Ngày hôm sau, Weibo chính thức của Đầu hạ năm ấy đã công bố Thẩm Đường vào vai nữ chính còn lại của bộ phim.
Thẩm Đường phối hợp đăng Weibo để tuyên truyền.
người đầu tiên bình luận chính là “Candy là em gái tôi”, [Chúc mừng Đường xinh đẹp! *tim* *tim*]
“Candy là em gái tôi” tự trả lời bình luận của mình, [Đường xinh đẹp, chị có thấy ID này quen không? Đây là Weibo của anh trai em, Weibo của em gặp trục trặc nên tạm thời không dùng được.]
Con bé này, túc trực Weibo 24/24.
Thẩm Đường xem lại những bài đăng trước kia của mình, hơn một nửa trạng thái đều được Trữ Tiêu Duyệt bình luận đầu tiên.
Còn những bài không kịp “bóc tem” có lẽ là do chênh lệch múi giờ.
Hoắc Đằng cũng nhắn lại bên dưới, [Mong chờ!!]
Thẩm Đường quay đầu, Hoắc Đằng đang đứng cách đó không xa.
“Cô xem đấy, tôi còn kích động hơn cả cô nữa.” Hoắc Đằng mỉm cười bước tới. Trước đây anh đã cảm thấy, nếu nhân vật này không hợp với Thẩm Đường thì sẽ chẳng còn ai hợp hết.
Nếu anh là đạo diễn, có lẽ cũng sẽ cố gắng thuyết phục để Thẩm Đường nhận vai.
“Tối nay đoàn làm phim tổ chức liên hoan, xem như chúc mừng cho cô.”
Thẩm Đường cất điện thoại vào, “Lại liên hoan à?”
“Lại gì mà lại, chẳng phải cô chỉ mới tham dự có một lần thôi sao.” Hoắc Đằng nói, “Hôm nay cô đóng máy, vài bữa nữa cũng sẽ có thêm vài diễn viên đóng máy. Thế là đạo diễn bảo tối nay tổ chức tiệc chia tay sớm.”
Đã nói là tiệc đóng máy, Thẩm Đường không tiện tìm lý do từ chối.
“Cô có đi không?” Hoắc Đằng hỏi.
Thẩm Đường gật đầu, không muốn đi cũng không được.
Làm việc cùng nhau cũng gần được năm tháng rồi, Hoắc Đằng và Thẩm Đường không còn xa lạ gì, “Tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết cô có thời gian rảnh hay không?”
Thẩm Đường, “Anh nói đi, thời gian thì không thành vấn đến, tôi có thể điều chỉnh lại.”
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa.” Hoắc Đằng dứt khoát, “Tôi muốn mời cô làm khách mời đặc biệt trong concert của tôi.”
“Cái này sao lại gọi là yêu cầu quá đáng chứ, đó là vinh hạnh của tôi mà.” Nhưng Thẩm Đường cũng lo lắng không thôi, “Chẳng may tôi hát không hay làm ảnh hưởng đến danh tiếng của anh thì sao?”
Hoắc Đằng đã có dự tính từ trước, “Tôi sẽ chọn một bài hát hợp với giọng của cô để hai chúng ta song ca. Bài thứ hai thì cô không cần hát, đàn piano đệm cho tôi là được, vừa hay biểu diễn tài nghệ đánh đàn piano của cô luôn.”
Nhắc tới dương cầm, từ khi Thẩm Đường vào đoàn phim đã không còn sờ tới phim đàn, quả thực từ lúc vào nghề đến giờ, cô có rất ít thời gian để luyện đoàn.
E là phải tìm giáo viên hướng dẫn về luyện lại mới được.
Tuy có hơi khó khăn, nhưng Thẩm Đường vẫn nhận lời làm khách mời trong concert của Hoắc Đằng.
…
Chạng vạng tối, phân cảnh cuối cùng của Thẩm Đường đã kết thúc, xem như cô đã hoàn tất vai diễn của mình.
Ngay khi đạo diễn vừa hô “Cắt”, cả người cô bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.
Tiệc liên hoan tối nay được tổ chức tại khách sạn Thường Thanh – cũng là nơi bọn cô ngủ lại, so với các nhà hàng khác thì ăn ở khách sạn tiện lợi hơn nhiều.
Nếu uống say thì có thể bước vào thang máy đi thẳng lên lầu, không cần phải đón xe.
Thẩm Đường về phòng tẩy trang, thay sang một bộ đồ thoải mái, tối nay đều là người trong đoàn làm phim, cô lười trang điểm lại nên để mặt mộc đến bữa tiệc.
Căn phòng xa hoa nhất khách sạn được để lại cho nhóm sản xuất.
Nhân viên phục vụ mở cửa giúp cô, vừa nhìn thấy người ngồi ở ghế đầu tiên, bước chân Thẩm Đường chợt khựng lại.
Tiêu Chân và Triệu Trì Ý đang nói chuyện với nhau, khi bà nhìn thấy Thẩm Đường, bàn tay đặt trên đùi không biết phải để ở đâu, trong lúc nhất thời quên mất đã nói với Triệu Trì Ý đến đâu rồi.
Cũng may, tâm tư của Triệu Trì Ý cũng đặt lên người Thẩm Đường.
Cả hai đều thất thần.
Đạo diễn vốn sắp xếp cho Thẩm Đường ngồi cạnh Hoắc Đằng, đối diện với Tiêu Chân. Nhưng cô lại không sang đó ngồi mà lại đi về phía Trữ Nhiễm.
Trữ Nhiễm ngồi cạnh Triệu Trì Ý. Cô ngồi cạnh Trữ Nhiễm, không cần phải giáp mặt với Tiêu Chân.
