No. 24

Quyển 2 - Chương 1




Beta: Hắc Mộc Tử Lam

xOx

Tokyo. Khu chung cư cao cấp A. Căn hộ 321-B.

“Nạn nhân tên Suzuki Hisamiko, nữ, 26 tuổi, độc thân.” Kamenashi đứng ở sau lưng Akanishi, tay lật tập hồ sơ màu đen, hắng giọng đọc.

Akanishi hơi nhíu mày, khoanh tay ôm ngực. Mãi một lúc sau, đối phương vẫn không nói lời nào, cậu hung hăng quay phắt người lại, trừng mắt với Kamenashi, “Còn gì nữa? Chỉ vậy thôi à?”

“A,” Kamenashi khép lại tập hồ sơ, gương mặt đanh lại, “tôi thử dừng lại ở chỗ ‘độc thân’ một chút cho anh tự sướng lát.”

“Ồ!! Không cần nha. Mẫu người của tôi là đàn bà có chồng.” Akanishi đắc ý lắc đầu, miệng cười tươi rói. “Lần sau đến thi thể đàn ông độc thân, tôi sẽ để cậu tự sướng một mình, yên tâm!”

“Thôi xin kiếu. Tôi không thiếu hơi người tới mức phải phát dục với người chết.” Kamenashi giơ lên thẻ căn cước cho vị cảnh sát đang đứng gác bên ngoài. “Tầng 24, tổ B. Akanishi Jin và Kamenashi Kazuya.”

Tầng 24, chuyên phụ trách những vụ án đặc biệt liên quan đến người trong ngành, bất kể là nạn nhân, hung thủ hay kẻ tình nghi. Tổng cộng từ trên xuống dưới có 6 tổ, A đến F. Akanishi cùng Kamenashi là thuộc hạ dưới quyền tổ trưởng tổ B, Ueda Tatsuya. Tổ A do Takizawa Hideaki đứng đầu, kiêm chức đội trưởng của toàn tầng 24. Ngoài ra, còn có tổ C của Koyama Keiichiro, tổ B của Kazama Shunsuke, tổ E của Kato Shigeaki, tổ F của Uehara Takako và tổ G của Yokoyama Yuu.

Hiện trường vụ án. Các cảnh sát cùng nhân viên giám chứng bận bịu kiểm soát khắp căn hộ.

“Woa~~” Akanishi ngửa cổ ngước nhìn thi thể đang treo lủng lẳng trên cầu thang. “Chết kiểu này… sáng kiến hay nha!”

“Nghề nghiệp giống tôi…” Kamenashi lại lật tập hồ sơ của nạn nhân ra.

“Con cưng của sếp lớn à?” Akanishi không chần chừ gì mà ngoảnh đầu hỏi.

Đồng lọat toàn bộ nhân viên giữa hiện trường bận rộn liền khựng lại. Mọi ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía hai người bọn hắn. Một khoảnh yên lặng đến lạnh người bao trùm cả không gian.

“Là nhân viên khoa giám chứng thưa sếp Akanishi.” Kamenashi nghiến răng, gằn từng tiếng.

“A~” Akanishi không chút mảy may kích động mà nghiêng đầu, quan sát thi thể, “quả thật là sáng kiến!”

“Nhận định trước mắt là treo cổ tự sát. Này, hai sếp trên-người-dưới-thú và con-cưng-sếp-lớn của tầng 24…” Một nhân viên từ đâu tiến lại.

“A! Chào tên-thi-rớt-tầng-24-mà-miệng-vẫn-cười-như-một-thằng-đần!” Akanishi cùng Kamenashi không ai bảo ai đồng lọat trả lời đối phương.

Taguchi nhún vai, miệng vẫn toét cả ra, “Chuyển giao.”

Akanishi lập tức đưa tay vỗ bồm bộp với đối phương, hoàn thành nghi thức giao án.

“Cho cậu bản báo cáo sơ trạng của khoa giám chứng này. Tiện thể… tôi chưa hỏi cung hàng xóm của nạn nhân đâu.” Nụ cười trên môi Taguchi không hề suy suyển.

“Akanishi đi hỏi hàng xóm xung quanh nạn nhân.”

“Kamenashi đi hỏi hàng xóm đối diện nạn nhân.”

Thế chẳng phải rất ăn ý sao?



