Níu Giữ

Chương 14




Từ trước đến nay, Thẩm Đường chưa từng hy vọng xa vời Tưởng Thành Duật vẫn còn nhớ đến ngày bọn họ gặp nhau cách đây ba năm trước. Chỉ một câu “Kỷ niệm ba năm vui vẻ” của anh, đã hơn đứt những món quà đặc biệt mà anh từng tặng cho cô.

Hai mươi mốt tháng Mười một, một ngày vô cùng đặt biệt nhưng cũng rất đỗi bình thường.

Cái năm mà bọn họ mới quen nhau kia, vì mùa đông đến sớm nên nhiệt độ lúc ấy đã xuống âm độ.

Sự nghiệp diễn xuất của cô cũng giống hệt thời tiết lúc đó, bị đẩy vào thời kỳ đóng băng sớm.

Khi ấy, cô vào nghề đã được hơn một năm nhưng vẫn chưa có tiếng tăm gì, cũng chẳng có lấy một tác phẩm tử tế.

Bên ông ngoại biết chuyện cô ký hợp đồng với một công ty giải trí thì nổi trận lôi đình, kiên quyết không cho cô ở lại giới giải trí. Vợ của Trần Nam Kính cũng kịch liệt phản đối.

Nếu cô vào giới showbiz thì đồng nghĩa với việc ngày ngày xuất hiện trên màn hình lớn nhỏ, từng phút từng giây nhắc nhở bọn họ về sự tồn tại của cô.

Và có một nguy cơ khác nữa, chính là gia đình của bà ta sẽ có khả năng bị quật lên bất cứ lúc nào.

Bọn họ sợ bí mật mà mình vất vả giấu giếm suốt hai mươi năm trời sẽ bị lộ ra, hơn nữa, cũng chẳng có ai muốn nhìn thấy cô cả.

Tất cả mọi người đều hi vọng cô cắm cọc ở nước ngoài đừng bao giờ trở về nước, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống đang yên ổn và hạnh phúc của bọn họ.

Cô cố chấp ở lại giới giải trí, còn bọn họ vẫn luôn âm thầm gây cản trở cho cô.

Con đường này vô cùng gian khổ, có những lúc không nhận được phim để đóng, cô thậm chí chẳng còn ôm hi vọng gì nữa.

Song, con người lúc nào cũng có thể tìm được đường sống trong cõi chết.

Vào lúc cô khó khăn nhất, cô đã gặp được Tưởng Thành Duật.

“Sao em không nói gì?” Tưởng Thành Duật thấy bên kia im lặng bèn hỏi.

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, Thẩm Đường cắm ngọn nến lên bánh, “Em đang nhớ đến lần đầu tiên gặp anh, cái áo choàng mà anh khoác cho em ấm lắm.”

Đêm ấy cô mặc đầm dạ hội, nhiệt độ ngoài trời lại xuống âm độ, anh đã cởi áo khoác của mình rồi khoác lên người cho cô.

“Em muốn đốt nến, nhưng mà…” Thẩm Đường tìm quanh một vòng, “Không thấy bật lửa đâu cả.”

Tưởng Thành Duật đáp, “Có diêm đấy, em tìm lại thử xem, trong bánh ngọt có kèm theo diêm, lúc đặt bánh anh có dặn họ mà.”

Đúng là có thật.

Diêm và dao cắt bánh được gói chung một chỗ, hộp diêm thiết kế theo hình hoạt hình, nếu không nhìn kỹ sẽ không biết đấy là gì. Bây giờ ngay cả hộp diêm mà cũng được làm tỉ mỉ như thế.

Tưởng Thành Duật hỏi cô, “Có muốn trò chuyện video với anh không? Anh cùng em chúc mừng.”

Thẩm Đường không hề nghĩ ngợi mà nũng nịu đáp ngay, “Muốn chứ.”

Tưởng Thành Duật cúp điện thoại, sau đó gọi video sang.

Đèn phòng quá sáng, Thẩm Đường lại thích đốt nến trong bóng tối, cô bèn đứng dậy tắt đèn.

Tưởng Thành Duật chỉ nhìn thấy cái bàn và ghế sofa, lại không thấy cô xuất hiện trên màn hình.

Trước mắt bất chợt tối sầm, màn hình điện thoại bỗng chốc đen ngòm.

“Thẩm Đường?”

“Em đây.” Cô cười, “Em có thể nhìn thấy anh nè.”

