Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 9 - Chương 993: Vân Mộng Trạch tận thế




Edit: Sakura

Beta Tiểu Tuyền

Trường Thiên chỉ im lặng. Tuy Huyền Vũ nói có vẻ khoe khoang nhưng lại đúng sự thật. Nàng vận hành Vân Mộng Trạch vài vạn năm, chỉ với điều này thôi nàng hiểu rõ thiên đạo hơn người ngoài nhiều, thậm chí vượt qua cả hắn.

Lại nghe Huyền Vũ nói tiếp: “Ta thấy cảnh giới của ngươi cũng chỉ kém một bước chân là đến cửa Chân Thần chi cảnh rồi, chỗ khiếm khuyết đấy, đơn giản cũng chỉ là cảm ngộ Thiên Đạo mà thôi. Đời ta như cá chép hóa rồng, có điều vì liếc mắt nhìn cảnh đẹp trên đường lớn. Trong bốn người chúng ta chỉ có ngươi đi được xa nhất, có giác ngộ của ta làm gương thì sau này ngươi thành đạo sẽ càng thêm trôi chảy!”

“Con ta không qua tu vị Độ Kiếp Đại viên mãn giai đoạn trước, dù đã ngoài vượt qua thiên kiếp, cũng chỉ là Tiên Nhân chi cảnh, nhân số toàn bộ Hi thị bộ tộc cũng chỉ gần hai vạn người, ngươi đường đường Thần Quân, còn gì phải sợ?” Nói khích tướng rồi, nàng biết rõ từ trước đến nay tính cách thần thú đều cao ngạo.

Lúc này đây, Trường Thiên trầm mặc càng lâu hơn rồi mới rốt cục gật đầu nói: “Được. Nhưng sau khi Trầm Hạ rời khỏi Vân Mộng Trạch thì ước định trước kia của chúng ta vẫn còn tác dụng, hơn nữa phải giúp ta lấy được Quảng Thành cung!”

Bây giờ hắn là thịt cá, người ta là dao thớt, có cơ hội giữ được mạng sống thì đương nhiên Trầm Hạ sẽ không từ chối. Nhưng hắn cũng hiểu một khi hắn đồng ý thì coi như bị trói vào chiến xa của Hám Thiên Thần Quân. Dù sao hắn vừa ra Vân Mộng Trạch đã giúp Ẩn Lưu đánh Quảng Thành cung, muốn thế nhân nói gì về thế lực mới này đây?

Hám Thiên Thần Quân hời hợt một câu đã đẩy hắn vào cục diện quá bị động.

Song phương điều kiện đã đàm xong, Huyền Vũ vì thể hiện thành ý nên lấy ra một quả hoàng tinh. Thứ này óng ánh sáng long lanh nhưng ôn nhuận hơn bảo thạch nhiều, cẩn thận nhìn bên trong còn có ánh sáng màu vàng nhàn nhạt di động, hiển nhiên đó là tâm đắc của Huyền Vũ cất vào trong đó.Nhãn lực giám bảo của Ninh Tiểu Nhàn rất tốt, không nói đến bên trong chịu tải chính là tâm đắc có thể làm bất cứ Tu tiên giả thèm nhỏ nước dãi, chỉ riêng nói về tính chất bảo thạch thì ở nhân gian có thể bán đươc giá rất cao.

Trường Thiên bắt lấy nó rồi tiện tay thu. Rồi sau đó Trầm Hạ hung hăng phát cái thề độc, Trường Thiên cũng triệu hồi Nam Minh Ly hỏa kiếm, ném cho hắn một viên thuốc nói: “Đây là Hoàn hồn dẫn, sau khi ăn vào tất cả thương thế trong ngoài lập tức khỏi hẳn, có điều sau năm canh giờ sẽ hôn mê ba ngày ba đêm, bị hao tổn sáu, bảy năm dương thọ.”

Trầm Hạ cười khổ nói: “Rất hợp lý.” Thò tay ra đón viên thuốc rồi nuốt vào. Quả nhiên mới nuốt vào trong bụng thì quanh thân lập tức hiện lên cảm giác thoải mái dễ chịu, phảng phất ngâm tại suối nước nóng, tất cả thương thế đều lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại rất nhanh, cũng có vô cùng vô tận tinh lực tự dài ra. Nhưng nếu hiện tại hắn ra tay với Trường Thiên thì cũng không có đủ dũng khí.

Trường Thiên lúc này mới chuyển hướng Huyền Vũ nói: “Không phải ngươi đã hóa thân thành Thiên Đạo sao?”

“Đúng thế.” Rốt cục trên mặt Huyền Vũ lộ ra vẻ cười khổ, “Thiên Đạo nguyên bản vô cùng ngay ngắn nhất không a, theo quy đạo cách, nhưng mà lúc ta hóa thành Thiên Đạo không có cam lòng, vì vậy có một đám thần trí không diệt. Ta bình thường yên lặng nhìn chăm chú hài nhi đã lâu, cũng không dám cùng nói chuyện với hắn, sợ nhiễu loạn thế giới này, cho đến hôm nay thấy hắn sắp sửa chết, rốt cục giãy giụa đi ra, lại cũng chỉ có thể nói được hai câu mà thôi.”

Nàng nghiêm mặt nói với Trường Thiên,: “Ta hiện thân đi ra đã phá vỡ vận hành của Thiên Đạo Vân Mộng Trạch. Cái thế giới này tồn tại vì trật tự, hiện tại căn cơ đã bị phá, như vậy Vân Mộng Trạch còn có tối đa bốn canh giờ sẽ toàn diện sụp đổ, chư vị nên nhanh chóng rời khỏi đây đi.”