Đạo diễn rất vui mừng với vị trí ngồi của Thẩm Đường đêm nay. Thẩm Đường chịu ngồi cạnh Trữ Nhiễm có nghĩa là cô đang muốn lấy lòng Trữ Nhiễm, đồng ý hóa giải mâu thuẫn.
Ban đầu ông ta còn rầu muốn chết, tối nay Tiêu Chân sẽ đến, nếu Thẩm Đường còn mặt nặng mày nhẹ thì không ai dễ chịu cả. Nếu làm ảnh hưởng tới bộ phim này, thì tâm huyết hơn nửa năm nay của ông ta và ekip cũng sẽ bị cuốn trôi theo dòng nước.
Lần chủ động này của Thẩm Đường khiến Triệu Trì Ý cảm thấy có chuyện khác thường.
Cô gái này học được cách ép dạ cầu toàn từ bao giờ thế?
Trữ Nhiễm nhíu mày, gương mặt hiện rõ vẻ tự đắc không thể nào che giấu.
Cô ta còn tưởng Thẩm Đường mạnh mẽ lắm chứ.
Xem ra Thẩm Đường đã chia tay với Tưởng Thành Duật thật rồi, nếu không thì sao bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi cạnh cô ta như thế.
Nghĩ đến chuyện Thẩm Đường chủ động cầu hòa, cô ta vô cùng hả dạ.
Chỉ có mỗi Tiêu Chân biết rõ, Thẩm Đường đây là không muốn nhìn thấy bà dù chỉ là một chút. Trong mắt Thẩm Đường, chỉ cần bà xuất hiện thì chút đáng ghét của Trữ Nhiễm không đáng để nhắc đến.
Thẩm Đường mặc kệ những ánh mắt hóng hớt của mọi người trên bàn ăn, cô chỉ cần lòng mình thoải mái là được.
Nhân viên phục vụ rót rượu cho cô, nhưng cô bảo không cần, “Cho tôi một ly sữa bắp là được, cám ơn.”
Không chờ đạo diễn quở trách Thẩm Đường, Tiêu Chân đã xen vào, “Con gái nên uống ít rượu thôi, rượu không tốt cho da.”
Đạo diễn nói thuận nước đẩy thuyền, bảo uống rượu hại thân, nhưng bản thân mình lại không thể kiểm soát được.
Trong bữa tiệc, Thẩm Đường nhận được điện thoại của chị Lỵ, đúng lúc có cớ rời khỏi phòng ăn.
Ngày mai cô sẽ bay về Bắc Kinh, chị Lỵ nói, “Chị đã thuê nhà cho em rồi, ở cùng khu chung cư của Ôn Địch, hai đứa gặp nhau cũng tiện hơn.”
Chị ấy bắt đầu sắp xếp công việc, “Sau khi kết thúc các sự kiện ở Bắc Kinh, em được nghỉ ba tuần. Đầu hạ năm ấy sẽ khai máy vào đầu tháng Năm, phần quay ở thôn Hải Đường nửa tháng.”
“Thôn Hải Đường ư?” Rất ít khi Thẩm Đường ngạc nhiên thế này.
“Ừ, cũng là điều kiện Tưởng Thành Duật lấy cho em.”
Nói đến đây, chị Lỵ lại thấy tiếc cho đoạn tình cảm không bệnh mà chết giữa cô và Tưởng Thành Duật, “Không biết giữa hai đứa em có chuyện gì xảy ra, chẳng ai buông tay được.”
Thẩm Đường không đáp lại.
Chị Lỵ bất lực, “Thôi không nói nữa, chị tự rước bực vào người. À đúng rồi.”
“Sao chị?”
“Không phải em muốn cùng tham dự phiên đấu giá mùa xuân MK với Ôn Địch sao? Chị không có quan hệ để tìm vé khách quý cho em, nhưng ông chủ đã tìm được, còn tìm cho em một cơ hội tham dự một bữa tiệc tri ân tư nhân nữa. Ý của ông chủ là, lần trước em đắc tội với Trữ Nhiễm, bây giờ Phàn Ngọc lại gây chuyện với chúng ta khắp nơi, nên cần quen biết nhiều người hơn, rồi sẽ có lúc cần dùng đến.”
Thẩm Đường đáp ngay không hề nghĩ ngợi, “Em từ chối tham gia tiệc tri ân, không có hứng thú.”
Chị Lỵ lại nói, “Tổng giám đốc của thương hiệu thể thao A cũng tham dự, em bảo từ chối là từ chối thế nào?” Hợp đồng vẫn còn một năm rưỡi, nếu từ chối thì chẳng khác nào tự cắt đường kiếm tiền của mình sao.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, Thẩm Đường vừa quay đầu lại liền sững người.
Cô nói với chị Lỵ, “Được, em biết rồi.”
Tiêu Chân dừng lại bên cửa sổ cách Thẩm Đường hai mét, bà lẳng lặng nhìn con gái mình, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại trong lồng ngực, không biết phải mở miệng thế nào.
Thẩm Đường đã không còn giống như năm mười lăm tuổi, lúc ấy cô hớn hở ra mặt, tâm tư đơn giản khiến người ta vừa nhìn liền nhận ra ngay. Còn bây giờ, mọi cảm xúc đều được cô giấu vào một nơi thật sâu, có khi ngay cả Tưởng Thành Duật cũng không biết rốt cuộc là cô đang nghĩ gì.
Tiêu Chân mở miệng trước, “Hôm nay nói là đến đoàn phim thăm Trữ Nhiễm, nhưng thật ra là mẹ muốn đến thăm con.”
Cô khẽ cười, “Bà và Trần Nam Kính không hổ danh là vợ chồng cũ, ngay cả ánh mắt áy náy cũng giống hệt nhau.”