Bên khoang xe của anh lúc tối lúc sáng, nhưng sau khi gọi video, anh đã mở đèn trần xe lên.

Trước kia Thẩm Đường chưa bao giờ gọi video với Tưởng Thành Duật, bây giờ anh lại xuất hiện trước mắt cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng khi nhìn cô lại mang thêm một chút dịu dàng.

Đêm trước bất chợt nhớ anh, sao cô lại không nhớ đến chuyện gọi video cho anh nhỉ?

Khi đó sau khi tiệc liên hoan của đoàn làm phim kết thúc, suốt dọc đường trở về cô đều nhớ đến anh.

Tưởng Thành Duật chờ thêm hai phút nữa, nhưng màn hình điện thoại vẫn còn đen ngòm, anh loáng thoáng nhìn thấy một bóng hình mờ mờ, không biết có phải là cô hay không.

“Đường Đường, đừng quậy nữa. Anh không thấy gì hết, em mau mở đèn lên đi.”

Bàn tay đang mò hộp diêm của Thẩm Đường chợt khựng lại.

Tiếng gọi Đường Đường kia như xuyên thẳng vào lòng cô.

Bất kể lạnh lùng cứng rắn cách mấy, thì cũng sẽ bất cẩn để lộ một mặt yếu ớt của mình.

“Đừng gấp.” Đầu ngón tay Thẩm Đường chạm vào hộp diêm, cô cầm nó trong tay, dường như đang do dự, “Tưởng Thành Duật, em nhớ anh lắm, để em ngắm anh thêm hai phút nữa đi.”

Tưởng Thành Duật đang chống trán trò chuyện video với cô, khi cô vừa nói cô nhớ anh, Thẩm Đường thấy ánh mắt Tưởng Thành Duật khẽ đảo giống như nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nhanh chóng quay trở lại màn hình.

Anh nói, “Rốt cuộc là em nhớ anh thật, hay là muốn mượn bóng tối mà ăn vụn bánh ngọt hả?”

Thẩm Đường, “…” Cô bật cười thành tiếng, “Trong lòng anh em là một người ham ăn vậy sao?”

Tưởng Thành Duật đáp, “Bình thường em mà ăn gì là lại lén lút như ăn trộm, sợ bị quản lý bắt được. Yên tâm đi, anh sẽ không mách lẻo đâu.”

Đầu ngón tay Thẩm Đường đẩy hộp diêm, lấy ra một que.

“Xẹt…” Ánh lửa bùng lên làm sáng cả căn phòng.

Nến đã được đốt, ánh sáng vàng cam ấm áp hắt lên gương mặt Thẩm Đường, khiến cô càng thêm dịu dàng.

Cuối cùng Tưởng Thành Duật cũng nhìn thấy rõ người trên màn hình, cô quỳ xuống, ghé người lên bàn trà, quét một miếng kem bỏ vào miệng.

Anh bảo, “Em cầu nguyện đi.”

“Có phải sinh nhật em đâu mà ước nguyện.”

Thẩm Đường cầm nĩa ghim một miếng bánh đưa lên trước màn hình, “Anh giả vờ ăn một miếng đi, đây là ngày kỉ niệm ba năm yêu nhau của chúng ta, không thể để mình em ăn bánh kem được.”

Dứt lời, cô đưa miếng bánh vào miệng mình.

Ngọn nến chốc chốc lại đung đưa qua lại, chập chờn khi sáng khi tối hắt trên màn hình, Tưởng Thành Duật không nhìn thấy rõ.

“Mở đèn lên đi em.” Anh nhắc lại lần nữa.

“Anh muốn nhìn em thì trên mạng có đầy đấy. Ảnh chụp, video đủ loại, anh muốn nhìn bao nhiêu mà chẳng có?”

“Sao giống được?”

“Có gì mà không giống?” Nói tới nói lui, Thẩm Đường vẫn nghe lời anh bật đèn phòng lên.

Trên màn hình điện thoại bỗng chốc sáng bừng, cô để mặt mộc, mặc đồ ngủ, nhưng lại càng thu hút ánh nhìn hơn cả khi diện những bộ trang phục lộng lẫy.

Thẩm Đường lại ghim một miếng bánh, cố dặn lòng không ăn, chỉ để ở chóp mũi ngửi lấy vị, vừa nãy ăn mấy miếng mà bây giờ cô đã thấy mình nghiệp chướng nặng nề rồi.

Cô chợt ngẩng lên nhìn camera, “Bình thường anh có hay xem tin đồn về em không?”

