Níu Giữ

Chương 92: Ngoại truyện: I love you forever




Mùa đông năm nay có vẻ dài hơn mọi năm, lễ Tình nhân vừa qua đi, Bắc Kinh lại đón một trận tuyết lớn, nhiệt độ hạ xuống đột ngột.

Chuông báo thức lúc 7 giờ sáng vẫn chưa kịp reo, Thẩm Đường đã thức dậy.

Cô nằm trong lòng Tưởng Thành Duật, mà anh vẫn còn đang say giấc nồng. Kể từ khi kết hôn đến nay, cô đã không còn trùm chăn kín đầu mỗi khi đi ngủ nữa, cũng đã quen với việc lấy cánh tay Tưởng Thành Duật làm gối đầu.

Cô khép mắt lại, yên lặng chờ Tưởng Thành Duật tỉnh dậy.

Chiều nay cô phải bay sang Hạ Môn, nên buổi sáng không cần phải đến công ty.

Thẩm Đường chỉ mới nhắm mắt chưa đầy hai phút, điện thoại đặt trên tủ đầu giường bắt đầu vừa rung nhẹ vừa phát nhạc.

Cô chưa kịp xoay người tắt điện thoại, Tưởng Thành Duật đã mở mắt, nhoài người sang phía cô tắt chuông báo thức.

Thẩm Đường vòng hai tay hai chân câu người anh lại, không cho anh nằm xuống.

Tưởng Thành Duật không động đậy được, khẽ vỗ lên vai Thẩm Đường ý bảo cô buông tay, “Hôm nay anh không có họp sáng.”

Không có họp sáng có nghĩa là không cần đến công ty sớm, sẽ có nhiều thời gian ở bên cô hơn.

Hai chân vòng quanh hông anh dần trượt xuống, hai cánh tay choàng qua cổ anh cũng được nơi lỏng ra.

Tưởng Thành Duật rời giường, lấy một cái khăn tắm cho Thẩm Đường.

Cô khoác hờ cái khăn lên vai, để mặc anh dẫn mình đi vào phòng tắm.

Tưởng Thành Duật quay sang nói với cô, “Chiều nay anh đưa em ra sân bay nhé.”

“Không cần đâu, em đi chung xe với Tần Tỉnh là được.”

Dù đã khoác một lớp khăn tắm trên vai, nhưng khi tấm lưng trần bị áp lên phần gạch men trong phòng tắm, Thẩm Đường lại thấy lạnh toát cả người. Cô run lên, ôm chặt lấy Tưởng Thành Duật.

Anh ngẩng đầu nhìn cô, vì để cô có thời gian thích ứng nên anh đứng yên bất động một lúc.

“Ngày thứ hai sau lễ trao giải là sinh nhật em, nếu em không về kịp thì anh sẽ đưa bé Chanh và Kinh Duệ đến Hạ Môn chúc mừng sinh nhật với em.”

Thẩm Đường lắc đầu không nói gì, cô đang từng chút từng chút thích ứng với sự tồn tại của anh.

Tưởng Thành Duật đi công tác cả tuần qua, đến rạng sáng hôm nay mới về đến nhà, anh không nỡ giày vò cô, nhịn mãi đến sáng nay.

Hơn nữa, chiều nay cô lại đi công tác, hai vợ chồng chỉ có mấy tiếng ngắn ngủi ở bên nhau, đúng là “tiểu biệt thắng tân hôn”.

Tưởng Thành Duật thở dài một hơi, “Sao em căng thẳng thế?” Căng thẳng đến độ anh không cử động được.

Thẩm Đường, “Không phải em căng thẳng, mà là tường gạch lạnh quá.”

Tưởng Thành Duật nâng eo cô lên, tay còn lại vòng qua bờ vai cô, dùng tay mình làm đệm lót giữa lưng cô và lớp gạch men.

Lúc bấy giờ Thẩm Đường mới trả lời câu hỏi vừa nãy của anh, “Sau lễ trao giải em sẽ về ngay, cha con anh cứ ở nhà chờ em, khoảng chiều tối là em về đến nhà.”

Tưởng Thành Duật *ừm* một tiếng.

Sau đó, hai người không nói thêm gì nữa, chỉ dùng ngôn ngữ hình thể để bày tỏ tình yêu với nhau.

Đất trời dường như đang rung chuyển trước mắt. Mà cô lại bị hãm sâu vào trong.



Gần đến giữa trưa Thẩm Đường mới đến công ty.

Chị Lỵ vừa rời khỏi phòng tập, vì tập trung xem điện thoại nên mãi một lúc lâu mới đi được hai bước.

“Chị xem gì mà chăm chú thế?”

Chị Lỵ giật mình ngẩng đầu lên, Thẩm Đường đã đứng trước cửa phòng họp chờ chị.

