No.4

Chương 15: Quyết định-gặp lại anh




'Cạch'Nó mở cửa nhẹ nhàng đi ra ngoài gặp Zen đang chuẩn bị đi vào

-" Người còn đau không ạ?"

Nó lắc đầu

-" Đỡ rồi. Đừng gọi ta như thế, không cần tỏ ra kính trọng thế đâu, xưng hô gì chả được."

-" Vâng... Nhưng..."

-" Cứ xem ta là em gái và ngươi là anh trai. Khi ra ngoài thì thì hãy thêm kính ngữ."

-" Vâng. Ng... Nhóc vào nghỉ đi"

-" Không cần. Tiêm thứ này cho họ đi. Rồi chúng ta nói chuyện tiếp."

Nó giơ cái ống chứa chất lỏng màu xanh kia đưa cho anh.

'Đó chẳng phải?'

-" Là.... Là....."

Giọng anh run lên, suốt khoảng thời gian qua nó dành để nghiên cứu loại thuốc này, có tác dụng làm đối phương hôn mê sâu trong khoảng thời gian nhất định. Giờ lại tiêm cho họ, có nghĩa....

-" AS-11921"

Nó ngắn gọn rồi quay lại vào trong, anh cũng theo nó. Nhìn hai đứa trẻ tội nghiệp mà anh không đành lòng

-" Có nhất thiết...."

-" Đây là mệnh lệnh"

Nó lên tiếng cắt ngang lời nói của anh bằng một chất giọng chứa đầy tình yêu thương.

-" Làm đi..."

Anh bước đến bên nhỏ và cậu thì cũng là lúc họ mở mắt tỉnh dậy.

-" Yuu-chan... Cậu không sao chứ"

-" Zen.... Làm đi"

-" Yuu, cậu... Sao thế? Làm gì"

-" ZEN....!".

Nó hét lên rồi xoay mặt sang chỗ khác cố gắng giấu đi đôi mắt đỏ hoe sắp khóc kia.

Theo lời nó, anh vòng ra sau lần lượt tiêm thứ chất lỏng kia vào Sakura và Dan

-" Hự.. Đau quá..."

-" Sao vậy Yuu, cậu... Thứ gì vậy... Đau..."

Loại thuốc này đau ư?

Đúng vậy, khi mới tiêm vào, nó tạo cho đối phương một cảm giác đau tận xương tuỷ như là đang bị tra tấn. Sau khi cơn đau kết thúc, nạn nhân sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu vào một khoảng thời gian nhất định.

-" Xin lỗi...."

Nó buông ra một lời nói như gió thoảng nhưng đủ để cả ba nghe thấy

-" YUU-CHAN"

Cả hai cùng hét lên cũng là lúc nó khuỵ xuống, họ nhắm mắt mà giọt lệ lại rơi....

-" Tớ xin lỗi các cậu...... Thật sự xin lỗi..... Sak-chan, Dat-chan"

'Không được mềm lòng... Tất cả là vì bảo vệ họ....!'

Anh nhìn nó, một tia đau thương loé lên. Nhưng.... Nó gọi họ là...... Sak-chan? Dat-chan?

-" Đưa họ về biệt thự đi"

Lấy lại tinh thần, nó nói bằng một chất băng lãnh..... Nó của lúc nãy đâu rồi? Sao giờ đây chỉ thấy một con người của 3 năm trước?

Nó chập chững đứng dậy nhưng lại ngã xuống, may là có anh chạy đến đỡ. Băng trắng đã rướm máu vì do vận động mạnh nãy giờ nên ảnh hưởng. Vết thương trên vai nó bị rách ra, máu chảy ướt đẫm.

-" Chết tiệt"

Anh đưa nó lập tức đến phòng cấp cứu và chuẩn bị nghe bài ca muôn thuở của ông bác sĩ già.

---------------------------------

Biệt thự nhà Zen

-" Tôi sẽ rời khỏi nơi đây"

Nó ngồi đối diện anh, vẫn là cái giọng ấy, tại sao lại trở về con người cũ?

-" Nhóc sẽ đi đâu.... Tại sao lại đi..... Nơi đây có gì không tốt....?"

Anh lớn tiếng nhìn nó. Con người này thật là, có biết ngoài kia rất nguy hiểm hay không chứ?

-" Vì sự an toàn của các người, tôi sẽ đi."

-" An toàn?"

-" Đúng. Họ sẽ lại tìm đến tôi và bắt tôi phải trả giá. Anh và các cậu ấy sẽ liên luỵ. Lần này cũng sẽ ảnh hưởng đến người đó."

