Mãi đến cận Tết âm lịch, chị Lỵ mới yên tâm quay trở về Bắc Kinh.
Trong khoảng thời gian này, dù Thẩm Đường và Trữ Nhiễm có không ưa đối phương đi chăng nữa thì cũng sẽ không làm căng ra mặt.
Đạo diễn đang giải thích cảnh quay cho Thẩm Đường, còn Trữ Nhiễm ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh. Hễ rảnh là cô ta lại bắt đầu lướt xem Weibo của Triệu Trì Ý. Một tiếng trước anh ta có bấm like cho một bài đăng, đó là bộ phim tình cảm vừa mới phát sóng hôm trước.
Diễn viên chính, Thẩm Đường.
Bộ phim này vừa được kênh truyền hình nào đó kêu gọi tài trợ vào tháng Mười năm ngoái, bây giờ mới tháng Một mà đã được phát sóng rồi.
Mấy đề tài đứng đầu trên hot search dạo gần đây đều có liên quan đến bộ phim này. Vai diễn của Thẩm Đường trong phim có tính cách trái ngược hoàn toàn với cô ngoài đời, nữ chính là một người thông minh và hoạt bát, thích cười, thích làm trò lại còn thích làm nũng.
Vốn dĩ các blogger hám danh đã soạn sẵn đủ các bài post nhằm bôi xấu cô, ai cũng nghĩ với cái tính kiêu ngạo của Thẩm Đường, thì khi vào vai nữ chính đáng yêu chắc hẳn sẽ bị sượng.
Nhưng khi bộ phim được phát sóng, tất cả mọi người đều bị vả mặt.
Hình ảnh khi nữ chính đòi hôn, khi nữ chính làm nũng trong lòng nam chính đã làm tan chảy biết bao nhiêu trái tim của cánh mày râu.
Đừng nói là đàn ông, ngay cả cô ta cũng phải xem đi xem lại tấm ảnh động kia không biết bao nhiêu lần.
Khi Thẩm “mặt đơ” cười lên, đôi mắt ấy như chứa cả bầu trời đầy sao, vô cùng quyến rũ.
Mấy cảnh đòi hôn hay làm nũng này vô cùng chân thật, diễn mà cứ ngỡ như không diễn.
Trữ Nhiễm từng nghi ngờ Thẩm Đường và nam chính phim giả tình thật, hẳn là hai người đang quen nhau, đang rải “đường” cho khán giả nên mới có cảm xúc chân thực như thế. Nhưng hiện thực lại nói với cô ta rằng, Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật là người yêu của nhau.
Có bạn trai như Tưởng Thành Duật, những người đàn ông bình thường thế này không thể nào lọt vào mắt Thẩm Đường.
Trữ Nhiễm lại bấm vào tấm ảnh GIF làm nũng kinh điển kia, một khi mỹ nhân mà làm nũng thì không ai có thể cự tuyệt.
Triệu Trì Ý bấm like bài đăng kia, cũng như gián tiếp bấm like cho Thẩm Đường.
Anh ta nói mình không thích Thẩm Đường, nhưng trực giác nói cho Trữ Nhiễm biết, anh ta đang lừa mình dối người.
Lúc trước, Triệu Trì Ý chịu khó đưa cô ta đến Hoành Điếm, rốt cuộc là vì muốn đưa cô ta đi, hay là vì muốn tiện đường ghé thăm Thẩm Đường? Tối đó Thẩm Đường không đến dự tiệc, anh ta lại không mấy hào hứng, chỉ ngồi một lúc rồi ra về, lại còn bảo là có cuộc họp video.
Có trời mới biết là thật hay không.
“Trữ Nhiễm.” Đạo diễn gọi cô ta sang, đã đến cảnh quay của cô ta và Hoắc Đằng.
“Tôi tới ngay.” Trữ Nhiễm thoát Weibo, đưa điện thoại cho trợ lý cầm giúp.
Đến lượt Thẩm Đường được nghỉ ngơi, đúng lúc nhận được điện thoại chúc mừng từ cô bạn thân Ôn Địch.
Từ rating truyền hình đến lượng người xem phát sóng song song trên mạng, và cả đủ loại đề tài có liên quan đến bộ phim kia của cô đều đã phá vỡ không ít kỷ lục.