“Doanh thu phòng vé của bộ phim do công ty Phàn Ngọc sản xuất tệ đến nỗi ngay cả mẹ bà ta cũng không nhìn ra, lỗ khá nặng.” Chị cho Thẩm Đường xem bình luận.

Thẩm Đường khoát tay không mấy hứng thú, “Bà ta vì cái lợi trước mắt, muốn kiếm tiền bỏ vào túi riêng thì sao có thể sản xuất phim hay.”

Doanh thu không tụt dốc mới là lạ.

Chị Lỵ thoát khỏi Weibo, “Lần này nếu Trữ Nhiễm có thể vượt mặt nghệ sĩ của công ty Phàn Ngọc giành giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, có lẽ Phàn Ngọc sẽ hộc máu ngay tại chỗ mất.”

Nhờ vai diễn trong bộ phim Làm thế nào để yêu em mà Trữ Nhiễm đã được đề cử giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Danh sách đề cử giải thưởng này có tổng cộng 4 nữ diễn viên.

Ngoại trừ Trữ Nhiễm, còn có một nữ nghệ sĩ là gà của công ty Phàn Ngọc.

Hai nữ nghệ sĩ được đề cử còn lại đều là diễn viên thực lực.

Vốn dĩ Trần Nhất Nặc cũng có một tác phẩm rất có sức cạnh tranh, nhưng không biết vì sao mà năm nay không ứng cử.

Có lẽ là muốn tránh mặt không cạnh tranh với mẹ mình.

Cũng có blogger phỏng đoán, Trần Nhất Nặc sợ thua Trữ Nhiễm, nếu như cô ta bị Trữ Nhiễm vượt mặt thì dư luận trên mạng ắt sẽ xuất hiện một trận gió tanh mưa máu.

Thế thì chi bằng từ bỏ tham gia ứng cử ngay từ đầu.

Nhưng dù sự thật là thế nào, blogger đều có thể đăng bài như đúng rồi.

“Chị cứ nói với Trữ Nhiễm, dù không được giải cũng không sao cả, cô ấy vẫn còn trẻ.” Thẩm Đường sợ mình và chị Lỵ dùng ánh mắt “mẹ ruột” nên mới thấy Trữ Nhiễm có sức cạnh tranh lớn nhất.

Chẳng may đến lúc đó Trữ Nhiễm bị vuột giải thưởng, cô có thể đồng cảm với cảm giác hụt hẫng ấy của cô nàng.

“Nếu được giải, cô ấy sẽ tặng em mấy món quà cao cấp, còn nếu không được giải, em sẽ tặng lại cho cô ấy một mẫu lễ phục cao cấp trong bộ sưu tập thu đông năm nay.”

Chị Lỵ nói, “Có Tần Tỉnh ở đó thì dù không có giải, con bé cũng sẽ không có cơ hội buồn bã ưu sầu đâu.”

Ban tổ chức lễ trao giải lần này chỉ mời Thẩm Đường, Tần Tỉnh phải tìm người quen mới lấy được thư mời. Nếu Trữ Nhiễm được giải, Tần Tỉnh muốn chứng kiến thời khắc quan trọng ấy. Còn nếu không, anh chàng vẫn có thể an ủi Trữ Nhiễm kịp thời.

Đến chiều, Thẩm Đường và Tần Tỉnh bay sang Hạ Môn, còn Trữ Nhiễm từ đoàn làm phim ở Thượng Hải bay thẳng sang đấy.

MC của buổi lễ trao giải năm nay là Ôn Địch, cô và Tần Tỉnh tình cờ chạm mặt Nghiêm Hạ Vũ dưới khách sạn nơi bọn họ ở.

“Ồ, đây chẳng phải là anh Nghiêm nhà chúng ta đây sao.” Từ ánh mắt đến giọng điệu của Tần Tỉnh đều tràn ngập vẻ cà khịa.

Nghiêm Hạ Vũ hất cánh tay Tần Tỉnh đang khoác lên vai mình, “Tần Tỉnh, cậu nói chuyện cho đàng hoàng vào.” Kế đó, anh ta quay đầu hỏi thăm Thẩm Đường Ôn Địch đang ở phòng nào.

Nghiêm Hạ Vũ đến đây để tạo bất ngờ cho Ôn Địch, cô nàng ấy vẫn còn tưởng anh ta đang ở nước ngoài chưa về.

Đoán được Thẩm Đường sẽ đến đây vào lúc này, nên anh ta đã cố ý đứng dưới đại sảnh chờ cô.

Phòng khách sạn là do Viên Viên đặt nên Thẩm Đường không rõ, cô bèn gọi điện cho Ôn Địch hỏi thẳng, “Cưng ơi, cậu đến khách sạn chưa?”

Ôn Địch đang nằm trên giường tập yoga, “Mình đến từ sớm rồi, đang chờ cậu đến rồi chúng ta đến bữa tiệc “ngắm” một chút.” Ăn thì quả thật không dám, ngày mai cô nàng phải mặc lễ phục, không thể để lộ bụng được.

