Rời khỏi bệnh viện, Tưởng Thành Duật chạy thẳng đến nhà hàng SZ, vì đường tuyết trơn trượt nên anh lái xe rất chậm.
Vì phải tập trung nhìn con đường phía trước, anh không dám phân tâm trò chuyện với Thẩm Đường.
Thẩm Đường vô thức đặt tay lên bụng, nơi đó vẫn phẳng lì, không có chút mỡ thừa, không nhận ra có chút gì khác thường. Nhưng lại là nơi tạo ra một sinh mệnh nhỏ của cô và Tưởng Thành Duật.
Một bé cưng.
Nhưng cũng có thể là hai bé.
Đằng trước là ngã tư, chiếc xe chầm chậm dừng lại.
“Anh nghĩ ra tên cho con chưa?” Thẩm Đường nghiêng đầu nhìn anh.
Tưởng Thành Duật đáp, “Tối về lại nghĩ tiếp.”
Anh có chọn được vài cái tên gọi ở nhà, nhưng không mấy ưng ý.
Thẩm Đường vẫn còn đang đắm chìm trong sự vui vẻ, không một ngôn từ nào có thể miêu tả được niềm hạnh phúc hiện giờ của cô.
Cô đưa mắt nhìn đèn giao thông, còn ba mươi giây.
“Ông xã ơi.”
Thẩm Đường quay qua, dang hai tay về phía anh.
Tưởng Thành Duật không biết cô định làm gì, nhưng vẫn nhoài người sang, nhích lại gần cô, “Sao thế em?”
Thẩm Đường khoác tay lên vai anh, tay kia nâng mặt anh lên, ngẩng đầu mút mạnh vào môi anh, răng môi quấn quýt, khẽ cắn khẽ day. Cô muốn anh cảm nhận được niềm vui của mình bây giờ.
Tưởng Thành Duật đưa tay chống lên lưng ghế ngồi của cô, tay trái hờ hững đặt lên vô lăng, để mặc cho cô làm nũng, hôn mình.
Thẩm Đường đã tính thời gian đâu vào đấy, khi đèn đỏ còn lại mười giây, cô rời khỏi môi anh, “Bắt đầu từ hôm nay, anh đã có thể uống rượu khi dự tiệc xã giao rồi.”
“Trước khi em sinh con, anh sẽ cố gắng giảm bớt xã giao để về nhà sớm với em.” Tưởng Thành Duật ngồi thẳng người, đèn xanh hiện lên, anh giẫm nhẹ lên chân ga.
Dọc đường đi, hai vợ chồng thỉnh thoảng lại trò chuyện vài ba câu, còn phần lớn thời gian đều tự mình hưởng thụ cảm giác kích động do sinh mệnh bé bỏng kia mang đến.
Giống như ngày kỷ niệm ba năm, Tưởng Thành Duật vẫn mua bánh kem cho cô, chiếc bánh lần này tuy nhỏ nhưng lại được làm rất khéo léo, nhỏ nhắn nằm gọn trên một bàn tay.
Vừa vào nhà hàng, nhân viên phục vụ liền đem bánh lên.
Có những hai cái.
Xưa nay, với những món có hàm lượng calo cao thế này, cô chỉ ăn tượng trưng một miếng cho vui, anh đặt hẳn hai cái thế này quả thật có hơi lãng phí.
“Sao anh lại đặt tới hai cái bánh vậy?” Thẩm Đường khó hiểu.
“Năm ngoái nợ em một cái nên bây giờ tặng bù.”
Tưởng Thành Duật lấy nến ra cắm lên bánh, một cái cắm số 4 và một cái cắm số 5.
Anh tìm bật lửa, châm nến.
“Em cầu nguyện đi.”
Thẩm Đường suy nghĩ điều ước của mình, “Em ước gì phản ứng mang thai của em nhẹ một chút.” Cô mở mắt ra toan thổi nến thì lại bị Tưởng Thành Duật đưa tay chắn trước ngọn nến, “Có tới hai cái bánh, em có hai điều ước.”
