lại ngay cổng, nhìn thấy tôi đến, vội vàng chạy tới kéo tôi, bảo tôi mau đi theo anh ta.

Tôi nhíu mày nhìn bộ dạng thần bí của Mễ Trần, hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lúc này anh ta mới lên tiếng nói với tôi, nói vốn dĩ tối nay đến đây vẫn rất bình thường, đến chỗ lão Doãn mua ít đồ, nhưng không ngờ giá mà lão Doãn đưa ra lại quá cao, cuối cùng hai bên đều không mấy vui vẻ, về sau thậm chí đã xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn.

Tôi hỏi chuyện ngoài ý muốn gì? Mễ Trần mặt mày nóng ruột nhìn tôi, bảo tôi cứ vào trong nhìn là biết.

Tôi cứ như vậy mà bị Mễ Trần kéo tới cửa tiệm của lão Doãn, khi tôi vừa bước vào trong cửa, đã thấy ở giữa phòng, không ngờ lại có thêm hai thân hình khác, đang quỳ một gối dưới đất, cả cơ thể bất động.

Lông mày hơi nhíu lại, vội vàng nhấc chân tiến vào trong cửa tiệm của lão Doãn, gọi lão Doãn hai tiếng, lão Doãn không trả lời mà ngồi trên ghế đu, đung đưa chiếc quạt cũ.

Mà lúc này, tôi cũng chú ý tới, một trong hai người đang quỳ một gối dưới đất kia, chính là đội trưởng Chu, một người khác tuổi tác nhiều hơn đội trưởng Chu một chút, mà quan trọng nhất là, sắc mặt của cả hai người đều cực kỳ chấn kinh và phẫn nộ, trong ánh mắt hình như vẫn còn đang muốn vùng vẫy.

Chuyện này là thế nào? Tôi hoàn toàn không hiểu gì, Mễ Trần lấy tay hẩy hẩy tôi một cái, bảo tôi mau đi cầu xin một tý.

- Cái đó, lão Doãn, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?

Tôi không hiểu gì, chỉ có thể mở miệng hỏi lão Doãn, quan trọng là Mễ Trần lúc ở bên ngoài cũng chưa nói rõ với tôi.

- Gì đây? Cho rằng gọi một thằng nhãi con đến đây nói tình nói lý cho các người thì sẽ có tác dụng? Bao nhiêu năm nay không có ai dám tới chỗ tôi giở thói ngang ngược, còn định đem cục số chín ra dọa tôi, các người có giỏi thì gọi cả cục số chín tới đây cho tôi xem xem, thứ như hai người, mà cũng đại diện được cho cục số chín ư?

Lão Doãn nhắm mắt, nhìn về phía tôi đứng một cái, sau đó lại xoay đầu, đối diện với đội trưởng Chu và người nọ.

Khi tiếng của lão Doãn vừa dứt, tôi nhìn thấy khóe miệng của đội trưởng Chu và người nọ khẽ co giật.

Lúc này, cho dù tôi không biết nguyên do phát sinh mọi chuyện, nhưng tôi cũng hiểu, đội trưởng Chu và người đàn ông kia, e rằng không biết đã đắc tội gì với lão Doãn rồi, đây là đang bị lão Doãn trừng phạt hay sao?

Nghĩ đến đây lòng tôi không khỏi kinh hãi, thực lực của người đàn ông kia như thế nào tôi không biết, nhưng đội trưởng Chu chính xác là cảnh giới tiên thiên, nhưng hiện tại, lại bị lão Doãn ép quỳ một gối dưới đất, không thể phản kháng.

- Lão Doãn, hay là cứ để cho đội trưởng Chu với vị tiền bối này đứng dậy trước đã ạ! đứng dậy cũng dễ nói chuyện hơn.

Nói thật, tôi căn bản cũng không biết lời nói của mình có tác dụng gì không.

Nói trắng ra thì tôi với lão Doãn cũng không quen biết, mà lúc trước hoặc cũng có thể chỉ vì lão Doãn nhìn tôi thấy thuận mắt, cho nên mới giúp tôi một chút, nhưng Mễ Trần lại gọi tôi đến đây thế này, còn bảo tôi cầu tình lão Doãn, đến lúc đó chỉ sợ lão Doãn cũng ghét cả tôi.

Đừng nghĩ quan hệ của tôi với lão Doãn rất tốt, đây con mẹ nó Mễ Trần dám lừa ông đây!!!

Lúc này, hình như Mễ Trần đã nhìn ra suy nghĩ của tôi, anh ta thấp tiếng lầm bầm:

- Cậu đừng tức giận, tôi cũng không còn cách nào khác.

Tôi chẳng thèm để ý anh ta, tiếp tục đưa mắt nhìn lão Doãn, sau đó thử tiến lên trước hai bước.

- lão Doãn, ông đừng tức giận, ông và bọn họ chỉ vô tình gặp nhau, lão Doãn tức giận ảnh hưởng đến bản thân không phải tự mình chịu thiệt hay sao ạ? đúng không ạ, không biết ông đã uống hết rượu chưa? Cháu đến vội quá, lần sau đến sẽ đem hai bình rượu tới biếu ông ạ.

Lúc này ngoài vỗ mông ngựa và nịnh hót ra, tôi cũng không biết phải làm sao, biểu cảm trên mặt lão Doãn cũng không thay đổi gì nhiều, tôi cũng không dám nói thêm nữa.

Bởi vì có nói nữa, sợ rằng chỉ càng chọc giận thêm lão gia này.

Một lúc sau, cuối cùng lão Doãn cũng lên tiếng:

- Các người nhìn xem, sống nhiều tuổi trên đời thế để làm chó gì? Thằng nhóc con kia nói chuyện dễ nghe biết bao nhiêu, tôi đây vẫn là thích nghe anh nói chuyện, tâm tình cũng đỡ hơn chút rồi.

Lão Doãn nói xong, tôi nhìn thấy một tay lão Doãn hơi phẩy lên một cái, đội trưởng Chu và người đàn ông đang quỳ một gối dưới đất cả người bỗng rung lên, sau đó giữ chặt tay trước ngực, bắt đầu ho sặc sụa.

Vội vàng đứng dậy, biểu cảm trên mặt hỗn loạn không biết phải tả thế nào, mà lòng tôi thì đang kinh ngạc không thôi.

Đúng thật là bị lão Doãn ép chế? Thực lực của lão Doãn rốt cuộc khủng bố đến mức độ nào? Đội trưởng Chu cảnh giới tiên thiên không nhầm lẫn được, thế mà lại bị áp chế đến mức không thể chống cự?