Vì lần dẫn chương trình này mà Ôn Địch đã nhịn đói gần hai ngày nay, bây giờ chỉ dám ngửi mùi thức ăn để lấy vị.

“Chừng nào cậu mới đến thế?”

“Đến rồi, đang trong thang máy, lát nữa cậu ra mở cửa cho mình đấy.” Thẩm Đường hỏi, “Cậu ở phòng nào?”

Ôn Địch báo số phòng rồi cúp điện thoại.

Cô nàng bước xuống giường, khoác chiếc áo choàng ngủ để che đi váy ngủ màu hồng khói mỏng tang đầy gợi cảm.

Ôn Địch chưa kịp buộc lại dây lưng áo choàng thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

“Ra ngay.” Ôn Địch thong thả đáp lại, sửa sang áo choàng ngủ, sau đó đi ra mở cửa.

Theo thói quen nghề nghiệp, xưa nay cô nàng luôn cẩn thận, phải xác nhận lại liệu người gõ cửa có đúng là Thẩm Đường hay không, “Là cậu hả, bé Thẩm?”

Thẩm Đường, “Mình đây, mở cửa.”

Lúc này Ôn Địch mới yên tâm, nhưng khi cánh cửa vừa được mở ra, người đứng trước mặt cô lại là Nghiêm Hạ Vũ.

“Anh… không phải anh nói anh còn ở New York sao?” Bỗng nhiên gặp được anh nên cô nàng vô cùng bất ngờ.

Nghiêm Hạ Vũ, “Về đây xem em dẫn chương trình.”

Anh bước vào phòng, siết chặt vòng eo mảnh mai rồi ôm cô vào lòng, kế đó trở tay đóng cửa lại.

Ôn Địch quăng dép lê đi, giẫm lên chân Nghiêm Hạ Vũ rồi nhón lên tìm kiếm môi anh, vừa hôn vừa cắn.

Đồ vật trên chiếc tủ thấp trong phòng rơi xuống sột soạt, Nghiêm Hạ Vũ đặt cô ngồi lên trên, cà vạt của anh không biết đã bị cô kéo xuống từ lúc nào.

Đất trời đảo điên, lửa tình cháy đượm, một khi đã bùng lên thì không thể nào ngăn lại được.

Đến bảy giờ tối, hai người mới tắm rửa đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Trên tầng tám của khách sạn có một nhà hàng buffet kiểu Tây, Thẩm Đường và Tần Tỉnh đang ăn tối ở đấy. Trữ Nhiễm sợ mình không giữ được cái miệng nên không đi cùng, cô nàng ở lại phòng soạn cảm nghĩ nhận giải cho tối mai.

Ôn Địch ngồi xuống đối diện Thẩm Đường, ghim một miếng kiwi bỏ vào miếng.

Tần Tỉnh và Nghiêm Hạ Vũ trời sinh không hợp nhau mấy, hơn nữa trước đây anh chàng từng giúp Tưởng Thành Duật canh chừng nghiêm ngặt Nghiêm Hạ Vũ không cho anh ta tiếp cận Ôn Địch, thế nên bây giờ Nghiêm Hạ Vũ nhìn thấy Tần Tỉnh thì càng ngứa mắt.

“Ồ, tình địch ngày xưa của anh kìa.” Tần Tỉnh khẽ hất cằm về một hướng.

Nghiêm Hạ Vũ không quan tâm, cũng chẳng thèm nhìn.

Đến khi Ôn Địch ngồi bên cạnh anh ta nâng ly rượu lên khẽ nghiêng về phía trước, anh ta mới nhìn sang.

Không chỉ mỗi mình anh ta, cả Thẩm Đường cũng không ngờ lại gặp Tiêu Đông Hàn và Tiêu Đông Khải trong khách sạn ở Hạ Môn.

Là do Tiêu Đông Hàn chào Ôn Địch trước, Ôn Địch mới dùng lại cách đó chào lại anh ta.

Nghiêm Hạ Vũ cười khẩy, nhưng lại không dám mắng cái tên “trà xanh” Tiêu Đông Hàn này trước mặt Ôn Địch.

“Để mình đi xem bọn họ đến đây làm gì.” Thẩm Đường bưng mâm ăn đến bên bàn Tiêu Đông Hàn, kết thúc trận chiến không khói lửa giữa Tiêu Đông Hàn và Nghiêm Hạ Vũ.

Tiêu Đông Khải dịch vào trong nhường chỗ cho Thẩm Đường.

Cô vừa ngồi xuống liền hỏi, “Hai người điều tra hành tung của tôi à?”