Tưởng Thành Duật nói như thật, “Mỗi ngày điện thoại đều đẩy tin nóng lên, trang đầu toàn là mấy tin liên quan đến em.”

Thẩm Đường cười, “Vậy thì nhất định là anh đã tìm tên em rồi.”

Tưởng Thành Duật không phủ nhận.

Không biết từ khi nào, tìm kiếm tin tức có liên quan đến cô trước khi đi ngủ đã trở thành thói quen của anh.

Trong vô thức, hai người đã nói chuyện gần bốn mươi phút đồng hồ.

Điện thoại của Thẩm Đường báo pin yếu, cô tìm cục sạc cắm vào, “Anh sắp đến hội quán chưa?”

Tưởng Thành Duật nhìn ra bên ngoài, xe đã rẽ vào sân của hội quán.

“Sắp rồi.” Anh đáp.

Tài xế dừng xe, vệ sĩ bước xuống mở cửa cho anh.

Thẩm Đường lật cuốn kịch bản ra, “Vậy thì cúp nhé, em đi học lời thoại đây, phỏng chừng lát nữa sẽ có tin mừng.”

Tưởng Thành Duật cầm áo khoác bước xuống xe, thong thả bước vào trong hội quán, “Tin mừng gì?”

Trên bậc tam cấp có người quen đứng đấy, là một người trong nhóm chơi chung với Tưởng Thành Duật. Nhân viên giữ cửa đã mở cửa giúp, nhưng anh ta không có ý định đi vào, hình như đang chờ ai đó.

Trên màn hình, Thẩm Đường trả lời Tưởng Thành Duật tin mừng là gì, “Nữ chính trong phim mang thai.”

Cô không tìm thấy số trang, cứ lật tiếp về sau, “Một tiếng trước khi biết tin mình có thai, cô ấy còn cùng người đối diện…” vật lộn một trận.

Không chờ cô nói xong, bên phía Tưởng Thành Duật đã có một giọng nói xen vào.

“Thanh Lộ.” Người kia một tay chống nạnh, một tay cầm điếu thuốc cau mày, “Điền Thanh Lộ! Cô có thể đi nhanh xíu được không? Anh Tưởng đã đến rồi, nhân viên giữ cửa cũng mỏi tay rồi kìa.”

“Anh la cái gì mà la?” Điền Thanh Lộ bực bội chạy bước nhỏ đến.

Trong nhóm người Tưởng Thành Duật hẹn tối nay có Điền Thanh Lộ, vẫn là vì hạng mục hợp tác với chủ tịch Tiêu.

Anh nói với Thẩm Đường, “Anh đến hội quán rồi.”

Thẩm Đường hiểu ý anh, bọn họ phải cúp máy rồi.

“Anh bận đi.” Cô tắt video.

Cái tên Điền Thanh Lộ này, cô có ấn tượng rất sâu.

Lúc ở thôn Hải Đường, Điền Thanh Lộ còn nhắn tin cho Tưởng Thành Duật, hỏi anh có đến hay không.



Ngày hôm sau, đến khi Thẩm Đường quay phân đoạn biết mình mang thai, cô không sao vào vai được, NG hết sáu lần. Mỗi lần quay đến đoạn tình cảm quan trọng, bên tai lại bắt đầu vang lên cái tên Điền Thanh Lộ này.

Hoắc Đằng cố gắng đưa cô nhập vai, nhưng có lòng mà không đủ sức.

Chuyện này khiến Trữ Nhiễm sướng như điên, khóe môi cô ta thiếu điều muốn nhếch lên tới đuôi mày, trên mặt hiện lên nụ cười đầy hả hê, kèm theo hai chữ “đáng đời.”

Đạo diễn cau mày, để mọi người nghỉ ngơi một lúc, rồi gọi Thẩm Đường đến bên cạnh. Ông ta nghĩ Thẩm Đường vẫn còn khó chịu trong lòng vì chuyện ly trà trái cây ngày hôm qua, vì thế mới không nhập vai được.

“Cô cũng biết bối cảnh của Trữ Nhiễm không phải dạng thường, cô ta lại là người thích so đo, làm việc theo tâm trạng, dù làm gì cũng đều không mang…” Mấy chữ “không mang theo não” đều bị ông nuốt ngược trở lại.

Làm đạo diễn quả thật không nên nói xấu sau lưng diễn viên.