Mười năm trước, Tiêu Chân đã được lĩnh giáo cái tài lanh mồm lanh miệng này của Thẩm Đường, bà không so đo với cô, “Đường Đường à, sao con lại cố chấp như thế? Con vào giới giải trí rốt cuộc là vì cái gì? Mẹ đã sắp xếp cho con ở lại nước ngoài, có nhà họ Hà ở London chăm sóc, con còn có chuyện gì không hài lòng hả?”
Cái gọi là sắp xếp ổn thỏa, có người chăm sóc, chẳng qua là muốn đuổi cô ra nước ngoài để bọn họ nắm trong lòng bàn tay, sống thành dáng vẻ nghe lời mà bọn họ muốn.
Lúc trước nhà họ Tiêu lấy phương án điều trị của bà nội để ép cô phải từ bỏ chuyện đào tạo piano chuyên nghiệp, uy hiếp cô phải đổi chuyên ngành, ngay cả quyền tự do kết bạn cũng không có. Bọn họ chỉ hận không thể xem cô như người máy mà điều khiển cả cuộc đời cô.
Cô đều nhớ rất rõ.
Khóe môi Thẩm Đường khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa, vô cùng chướng mắt, “Nếu mấy người sớm biết tính tôi không nghe lời, có lẽ lúc ấy sẽ không giữ lại tai họa là tôi đây, đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận.”
Tiêu Chân mím môi, từ xưa tới giờ chưa có ai dám châm chọc, khiêu khích bà như thế, ngay cả hai đứa con sinh đôi của bà cũng không dám.
Bà cố nhịn xuống, “Con ỷ con là con của mẹ nên mới không kiêng dè gì ở trước mặt mẹ.”
Thẩm Đường cười khẩy, “Bà Tiêu à, lời này của bà tôi không dám nhận. Từ sau khi bắt đầu có ký ức, mười lăm tuổi tôi mới gặp bà lần đầu tiên, đến năm hai mươi lăm tuổi là hôm nay tôi mới gặp bà lần thứ hai. Mấy lời bà nói vừa nãy cứ như tôi lớn lên ở bên cạnh bà từ nhỏ vậy.”
“Mẹ không gặp con không có nghĩa là mẹ không quan tâm con, không có nghĩa là mẹ không biết động thái hàng ngày của con…”
“Bà đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.”
Thẩm Đường xoay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dưới màn đêm, lớp thủy tinh soi chiếu hình ảnh mơ hồ của bản thân cô.
“Mời bà nhanh chóng dẫn vệ sĩ của mình rời khỏi đây, tôi không muốn để người khác nhìn thấy tôi và bà có xô xát với nhau.”
Tiêu Chân điều chỉnh lại vẻ mặt thất thố của mình, “Mẹ cho con thời hạn cuối cùng, cuối năm nay con phải rời khỏi làng giải trí.”
Mấy năm qua, bà luôn nói không cho Thẩm Đường đóng phim, nhưng cuối cùng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, không đành lòng chặn lại những kịch bản mà cô khó khăn lắm mới có được.
Bà hạ quyết tâm, “Sau này mẹ sẽ không chiều theo con nữa.”
Quá tức giận, bà cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, “Còn bộ phim Đầu hạ năm ấy nữa, mẹ không biết đầu óc con bị hỏng ở chỗ nào. Sao cứ phải đâm đầu vào đoàn làm phim của Phàn Ngọc vậy chứ? Liệu bà ta sẽ để yên cho con ư? Sao con cứ phải góp vui làm nền cho con gái bà ta? Nhiều phim như thế mà vẫn không đủ cho con đóng sao?”
Thẩm Đường nhìn bóng mình trên ô cửa sổ, “Mấy năm nay tôi đã quen dần với thủ đoạn bắt nạt của bà ta rồi. Cũng chẳng sao, người có cùng huyết thống mà còn ăn hiếp tôi được thì nói gì đến người ngoài.”
Trái tim Tiêu Chân như có hàng ngàn hàng vạn cây kim đâm vào, hốc mắt bà đỏ lên, “Mẹ…”
“Bà Tiêu à, bà bảo vệ sĩ của mình tránh ra, nếu không tôi sẽ đánh người đấy.” Thẩm Đường xắn tay áo lên.
Tiêu Chân biết tính của cô, ngay cả Trữ Nhiễm mà cô còn dám đánh thì đừng nói tới vệ sĩ bà mang tới. Bà quay đầu nói với vệ sĩ, “Mấy người lui ra đi.”
Thẩm Đường bước qua, cách bà càng lúc càng xa.
Bữa tiệc tối nay Thẩm Đường lại xin về sớm. Nhưng cô không về phòng mà cùng trợ lý và vệ sĩ ra ngoài tìm đồ ăn khuya.
Cô mua không ít quà vặt, nhưng lại không ăn một miếng nào, đều khao trợ lý và vệ sĩ.
Hòa mình vào con đường ẩm thực rộn ràng, nhưng lòng Thẩm Đường lại trống rỗng, dù có thêm bao tiếng ồn cũng không thể nào lấp đầy.
Cô cứ lang thang trong vô định.
Trong lúc lơ đãng, cô lại nhớ đến một người.
Lúc quay về khách sạn thì trời đã gần sáng.
Triệu Trì Ý vừa từ bên ngoài trở về, hai người gặp nhau ở trước cửa thang máy.
Anh ta quẹt thẻ, ấn nút chờ cửa đợi Thẩm Đường đi vào.
Đây là thang máy chuyên dụng, Thẩm Đường khoogn có ý định bước vào.
“Vào đi, có chuyện muốn nói với em.”
Tối nay anh ta phải đến hai buổi tiệc, uống gần hết một chai rượu, trong người khó chịu nên đưa tay cởi cúc áo.
“Em đi đâu mà về trễ thế?” Triệu Trì Ý quay lại nhìn cô.
Anh ta cao hơn cô một cái đầu, cho nên mỗi lần nói chuyện cô phải ngửa đầu nhìn anh.