“Trữ Nhiễm được đề cử giải thưởng, em không thể không đến.” Tiêu Đông Khải thừa nhận mình đã điều tra cô ở khách sạn nào, mà anh ta và Tiêu Đông Hàn cũng đến đây để gặp đối tác, tiện đường gặp mặt cô luôn.

“Có chuyện gì?” Thẩm Đường cúi đầu ăn.

Tiêu Đông Khải đưa cho cô một ly nước ấm mới rót, “Hai tháng nữa là trời bắt đầu ấm lên rồi, em định khi nào đưa bé Chanh và Kinh Duệ sang London chơi?”

Thẩm Đường đáp ngay mà không cần suy nghĩ, “Tôi không rảnh.”

“Ông nội muốn gặp hai đứa nhỏ một lần.”

“Đã nói không rảnh rồi mà, tôi bận lắm.”

Tiêu Đông Khải không tranh cãi với cô, “Vậy thì tới lúc đó anh sẽ đưa ông nội đến Bắc Kinh.” Anh ta báo trước để cô chuẩn bị tâm lý.

Ông nội từng đề cập mấy lần trước mặt anh ta, hỏi thăm có phải cặp sinh đôi long phượng kia đã lớn rồi hay không.

Tiêu Đông Hàn ngồi đối diện Thẩm Đường vẫn im lặng nãy giờ, trong mâm của anh ta không có đồ ăn, chỉ ngồi đó uống cà phê, còn có nửa ly rượu vang, có vẻ như không được ngon lắm nên anh ta đặt một bên không uống nữa.

Thẩm Đường ăn xong, lấy khăn ăn lau miệng, liếc sang Tiêu Đông Hàn, “Anh ăn no rửng mỡ à, sao cứ nhìn Nghiêm Hạ Vũ mãi thế? Sao? Bây giờ hối hận rồi à?”

Tiêu Đông Hàn khinh thường đáp lại, “Tôi hối hận cái gì?”

Tiêu Đông Khải chặn ngang, “Có hối hận hay không thì anh không biết, nhưng nếu trước đây cậu ta không chịu buông tay thì làm gì có cửa cho Nghiêm Hạ Vũ?”

Trong công việc, Tiêu Đông Hàn không phải là người lương thiện, trong chuyện tình cảm, anh ta càng không phải là người tình như ý của các cô gái.

Ôn Địch muốn tình cảm, ngay chính Tiêu Đông Hàn bây giờ cũng không thể cho cô ấy. Cái Ôn Địch cần là chân thành, nhưng Tiêu Đông Hàn chỉ thích hợp với chuyện thỏa mãn nhu cầu đôi bên.

Dù là anh ta hay là Tiêu Đông Hàn, từ nhỏ bọn họ đã tiếp thu tư tưởng, trong tình yêu, dù là thân hay là tâm, hay là lợi ích đi chăng nữa thì chỉ có thể thỏa mãn một thứ mà thôi.

Không thể nghiêm túc quá.

Cho đến bây giờ, chuyện mà anh ta và cả Tiêu Đông Hàn sợ nhất chính là bị phụ nữ quấn lấy.

Hôn nhân có thể có, nhưng tình cảm thì không.

Điện thoại Tiêu Đông Khải chợt vang lên, là cuộc gọi video.

Anh ta chỉnh âm lượng xuống mức thấp nhất, sau đó mới nhận máy.

“Anh.” Trữ Tiêu Duyệt mệt mỏi phẩy phẩy tay, “Em còn đang tăng ca, vừa mới thấy tin nhắn của anh, anh hỏi xem Đường Đường xinh đẹp của em đang ở đâu, làm gì thế?”

Tin nhắn đã được gởi cách đây ba tiếng trước, đến bây giờ cô nhóc mới xem.

Tiêu Đông Khải đáp, “Không làm gì cả, chị em đang ở cạnh anh đây, muốn chào một tiếng không.”

Trữ Tiêu Duyệt ngồi thẳng người dậy, “Được ạ.”

Tiêu Đông Khải chuyển ống kính, màn hình điện thoại quay thẳng vào người Thẩm Đường, “Là Tiêu Duyệt đấy.”

“Hi chị.” Nhịp tim Trữ Tiêu Duyệt như loạn cả lên.

Thẩm Đường mỉm cười, thấy cảnh nền sau lưng của cô nhóc là phòng khách trong nhà, cô bèn hỏi, “Em không ra ngoài hẹn hò à?”

Trữ Tiêu Duyệt đáp, “Dạ không, em tăng ca đến tận bây giờ. Mọi người… Chị và mấy anh họ ở cạnh nhau hả?” Dứt lời, cô nhóc nhận ra mình vừa hỏi một câu hết sức nhảm nhí.

Thẩm Đường gật đầu, “Gặp bọn họ trong nhà ăn của khách sạn, bọn họ cũng đến Hạ Môn.”

“Ồ, vậy mọi người ăn cơm đi, chừng nào rảnh thì nói chuyện sau.”