“Lúc đó cậu liều mạng như thế, cuối cùng cũng có quả ngọt rồi.” Ôn Địch mừng thay cho cô. Bộ phim này được quay vào năm ngoái, đây là nhân vật có tính cách mà Thẩm Đường khó nắm bắt nhất.
Cô ấy từng khuyên Thẩm Đường phải cân nhắc trước khi nhận kịch bản. Vì một khi diễn không tốt sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.
Trong suốt ba tháng đó, Thẩm Đường không nhận bất cứ sự kiện thương mại nào, cô chỉ ngoan ngoãn ở trong đoàn phim suốt ba tháng, ngày ngày đọc kịch bản phân tích tâm lý nhân vật, ngay cả Tưởng Thành Duật cô cũng không thèm liên lạc.
“Bây giờ bộ phim đã đạt rating kỷ lục rồi, cậu mời khách hay mình mời khách?” Ôn Địch cười hỏi.
Thẩm Đường không hề khách sáo, “Đương nhiên là cậu mời rồi, Nghiêm Hạ Vũ nhà cậu là nhà tài trợ chính, anh ta là người kiếm bộn nhất đấy.”
Nhắc tới Nghiêm Hạ Vũ, ý cười bên khóe môi Ôn Địch phai đi một nửa.
Đêm tiệc từ thiện ở Thượng Hải lần trước có thể xem như cô và Nghiêm Hạ Vũ đã làm hòa, anh chủ động liên lạc với cô, cô cũng không làm cao. Nhưng dạo gần đây cô cứ có cảm giác lo được lo mất, luôn thấy bất an, dường như Nghiêm Hạ Vũ đang giấu mình chuyện gì đó.
Những lúc ở trên giường, thỉnh thoảng anh lại ngắm nhìn cô thật lâu.
“Được thôi, đợi Duyên mỏng đóng máy thì mình mời cậu ăn malatang.” Ôn Địch giấu không để Thẩm Đường nhận ra điều bất thường, giả vờ cười đùa với cô.
Còn vài ngày nữa là đến Tết âm lịch, Ôn Địch hỏi cô có dự định gì, có về quê ăn Tết với ông nội hay không?
“Đạo diễn cho mình nghỉ bốn ngày.” Thẩm Đường nói, “Mình qua Bắc Kinh một ngày, còn ba ngày kia ở nhà chơi với ông nội.”
“Chậc chậc, đúng là không dễ dàng gì, rốt cuộc cậu cũng biết quan tâm đến anh Tưởng đáng thương nhà cậu rồi.”
“…”
Tám chuyện với Ôn Địch một lúc, Thẩm Đường cúp điện thoại.
Từ giờ đến cảnh quay tiếp theo của mình vẫn còn sớm, cô bèn mặc áo khoác lông đi ra ngoài đi bộ một chút.
Ở Hoành Điếm, tuyết đã phủ một lớp mỏng.
Thẩm Đường tìm một chỗ vắng người gọi điện thoại cho Tưởng Thành Duật.
Đợi đến khi tiếng chuông kết thúc mà vẫn không có ai nhận máy. Thẩm Đường đành cất điện thoại vào, men theo đường cũ quay trở lại phim trường.
Bước đi trong trời tuyết rét căm căm, cô bỗng thấy nhớ Tưởng Thành Duật da diết.
Khoảng chừng vài phút sau, Tưởng Thành Duật nhắn tin lại cho cô, [Anh đang họp, tối nay sẽ gọi cho em.], anh vừa định thoát khỏi Wechat, có một nhóm chat cứ liên tục hiện lên thông báo.
[Má ơi! Tôi không mù chứ? Lễ đính hôn của cậu và Điền Thanh Lộ hả? @Nghiêm Hạ Vũ.]
Ảnh chụp màn hình là biên bản nhận khách của một công ty tổ chức tiệc cưới.
Tất cả mọi người đều đang chờ Nghiêm Hạ Vũ đáp lại.
Lúc trước, mặc dù luôn có tin đồn truyền ra nhưng bọn họ cứ nghĩ chỉ là trò đùa, cho đến khi biên bản nhận khách này xuất hiện.