Đôi mắt sâu thẳm của anh ta cứ nhìn cô như thế. Mà Thẩm Đường không hề né tránh ánh mắt của Triệu Trì Ý, “Triệu tổng có chuyện gì muốn nói với tôi thế?”
Triệu Trì Ý nhắc cô, “Hợp đồng của em với công ty cũng chỉ còn một tháng nữa thôi là kết thúc rồi, có muốn sang công ty của anh không? Nếu em muốn, anh sẽ cho em mọi thứ.”
Chỉ cần là người có quan hệ gần gũi với Tiêu Chân, cô đều không muốn lui tới.
Thẩm Đường từ chối, “Cám ơn Triệu tổng đã quan tâm.”
Triệu Trì Ý cười nhạt, “Nếu có một ngày em nghĩ kỹ rồi thì hãy gọi cho tôi.”
Dường như anh ta rất chắc chắn cô sẽ đến tìm anh ta.
…
Chiều hôm sau, Thẩm Đường bay về Bắc Kinh.
Suốt ba năm qua, cô đã quen với tuyến đường về biệt thự của Tưởng Thành Duật, bây giờ nhìn thấy kiến trúc xa lạ bên ngoài cửa sổ, cô chợt hỏi, “Có phải đi lộn đường rồi không?”
Hỏi xong, cô mới cảm thấy đầu óc mình bị úng nước, vội vàng nói, “Không có gì.”
Tài xế nhìn Thẩm Đường qua kính chiếu hậu, thật ra không chỉ có cô, ngay cả anh ta cũng không quen chạy đường này.
Tuy đang đi trên tuyến đường khác, nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Đường lại nhìn thấy cao ốc của Kinh Húc, logo dưới ánh hoàng hôn càng thêm rực rỡ.
Không biết văn phòng anh ở tầng mấy, đến bây giờ cô cũng chưa từng đến đó, anh cũng chưa bao giờ trò chuyện với cô về bất cứ chuyện gì trong công việc của anh.
Những chi tiết tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng đã sớm định trước kết cục của bọn họ.
Trong tòa nhà Kinh Húc, Tưởng Thành Duật vừa họp xong, nhìn máy tính liên tục mấy tiếng đồng hồ, anh bèn ngả lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Tiếng gõ cửa vang lên, thư ký đến báo Điền Thanh Lộ đang chờ ngoài phòng tiếp khách.
Trưa nay Điền Thanh Lộ có gọi cho anh, hỏi anh rảnh không, cô ta muốn hẹn gặp anh nửa tiếng.
Lần trước sau khi cúp ngang điện thoại của cô ta, hai người không còn liên lạc với nhau nữa.
“Cho cô ấy vào đi.” Tưởng Thành Duật ngồi thẳng người dậy, bảo thư ký pha thêm một ly cà phê.
Hôm nay Điền Thanh Lộ vừa mới đến Bắc Kinh, công việc của cô ta đa phần ở Quảng Châu, sau khi đính hôn với Nghiêm Hạ Vũ, cô phải đi đi về về hai nơi.
Thật ra ở Bắc Kinh rất vô vị, nhưng cô ta vẫn nán lại đây hơn một nửa thời gian.
Thư ký mang cà phê đến cho Điền Thanh Lộ, sau đó đóng cửa lại.
“Có chuyện gì thế?” Tưởng Thành Duật nể tình quen nhau từ bé nên không lạnh mặt với đối phương.
Lời nói đến bờ môi nhưng Điền Thanh Lộ vẫn còn do dự, “Bộ Đầu hạ năm ấy là do anh giúp Thẩm Đường giành vai hả?”
Tưởng Thành Duật nhìn cô ta, không trả lời mà hỏi lại, “Cô muốn nói cái gì?”
Anh nói thế có nghĩa là thừa nhận.
Điền Thanh Lộ khéo léo đáp, “Hôm qua tôi ăn cơm với bạn làm ăn, có nhắc tới Thẩm Đường. Cô ấy nói từ ba năm trước Thẩm Đường đã có mâu thuẫn với Phàn Ngọc, bây giờ Phàn Ngọc lại giao nhân vật chính trong Đầu hạ năm ấy cho Thẩm Đường mà không màng đến hiềm khích lúc trước, xem ra Thẩm Đường cũng rất có bản lĩnh ấy chứ.”
Bản lĩnh ở đây chính là nói Thẩm Đường có cách đối phó với đàn ông.
Tưởng Thành Duật cầm ly cà phê lên, chậm rãi hớp một hơi, không đáp lại.
Điền Thanh Lộ lại nói tiếp, “Mâu thuẫn giữa Thẩm Đường và Phàn Ngọc hẳn là tranh đoạt tài nguyên, danh tiếng của Thẩm Đường…”
Dù Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật đã chia tay, cô ta vẫn dùng từ một cách châm chước, “Danh tiếng trong giới của cô ấy khi đó đắc tội không ít người, không chỉ mỗi Phàn Ngọc, mà còn có Trữ Nhiễm và nhà họ Tiêu. Ba năm trước, cô ấy bị ép đến không còn đường lui, nghe đâu phải tìm quan hệ khắp nơi.”
Câu nói này đã đủ rõ ràng, ba năm trước là do Thẩm Đường tung lưới vừa hay bắt được anh, mà cuộc gặp gỡ giữa anh và Thẩm Đường không phải là ngẫu nhiêu, là do cô trăm phương ngàn kế mới có được cơ hội ấy.
Anh đã bị Thẩm Đường lợi dụng suốt ba năm.