Tiêu Đông Khải chuyển ống kính về phía mình, đang định trò chuyện thêm vài câu với đứa em họ, nhưng không ngờ Trữ Tiêu Duyệt được trò chuyện với Thẩm Đường xong đã thấy mỹ mãn nên cúp ngang điện thoại.

Tiêu Đông Khải đơ ra một hồi lâu.



Chiều hôm sau, Thẩm Đường và Tần Tỉnh đến trường quay của lễ trao giải.

Trữ Nhiễm còn phải đi thảm đỏ nên đến sớm hơn bọn họ.

Trong hiện trường lễ trao giải, Thẩm Đường gặp Trần Nam Kính.

Nói đúng hơn là, Trần Nam Kính cố tình đi sang phía bên chỗ cô.

Ban tổ chức khá chu đáo, biết thái độ của cô đối với Trần Nam Kính nên lần này bọn họ sắp xếp chỗ ngồi cho cô và ông ta ở hai khu vực khác nhau. Song, vẫn không thể ngăn được chuyện Trần Nam Kính tự động sang tìm cô.

Người ngồi bên cạnh cô vẫn chưa đến, Trần Nam Kính ngồi xuống ghế trống, mặc kệ con gái thờ ơ với mình, ông vẫn nói hết những lời muốn nói trước mặt cô, “Ngày mai là sinh nhật con, ba chúc con sinh nhật vui vẻ. Chúc cho con vẫn luôn vui vẻ giống như bây giờ.”

Còn chuyện quà sinh nhật, xưa giờ Thẩm Đường không nhận quà của ông ta. Vì thế hằng năm cứ đến sinh nhật của con gái, ông ta luôn quyên góp từ thiện dưới danh nghĩa của Thẩm Đường.

Chỉ mong con gái mình luôn gặp được nhiều may mắn.

“Ba chúc cho Trữ Nhiễm sẽ nhận được giải thưởng.” Trần Nam Kính đứng dậy, nhìn con gái mình lần nữa rồi mới quay về chỗ ngồi.

Tần Tỉnh nghiêng người dựa gần lại chỗ Thẩm Đường, “Lí ra đạo diễn Trần nên được bầu làm top 10 nhân vật cảm động nhất thôn Hải Đường mới đúng.”

Thẩm Đường, “…”

Tần Tỉnh tự bật cười, “Thật ra em cũng thấy tò mò liệu đời này chị có thể tha thứ cho ông ấy hay không. Chỉ cần nghĩ đến đó, em liền cảm thấy cuộc sống này liền có hy vọng.”

Thẩm Đường không thể phản bác, cô mở điện thoại xem truyện tranh ghi lại nhật ký trưởng thành của bé Chanh và Kinh Duệ do Lê Tranh vẽ.

Tần Tỉnh xem đồng hồ, lễ trao giải sắp bắt đầu.

Trữ Nhiễm ngồi ở một bên khác, vì cách quá nhiều người nên anh không nhìn thấy vẻ mặt của cô, có lẽ cô đang rất hồi hộp.

Mà anh cũng chẳng kém gì cô.

Tối qua Trữ Nhiễm mất ngủ, cứ lật qua lật lại trong lòng anh mấy chục lần.

Anh biết rõ cô rất mong giành được giải thưởng lần này, cô muốn để Thẩm Đường vui, cũng hy vọng anh vui vẻ.

Chờ đến thời khắc công bố giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Tần Tỉnh bất chợt cảm thấy sốt ruột hơn bao giờ hết. Anh rất muốn ôm Trữ Nhiễm một cái, không được giải cũng không sao cả, anh vẫn tự hào vì cô, luôn luôn là thế.

“Giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay đã thuộc về…” Khi người trao giải dừng lại, trái tim Tần Tỉnh như nhấc lên khỏi cuống họng.

“Trữ Nhiễm.”

Vừa công bố kết quả, Tần Tỉnh chợt thấy mắt mình như có gì đó bay vào, hấp háy đôi mắt.

Tiếng vỗ tay của Thẩm Đường kéo dài đến tận cuối, là người cuối cùng dừng lại trong trường quay. Bởi vì cô đã tận mắt chứng kiến quá trình thay đổi và tiến bộ của Trữ Nhiễm vất vả thế nào.

Hôm nay Trữ Nhiễm ăn mặc vô cùng đơn giải, một chiếc váy dài trắng do Tần Tỉnh tặng, buột tóc một kiểu tóc đuôi ngựa vô cùng thoải mái, không hề có trang sức hay phụ kiện đi kèm.

Bởi vì cô nàng sợ mình không được nhận giải nên không dám ăn diện.

Ở trên sân khấu, Trữ Nhiễm lắc lắc cái cúp trong tay hướng về phía khán đài như một đứa bé nhận được giấy khen, “Sếp Thẩm, em đã làm được rồi.”