“Thế cũng được nữa hả?”
Tưởng Thành Duật, “Miễn vui là được.”
Thẩm Đường nghiêm túc cầu nguyện, “Nếu là em gái, mong con bé vẽ đẹp giống Tranh Tranh chứ đừng giống em.”
Ước xong, cô thổi nến.
Tưởng Thành Duật bảo cô đừng ôm hi vọng quá nhiều, “Tài hội họa của anh và em chả ra sao cả, tài năng hội họa của Tranh Tranh là được di truyền từ chị dâu.”
Thẩm Đường cười, “Em không yêu cầu cao, chỉ cần nhìn ra được con bé vẽ gì là được.”
Tưởng Thành Duật im lặng, yêu cầu này quả thật rất cao.
Dù là cô hay là mẹ anh, chẳng có ai vẽ vời ra hồn cả.
Thẩm Đường ăn bánh kem, hôm nay vui vẻ nên cô cho phép bản thân ăn thêm hai miếng.
Tưởng Thành Duật quay trở lại bên kia bàn ăn, trong lúc chờ món, anh lại lấy bản kết quả xét nghiệm máu ra xem. Bác sĩ bảo chờ thêm một thời gian nữa rồi đi làm siêu âm màu, anh bèn lấy điện thoại ra xem lịch trình làm việc trong tuần tới.
“Chủ nhật tuần sau anh cùng em đến bệnh viện kiểm tra, bốn mươi ngày hẳn đã ổn rồi.”
Thẩm Đường còn nôn hơn cả anh, không biết có phải là song thai hay không, dù có là một ngày cô cũng không thể chờ nổi, chỉ mong sang hôm sau là có thể biết kết quả siêu âm màu ngay và luôn.
Cô gật đầu, “Cũng được, ngày nào em cũng rảnh.”
Mỗi một cái bánh ngọt cô đều ăn ba miếng tượng trưng, còn lại để cho Tưởng Thành Duật xử.
Một tuần sau đó, ngày nào Thẩm Đường cũng ở trong trạng thái vừa mong chờ vừa lo lắng, lo lắng không biết thai nhi có khỏe mạnh hay không, cũng lo chỉ số HCG cao như thế có phải là vì có song thai hay không.
Hễ rảnh rỗi là cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man.
Cuối cùng cũng đến ngày thứ Bảy ấy.
Tưởng Thành Duật đặt lịch vào buổi chiều, buổi sáng bọn họ vẫn đến công ty như ngày thường, Tưởng Thành Duật có một cuộc họp, Thẩm Đường ở nhà cũng chán nên quyết định đến công ty một lát.
Công ty vừa ký được một hợp đồng mới, mấy người chị Lỵ đều đến công ty tăng ca. Một năm nữa lại sắp trôi qua, chị Lỵ nói phải nhanh chân ghi công để tranh thủ ôm tiền thưởng cuối năm.
Hôm nay Viên Viên ăn diện rất lộng lẫy, là một chiếc váy của L, đây là món quà Thẩm Đường tặng nhân ngày sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của cô nàng.
Bữa nay Viên Viên để xõa tóc theo lời tư vấn từ stylist của Thẩm Đường, xinh đẹp tựa như nàng tiên xuân.
Có vài đồng nghiệp không biết chuyện nên trêu Viên Viên, nom cô nàng chưng diện thế này hẳn là đi hẹn hò, “Thành thật khai báo ngay, cô quen bạn trai khi nào?”
Bạn trai ở đâu ra, cô cố tình mặc cho người nào đó xem thôi.
Viên Viên đáp, “Không có, mặc cho vui thôi.”
Đồng nghiệp nhíu mày, “Hứ, có ma mới tin cô.”
Con gái làm đẹp vì người mình yêu, bỗng dưng cô nàng ăn diện như thế thì không cần nghĩ cũng biết là có biến.