Lệnh vừa đưa ra, hai người vừa được nêu tên liền quay phắt lại, cau mặt nhìn nhau.

“Vì cái gì tôi phải đi…” Akanishi bất mãn chỉ thẳng vào cái mũi gãy của Kamenashi, “Đừng có đưa ra cái lý do cậu nhỏ hơn tôi!!!!!” Giỡn à? Đây là khu chung cư cao cấp của sở cảnh sát, mấy sếp lớn ở đây không ít, đi hỏi cung không đàng hoàng thì coi như đường sự nghiệp tan tành mà về quê cày ruộng!!

“Đơn giản vì tôi nhỏ hơn anh. ” Kamenashi thản nhiên trả lời. “Đúng không? Hung thần hỏi cung?”

“…” Hung thân hỏi cung… cứng họng.

“Nhớ đi hỏi luôn hàng xóm đối diện nha.”

“Cậu đi chết đi!!!”

xOx

“Anh có nghe tiếng lạ nào từ căn hộ đó không? Tiếng la hét, đánh đập, cãi nhau này nọ?” Akanshi xoay bút.

“Tôi mới thức suốt 48 giờ đồng hồ để truy bắt tội phạm, về đến nhà là ngủ như chết, cậu nghĩ tôi nghe được tiếng gì?”

Akanishi gật đầu, nhanh tay ghi chép.



“Hisamiko à… mặc dù cô em đó là cảnh sát nhưng đời sống cá nhân, quan hệ này nọ rất bừa bãi. Tôi nghe nói dạo gần đây mới cua được anh nào ở tầng 24 đấy, rất đẹp trai nha!!! Vừa ra tay là anh kia đã đổ cái rầm! Hình như là họ… Akanishi thì phải…”

Akanishi đang cúi đầu ghi chép liên tục thì lập tức ngẩng lền, trừng lớn hai mắt.

“Ô, dáng vẻ của anh thế này… rất hợp mẫu người của Hisamiko!”

“Tên tôi là Kamenashi Kazuya, cộng sự của tôi mới là Akanishi Jin.” Akanishi chợt nhoẻn miệng cười.

“A! Cái anh kia đấy à? Cũng được nha. Xinh đẹp như thế mà!”

“Sếp Chida…” Akanishi nheo mắt. “Sếp thuộc khoa nào thế?”

“Tôi à? Tình báo!”

Khóe miệng Akanishi khẽ run, không thể thốt nên lời nào.



“Suzuki Hisamiko?!! Ý anh là cái cô ở đối diện nhà tôi? Cổ tên Suzuki Hisamiko à?”

Akanishi ngao ngán gấp lại quyển sổ, “Anh trực thuộc khoa… kỹ thuật công nghệ thượng tầng?”



xOx

“Ôi đàn bà!” Ueda uể oải cầm tập văn kiện lên rồi ném thẳng ra một góc thật xa. “Bộ không còn tổ nào rảnh hơn chúng ta để đảm nhiệm vụ án nữ cánh sát tự tử à? Tổ trưởng Uehara đâu? Bà chị đó nhất định vui vẻ đón nhận case này nha. Hung thủ mà là đàn ông nữa thì bả sướng tận trời mây cho coi.”

Đang ngồi đối diện anh khi ấy là hai tên thuộc hạ Kamenashi và Akanishi đồng lọat ngước lên nhìn thằng sếp của mình.

“Leader,” Akanishi chợt lên tiếng, “kỳ thực tôi vẫn nghĩ nhất định thời thơ ấu của sếp bị phụ nữ làm ô uế mà.”

Ueda rướn người về trước, chằm chằm nhìn đứa đàn em. “Kỳ thực tôi vẫn nghĩ nhất định thời thơ ấu của cậu bị đàn bà cưỡng hiếp, khiến cậu sướng tới run người mà dính đàn bà chặt như thế!”

Kamenashi khoái chí bật cười khanh khách.

“Thế thì Kamenashi Kazuya nhất định từng bị đàn ông cưỡng hiếp!!!!!” Akanishi căm hận chỉ thẳng vào mặt tên đồng sự đang cười ngất kia.

“A, tôi không quan hệ bừa bãi nha.” Kamenashi lắc đầu. “Anh đừng đem tôi đánh đồng với loại cầm thú như anh.”