“Sao cô phải làm căng với cô ta làm gì? Triệu Trì Ý đã tự mình đến thăm đoàn, cô vẫn chưa nhìn ra chỗ dựa sau lưng của cô ta ư? Chẳng phải chỉ là một ly trà trái cây thôi sao, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt này đáng khiến cô ảnh hưởng tâm trạng hả?”

Thẩm Đường, “Không có liên quan đến chuyện ngày hôm qua đâu. Tôi đi uống một chút nước ấm đã.”

Cô cũng tự hỏi bản thân, chỉ là một cái tên Điền Thanh Lộ thôi mà, đáng ảnh hưởng tới công việc của cô ư?

Chỉ là một Tưởng Thành Duật mà thôi, đáng giá khiến cô lo được lo mất ư?

Quay đến lần thứ chín, cuối cùng cô cũng bắt được cảm xúc.

Sự phấn khích và vui sướng không thể nào kiềm chế nổi khi biết tin mình mang thai hiện lên rất rõ trong đôi mắt cô.

Trữ Nhiễm liếc sang, lạnh lùng cười một cái.

Tối hôm đó, đạo diễn tự bỏ tiền túi mời dàn diễn viên ăn tối, muốn nhân cơ hội này để xoa dịu mâu thuẫn giữa Thẩm Đường và Trữ Nhiễm.

Trên bàn cơm, hai người vẫn nể mặt đạo diễn, còn sau lưng, vẫn là kẻ thù của nhau.

Thẩm Đường và Trữ Nhiễm sóng yên biển lặng chung sống hòa bình đến hết tháng Mười một, đến tháng Mười hai, mâu thuẫn hoàn toàn bộc phát.

Tiệc từ thiện của tập đoàn Thường Thanh năm nay được tổ chức tại Thượng Hải, Thẩm Đường và Trữ Nhiễm đều là khách quý của bữa tiệc, đoàn làm phim cho bọn họ nghỉ phép hai ngày.

Đêm tiệc từ thiện của tập đoàn Thường Thanh do Triệu Trì Ý tổ chức, đến năm nay đã là năm thứ mười, danh sách nghệ sĩ đến tham dự cũng không kém liên hoan phim là bao.

Trước đêm tiệc một ngày, Thượng Hải đã có tuyết rơi.

Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm hơn mọi năm, ngay cả dự báo thời tuyết cũng không kịp lên tin dự báo.

Chị Lỵ cũng bay đến Thượng Hải cho sự kiện lần này, đi cùng Thẩm Đường.

Hiện giờ Thẩm Đường đang ở tại căn hộ của Tưởng Thành Duật, đến chạng vạng tối, chị Lỵ mới đến đón cô.

“Xem ra tối qua vẫn ngủ ngon, da rất đẹp.” Chị Lỵ nhìn cô qua gương.

Thẩm Đường đang trang điểm, thay sang một bộ lễ phục cao cấp thuộc bộ sưu tập đầu xuân năm sau của một thương hiệu nào đó, thần thái tươi mát đẹp tựa thiên tiên.

Còn một chiếc váy cùng bộ sưu tập, đó là do chị Lỵ hỏi mượn từ phía thương hiệu, nhưng chiêc váy trên người Thẩm Đường là của cô, Tưởng Thành Duật đã vung tay mua tặng cho cô.

Hàng cao cấp của thương hiệu này không phải cứ có tiền là có thể mua được.

“Mang theo váy chị mượn luôn đi, đi thảm đỏ rồi em lại thay ra.”

Lễ phục tham dự sự kiện cứ càng nhiều thì càng tốt.

Thẩm Đường gật đầu, “Thế cũng được.”

Chị Lỵ lấy vali ra, cùng trợ lý đem một bộ lễ phục khác bỏ vào. Trang sức, giày cao gót cũng bỏ vào trong đó.

Trợ lý kéo vali ra xe trước, chị Lỵ khoanh tay trước ngực tựa lên bàn trang điểm, “Từ lúc vào đoàn phim đến giở em không gặp Tưởng Thành Duật hả?”

“Không.”

“Em chịu khó để ý chút đi chứ, người đàn ông như anh ta thì có biết bao nhiêu phụ nữ nhớ thương chứ.”

Tuy là quản lý nhưng chị ít hỏi đến chuyện tình cảm cá nhân của nghệ sĩ, nhưng Tưởng Thành Duật lại không giống với người khác, anh ta có thể che gió che mưa cho sự nghiệp diễn viên của Thẩm Đường. Từ một mức độ nào đó, anh ta cũng có thể xem là quý nhân của chị.