Đồng nghiệp khoác vai Viên Viên, “Mấy hôm trước phó tổng của chúng ta nói muốn giới thiệu bạn trai cho cô, có phải là người đó không? Cô định khi nào đưa anh chàng đó đến gặp nhà gái chúng ta đây?”
Tuần trước, trong lúc ăn cơm trưa phó tổng có nhắc đến việc này, lúc ấy chỉ nói thế rồi thôi, sau đó phó tổng đi công tác, đến nay vẫn chưa trở về. Công ty lại mới ký hợp đồng mới, cô ấy loay hoay đến sứt đầu mẻ trán nên không thể tiếp tục câu chuyện kia.
Viên Viên nói, “Tôi còn chưa nhìn thấy mặt mũi người đó ra sao thì lấy đâu ra bạn trai.”
“À ~” Đồng nghiệp ra vẻ biết tuốt, “Bảo sao ăn mặc xinh đẹp như thế, hóa ra là phải đi xem mắt.”
Viên Viên bất lực đáp lại, “Không phải thật mà.”
Nhưng lời cô nói không có sức thuyết phục, giống như đang giấu đầu lòi đuôi.
“Xem mắt bình thường mà, lúc tôi đi xem mắt cũng chưng diện lắm, không có gì phải ngại cả.”
“…”
Bọn họ đang trêu nhau thì Thẩm Đường đến.
Lúc nãy ở bên ngoài Thẩm Đường nghe thấy hai chữ “xem mắt”, “Đang nói gì thế?”
“Chị Đường Đường, bọn em đang bàn về chuyện tối nay Viên Viên sẽ đi xem mắt.”
Anh chàng vệ sĩ nhìn sang Viên Viên.
Cô bạn đồng nghiệp chỉ chiếc váy cô nàng đang mặc, “Đẹp không chị?”
Thẩm Đường nhận ra đây là chiếc váy cô tặng cho Viên Viên, “Xinh như nàng tiên.”
Nhưng cô lại thấy khó hiểu về chuyện đi xem mắt này của Viên Viên, hôm qua cô nàng còn đang phát rầu vì không biết phải làm sao để theo đuổi vệ sĩ, không ngờ hôm nay lại muốn đi xem mắt rồi.
Có lẽ đây là cái cớ Viên Viên đưa ra cho việc ăn mặc xinh đẹp thế này.
“Chị Đường Đường, em…” Không đợi Viên Viên giải thích, Thẩm Đường nói, “Em cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc tìm bạn trai rồi. Hôm nay chị không dùng xe, Tưởng Thành Duật sẽ đến đón chị nên em cứ lấy xe chị mà đi.”
Dứt lời, cô quay sang dặn dò vệ sĩ, “Tối nay anh đưa Viên Viên đi xem mắt nhé.”
Anh chàng vệ sĩ, “… Được.”
Viên Viên vừa nghe thấy vệ sĩ sẽ đưa mình đi, bỗng chốc không muốn giải thích gì nữa. Nếu như cô đi xem mắt thật, liệu anh có thấy mất mát hay là lo lắng không?
“Cám ơn chị Đường Đường.”
Thẩm Đường nói một câu hai nghĩa, “Sau này thành rồi thì nhớ cám ơn chị đấy.”
Cô quay về phòng làm việc, mọi người cũng giải tán.
Thẩm Đường vừa bước vào phòng thì Viên Viên cũng gõ cửa đi vào.
Xác nhận vệ sĩ đã đi tới khu nghỉ ngơi, cô nàng đóng cửa lại, thẳng thắn nói với cô, “Chị Đường Đường, thật ra em mặc chiếc váy này không phải để đi xem mắt.”
Vốn dĩ hiệu quả không đến mức kinh động lòng người như thế, sáng sớm cô nàng đã đến công ty, stylist đang rảnh nên làm tóc cho cô, rồi lại makeup một style hợp tông với chiếc váy của cô nàng.