-" Toshiro? Tôi vừa gặp cậu ta....hôm qua."

Nó ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt ngạc nhiên. Con người ấy... Tìm anh???

-" Cậu ấy muốn biết về nhóc... Nhưng tôi không cho"

-" Ừm, cám ơn. Trước khi đi tôi sẽ gặp... Anh ta..."

-" Không thể ở lại?"

-" Để tôi đi, vì họ! Một thời gian thôi, tôi sẽ về. Lúc đó có nghĩa là tôi đã có đủ sức để đánh trả và bảo vệ họ. Bây giờ, trông chờ vào anh"- nó mỉm cười đứng dậy bước đi. Được một đoạn nói tiếp-" Tìm lí do nào đó cho họ đi. Hay... Mà thôi sao cũng được. Như vậy họ sẽ không lo lắng nữa."

-------------------------------

Nghĩa trang Nyoko

Nó vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm vào bia mộ của mẹ. Không biết đến khi nào nó mới đến thăm mẹ nữa đây...

Gió vẫn thổi, ánh nắng chiều soi xuống gương mặt thiên thần của nó.

-" Yori"

Tiếng gọi nghe thân thương quá! Không biết đã bao lâu rồi.....

Nó đứng im, không có ý định trả lời

-" Yori, em..."

-" Đừng gọi tôi là Yori. Bây giờ tôi là người của Niran tên Yuuki."

Nó xoay người lại nhìn anh. Gương mặt ấy... Sau 3 năm vẫn vậy. Giọng nói ấy... Sau 3 năm vẫn thế. Ánh mắt ấy.... Sau 3 năm vẫn ấm áp.

Anh cười nhạt, nó như thế là do anh và ông ấy gây ra mà. Trách ai được?

-" Ừm, anh..xin lỗi. Em vẫn khoẻ chứ? Anh nhớ em nhiều lắm!"

Anh nhìn cô bé trước mặt mình. Sau một khoảng thời gian, nó đã dễ thương hơn rất nhiều nhưng... Xa cách quá...

-" Tôi vẫn ổn"

-" Em nói dối, em không hề ổn. Nhìn vết thươn ở vai em kìa"

Lúc nào cũng vậy, anh luôn là người nhận biết mọi thứ một cánh nhanh nhất. Luôn phát hiện ra những bí mật mà nó đang cố giấu.

Nó nhìn anh, sóng mũi bắt đầu cay cay. Nó thật sự... Thật sự muốn chạy đến ôm anh thật chặt thay cho ba mẹ nhưng... Không thể được. Bọn chúng sẽ tìm đến anh.

Nó bước đi, lướt qua anh để tránh câu hỏi nhưng lại bị bàn tay anh giữ lại

-" Em đừng đi, nguy hiểm lắm. Ở lại đây anh sẽ bảo vệ em"

Nó khựng lại. Làm sao mà anh biết được nó đi đâu cơ chứ?

-" Anh.."

-" Anh biết mọi thứ"

-" Nói dối.. Anh.."

-" Anh không nói dối. Chỉ cần là thứ anh muốn biết thì sẽ biết"

-" Ba đã...."

-" Đừng nói nữa, tôi biết tất cả rồi"

Anh nhìn nó. Nó biết ư? Chẳng phải trong suốt khoảng thời gian qua anh đã giấu rất kỹ hay sao? Không một cách nhà báo nào biết, sao nó lại....

-" Cũng như anh, điều mà tôi muốn biết thì sẽ biết. "

Anh cười nhẹ, ôm nó thật chặt. Còn nó vẫn luôn là vậy, luôn nói ra những câu làm anh phải im lặng.

-" Thả ra"

-"....."

-" Mau thả ra..."

Càng nói anh càng ôm nó. Bao nhiêu sự nhớ nhung tuôn ra hết thảy vào cái ôm đó

-" Em đừng nói chuyện với anh như thế nữa, được không?"

Nó đẩy anh ra thật mạnh dù cho vai có rỉ máu

-" Không thể được nữa đâu"

Anh bất lực trước con người cứng đầu này

-" Tôi sẽ đi, mong anh chăm sóc Sakura và Dan hộ tôi. Tôi sẽ trở về và chúng ta sẽ tiếp tục nói đến vấn đề này sau"

-" Đừng đi mà..."

-" Bên cạnh anh còn có những người khác nữa mà. Chào nhé... Anh hai....!"

Nó khuất bóng, nước mắt anh lại rơi...

Anh... Một lần nữa không thể bảo vệ đứa em gái này.....