“Gì mà quan hệ bừa bãi? Đấy là hai bên tình nguyện!!!!!!”

“Bừa bãi là bừa bãi, nói nhiều làm gì.” Kamenashi chống cằm nhìn trần.

“Tôi đã nói tôi với người đàn bà kia không quan hệ gì hết!!!!! Sao cậu có thể vì một người tôi không quen biết mà cả cơm sáng cũng không chịu nấu cho tôi ăn!!!”

“Tôi tưởng thân thể anh động dục no nê rồi, cần gì ăn cơm?”

“A…” Ueda đập tay, ánh mắt chợt sáng ngời. “Ra kia là nguyên nhân hai người các cậu cãi nhau đấy à?” Sau đó anh quay ngoắt sang Akanishi, lạnh lùng nói, “Ngoại tình!”

“Tôi không quen biết gì người đàn bà kia thật mà!!!!” Akanishi tru tréo, gương mặt vô cùng khổ sở. “Tổ trưởng à tổ trưởng, sếp đừng hại tôi cả cơm trưa cũng không được một thìa nữa chứ!!!!”

“Ngoại cái gì mà ngoại! Anh ta có dan díu với đàn bà hay không cũng chẳng liên quan gì tới em đâu sếp!”

“Ai da~ cãi nhau lia chia như thế thật là ảnh hưởng năng suất làm việc nha. Hai người các cậu nên đi gặp bác sĩ tâm lý mà giải quyết mâu thuẫn trong nhà đi. Chúng ta có bác sĩ tâm lý mới đến đấy.”

“Ha?”

“Ha?”

“Là người quen của mấy cậu.”

“Toto về rồi à?”

“Ikuta về rồi à?”

xOx

Kamenashi và Akanishi đưa mắt nhìn vị bác sĩ tâm lý trước mặt, rồi lại quay ra nhìn nhau.

Uchi Hiroki… tay ôm hộp kẹo, miệng cười rạng rỡ nhìn cả hai người. Trên bàn đặt một bảng tên sáng loáng: Chuyên Gia Tư Vấn Tâm Lý – Uchi Hiroki.

“A~~~ sao lại ảo não như thế??” Uchi cong môi. “Ăn kẹo không?”

Akanishi và Kamenashi cùng lắc đầu.

“Thế… tìm tôi làm gì? — không ăn thì tôi ăn một mình.”

“Không cần nhiều lời làm gì, chỉ cần cậu đưa ra bản xác nhận tôi và con rùa chết tiệt này không hợp nhau, phải khẩn cấp tách ra!” Akanishi lập tức đánh thẳng vào vấn đề.

“?? Kame-chan, cậu lại chọc tức Jin à? Ai da, tôi cho cậu một viên kẹo nè, đem cho Jin-chan đi, sau đó hai người giảng hòa! Hà hà.”

“O____O” Kamenashi.

“-_____-“ Akanishi.

“A! Đột nhiên tôi nhận ra bọn tôi hợp tác khá lắm, không cần phiền chuyên gia tư vấn tâm lý đâu.” Akanishi lập tức thay đổi sắc mặt, hồ hởi nói.

Kamenashi ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

“… A~~~” Uchi xịu mặt, tựa hồ đang thất vọng vô cùng, khiến hai tên kia nhảy thót tim, tưởng rằng tên phát kẹo này sắp sửa khóc tới nơi. Thế nhưng chỉ vài giây sau, Uchi lại toét miệng cười ‘rạng ngời mà không chói lóa’, “Thế mỗi người lấy một viên kẹo, xem như là ăn mừng!!!”



Kết quả… trên tay Akanishi và Kamenashi mỗi người cầm một viên kẹo, ngơ ngác đứng trước văn phòng của chuyên gia tư vấn tâm lý Uchi Hiroki.

“Kame.” Akanishi là người phá vỡ bầu không khí im lặng đầu tiên.

“Gì? Kẹo của tôi cho anh ăn này.”

“Uchi Hiroki không phải được xếp tới tổ chống khủng bố à? Sao tự nhiên tên đó lại xuất hiện ở đây làm người phát kẹo?”