Điền Thanh Lộ nhìn Tưởng Thành Duật, nói ra băn khoăn của cô ta, “Trước khi đến đây, tôi đã biết những lời này cũng tôi không những đắc tội với anh, mà còn khiến bản thân trở thành người chanh chua, khích bác ly gián hai người. Nhưng là bạn từ nhỏ với nhau, tôi vẫn quyết định nói cho anh biết, để anh kịp thời dừng lại không ảnh hưởng đến bản thân. Nữ nghệ sĩ trong giới không hề đơn giản như mình nghĩ, có thể bất chấp tất cả để đạt được mục đích thì đâu phải là người bình thường, đúng không?”
Tưởng Thành Duật lại nhấp thêm một ngụm cà phê, “Cô nói xong chưa?”
Điền Thanh Lộ ừm một tiếng, EQ của anh không đến mức cô ta phải nói huỵch toẹt ra mới hiểu, dù kiểu này cũng đủ để đả thương tự tôn đàn ông của anh.
Cô ta nâng ly cà phê lên, thôi không nhìn anh nữa.
“Cám ơn cô đã nhắc nhở.” Tưởng Thành Duật không phải là người dễ nói chuyện, “Không có lần sau đâu.”
Điền Thanh Lộ ngẩng lên, “Xin lỗi, lời vừa nãy của tôi đã ảnh hưởng đến thể diện của anh.”
“Không có liên quan gì đến thể diện cả.” Tưởng Thành Duật đặt ly xuống, cà phê vào miệng cũng nhạt như nước lã, “Tôi chỉ không thích người khác nghị luận người tôi thích ở ngay trước mặt tôi. Dù trong mắt các cô, con người cô ấy có xấu xa thế nào thì ở trong lòng tôi, chẳng ai có thể bì được với cô ấy.”
Điền Thanh Lộ cắn môi, áy náy đáp, “Xin lỗi anh, tôi không có ý đó.”
Cô ta uống nửa ly cà phê, đứng dậy chào tạm biệt, “Không làm phiền anh nữa.”
Tưởng Thành Duật không đứng dậy, chỉ để thư ký tiễn người.
Điền Thanh Lộ vừa bước ra khỏi văn phòng của Tưởng Thành Duật liền bắt đầu hối hận, lẽ ra cô ta không nên tới, dường như Tưởng Thành Duật đã nhìn thấy tâm tư của cô ta, chỉ là anh không vạch trần mà thôi.
Tiếc cho một nước bài hay lại bị cô ta phá hủy.
Trên phương diện làm ăn, cô ta chưa bao giờ bị động như thế, chỉ có chuyện tình cảm và hôn nhân với Nghiêm Hạ Vũ đã khiến cô ta thua thảm bại.
Đi vào thang máy, Điền Thanh Lộ nhắn cho Tưởng Thành Duật một tin, [Có lẽ là tôi có địch ý với Ôn Địch nên cũng có thành kiến với Thẩm Đường. Nếu hôm nay tôi có nói sai cái gì thì mong anh đừng để trong lòng.]
Tưởng Thành Duật không trả lời lại, anh xóa luôn tin nhắn.
…
Hoàng hôn dần buông, Tưởng Thành Duật cầm áo vest rời khỏi công ty.
Hôm nay không có xã giao, về nhà sớm thế này ngay cả chính bản thân anh cũng không thấy quen.
Dì giúp việc đang xé bao bì bưu kiện, có vẻ như vừa nhận được.
Tưởng Thành Duật tưởng là của anh nên hỏi, “Tranh Tranh lại gửi gì cho con hả dì?”
Ngoại trừ cháu gái thỉnh thoảng gửi hàng đến chỗ anh thì rất ít người gửi đến.
Dì đáp, “Cái này là của dì.” Có giấu cũng không gạt được anh, “Cô Thẩm gửi cho con dâu dì rất nhiều áp phích và chữ ký. Lúc trước hình như con bé bận nên hôm nay mới gửi tới.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, xoay người bước lên lầu.
Ngày hôm nay Thẩm Đường được nhắc đến quá nhiều, Điền Thanh Lộ nhắc tới cô, ngay cả dì giúp việc cũng nhắc tới cô.
Nỗi nhớ bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn.
Anh mở điện thoại vào album ảnh, trong đó đều là ảnh chụp và video của Thẩm Đường.
Từ ba năm trước đến nay đều vẫn còn đó, anh không xóa một tấm hình nào.
Ngồi trong thư phòng một hồi lâu, Tưởng Thành Duật tìm số của Thẩm Đường rồi gọi sang.
Không lâu sau, Thẩm Đường nhận máy, “Có chuyện gì thế Tưởng tổng?”
Tưởng Thành Duật không quen với xưng hô xa lạ này, “Ảnh trong album điện thoại của anh em có cần không? Nếu cần thì anh gửi sang cho em, còn không thì anh xóa hết nhé.”
Bọn họ bắt đầu giống như hai người xa lạ, Thẩm Đường trả lời dứt khoát, “Em không cần đâu, anh xóa hết đi.”
Im lặng vài giây, cô cúp điện thoại, sau đó xóa Wechat của anh đi.
Ném điện thoại sang một bên, Thẩm Đường tiếp tục dọn dẹp nhà mới của mình.
…
Phiên đấu giá mùa xuân MK hôm ấy, Thẩm Đường và Ôn Địch thu hoạch không tệ. Bọn họ mua được ba bức tranh tĩnh vật, và một bức tranh chân dung, thù lao viết kịch bản cho một bộ phim của Ôn Địch cũng theo gió bay.
Trải qua một khoảng thời gian lấy lại tinh thần, Ôn Địch nom không có gì khác biệt, người không biết chuyện không thể nào nghĩ đến cô ấy bị thất tình.
“Cậu thích bức nào? Nếu thích hết thì mình tặng cậu hết.” Ôn Địch vẫn luôn hào phóng với Thẩm Đường.
Thẩm Đường, “Bức thứ hai đi, lần sau cậu hãy tặng mình, lần này mình mua tặng người khác.”