Cô nàng khẽ cười, hốc mắt cũng đỏ hoe.

“Em vẫn luôn nhớ cái câu chị từng nói với em. Chị đã nói, Trữ Nhiễm, cô ỷ mình trẻ thì được gì? Sớm muộn gì trên mặt cô cũng sẽ có nếp nhăn, duy chỉ có diễn xuất là không già đi, nó sẽ đồng hành cùng cô suốt cuộc đời này.”

“Sếp Thẩm ơi, em yêu chị.”

Dưới khán đài, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên Thẩm Đường.

Thẩm Đường mỉm cười, bắn tim từ xa.

Trong đầu Trữ Nhiễm hiện giờ như một tấm bảng trắng xóa, cảm nghĩ mà cô nàng vắt óc suy nghĩ mấy ngày nay đều đã quên sạch sành sanh, “Nhân đây tôi xin cám ơn đạo diễn Châu Minh Khiêm. Trong lúc hợp tác cùng với anh ấy, tôi đã học được rất nhiều điều hay. Xin cảm ơn biên kịch Ôn Địch đã viết nên một kịch bản xuất sắc đến thế. Và tôi cũng xin cảm ơn tất cả nhân viên trong đoàn làm phim Làm thế nào để yêu em. Cám ơn tất cả mọi người.”

Tần Tỉnh nghĩ, người mà cô muốn cảm ơn cuối cùng hẳn là anh.

Ai ngờ, Trữ Nhiễm đã trả micro lại cho MC.

Tần Tỉnh, “..”

Anh chàng đưa tay sờ cằm.

Thôi, anh thông cảm cho cô vì hồi hộp nên nói năng lộn xộn.

Lễ trao giải kết thúc, Tần Tỉnh vội vàng đi tìm Trữ Nhiễm.

Lúc này Trữ Nhiễm đã bình tĩnh lại, ánh mắt lúc nhìn anh cũng mang theo chút nũng nịu.

“Anh vẫn đang chờ em cám ơn anh đấy.” Tần Tỉnh cầm cúp giúp cô nàng.

Trữ Nhiễm giải thích, “Giải thưởng lần này là vì Thẩm Đường nên em mới liều mạng như thế. Sau này em sẽ giành một cái cho riêng anh. Em sẽ cố gắng diễn thật tốt bộ phim mà anh đề cử cho em, tranh thủ lấy về cho anh một giải ảnh hậu, đến lúc đó em cũng chỉ sẽ cám ơn một mình ông xã mà thôi.”

Và cô cũng sẽ tỏ tình với anh trước mặt tất cả mọi người.

Tần Tỉnh ôm cô nàng, “Chúc mừng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của anh.”

Tin Trữ Nhiễm nhận được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất nhanh chóng chiễm chệ trên mục tìm kiếm nóng ở các trang web lớn.

Thẩm Đường vừa ngồi vào xe liền nhận được điện thoại của Tưởng Thành Duật, anh vẫn luôn chú ý đến lễ trao giải, “Chúc mừng bà chủ xinh đẹp của chúng ta.”

“Cám ơn Tưởng tổng của em.”

Thẩm Đường nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vào lúc này, cô bỗng dưng lại thấy nhớ Tưởng Thành Duật da diết.

Sáng hôm sau, Thẩm Đường ngồi chuyến bay về Bắc Kinh.

Hôm nay Tưởng Thành Duật được nghỉ, ở nhà cùng hai đứa nhỏ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô.

“Ba ơi, chúng ta làm món gì cho mẹ thế?” Bé Chanh ôm cổ Tưởng Thành Duật, nũng nịu hỏi.

Tưởng Thành Duật mặc đồ cho con bé xong rồi bế bé xuống giường, “Ba muốn làm mì sợi cho mẹ, con và anh hai giúp ba có được không nào?”

“Được ạ.”

Bé Chanh hôn Tưởng Thành Duật một cái, sau đó vui vẻ chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Kinh Duệ đã đánh răng xong, đi sang tìm em gái.

Hai đứa nhỏ vừa cười đùa vừa đi xuống lầu.

Đã mấy năm trôi qua, nhưng tài nấu nướng của Tưởng Thành Duật vẫn không có chút tiến bộ.

Bé Chanh thỉnh thoảng lại gọi điện cho Phó Thành Lẫm, “Anh rể ơi, anh đến nhà em nấu cơm cho em và anh hai ăn đi.”

Lần đầu tiên Tưởng Thành Duật làm mì sợi, nên anh phải vừa xem hướng dẫn vừa làm.

Bé Chanh và Kinh Duệ chỉ làm phiền thêm chứ không giúp được gì, bột mì văng tung tóe khắp nơi, quần tây đen của Tưởng Thành Duật cũng không thoát khỏi số phận, hai bên ống quần đều dính bột mì trắng xóa.