“Chắc là… tại vì… cậu ta thích ăn kẹo?”

xOx

“Ô~~~ đội trưởng!!! Sếp cũng mới đi gặp chuyên gia tư vấn tâm lý về à?” Vừa liếc mắt thấy Takizawa từ ngoài bước vào, tay cầm một viên kẹo, Akanishi đã hí hửng hỏi thăm.

“Hả? Tatsuya, cho cậu kẹo này.” Takizawa quăng viên kẹo nọ về phía Ueda.

“Bộ tính ăn kẹo giảm stress à?” Ueda đưa tay chụp lấy, rồi lập tức lột vỏ kẹo.

“A… không tệ lắm.” Takizawa gật đầu. “ Cùng lắm thì vác thân đến nha sĩ thôi.”

“Đội trưởng, bộ sếp uất ức gì mà phải đến chỗ Uchi để giãi bày sao? Nhìn sơ qua, đoán không ra nha. Ai da~ muốn xả giận thì sếp cứ đến đây tìm cái tên Akanishi Jin này này.” Kamenashi khép lại bản báo cáo trên bàn.

“Cậu đi chết đi!!!!!” Akanishi đang cầm tập hồ sơ, thuận tay gõ mạnh vào đầu thằng đồng sự lắm mồm của mình, rồi quay ra nói với Takizawa, “Sếp, tìm con rùa này đi! Nó M (thích bị hành hạ) hơn tôi đó!”

“Hừ!!! Tôi đang bị áp lực nặng nề đây này, các cậu im giùm tôi cái!!! Áp lực công việc, áp lực thăng chức, áp lực kinh tế, áp lực gia đình!!!!!” Takizawa bất mãn ngồi phụp xuống cái ghế gần đấy, giọng hậm hực.

“Ra thế~~~” Akanishi gật đầu, ra chiều hiểu biết, rồi xòe bàn tay trái, bắt đầu giơ lên từng ngón tay, “Áp lực đội phó, áp lực đội phó, áp lực đội phó, áp lực đội phó… ĐAU!!!!”

Takizawa không chút nể tình mà tung một cước vào lưng Akanishi,sau đó lạnh lùng quay ra Ueda, “Phá án nhanh lên một chút cho tôi! Cuối năm nay sẽ đánh giá kỹ lưỡng năng lực công tác của từng người!!!”

Kamenashi chép miệng, dịu dàng xoa cái lưng đang cong gập vì đau của Akanishi, “Ai da~… ngốc! Tự mình rước họa vào thân!”

“Cậu cãi nhau với Tsuba-chan à?” Ueda mắt chằm chằm săm soi móng tay của mình, miệng lên tiếng hỏi thăm.

“Không có à!!!” Takizawa đột nhiên nhảy dựng cả lên. “Tập trung!! Tập trung vào vấn đề!!!”

Ueda liếc một cái thật dài về phía người đội trưởng của mình, giống như đang xem xét chuyện gì rồi chậc lưỡi, chỉnh đốn lại tư thế đang ngồi, nghiêm túc nói, “theo khả năng trinh thám của tôi, người đàn bà trong vụ án này chỉ có hai khả năng.”

Takizawa nhướn mày, chăm chú lắng nghe.

“Thứ nhất, tự giết mình. Thứ hai, bị người khác giết.”

“ĐAU!!! Sếp… sao sếp đánh em??” Kamenashi khóc thét.

Takizawa hung hăng đạp thêm mấy cái vào mông con rùa nhỏ, rồi trừng mắt nhìn Ueda, “24 tiếng. Giờ này ngày mai, nếu các cậu vẫn chưa phá được án…”

Ueda điềm nhiên nguýt Takizawa một cái thật tinh ranh, ý tứ như thể ‘sếp làm được gì tôi à?’.

“Tôi sẽ an bài cậu với em gái tôi đi coi mắt!!!” Takizawa cười gian xảo, rồi đứng thẳng người. Kamenashi ôm mông, nước mắt lưng tròng.

“Kamenashi!! Akanishi!!! Mau đứng dậy!! Án cần phải phá, họp gấp!!” Ueda đột nhiên nhổm người dậy, hăng hái kêu gọi hai đàn em của mình, tựa hồ đang chuẩn bị xông xáo đi đào vàng.

“Tôi đã bị đội trưởng đạp cho gãy lưng, hết sức rồi sếp à.” Akanishi gục mặt lên bàn, rầu rĩ than vãn.