Thiên Đạo có quy tắt của Thiên Đạo, không thể trực tiếp nhúng tay sự vụ thế giới này, cho nên nàng yên lặng vận hành vài vạn năm, cũng đứng ngoài quan sát vài vạn năm, dù là Trầm Hạ bị nhốt tại Cố Ẩn Sơn Hà trận thì nàng cũng không thể ra tay cứu hắn, bởi vì miễn còn sống là còn có hi vọng.

Duy chỉ đến lúc biết nhi tử sắp tắt thở thì nàng mới bất chấp, nhất triêu phá công.

Bầu trời lại hạ vài cái cầu vồng xuống đó hộ vệ của Hi thị tới đón Trầm Hạ. Bọn hắn nhìn thấy Huyền Vũ hóa ra khuôn mặt thì chấn động. Thời gian cấp bách, Trầm Hạ nói với ba người, trước hết quay trở về đảo Thất Túc.

Hắn sống ở chỗ này vài vạn năm, thủ hạ tu sĩ Hi tộc hơn hai vạn người, cũng coi như gia đại nghiệp đại, đồng đẳng với một tông phái. Trong vòng bốn canh giờ ngắn ngủi mà muốn toàn bộ rút lui khỏi, cũng phải mất thời gian thu thập trân bảo, đan dược, pháp khí, cùng với hạng mục phụ, đang tranh thủ thời gian lại phải nói chuyện với Huyền Vũ, Trầm Hạ nào dám không nắm chặt?

Hai mẹ con cũng biết thời gian còn lại của bọn hắn không nhiều lắm rồi. Một khi Vân Mộng Trạch sụp đổ đóng cửa thì Trầm Hạ không thể gặp nàng.

Càn Thanh Thánh Điện còn lại mấy người, đều bị tu sĩ Hi tộc mang đi, tại đây nhất thời lại không có người bên ngoài.

Dưới vách đá, Trường Thiên ôm Ninh Tiểu Nhàn di chuyển ra chỗ khác rồi mới chậm rãi thả nàng lại mặt đất.

Tâm tình của hắn không chút nào thấy nhẹ nhõm. Tuy nhiên mục đích chuyến đi tới Vân Mộng Trạch coi như đã thành công, nhưng hắn biết kế tiếp mới thật sự là gian nan.

Vừa xong, Ninh Tiểu Nhàn giãy giụa đi ra từ trong lòng ngực của hắn, quay người mắt nhìn về phía hắn, gằn từng chữ: “Hóa ra chàng không bị mất thần lực?”

Tuy nàng cố gắng trấn định nhưng thân thể lại run nhè nhẹ.

Quả nhiên, cửa ải khó chính thức giờ mới bắt đầu. Ánh mắt Trường Thiên nhìn tới gương mặt xinh đẹp của nàng, thần sắc trong mắt của nàng làm cho hắn cảm thấy có chút bất an. Hắn nhìn thấy nàng cúi đầu và hai bàn tay, nàng nắm chặt bàn tay, đầu ngón tay đều biến sắc. Hắn nghe rõ tim đập của nàng lộn xộn, đối với người giỏi khống chế cảm xúc như nàng, duy có cảm xúc chấn động thật lớn mới sẽ xuất hiện dị trạngnhư vậy.

Thấy dị trạng trên người nàng thì trong lòng hắn thấy hỗn loạn.

“Không phải. Huyền Vũ và ta đều là Thần Cảnh, tiến vào Tiểu Thế Giới  của nàng thì thần lực của ta hoàn toàn bị áp chế.” Thần sắc Ninh Tiểu Nhàn có chút buông lỏng, lại nghe hắn thấp giọng nói, “Nhưng mà, trên người ta vẫn còn có được một loại lực lượng khác đấy. Vân Mộng Trạch này do Hậu Thổ chi lực của Huyền Vũ làm cơ sở, dựng lên Tiểu Thế Giới. Ngũ Hành bên trong mộc khắc thổ, tại đây Thiên Đạo không áp chế được Ất Mộc Chi Lực của ta.”

Ninh Tiểu Nhàn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy khí lực cả người đều bị rút đi.

Nhưng hắn là Trường Thiên ah, là người giỏi khống chế toàn cục trong tay.

Trước mắt hắn có trận đánh ác liệt muốn đánh, sau lưng có Ẩn Lưu to như vậy phải chỉ huy, tương lai không xa còn có đối thủ một mất một âm hồn bất tán Âm Cửu U phải đối phó. Thân gánh rất nhiều trách nhiệm, nếu không có gì để dựa vào thì làm sao hắn dám mạo muội dùng thân phạm hiểm, tiến vào một Tiểu Thế Giới hoàn toàn không cách nào khống chế được?

Sao nàng lại ngu xuẩn như thế? Tại sao có thể tin hắn cũng sẽ biến thành thân thể phàm nhân?

Nàng nhớ tới lúc hắn tiến vào Vân Mộng Trạch không niết được nổi hòn đá nhỏ, lúc vào lần thứ nhất trên cánh tay hắn bị thương gân kiện đứt gãy thế mà ngón tay đâm vào thân cây lại không hề có vết thương; nàng cũng nhớ tới lại hắn tại Thiên Địa màn thứ tư bị trọng thương, rõ ràng đã thở hơi cuối cùng, lại có thể đứng lên...