Tưởng Thành Duật cũng chờ Nghiêm Hạ Vũ lên tiếng.
Nghiêm Hạ Vũ chỉ trả lời lại bốn chữ, [Cậu không mù đâu.]
Không mù chính là thừa nhận việc đính hôn này.
Trong nhóm có người @Tưởng Thành Duật, [Tưởng ca, anh sắp tèo rồi, nói không chừng bác gái đang trên đường giục anh cưới đấy. Đúng dịp Tết nhất, người nên về cũng đã về cả rồi.]
Tưởng Thành Duật không phát biểu gì trong nhóm, anh tắt điện thoại đi.
Đến hơn mười giờ đêm, anh mới có thời gian gọi lại cho Thẩm Đường.
Thẩm Đường đang ở trong phòng bếp của khách sạn, mấy ngày nay cô đã học được ba món.
Lúc anh gọi đến, cô đang rút chỉ tôm nên trợ lý nghe máy giúp, kế đó đưa điện thoại đến bên tai cô.
“A lô.” Vừa làm vừa nói nên giọng cô có hơi mất tập trung.
Tưởng Thành Duật nghe cô nói nhỏ nhí, dường như không có tinh thần mấy, “Ngủ rồi à?”
“Không có.” Không thể nói cho anh biết mình đang học nấu ăn, “Em vẫn chưa xong việc.”
Tưởng Thành Duật nhìn đồng hồ, “Mười giờ rưỡi rồi, tối nay em phải quay cảnh đêm sao?”
Thẩm Đường đáp theo anh, “Ừ, còn phải quay thêm một lúc nữa.”
Tưởng Thành Duật vừa đi xã giao về, khó khăn lắm mới gọi điện thoại cho nhau mà lại gặp ngay lúc cô có cảnh quay đêm.
Anh không vội cúp máy, “Có nhớ anh không?”
Thẩm Đường cố gắng bình tĩnh đáp, “Bên cạnh còn có người đấy.”
Tưởng Thành Duật khẽ hất cằm, đưa tay nới lỏng cà vạt, “Hai câu này chẳng ăn nhập gì nhau cả.”
Anh kéo cà vạt xuống, thấp giọng nói, “Nếu em không trả lời thì anh cũng không nhớ em nữa.”
Chút dịu dàng ập đến đầy bất ngờ, cô không thể chống cự được.
Câu này có nghĩa là, anh đang nhớ cô.
…
Hai mươi chín Tết, Tưởng Thành Duật vừa tan làm liền đi thẳng về nhà ba mẹ.
Trên đường về đại viện, anh tình cờ gặp được Nghiêm Hạ Vũ đang đi ra ngoài.
Bóp còi hai tiếng, hai xe từ từ dừng lại khi đến nút giao nhau, cửa sổ xe giáp mặt song song.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi ngả lưng ở băng ghế sau, vẻ mặt không chút cảm xúc, đến khi nhìn thấy Tưởng Thành Duật anh ta mới dịu bớt, “Mới về à?”
Tưởng Thành Duật khẽ nhịp tay lên vô lăng, im lặng không nói gì.
Nghiêm Hạ Vũ hiểu, Tưởng Thành Duật đang chờ mình lên tiếng, nhưng anh ta đã không còn gì để nói.
Nghiêm Hạ Vũ tìm thuốc lá và bật lửa trong hộp tỳ tay, tiếp đó ném qua cửa sổ cho Tưởng Thành Duật.
Anh không nhận, nhặt lên rồi ném trả lại cho anh ta.
Nghiêm Hạ Vũ liên tục rít mấy hơi thuốc, vẫn im lặng không nói gì.
Tưởng Thành Duật không ngờ Nghiêm Hạ Vũ lại đính hôn với Điền Thanh Lộ thật, anh lên tiếng, “Cậu định giải quyết thế nào với Ôn Địch?”
Khói thuốc lượn lờ, sự im lặng lại càng thêm phóng đại.
Nghiêm Hạ Vũ hút xong một điếu thuốc mới mở miệng, “Tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Tưởng Thành Duật còn nói gì được nữa, chuyện tình cảm của người ta, anh là người ngoài đâu thể can thiệp quá nhiều.