“Đội trưởng… đội trưởng… mông em… còn để ngồi nữa.” Kamenashi tru tréo.

xOx

“Leader, hiếm khi thấy sếp tự thân đi kiểm tra hiện trường nha.” Akanishi liếc mắt nhìn Ueda. “Mà còn là hiện trường tự tử của đàn bà nữa.”

“Dù gì cũng không phải là đàn bà còn sống nhăn răng.” Ueda ngước đầu nhìn trần nhà. “Nạn nhân treo cổ tự tử ở cầu thang?”

“Đúng vậy. Căn phòng không hề có dấu vết ẩu đả. Một cách nôm na, nạn nhân cột dây thừng ở tầng trên, sau đó nhảy qua lan can, tự thắt cổ mình.”

“Phiền phức thật. Sao không chết cách bình thường cơ chứ.” Ueda vừa lầm bầm vừa bước lên lầu. Sau đó, anh ngồi phụp xuống bên lan can, kéo tấm thảm lên.

“Chúng tôi đã tìm hết một lượt, không có dấu vết của dây bị kéo xệch. Nói cách khác, nạn nhân không phải do hung thủ treo cổ rồi kéo lên.”

“Không có vết cọ xát…” Ueda cúi đầu, cẩn thận quan sát, “Ồ, móng tay giả!!! Tay nghề không tồi nha…”

Akanishi ngoái người về trước. Trên tay Ueda lúc bây giờ đang cầm một vật thể nhỏ màu đỏ chót.

“A A A A A!!!! TỔ TRƯỞNG!!!! Sếp không mang bao tay, không được cầm vật chứng lung tung!!!!!!!!!!!”



“Nạn nhân mặc áo ngủ, tay đeo móng giả, trang điểm kỹ càng… mà lại đi tìm cái chết?”

“Bởi vì ngẫu hứng muốn chết.”

“Tóc tai có rối bời không?”

“Không có dấu hiệu gì khả nghi.”

“Nghe nói nạn nhân quan hệ khá rộng rãi… chuẩn bị xinh đẹp như thế rồi mà vẫn muốn tự sát sao?”

“Thế nên mới bảo là ngẫu hứng muốn tự sát.”

“Kamenashi Kazuya đâu?”

“Đi khoa giám chứng lấy báo cáo rồi.”

xOx

Kamenashi đẩy cửa phòng giải phẫu, ngang nhiên bước vào.



Đứng hình trong ba giây đồng hồ.

Sau đó hắn vội vàng chạy ra, đọc kỹ lại bảng tên phòng.

Rồi lại trở vào trong.



“A!!!!!! Ai lại bỏ thằng nhóc con ở đây đùa giỡn với xác chết thế này???!!!!”



“Đây là pháp y mới tới, Nakajima Yuto. Còn đây là thanh tra Kamenashi Kazuya.” Nakamaru mỉm cười ôn hòa, hết đưa tay qua trái rồi lại qua phải.

“Pháp gì?” Kamenashi nhíu mày, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới một lượt trên người Nakajima.

“Pháp y.” Nakajima mím môi, nắm chặt bàn tay.

“… Cậu… là người lùn à?” Kamenashi cẩn thận cúi người hỏi.

“A!!!! Maru!!!! Cái tên này người to mà óc nhỏ thế kia!!!!!!!!” Nakajima tức giận chỉ tay vào Kamenashi.

“Kazuya… Yuto mới 13 tuổi thôi.” Nakamaru vội vàng chen vào giải thích.

“Hả? Cậu đùa đấy à??? Thằng nhóc này biết chơi bóng bàn trên giường mổ thì có, chứ kiểm nghiệm xác chết cái gì??” Kamenashi trừng lớn hai mắt. “Các cậu dám để một thằng nhóc 13 tuổi đụng vào thi thể? Nó phát dục còn chưa hết kia kìa!!!!!”

Nakajima căm phẫn nhìn Kamenashi.

“Yu-chan~ không cần sợ. Chuyện giải phẫu này giao cho anh Kazuya đây là được.” Kamenashi ôn hòa xoa đầu Nakajima.

“Không cần nhờ tới anh lớn. Em nhỏ đây đã mổ qua trên dưới 500 cái thi thể, chắc chắn lão luyện hơn anh lớn chứ nhỉ?” Nakajima nhếch mép, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt vô cùng thách thức.