Nhìn vào gương, chính bản thân cô nàng cũng không nhận ra mình.
Thẩm Đường, “Chị biết mà.” Sau đó lại cười, “Em cũng đừng nên bỏ qua cơ hội tốt như đêm nay.”
Viên Viên nghe mà tai nóng bừng, cũng may đã được tóc che đi.
Đến trưa, chị Lỵ đến tìm Thẩm Đường, đưa điện thoại cho cô xem.
Năm phút trước, Weibo phòng làm việc của Trần Nhất Nặc đã đăng một bài cảm ơn vì đã được hợp tác với công ty quản lý cũ, hy vọng sau này hai bên đều sẽ phát triển tốt.
Công ty cũ chính là công ty của Phàn Ngọc.
Có cư dân mạng soi ra Trần Nhất Nặc đã không còn là cổ đông của công ty mẹ cô ta nữa, người đại diện hợp pháp đã đổi thành Phàn Nhất Thước, đại cổ đông là Phàn Ngọc.
Chị Lỵ, “Chị nghe người trong giới nói, Trần Nhất Nặc đã trở mặt với Phàn Ngọc rồi, cô ta không chịu nổi sự kiểm soát của mẹ mình.”
Thẩm Đường trả điện thoại lại cho chị Lỵ, chẳng quan tâm.
“Chiều nay chị đi thăm Trữ Nhiễm.” Chị Lỵ hỏi cô, “Em thì sao, có muốn đi cùng chị không?”
Thẩm Đường định tuần sau mới đi thăm đoàn phim, “Chiều nay em và Tưởng Thành Duật còn có việc.”
Hai giờ chiều, Tưởng Thành Duật đến đón người.
Thẩm Đường ngủ trưa được nửa tiếng, bây giờ đang ngồi trên sofa đọc sách.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Thẩm Đường ngẩng đầu, bóng người cao lớn kia đã xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Sao anh không gọi cho em, em đi xuống là được rồi.” Cô úp cuốn sách xuống sofa.
Tưởng Thành Duật tiện tay đóng cửa lại, “Tiện đường lên xem thử mấy quyển sách kia thế nào rồi.”
Giá sách trong phòng làm việc của cô bây giờ đã được chất đầy kệ, mấy tháng nay anh gửi cho cô hơn trăm quyển sách, tất cả đều là sách anh đã đọc và thấy khá ổn.
Thẩm Đường hứa sau khi đọc xong sẽ viết review từng quyển cho anh, anh vẫn luôn chờ, nhưng mãi cho đến bây giờ vẫn chưa đọc được một chữ review nào của cô.
Tưởng Thành Duật nhìn kệ sách, hỏi, “Em xem được mấy quyển rồi?”
Thẩm Đường được hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Hễ rảnh là em xem.”
Cô hôn lên cằm anh, chưa kịp hôn lên môi anh thì anh đã ôm vai cô hôn đáp trả.
Hơi thở ấm áp của anh như khiến cô ngất ngay.
Bây giờ hai người không thể nào quấn quýt lấy nhau, nụ hôn bị buộc phải dừng lại.
Tưởng Thành Duật, “Có thật là em chưa đọc xong quyển nào không?”
Thẩm Đường chỉ tầng cuối cùng của kệ sách, “Em đã đọc hết mấy quyển phía bên phải rồi.”
Tưởng Thành Duật đi tới xem thử Thẩm Đường đã đọc những sách gì, “Em xem hết bao nhiêu đó mà vẫn không viết được review nào sao? Anh cũng đâu yêu cầu bao nhiêu chữ, viết một hai câu cũng được mà.”
Anh ngồi xổm xuống trước kệ sách, rút mấy cuốn cô chỉ ra xem.
Thẩm Đường ghé lên lưng anh, “Em đọc được sáu cuốn rồi đấy.”
Tưởng Thành Duật phát hiện sáu cuốn sách này đều có một điểm chung, đó chính là tất cả các trang thứ hai từ cuối đếm lên đều có một dấu gấp, “Có ý nghĩa gì?”