Khẽ nhấn chân ga, hai chiếc xe dần đần khuất bóng nhau.
Vừa về đến nhà, anh liền thấy cháu gái và mẹ mình đang xem TV ở trong phòng khách.
“Chào chú út.”
“Ừ.” Tưởng Thành Duật cởi áo khoác, “Hai người đang xem gì thế?”
Lê Tranh mỉm cười, “Phim của nữ thần con đó.”
Bà Tưởng như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đứng dậy, “Thành Duật, con ở xem với Tranh Tranh đi, mẹ lên lầu xem coi ba con đang làm gì.”
Bà cầm theo áo choàng cashmere, vội vàng rời đi như đang chạy trốn.
Lê Tranh ngã vật ra sofa bật cười ha hả, cô nhóc rủ bà nội cùng xem phim của Thẩm Đường với mình, nói là muốn bồi dưỡng tình cảm với nữ thần của cô nhóc.
Bà nội xem phải mấy cảnh phim ngọt ngấy kia mà không biết phải nhìn đi đâu.
“Chú út.” Cô nhóc chỉ màn hình TV, “Chú có xem phim này không?”
Tưởng Thành Duật rót một ly nước ấm, dạo gần đây anh đang bận nên chỉ mới xem đến tập chín.
Uống vào vài hớp, anh đáp, “Không, phim gì thế?”
Lê Tranh cười khẩy vài tiếng, ngồi lại đàng hoàng rồi nói, “Chú cứ ở đấy mà nói phét đi, con không tin chú không thấy hot search, bây giờ đâu đâu cũng đều đang bàn tán về phim này đấy.”
Tưởng Thành Duật ngồi xuống cạnh cháu mình, mặt không đổi sắc, “Chú bận thì làm gì có thời gian xem điện thoại, con tưởng ai cũng giống con chắc.”
Lê Tranh lườm anh một cái, “Chú cứ khẩu phị tâm phi tiếp đi.” Cô bấm chuyển sang kênh khác.
“Con đến thư phòng gọi video cho ba đây.” Lê Tranh tiện tay cầm luôn điều khiển TV đi.
Tưởng Thành Duật muốn chuyển kênh nhưng lại không tìm được remote, lắc đầu nhìn bóng lưng đang đắc ý lắc lư trên bậc thang, “Tranh Tranh à.”
“Con không nghe thấy gì hết.” Lê Tranh chắp tay sau lưng, vui vẻ huơ huơ remote trong tay.
Quản gia vội vàng tìm một cái điều khiển tương tự cái vừa rồi đưa cho anh.
Tưởng Thành Duật chuyển lại kênh vừa nãy, tiện tay mở loa thật nhỏ, gần như là tắt tiếng.
Nếu lát nữa người nhà hỏi anh vì sao lại xem phim tình cảm, anh đã nghĩ sẵn lý do rồi, anh sẽ nói là bị cháu gái bắt xem, không xem không được.
Vừa xem được nửa tập, Thẩm Đường gọi đến.
“Hôm nay em nghỉ quay sớm thế?” Anh tựa vào ghế sofa, nhìn màn hình chăm chú, vừa hay đang đến cảnh cô và nam chính cãi nhau rồi làm hòa.
Thẩm Đường ngồi chuyến bay trưa đến Bắc Kinh, vì để tạo bất ngờ nên cô không báo cho anh biết, hiện đang trên đường sắp về đến biệt thự rồi.
“Quay phim suôn sẻ nên kết thúc sớm.” Cô đáp lại một câu rồi hỏi anh, “Còn anh thì sao? Công ty vẫn chưa được nghỉ hả?”
“Hôm nay đã nghỉ rồi.” Tưởng Thành Duật nói anh đang ở nhà ba mẹ, “Lát nữa anh sẽ về nhà.”
“Thẩm Đường.”
“Hả?”
Tưởng Thành Duật nhìn lên màn ảnh, Thẩm Đường đang làm nũng với bạn trai trong phim, “Khi nào thì em mới chịu làm nũng với anh?”
Thẩm Đường, “?”
Cô không chạy theo kịp suy nghĩ của anh.