Nakamaru thở dài, bên tai loáng thoáng tiếng hàm rớt xuống đất của Kamenashi.



Nakajima buông dao giải phẫu, cúi nhìn Kamenashi đang ngồi xổm trên đất, ánh mắt chăm chút nhìn vật chứng trong tay. “Chẳng phải anh nói muốn giúp em giải phẫu sao?”

“Dây thừng… có điểm kỳ quái ở đây…” Kamenashi đăm chiêu, không hề di chuyển khỏi vị trí mình đang ngồi.

“Mặc kệ anh đó.” Nakajima xua tay, rồi trở lại với công việc của mình.

“A~~ anh đến đây!!!” Kamenashi vội vàng buông sợi dây rồi bước tới bên vị pháp y trẻ tuổi. “Yu-chan~ em muốn anh phụ trách phần nào, trên dưới trái phải?”

“Anh phụ trách khâu lại thi thể, rồi bỏ trở vào túi.”

“Ồ xong rồi à?”



Kamenashi nghiêng đầu nhìn Nakajima trong bộ đồng phục gọn gàng, vai đeo chiếc ba lô. “Đến trường sao?”

“Đi học bổ túc.” Nakajima không hề liếc nhìn hắn, mắt dán chặt vào đồng hồ trên tay.

“Yuto, không có bạn bè nhiều sao?” Kamenashi đưa tay xoa đầu thằng nhỏ.

Yuto đỏ mặt, né người khỏi bàn tay của hắn rồi nhỏ giọng, “không sao. Quen rồi.”

“Cảnh sát thuê lao động của trẻ nhỏ. Nếu có người phát đơn kiện thì bị cáo là ai nhỉ?”

“Không ai dám đưa đơn đâu.” Nakajima thản nhiên nhún vai. “Bởi vì bố em là lãnh đạo tầng 30.”

Nakamaru lại thở dài, bên tai loáng thoáng tiếng hàm rớt xuống đất lần thứ hai của Kamenashi.

xOx

“Thời gian tử vong ước chừng từ 10 giờ đêm qua đến 2 giờ rạng sáng hôm nay.”

“Theo như thông tin từ các hàng xóm cùng máy ghi hình thì đêm qua không ai lạ mặt đén thăm Suzuki Hisamiko vào khoảng thời gian đó.”

“Ban đêm… đáng ngờ…” Ueda lẩm bẩm, ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn.

“…” Kamenashi nhướn mày nhìn sếp của mình, rồi che miệng nói với Akanishi, “Jin, bộ lúc tôi đi, Tatsuya bị người ngoài hành tinh bắt cóc à?”

“Từ khi sếp biết mình phải đi coi mắt với em gái đội trưởng, cậu ta đang cố gắng tập luyện cách ăn nói người không ra người, ma không ra ma. Chắc là muốn ngồi UFO để trốn cưới đây mà.”

“A! Nói đáng ngờ mới nhớ…” Kamenashi đột nhiên reo lên. “Dây nạn nhân dùng thắt cổ rất mảnh.”

Ueda và Akanishi đồng lọat đổ mắt về phía cậu.

“Nhìn qua một lượt… nói thế nào nhỉ… không quá rắn chắc.”

“Ngẫu hứng muốn chết… mà còn quan tâm dây chắc hay không chắc à?” Akanishi chép miệng, đưa chân đá một phát vào mông Kamenashi.

“Suzuki Hisamiko vừa dọn đến căn hộ này, đồ đạc trong thùng còn rất nhiều, đây là loại dây dùng để cột hàng mà nạn nhân trước đó có lẽ xài cho mấy thùng đồ.”

“Mang sợi dây thừng đó lại đây.” Ueda cau mày lên tiếng.



“Kazuya, cậu thử xem.”

Nhanh tay cột sợi dây thừng lên trần nhà, Ueda đặt một chiếc ghế ở dưới, rồi quay ra hất cằm với Kamenashi.

“…” Đối phương nhìn chằm chằm sợi dây thừng đang treo lủng lẳng thật lâu rồi mới nuốt nước bọt, nhẹ giọng hỏi, “làm sao thử, sếp?”

“Dùng cổ thử.”

“… Tatsuya, em đắc tội gì sếp sao T__T?”