“Tặng cho Tưởng Thành Duật hả?” Ôn Địch vẫn chưa biết chuyện cô và Tưởng Thành Duật chia tay nhau, cũng thấy tò mò, “Anh ấy cũng thích sưu tầm tranh à?”
Thẩm Đường chỉ đáp, “Tặng cho một người bạn, cậu không biết đâu.”
Thế thì chắc là bạn của cô khi còn du học ở nước ngoài rồi, Ôn Địch không phải người tò mò, “Cũng được, cậu cứ chuyển tiền cho mình, bức tranh chân dung đắt nhất thì mình tặng cậu.”
Cô ấy cười, “Minh tặng quà Quốc tế thiếu nhi sớm cho cậu đấy.”
Thẩm Đường không khách sáo, vui vẻ nhận lấy.
Kết thúc buổi đấu giá, Ôn Địch giao cho trợ lý xử lý công việc còn lại.
“Không ngờ lần đầu đến phiên đấu giá mùa xuân MK lại có thu hoạch vượt quá mong đợi như thế.” Sưu tầm không ít đồ tốt.
“Hẳn là có không ít ông lớn đến tham gia ủng hộ.” Thẩm Đường và Ôn Địch dùng thang máy chuyên dụng rời khỏi.
Nhớ đến bức tranh muốn tặng bạn lúc nãy, Ôn Địch hỏi cô, “Cậu sắp ra nước ngoài hả?”
Thẩm Đường vẫn chưa xác định thời gian, “Đợi công việc bên đây kết thúc, mình sẽ về nhà với ông nội, nếu rảnh thì mình sẽ bay sang New York một chuyến.”
Thuận tiện mang quà sinh nhật tặng bạn.
Món quà thiếu nợ bao năm nay, cô sẽ dành cho anh ấy một sự bất ngờ.
Hai người tạm biệt nhau ở bãi đỗ xe.
Thẩm Đường còn phải tham gia tiệc tri ân tư nhân kia, nên Ôn Địch về nhà một mình. Cô ấy tưởng tối nay Thẩm Đường đi dự tiệc với Tưởng Thành Duật, “Hôm nay cậu cũng không cần về nhà với mình đâu, hiện giờ mình rất ổn. Cậu trở về biệt thự với anh Tưởng đáng thương nhà cậu đi. Nói với anh ấy, chuyện giữa mình và Nghiêm Hạ Vũ không liên quan đến anh ấy, bảo anh ấy đừng áy náy.
Thẩm Đường cười, bỏ qua trọng điểm, “Cậu nhiều lời từ lúc nào thế, mau lên xe đi, bye bye.”
Cô vẫy tay tạm biệt Ôn Địch.
Đến khi ngồi vào xe của mình, nụ cười bên khóe môi cũng phai dần đi.
Tiệc tri ân tối nay được tổ chức ở khách sạn Thường Thanh, tuy nhiên, Triệu Trì Ý không có tên trong danh sách khách mời của bữa tiệc.
Trước mắt, cô chỉ biết có ông chủ của thương hiệu thể thao A tham dự, còn có người phụ trách của công ty MK chi nhánh Bắc Kinh, họ Thượng, khá lớn tuổi và là tiền bối trong giới làm ăn.
Bữa tiệc tối nay là do ông ấy làm chủ, cám ơn quản lý MK đã ủng hộ cho phiên đấu giá mùa xuân lần này.
Thẩm Đường được nhân viên khách sạn dẫn đường đưa đến phòng tiệc.
Mọi người đều đến đông đủ, tất cả toàn là những gương mặt xa lạ. Bao gồm cả ông chủ của thương hiệu A. Hôm nay cũng là lần đầu tiên cô gặp mặt ông ấy.
Cũng may mọi người đều biết cô, không tính là lúng túng.
Ông chủ A giới thiệu với cô một vòng, trí nhớ của Thẩm Đường khá tốt, chỉ một lần đã nhớ rõ họ của từng người và chức vụ tương ứng.
Cô rất ghét và rất bài xích những buổi xã giao thế này, nhưng thân đang ở trong giới danh lợi, cô không cách nào tránh được.
Còn ba vị trí trống đều ở cạnh Thượng tổng của MK.
Ngoại trừ chủ bữa tiệc là Thượng tổng ra, vẫn còn khách mời quan trọng chưa xuất hiện.
Bữa tiệc tối nay đều là những ông lớn lão làng, ngay cả ông chủ của A còn bị xếp ở sau, Thẩm Đường ngồi bên cạnh ông ấy, trò chuyện câu được câu không.
Đang nói chuyện, có người bước vào.
“Cuối cùng cũng chờ được hai người rồi.” Thượng tổng đứng dậy chào đón.
“Bác Thượng, lâu rồi không gặp.” Một giọng nữ vang lên.
“Đúng là đã lâu lắm rồi, hồi Tết này bác không gặp được con.” Thượng tổng nói, “Cũng lâu rồi bác không gặp Thành Duật, dạo này bận gì hả?”
Người đàn ông cười, “Con bận đến tối mắt tối mũi ạ.”
Thượng tổng, “Con với Tri Phi bây giờ nói chuyện y như nhau.”
Thẩm Đường không cần ngoái đầu lại cũng có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.
Cô cầm ly nước, không hề quay đầu.
Ngoại trừ cô ra, những người còn lại đều đến chào hỏi với Tưởng Thành Duật.
Từ lúc bước vào cửa, Tưởng Thành Duật đã nhìn thấy Thẩm Đường, cái bóng lưng ấy chỉ cần lướt qua cũng biết đó là cô.
Thật bất ngờ, cô lại xuất hiện ở bữa tiệc thế này.
Hôm nay là ngày thứ mười chín kể từ khi bọn họ chia tay nhau.