Tưởng Thành Duật mở loa lớn lên, Thẩm Đường liền nghe thấy lời thoại trong bộ phim của mình, “Anh đang xem phim hả?”
“Đúng lúc trong nhà đang mở.” Tưởng Thành Duật đỡ trán, ngắm nhìn từng biểu cảm của cô thật lâu, cô xưa nay chưa từng làm vậy với anh bao giờ.
Thẩm Đường giải thích, “Đây chỉ là diễn theo kịch bản thôi mà.”
Tưởng Thành Duật, “Thế thì em cũng làm theo kịch bản diễn lại một lần với anh đi.”
“…” Thẩm Đường có thể thông cảm tâm trạng của anh lúc này, “Đợi gặp mặt đã nhé.”
Tưởng Thành Duật bấm tạm dừng phim, tập trung nói chuyện điện thoại với cô, “Hoành Điếm lại có tuyết rồi, em nhớ mặc ấm vào nhé.”
Anh bỗng nhiên chuyển hướng khiến Thẩm Đường không phản ứng kịp, “Vẫn ổn, không lạnh lắm.”
Cô nhìn thoáng ra ngoài cửa xe, ô tô đã rẽ ngoặt vào khu biệt thự, “Không nói nữa, em đi học lời thoại đây, bộ phim ấy… anh không nên xem thì tốt hơn.”
Tưởng Thành Duật, “Ừ.” Anh cúp điện thoại, bấm nút tiếp tục xem phim.
***
Bên phía biệt thự.
Dì giúp việc và những người khác đều đã nghỉ phép, trong nhà vừa vắng vẻ lại hiu quạnh.
Thẩm Đường đặt vali xuống, vừa thay đồ xong liền đi xuống thẳng phòng bếp.
Sợ trong nhà không có sẵn tôm, nên từ sân bay đi về cô đã ghé dọc đường mua trước.
Lần này cô về Bắc Kinh, là muốn làm tặng cho Tưởng Thành Duật món tôm rang ngũ cốc mà anh thích nhất.
Đã học bao lâu nay, nên bây giờ cô có thể làm món này vô cùng thành thạo.
Chín giờ rưỡi, món tôm rang ngũ cốc đã ra lò.
Tưởng Thành Duật vẫn chưa về nhà.
Nghĩ đến anh đang ở bên nhà ba mẹ, cô ngại nên không dám gọi điện giục anh.
Thẩm Đường đi ngâm mình, thay đồ rồi xuống phòng khách dưới lầu tiếp tục chờ anh.
Trong lúc chờ đợi, cô cầm điện thoại lên đặt báo thức. Vé máy bay vào mùa Tết rất khó mua, khó khăn lắm chị Lỵ mới giành được một vé về Thâm Quyến vào tám giờ sáng mai, cho nên bốn giờ rưỡi khuya cô phải dậy để đến sân bay.
Bây giờ đã mười giờ, thời gian được ở cùng anh chỉ còn sáu tiếng rưỡi nữa thôi.
Nhưng, Tưởng Thành Duật vẫn chưa về.
Tôm rang ngũ cốc cũng đã nguội.
Thẩm Đường mở TV lên, xem bộ phim do mình đóng vai chính kia.
Trong lúc xem phim, cô hơi mất tập trung, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài sân xem có chiếc xe nào chạy vào hay không.
Đến rạng sáng, vì cứ nằm dựa vào sofa nên Thẩm Đường không khỏi cảm thấy buồn ngủ. Cô bèn đứng dậy đi pha cà phê, nhưng vì sợ béo phì nên cô chỉ pha một nửa lượng nước.
Thẩm Đường trùm chăn lên người chỉ để lộ ra cái đầu để xem phim, rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Cô ngủ không sâu giấc, đương lúc chập chờn thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Thẩm Đường giật mình bật dậy, cứ tưởng Tưởng Thành Duật gọi cho mình, nên cô vội vàng lấy điện thoại ra xem thử, hóa ra là chuông báo thức báo hiệu đã bốn giờ rưỡi.
Phòng khách to như thế nhưng chỉ có một mình cô, mà Tưởng Thành Duật, suốt đêm không về.