“Cậu không thử, chẳng lẽ để tên béo Akanishi Jin kia? Mập như tên này vừa mới tròng cổ vào thì đã đứt dây rồi.”

“Này này!!!!!” Akanishi quắc mắt.



Thử năm lần, dây đứt cả năm.

“Tìm một người thể trọng tương đương Suzuki Hisamiko rồi thử lại.”

“A!!!!! Tatsuya!!!! Nhất định là em đã đắc tội với sếp mà, sao sếp không nói thế ngay từ đầu cho rồi???”

xOx

“Nếu nạn nhân vùng vẫy, dây thừng nhất định đứt.” Akanishi kết luận.

“Nhưng theo như vết thương trên cổ cho thấy, nạn nhân không hề có cử động nào mạnh.” Kamenashi xoa cằm.

“Một người bình thường dù không muốn chống cự nhưng nhất định cũng phải co giật rất nhiều trước khi chết.” Akanishi tiếp tục suy luận.

“Đàn bà đúng là loại phiền toái, chết thì tự mình chết cho rồi, còn nhờ hung thủ nào đệm lưng cho, hại tôi phải bỏ công sức đi mà truy hung thủ. Chỉ còn có hơn mười tiếng!!!” Ueda chậc lưỡi.

Cả hai con nai vàng ngơ ngác của tổ B không nói tiếng nào, chỉ chằm chằm nhìn tên tổ trưởng ngoài hành tinh của mình.

“Tổ trưởng, sếp thật sự không cần… đến gặp Uchi Hiroki mà ăn kẹo à?” Akanishi thận trọng mở lời.

xOx

“Nạn nhân này có sở thích kỳ lạ nhỉ.” Akanishi đặt những đồ dụng lấy từ nhà Suzuki Hisamiko lên bàn. “Đã từng cặp với người đàn ông nào thì sẽ lưu lại một món đồ của người đó làm kỷ niệm. Đàn vĩ cầm, khăn tay, hồ cá vàng… còn đánh cả số thứ tự.”

“Không tranh chấp tài sản, không khúc mắc trong công tác, không mâu thuẫn gia đình…” Kamenashi cau mày đọc báo cáo.

“Động cơ là tình cảm?”

“Nói không chừng là cô ta đang cặp với vị sếp lớn cấp cao nào. Khu chung cư cao cấp này đâu phải ai cũng vào được. Mà xem xét vụ trường gây án, xem chừng hung thủ có chút vội vàng.”

Ueda gục đầu lên bàn, không nói lời nào.

“Tổ trưởng!!! Nếu cổ họng không câm thì làm ơn chỉ bảo đàn em một chút.” Akanishi vỗ hai tay bồm bộp.

“Quên đi. Anh thấy sếp mình còn ý chí chiến đấu sao?” Kamenashi ngao ngán lắc đầu. “Chắc là đang suy nghĩ về cuộc sống hôn nhân với em gái của Đầu To đây mà.”

“Thí dụ như làm thế nào để ngoại tình với Maru mà không bị vợ bắt quả tang.” Akanishi gật gù, sau đó tiếp tục kiểm tra từng vật chứng. “Nút áo.”

“Phí điện nước.” Kamenashi trở lại với những hóa đơn trong tay.

“Nút áo?”

“Phí điện nước??? A~ không phải, hóa đơn từ ngân hàng thôi. Jin, đừng có ồn ào như thế, làm phiền tôi quá đi.”

“Nút áo…”

“Hôm nay anh mặc áo có phéc-mơ-tuya, không phải cài nút. Sao thế?”

Akanishi bỏ mặc lời Kamenashi. Cậu vội vàng chạy đến bên chiếc áo khoác, lôi ra quyển sổ nhỏ từ túi áo.

“?” Kamenashi khó hiểu nhìn theo.

“Taida Hikaru.” Akanishi đột nhiên thấp giọng. “Khoa kỹ thuật công nghệ thượng tầng.”

xOx

Taida Hikaru về đến nhà, trời đã rất khuya. Canh gác trước cửa lúc bấy giờ là Akanishi và Kamenashi.

“Hôm nay không phải mấy sếp tới tìm tôi chứ? Cô gái ở đối diện nhà là thế nào tôi còn không biết cơ mà…” Taida bối rối xoa tóc.