Anh lại có thể nhớ rõ như thế.
Chào hỏi mọi người xong, Tưởng Thành Duật ngồi xuống.
Thẩm Đường ngồi chếch một bên với Tưởng Thành Duật, khi ánh mắt lơ đãng đảo qua trên người cô gái đi cùng anh, đúng lúc cô ta cũng đang quan sát cô, ánh mắt khẽ chạm nhau.
Lúc nãy Thượng tổng có giới thiệu qua, cô ta tên là Lục Tri Phi, ngoại hình rất xinh, cô ta mặc một áo sơ mi đen kiểu nữ, không mang trang sức, thần thái tự tin toát ra từ bên trong.
Khá giống với khí chất của Tưởng Thành Duật.
Tối nay Tưởng Thành Duật cũng mặc áo sơ mi đen, trong trí nhớ của cô, anh rất ít khi mặc áo màu này, bình thường anh đều mặc sơ mi trắng. Trong tủ quần áo của anh chỉ có một hai cái là màu đen.
Đồ tình nhân, hẳn đây là bạn gái mới của anh.
Cũng có thể giống Nghiêm Hạ Vũ, đây là đối tượng gia đình anh sắp xếp liên hôn.
Mặc kệ là ở đâu, Tưởng Thành Duật luôn trở thành tiêu điểm, mọi chủ đề trên bàn tiệc bất giác đều vây quanh anh.
Song, anh lại khá hờ hững, thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Thẩm Đường cúi đầu nhìn ly nước trong tay, lẳng lặng nghe người ta nói chuyện, không chen vào một câu.
Không biết ai nhắc đến cháu gái của Tưởng Thành Duật, cô vô thức ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh.
Một bàn ăn, ngăn cách bọn họ thành hai bên.
Thẩm Đường nở nụ cười nhẹ nhàng với anh xem như chào hỏi, cô muốn tỏ ra phóng khoáng một chút. Tuy chia tay chỉ mới hơn mười ngày, nhưng cô vẫn có thể đối mặt với tình mới của anh.
Anh giúp cô giành vai chính của Đầu hạ năm ấy, cô sẽ nhớ rõ ân tình này.
Còn một người nữa vẫn chưa đến, mọi người nhận ra tối nay Tưởng Thành Duật không có tâm trạng trò chuyện. Dần dần về sau, mọi người bắt đầu tám chuyện trên trời dưới đất.
Thẩm Đường không nói nhiều, tính tình lạnh lùng của cô đã truyền ra khỏi giới showbiz.
Cô ngồi một chỗ, yên lặng uống nước, lạnh lùng kiêu ngạo, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Xưa nay người có ý với cô chưa bao giờ ngừng lại, đêm hội kêu gọi tài trợ hôm trước thì có Đàm tổng, tối nay lại có Cát tổng.
Cát tổng bảo nhân viên phục vụ khui cho mình một chai rượu vang.
Thượng tổng thấy thế thì trêu ông ta, “Ông làm gì thế? Định không say không về à?”
Cát tổng đáp, “Tôi đang rất vui.”
“Nhặt được 200 triệu à?”
“Còn vui hơn thế nữa.” Cát tổng dễ dàng xoay chủ đề về phía Thẩm Đường, “Tối nay tôi rất vinh hạnh khi được nhìn thấy cô Thẩm, quả nhiên cô không hề ăn ảnh.”
Mấy người còn lại trêu chọc vài câu.
Cách vài người, Cát tổng đưa cho cô một ly rượu vang, “Bộ phim được chiếu vào dịp Tết kia tôi đã xem không thiếu một tập, tuy kết thúc không được viên mãn, nhưng rating rất đáng để ăn mừng.”
Tưởng Thành Duật lướt sang nhìn Cát tổng, anh chống hai khuỷu tay lên bàn, hờ hững uống nước.
Thẩm Đường khẽ cười, “Cám ơn Cát tổng đã góp sức vào tỉ suất người xem, nếu không rating cũng sẽ không vượt lên đứng đầu.”
Cát tổng bật cười ha ha, “Không cần khách sáo, là do cô diễn tốt khiến tôi xem phim không thể nào dừng lại được. Xưa nay tôi không thích theo dõi phim truyền hình, nhưng đây lại là lần đầu tiên đấy. Nghe nói cô Thẩm vẫn còn độc thân, nếu tin này là thật, không biết liệu tôi còn có cơ hội để đền bù tiếc nuối hay không? Kết phim vẫn khiến tôi không tài nào chấp nhận được. Có lẽ cô không biết, cái nơi mà cô chưa đi đến trong phim, tôi luôn mong có thể thay cô thực hiện.”
Nghe có vẻ như đang nói đùa, nhưng mọi người trên bàn đều hiểu ý nghĩa của lời nói này.
Cát tổng chân thành muốn bù đắp tiếc nuối cho vai diễn của Thẩm Đường trong phim, ông ta còn biết cái kết của phim, hẳn là có chuẩn bị mà đến.
Cát tổng kính rượu với Thẩm Đường, “Chúc mừng rating đứng đầu bảng xếp hạng, cô cứ tự nhiên nhé.”
Ông ta uống cạn ly rượu vang.
Thẩm Đường không thể không uống, cô đành nhấp một ngụm nhỏ.
Ở trong mắt người khác, đó chính là không nể mặt Cát tổng. Nhưng trong lòng Thẩm Đường rất rõ ràng, nếu cô uống cạn ly rượu này thì sẽ còn những ly rượu tiếp theo đang chờ cô. Không chỉ có rượu, Cát tổng sẽ tiến thêm một bước nữa.
Trên ngón tay áp út của Cát tổng đã có nhẫn, ông ta là người đã có gia đình.
Ngay trước mặt Tưởng Thành Duật, cô không thể nào miêu tả được cảm giác của mình hiện giờ.