“Bình thường em cũng không chủ động liên hệ với người ta, chuyện này sao có thể để vậy được, đàn ông tốt thì mất người này rồi sẽ không tìm được người thứ hai đâu. Nếu em đã bắt được trái tim của anh ta thì mau chóng kết hôn…”

“Dù anh ấy có kết hôn thì đối tượng cũng không phải là em.”

Thẩm Đường ngắt lời chị Lỵ, hiển nhiên cô không muốn nhắc lại chuyện hôn nhân của Tưởng Thành Duật.

Stylist lén nhìn Thẩm Đường qua gương, thông suốt như thế không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.

Chị Lỵ chợt tỉnh ra, cũng đúng, hôn nhân trong mấy gia đình như Tưởng Thành Duật từ xưa đến nay không hề liên quan đến tình yêu.

Sau đó chị lại nhắc đến Đầu hạ năm ấy, “Em thử vai đã hơn nửa tháng rồi, mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì. Châu Minh Khiêm không liên lạc với em à?”

Thẩm Đường, “Không.”

Có nhận cô hay không, Châu Minh Khiêm không làm chủ được, mà phải xem ý của Trần Nam Kính.



Hôm nay là ngày lạnh nhất từ khi đông đến, nhưng cô lại phải tham gia đêm tiệc từ thiện.

Trời vừa sáng thì tuyết đã ngừng rơi, từ trong lùm cây, trên cánh đồng cỏ, tuyết đã tan được một nửa.

Ai ngờ buổi chiều lại tiếp tục rơi thêm một trận tuyết.

Đêm tiệc từ thiện tổ chức tại khách sạn Thường Thanh trực thuộc tập đoàn Thường Thanh. Khách sạn nằm ở trung tâm CBD phồn hoa, hôm nay vừa hay lại có tuyết, con đường đến khách sạn bị tắc không có một khe hở.

Chị Lỵ bảo tài xế lái vòng qua con đường đến cửa sau khách sạn, “Chúng ta vào từ cửa sau, không đông lắm.”

Cửa sau khách sạn Thường Thanh và bãi đỗ xe lộ thiên chỉ được dùng cho mục đích nội bộ, còn có thang máy chuyên dụng đến khách sạn.

Đây cũng là con đường dành riêng cho quản lý cấp cao của tập đoàn Thường Thanh, rất ít người biết đến nơi này.

Như chị Lỵ dự đoán, bãi đỗ xe ở cửa sau không bị kẹt, cũng không có phóng viên, vô cùng yên tĩnh.

Nhưng bảo vệ khó xử nói với bọn họ, xe bọn họ không phải là xe của tập đoàn Thường Thanh nên không thể chạy vào trong.

Còn xe của Trữ Nhiễm lại được chạy thẳng vào bãi đỗ xe.

Không chỉ riêng Trữ Nhiễm, xe của mấy nghệ sĩ dưới trướng của Thường Thanh đều lần lượt chạy vào bãi đỗ xe.

Thẩm Đường nói với chị Lỵ, “Tìm chỗ khác đậu xe đi, em đi bộ đến cửa sau là được.”

Chị Lỵ đang nhận điện thoại nên không vội xuống xe. Trợ lý cầm dù mở cửa xuống trước.

Thẩm Đường vừa bước xuống khỏi xe chuyên dụng, hai hàm răng cô như đánh lập cập vào nhau, gió lạnh liên tục quét qua từng lỗ chân lông, cắt da cắt thịt.

Những bông tuyết vụn đáp lên mặt cô, đau lâm râm giống như những cây châm tí hon.

Thẩm Đường khép chặt vạt áo, không biết có phải do tâm lý hay không mà cô thấy cái áo choàng này không ấm tí nào. Cái ngày cô quen Tưởng Thành Duật, anh khoác lên người cô một chiếc áo khoác kiểu nam, ấm áp lại dễ chịu vô cùng.

Đến tận hôm nay, hơi ấm ấy vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của cô.

Cũng có thể là do có độ ấm từ cơ thể của anh.

Muốn vào khách sạn thì phải băng qua bãi đỗ xe.

Tuyết đã đóng một lớp thật dày trên mặt đất, nhiệt độ bên ngoài rơi xuống mức âm, lớp tuyết bị bánh xe lăn qua lăn lại, vô cùng trơn trượt.

Trợ lý vừa cầm dù vừa đưa tay đỡ lấy Thẩm Đường.

Không có phóng viên, cũng không có fan hâm mộ, vệ sĩ mang theo vali để lễ phục đi phía sau.