Thẩm Đường tì cằm lên vai anh, “Không có gì cả, mỗi quyển em đều đọc đến trang áp chót, không đọc trang cuối cùng.” Ý nghĩa thì không có nhưng ý đồ thì có cả rổ.
“Sao em không đọc cho hết?”
“Không đọc hết thì không cần phải viết review.”
“…”
Thẩm Đường áp gò má lên người anh, khẽ cọ vài cái rồi lại hôn lên khóe môi anh.
Tưởng Thành Duật đứng dậy, ôm cô vào lòng, “Thế thì sau này khi em đọc xong một quyển thì anh sẽ viết review cho em, thử xem suy nghĩ của anh và em có khác nhau không.”
Thẩm Đường vui vẻ hẳn lên, “Anh có chắc là quyển nào cũng viết review cho em không?”
Tưởng Thành Duật gật đầu, “Đống sách này anh đã đọc hết rồi, nội dung cơ bản vẫn còn nhớ khá rõ, nếu không thì anh sẽ đọc lại với em.”
Nếu không phải đang mang thai, Thẩm Đường nhất định sẽ bảo anh bế mình tung lên cao.
Có đôi khi cô không có hứng đọc sách, nhưng bây giờ, cô đã có động lực rồi.
Sắp đến giờ hẹn kiểm tra, hai người cùng đi đến bệnh viện.
Khi bước vào phòng siêu âm rồi nằm xuống, mọi lo lắng và nôn nao suốt mấy ngày qua của cô như dồn hết vào lồng ngực, khó chịu đến mức đau âm ỉ.
Tưởng Thành Duật nắm chặt tay cô, “Không sao đâu em.”
Đến khi bác sĩ thông báo là song thai, mọi thứ đều bình thường, nước mắt của Thẩm Đường cuối cùng cũng tuôn rơi vì quá đỗi hạnh phúc. Vào lúc này, cô chỉ muốn hét lên thật to.
Thẩm Đường phát hiện ra, khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời luôn đồng hành cùng nước mắt.
Tưởng Thành Duật cám ơn bác sĩ hai lần, nắm tay Thẩm Đường rời đi.
Bước ra khỏi phòng siêu âm, hai người bất chợt quên mất phải đi hướng nào, trong đầu bọn họ giờ đây chỉ có hai đứa bé sắp chào đời. Cũng may, vệ sĩ của Tưởng Thành Duật đang ngồi ở sảnh chờ đợi bọn họ.
Thẩm Đường đi được vài bước liền bật cười, dù đang đeo khẩu trang nhưng người đối diện đều có thể nhìn ra nụ cười của cô ngập tràn vui vẻ.
Đợi thang máy bao lâu, người trong thang máy đông hay vắng, từ sảnh bệnh viện đi ra ngoài mất bao lâu Thẩm Đường không nhớ rõ, mà Tưởng Thành Duật cũng chẳng có ấn tượng gì.
Cuối cùng, hai người ngồi vào xe.
Anh cầm tay cô, “Mang song thai hẳn là sẽ rất vất vả.”
Cô thoải mái đáp, “Không sao đâu, em vui lắm.”
Tưởng Thành Duật ngắm nhìn cô, dù có yêu cô đến hết cuộc đời này vẫn chưa đủ.
Thẩm Đường bắt đầu mong chờ, không biết là long phượng thai hay là hai anh em trai, hoặc hai chị em gái đây.
Đúng 0 giờ ngày 14 tháng 2, Tưởng Thành Duật chỉnh sửa loại đoạn tin nhắn của mình, sau đó gửi vào nhóm, [Tôi và Thẩm Đường có con rồi, năm ngày nữa là tròn bốn tháng, một đôi long phượng thai.]
Anh lại “nhắc” Phó Thành Lẫm, [Chúc mừng cậu có thêm em trai và em gái.]
Nhóm chat lập tức bùng nổ.