Bé Chanh ngồi xổm xuống phủi quần giúp ba, nhưng càng phủi thì bột mì càng dính nhiều thêm.

Cô bé ngơ ngác ngẩng đầu lên, “Ba ơi.”

Tưởng Thành Duật cúi đầu nhìn con, “Không sao đâu, để lát ba lau cho.”

Bé Chanh đứng dậy, chợt phát hiện ra mặt mày anh hai mình toàn là bột mì, cô bé mỉm cười đưa ngón tay quệt lên, Kinh Duệ cũng lấy bột mì trét lên mặt em mình.

Hai đứa cười ha ha đùa giỡn với nhau.

“Hai đứa có còn muốn giúp ba làm việc không đây?”

Nhưng không có ai để ý đến anh, hai đứa nhỏ càng chơi càng hăng, dứt khoát hốt bột mì trét lên mặt đối phương.

Tưởng Thành Duật bất lực nhìn hai đứa con, đành nhờ dì giúp việc đưa bọn nhỏ đi rửa mặt.

Bé Chanh chợt nảy ra sáng kiến, rửa mặt xong, cô bé vào phòng mẹ lấy một cái gương nhỏ đi xuống lầu.

“Ba ơi.”

“Không được quấy rối.” Lần thứ nhất nhào bột thất bại, anh đang thử lại lần hai.

“Con không quấy rối đâu.” Bé Chanh cầm một cái chén nhỏ, múc trộm một miếng bột mì.

Cô bé nhỏ giọng thầm thì với Kinh Duệ, sau đó ra phòng khách chơi.

Dì thấy hai đứa nhỏ chơi bột mì, không ngăn cản mà chỉ thông báo với Tưởng Thành Duật một tiếng.

Tưởng Thành Duật đành phải rửa tay, tháo tạp dề, đi ra xem thử hai đứa nhỏ này lại đang bày trò gì.

“Hai đứa đang làm gì đấy?” Tưởng Thành Duật chưa bước ra phòng khách đã lên tiếng báo trước.

Kinh Duệ nhanh tay lẹ mắt vội vàng cầm cái chén nhỏ trên bàn trà, cầm luôn cả thỏi son chạy lên lầu, cậu bé mang chứng cứ bỏ chạy, muốn đánh yểm trợ cho em gái.

Bé Chanh cắn môi cười hề hề, dáng vẻ đuối lý khi làm chuyện xấu bị bắt gặp.

Tưởng Thành Duật nhìn gương mặt con gái mà buồn cười, con bé đang học Thẩm Đường trang điểm, biến bột mì thành phấn nền.

“Chanh nhà ta là chuyên gia trang điểm nhí đó nha.”

“Ha ha ha.” Bé Tranh xấu hổ bật cười.

Cô bé ngả vào lòng ba mình, cọ lớp bột mì trên mặt lên áo sơ mi của Tưởng Thành Duật.

Anh ôm con gái vào nhà vệ sinh, dùng nước ấm rửa mặt con thêm một lần nữa.

Trên hàng mi cong vút của bé Chanh thấm nước, hễ con bé chớp mắt, giọt nước cũng khẽ rung động, trông vô cùng đáng yêu.

“Ba ơi, khi nào mẹ mới về thế? Con nhớ mẹ lắm.”

“Chiều nay là mẹ về nhà rồi, nhưng ba vẫn chưa làm mì sợi cho mẹ xong, có lẽ mẹ về nhà sẽ không ăn mì sợi kịp. Con và anh hai giúp ba được không?”

Anh lại thương lượng với con gái.

Bé Chanh nghe thấy mẹ không có mì sợi để ăn liền gật đầu, “Dạ được.”

Tưởng Thành Duật đưa một bó rau cho hai anh em nhặt.

Bé Chanh và Kinh Duệ đeo tạp dề của mình vào, ngồi trên ghế đẩu ra dáng làm việc nghiêm túc.

Tưởng Thành Duật lấy điện thoại ra quay lại video cho hai đứa.

Bận hơn ba tiếng đồng hồ, đến gần trưa, một tô mì sợi thành phẩm đã lên bàn, trông không đẹp mắt cho lắm, độ dày của sợi mì không được đồng nhất.

Dì khen anh, lần đầu tiên nấu mì như thế đã giỏi lắm rồi.

Ăn cơm trưa xong, bé Chanh và Kinh Duệ ngủ trưa, Tưởng Thành Duật tranh thủ con ngủ nên ra ngoài mua hoa, mua một bó hoa to và hai bó hoa nhỏ.

Về đến nhà, Thẩm Đường gửi tin nhắn cho anh, thông báo cô đã hạ cánh xuống Bắc Kinh.

Thời gian còn lại chuẩn bị bữa ăn không nhiều, Tưởng Thành Duật đặt hoa hồng xuống, vào phòng bếp tiếp tục bận rộn.