“Trong suy nghĩ của tôi thì quả thật đến tính ngày hôm qua, anh đúng là không biết nạn nhân là ai.” Akanishi chằm chằm nhìn Taida.

Đối phương đột nhiên khựng lại, khẽ liếc về phía hắn.

“Suzuki Hisamiko quyến rũ nhỉ? Quan hệ với cô ấy nhất định rất vui vẻ.”

“Anh nói gì, tôi không hiểu?” Taida nhíu mày.

“Lúc chia tay, cô ta còn giữ lại nút áo ở cổ tay của anh, cô này xem ra lãng mạn phết!”

Taida hơi cúi đầu, mím chặt bờ môi.

“Gặp gỡ lại người đã từng khiến mình điên đảo, đối phương lại còn là hàng xóm của mình nữa chứ. Muốn gương vỡ lại lành, nhưng người đàn bà kia không hề có ý định đó. Thế nên anh tức giận mà hạ thủ với nạn nhân.”

“Chỉ bằng một nút áo ở cổ tay tôi?”

Akanishi không chút ngó ngàng tới hắn, tiếp tục thao thao bất tuyệt. “Ra tay có phần vội vàng. Thế nên nghiễm nhiên không chỉ có nút áo kia. Trong móng tay giả của cổ bị rớt tại hiện trường còn có vải sợi của quần áo trên người anh mặc.”

“Chính vì thế, chúng tôi có thể kết luận…” Kamenashi lên tiếng.

“Nhảm nhí!!!!” Taida gạt tay, rống gào phản đối, “Các anh là loại trinh thám kiểu gì thế?”

“Còn yêu cô ta à?” Akanishi đột nhiên xoay đầu nhìn hắn.

Tòan thân Taida cứng đờ.

“Áo bị đứt một nút mà vẫn mặc, cũng không vứt đi bộ đồ ở hiện trường hôm ấy… hi vọng có thể giữ lại một di vật nào đó… liên quan đến người đàn bà mình yêu… Chính là… giết chính vợ mình, không đau lòng sao?”

“Là lỗi của cô ấy!!! Tất cả do cô ấy mà ra!!! Người đàn bà tồi tệ!!!!” Taida ngồi phụp xuống, ôm mặt khóc nức nở. “Tôi yêu cô ấy như thế… vì cớ gì cô ấy lại ruồng bỏ tôi…”

Kamenashi liếc nhìn Akanishi. Cậu thở dài, vỗ về bả vai của hung thủ, rồi nhẹ nhàng kéo đối phương đứng dậy.

xOx

“Jin không giống với hồi xưa nha.” Kamenashi co gối ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt mơ màng nhìn về phía trước.

Bên cạnh cậu là Akanishi đang nằm dài trên ghế, mắt lim dim như con báo nhỏ.

“Sao thế?”

“Tình yêu ấy… không ngờ anh có thể nói những lời như thế với Taida.”

“Đại gia đây từ hồi trong bụng mẹ đã biết yêu rồi!! Hà hà.”

“Mắc ói. Anh mà biết yêu thì tôi đã thành sếp lớn của cả 30 tầng từ hồi chưa đẻ kia kìa!!!”

“… Muốn chết hả?”

“A… em mệt…”

Kamenashi thở dài, ngả người qua bên trái, rồi nằm xuống cạnh người tình mình.

“Kame… anh nói này, em về nhà đi…”

“Không muốn. Sắp 6 giờ rồi. Để em nằm một chút, lát còn vào làm tiếp…”

“Nhưng anh đói…”

“=___=”

“Về nhà chút xíu, nấu cho người ta đi mà~~”

“=___=”

“Về đi…”

“Muốn ngủ cơ…”



“Thế mới nói, đàn bà là loại phiền phức.” Ueda hướng mắt về phía ánh mặt trời ban sớm, dõng dạc  buông lời tuyên ngôn kết án.

“Đàn ông cũng vậy… nhất là đồng tính luyến ái…” Akanishi hạ thấp đầu, nhỏ giọng thì thầm, rồi xoay người ôm lấy con rùa nhỏ đang mê ngủ vào lòng.

“Hừ!!! Thằng béo kia, còn mơ ngủ hả? Dám đem tổ trưởng, đội trưởng và đội phó ra mà chửi à???!!!”