Vài nghệ sĩ khác cũng xuống xe đi tới, Thẩm Đường đều quen bọn họ, gật đầu chào xã giao với mọi người.

Nữ nghệ sĩ đang đi phía trước chợt xoay lại tìm cô trò chuyện, “Đường Đường tiên nữ, lát nữa cô đi thảm đỏ với tôi nhé?”

Đây là nữ nghệ sĩ từng ngồi cạnh cô, giúp cô dặm lại phấn ở đêm hội kêu gọi nhà tài trợ.

Nữ nghệ sĩ đó nói, “Tôi sợ lạnh nên hôm nay mặc âu phục, vừa hay hợp với váy tiên nữ của cô. Bộ váy cao cấp này của cô đẹp đến nghẹt thở, tôi lại được dịp hưởng sái chút tiên khí từ cô.”

Thẩm Đường có ấn tượng khá tốt với cô gái này, “Được, cô chờ tôi ở cửa ra vào nhé!”

Trữ Nhiễm đi phía sau bọn họ, đưa mắt nhìn chiếc váy trên người Thẩm Đường vài lần.

Cô ta cũng rất thích bộ sưu tập cao cấp này, nhưng bên phía thương hiệu nói đã được quản lý của Thẩm Đường mượn mất rồi.

Thẩm Đường đây là muốn nơi nơi đối chọi với cô ta rồi, cũng chỉ có một chiếc váy thôi mà cũng muốn nẫng tay trên.

Từ bãi đỗ xe đi ra có một đoạn dốc khoảng vài mét.

“Chị Thẩm Đường, chị cẩn thận chút nhé.” Trợ lý dùng hết sức đỡ cánh tay của Thẩm Đường.

Cô cười, “Em bấm chị đau quá. Sao em còn căng thẳng hơn chị vậy?”

“Đường trơn mà, không phải là em lo… á! Chị Đường!”

Thẩm Đường bị người phía sau lưng đẩy một cái thật mạnh, cô trượt xuống con dốc, va vào nhân viên đi cùng nữ nghệ sĩ đằng trước.

Trợ lý vội vàng vứt dù đi để kéo Thẩm Đường lại, nhưng vẫn chậm một bước.

Ngay vào lúc té xuống, Thẩm Đường phản xạ có điều kiện túm lấy người bên cạnh, xoay một vòng một trăm tám mươi độ.

Nhân viên đi cùng nữ nghệ sĩ kia quay lại, đưa tay định kéo lấy Thẩm Đường nhưng vẫn bắt hụt.

“Bịch”, Thẩm Đường đập mông xuống đất, cơn lạnh tê tái đến thấu xương.

Trợ lý sợ đến phát khóc, “Đường Đường, chị có bị thương không?” Cô ấy đỡ Thẩm Đường lên.

“Cô Thẩm, cô không sao chứ?”

“Có bị thương ở đâu không?”

Mặc kệ là giả vờ hay thực lòng, mọi người đều vội vàng chạy đến hỏi thăm cô.

“Tôi không sao hết, cám ơn mọi người.” Thẩm Đường vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.

Vệ sĩ bước nhanh đến, anh ta cũng nghĩ Thẩm Đường bất cẩn trượt chân như bao người khác.

Dù gì đoạn nói chuyện giữa trợ lý và Thẩm Đường vừa nãy đều vang lên bãi đỗ xe rất rõ ràng, ai cũng nghe thấy.

Trên trán trợ lý toát ra một lớp mồ hôi mỏng, ngã sấp mặt trước mặt biết bao nhiêu nghệ sĩ, chẳng biết sẽ bị người ta chế giễu ở sau lưng thế nào, đặc biệt là Trữ Nhiễm cũng có mặt ở đây.

Gay go là, lễ phục cao cấp của cô cũng đã bị bẩn.

“Đường Đường, chị có đau ở đâu không?” Cô bé trợ lý lau nước mắt.

“Em khóc cái gì, chị không sao.” Thẩm Đường tránh tay trợ lý và vệ sĩ, vứt đôi giày cao gót ra, ánh mắt như lưỡi dao vung về phía Trữ Nhiễm.

***

Tác giả có lười muốn nói:

Nữ chính truyện này khác với những bộ trước, tính cách của cô ấy có vài chỗ bị khiếm khuyết, cần có người cứu rỗi và chữa trị.

***

Thấy mọi người nôn nao quá, nên mình spoil luôn là khoảng chừng hơn mười chương nữa là đôi trẻ chia tay nhé.