Anh tìm dưa leo và cà rốt, sau đó bắt đầu khắc chữ.

Chanh và Kinh Duệ ngủ trưa một giấc ngon lành, hai đứa vừa mới dậy không bao lâu thì xe của Thẩm Đường đã chạy vào sân nhà.

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Hai đứa nhỏ nghe thấy tiếng xe liền vội vàng chạy ra sân.

“Không cầm hoa của các con sao?” Tưởng Thành Duật ở đằng sau gọi với lại.

Hai anh em vội vàng thắng gấp, sau đó lại chạy về ôm hai bó hoa cẩm chướng mà ba đã chuẩn bị sẵn.

“Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ!”

“Mẹ ơi, sinh nhật vui vẻ!”

Bé Chanh và Kinh Duệ vừa chạy vừa hô, giống hệt như hai cái máy hát.

Thẩm Đường ngồi xổm xuống, ôm hai đứa bé vào lòng, “Cám ơn các cục cưng của mẹ.”

Cô hôn mỗi đứa một cái, “Có nhớ mẹ không nào?”

“Dạ có!”

Hai anh em đồng thanh đáp lại.

Tưởng Thành Duật ôm một bó hồng bước ra tặng cho Thẩm Đường, anh đưa tay che mắt hai đứa nhỏ, hôn cô một cái, “Sinh nhật vui vẻ.”

Thẩm Đường hôn đáp lại anh, “Cám ơn anh.”

“Ba, ba với mẹ đang làm gì thế?” Bé Chanh không nhìn thấy nên rất sốt ruột, dùng sức lắc lắc cánh tay ba mình.

“Không có gì.” Tưởng Thành Duật buông hai đứa nhỏ ra.

Trước mắt bé Chanh tối đen như mực, “Ui da, con bị xỉu rồi.”

Tưởng Thành Duật bật cười, đưa tay ôm con gái, cả gia đình quay vào nhà.

Tưởng Thành Duật để Thẩm Đường ở lại phòng khách chơi với con, còn anh vào phòng bếp nấu mì.

Có dì giúp việc giúp đỡ, mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.

Không lâu sau, một tô mì sợi nóng hôi hổi được mang lên bàn.

Tưởng Thành Duật lấy thêm hai cái chén nhỏ, sớt cho mỗi đứa nửa chén. Tô mì có tổng cộng bốn cái trứng, Thẩm Đường được hai cái, còn hai anh em mỗi đứa một cái.

Cuối cùng, anh gắp mấy miếng rau củ mà mình đã khắc chữ suốt mấy tiếng vào chén mỗi người.

“Được rồi, ăn cơm thôi.” Anh gọi ba mẹ con vào bếp.

“Wow!”

“Wow!”

Bất kể là nói gì, hai đứa nhỏ đều luôn đồng thanh.

Bé Chanh bất ngờ phát hiện ra, “Trong chén của con có chữ nè!” Cô bé quay sang nhìn chén anh hai, “luôn luôn vui vẻ” giống hệt chén của mình.

Còn chén của mẹ là “sinh nhật vui vẻ”.

“Tuyệt quá.”

Bé Chanh vỗ tay, “Cám ơn ba. Con yêu ba lắm.”

Kinh Duệ, “Ba vất vả rồi. Con yêu ba lắm.”

Tưởng Thành Duật lấy bánh kem ra, đốt nến, “Cầu nguyện nào.”

Thẩm Đường nhắm mắt, chắp tay trước ngực, cười nói, “Ước cho Tưởng Thành Duật mãi mãi yêu em.”

“Em chờ một chút rồi mở mắt, bây giờ anh sẽ đi thực hiện ước nguyện này của em ngay.” Tưởng Thành Duật còn khắc những chữ khác, định để cô ăn được một lúc mới lấy ra, nhưng bây giờ thì không cần phải chờ nữa.

Anh ra dấu im lặng với con trai và con gái của mình, hai đứa nhỏ gật đầu vâng theo.

Khoảng một lúc sau, Tưởng Thành Duật đặt xong chữ cuối cùng xuống, “Được rồi.”

Thẩm Đường mở mắt, thổi nến cùng hai đứa bé.

“Mẹ ơi, mẹ nhìn trong chén mẹ đi.” Bé Chanh sốt sắng giục mẹ nhìn ước nguyện của mình đã thành sự thật.

Trong chén có vài miếng cà rốt được khắc chữ tiếng Anh, ghép thành một câu hoàn chỉnh: I love you forerver.

Thẩm Đường hôn lên mặt anh hai cái liền, sau đó nhìn vào mắt anh, “Em yêu anh.”

Tưởng Thành Duật dang tay khẽ ôm cô vào lòng, “Cám ơn em.”

Cám ơn em vì đã cho anh một gia đình, còn mang đến cho anh hai đứa trẻ vô cùng đáng yêu, cho anh có một nơi để về, có người để quan tâm.