Lúc trước anh sẽ che chở cho cô, nhưng hiện giờ bên cạnh anh đã có một người con gái khác.
Cát tổng đã sớm nghe đồn về tính tình lạnh lùng của Thẩm Đường, cho nên ông ta không thấy bất mãn khi Thẩm Đường chỉ nhấp một hớp rượu, “Cô Thẩm à, những tin đồn trên mạng là thật hay giả thế?”
Thẩm Đường hỏi, “Cát tổng đang nói đến tin đồn nào?”
Cát tổng, “Người ta nói cô độc thân.”
Từ “độc thân” này không hẳn là quan tâm cô có bạn trai hay không, mà muốn xem xem bạn trai của cô có lợi hại hay không. Nếu người đó có bối cảnh không tầm thường, ông ta sẽ từ bỏ ý định.
Người phụ nữ như Thẩm Đường không phải dễ gặp, vừa nhìn thấy là ông ta đã muốn đoạt lấy.
Ngoại trừ Tưởng Thành Duật, những người trên bàn tiệc đều nhìn về phía Thẩm Đường.
Lục Tri Phi nghịch cái khăn trong tay, cũng đánh mắt nhìn về phía cô.
Cô gái xinh đẹp như Thẩm Đường, bảo không có bạn trai thì chẳng ai tin.
Chí ít thì những người này đều không tin.
Thẩm Đường lắc lắc ly rượu trong tay, ngẫm nghĩ một hồi, “Tin đồn trên mạng hiển nhiên không thể tin hoàn toàn.” Cô cố ý ngừng lại, khẽ cười, “Chuyện tôi có độc thân hay không thì phải hỏi thái tử của MK rồi.”
Tất cả mọi người, “…”
MK là tập đoàn xuyên quốc gia, tài lực và thực lực ra sao mọi người đều biết.
Mà đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là tổng giám đốc MK chi nhánh Bắc Kinh đang ngồi đây, cô còn dõng dạc nói mình là bạn gái của thái tử MK.
Ít ra thì với mạng lưới quan hệ hiện tại của cô vẫn chưa thể tiếp xúc với thái tử MK.
Cát tổng lại rót cho mình một ly rượu, nói tiếp, “Thế thì vừa nãy là do tôi thất kính rồi, tôi tự phạt hai ly.”
Ông ta chỉ rót rượu nhưng lại không uống, “Là Tạ tổng ư?”
Thẩm Đường chỉ cười không nói, xem như ngầm thừa nhận.
Cát tổng chưa bao giờ nghe đến chuyện Tạ Quân Trình có bạn gái như Thẩm Đường.
MK có hai vị thái tử, một người trong đó chính là Tạ tổng, cũng chính là vị khách quý vẫn chưa xuất hiện trong tối nay. Vị trí trống bên cạnh Thượng tổng là dành cho anh ấy, người ta vẫn còn đang trên đường đến đây.
Lục Tri Phi không khỏi nhìn sang Thẩm Đường vài lần, đầu tuần cô ta vừa mới gặp Tạ Quân Trình ở một bữa tiệc, anh ta có dẫn theo bạn gái.
Đoán được Thẩm Đường đang lấy một người có vai vế ra để giải vây cho mình, thế là lôi thái tử MK ra áp chế Cát tổng, muốn cắt đứt ý niệm của Cát tổng tối nay.
Nhưng Thẩm Đường lại không biết một điều, tối nay Tạ Quân Trình cũng tham dự bữa tiệc này.
Thượng tổng là nguyên lão của MK, cũng xem như là người nhìn vị thái tử này lớn lên, vì thế mới nhường vị trí đầu tiên cho Thượng tổng.
Cô nói cô là bạn gái ai cũng được, thế nhưng cô lại nói là của Tạ Quân Trình.
E là tối nay Thẩm Đường sẽ mất mặt trước mặt mọi người rồi.
“Cô Thẩm à, cô giục cậu ấy xem xem vị này đã đi đến đâu rồi, nói là bọn tôi đang chờ cậu ấy đây.” Thượng tổng là chủ bữa tiệc, không mong đến lúc đó bầu không khí sẽ trở nên lúng túng. Ông ta tốt bụng cảnh tỉnh Thẩm Đường, nhắc Thẩm Đường rằng Tạ Quân Trình sẽ đến đây, cũng để Thẩm Đường chuẩn bị tâm lý, không chừng sẽ nghĩ ra cách khác để hóa giải.
Thẩm Đường, “?”
Tạ Quân Trình cũng đến đây ư?
Thượng tổng chỉ sang vị trí bên cạnh mình, “Nếu cậu ấy mà không tới, tôi sẽ dẹp cái ghế này đi, để lát nữa cho cậu ấy đứng đấy ăn.”
Thẩm Đường, “…”
Tuy Tưởng Thành Duật đã nói mặc kệ Thẩm Đường, nhưng vào lúc này, anh không thể nào thờ ơ như không phải chuyện của mình được nữa.
Thông cảm cho tình cảnh lúng túng của cô, anh đành xuống nước trước, [Nếu em không ngại thì có thể dùng quan hệ của anh, bao gồm cả lúc này. Em có thể nói anh là bạn trai em. Nếu như em quyết định, bây giờ anh sẽ gọi cho bạn của Tạ Quân Trình nói trước một tiếng, để lát nữa anh ta đến sẽ nói em là bạn gán của anh. Còn nữa, hình của em trong máy anh, anh không xóa tấm nào hết.]
Tưởng Thành Duật bấm nút gửi đi, nhưng lại thất bại.
Anh đã bị Thẩm Đường hủy kết bạn bè rồi.
Đúng lúc này, cửa phòng tiệc bất ngờ được mở ra.
Vị khách quan trọng cuối cùng kia cũng đã đến.