Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 9 - Chương 983: Lai lịch của Trầm Hạ




Edit: Hong Van

Beta Tiểu Tuyền

Trầm Hạ cười hắc một tiếng nói: “Đúng vậy, đệ ngũ mạc thiên địa chính là một trận chiến kinh thiên giữa Huyền Vũ và Man Tổ! Dù là ta đã xem qua vô số lần, nhưng mà mỗi một lần đều cảm thấy hoa mắt thần dời! Hám Thiên Thần Quân có hứng thú đánh giá không?”

Huyền Vũ là kẻ đầu tiên tấn giai Thần Cảnh trong số các Thần thú, mà Man Tổ lại có tu vi đã ngoài Thần Cảnh. Hiện nay Trường Thiên chính là Thần Cảnh đại viên mãn, nếu có thể quan sát được trận chiến liều chết giữa hai kẻ mạnh này thì chắc hẳn có thể có được cảm ngộ. Chẳng qua hắn lại liếc nhìn qua Ninh Tiểu Nhàn, lắc đầu nói: “Không cần. Lần này ta tiến vào Vân Mộng Trạch vốn đã kiếm lợi khá nhiều rồi, cũng coi như thu hoạch không tệ.” Tâm tư xuất trận của nha đầu này rất kiên quyết, hiển nhiên là đã sợ ở chỗ này rồi, hắn cũng không muốn làm nàng phật ý, lại nói hắn cũng cảm thấy áy náy với nàng.

Ninh Tiểu Nhàn chau lại mày ngài, mấy chữ “xem qua vô số lần” này chảy xuôi trong lòng nàng, bỗng dưng mở miệng nói: “Hóa ra ngươi đã ra vào đệ ngũ mạc thiên địa vô số lần, vậy thì đại trận này cũng không phải là không người giải được. Nếu như thế, ngươi đã biết được mấy chữ bị xé mất trên di thư của Công Tôn Bộ là cái gì sao?”

Trầm Hạ cong môi, lộ ra một phần răng đều như vỏ sò: “Đương nhiên, mấy chữ đó là do ta xé đấy. Công Tôn Bộ cũng thật có bản lĩnh,tuy tu vi hơi thấp, nhưng mà kiến thức lại bất phàm, chỉ đi vào mấy lần mà đã có thể khám phá ra được bản chất của trận này rồi. Chẳng qua là Hám Thiên Thần Quân bên cạnh ngươi kiến thức càng rộng rãi hơn, chắc hẳn đã sớm nhìn thấu chân diện mục của Cố Ẩn Sơn Hà Trận rồi, sao ngươi không hỏi hắn xem?”

Hắn có thể nói không thể sao, ở ngay trước mặt người trong lòng hả? Người này quả thực biết tìm lá chắn.

Trường Thiên trầm mặt, thấy Ninh Tiểu Nhàn xoay chuyển đôi mắt xinh đẹp sang nhìn hắn, đành phải nói: “Huyền Vũ từng thua trong tay Man Tổ, lại biến mất trong cuộc chiến Thượng Cổ, tất nhiên hiểu rất rõ Man nhân có sở trường lợi dụng sát khí để phá giải trận pháp, bởi vậy Cố Ẩn Sơn Hà Trận được sáng tạo ra cũng không phải trận pháp.” Hắn thở dài nói, “Thật ra sau khi Khánh Xích Cáp kể lại thủ đoạn của Man Tổ ở Hồng Cốc Thạch Động thì ta cũng đã hơi hoài nghi, sau đó bản thân tự trải qua mấy màn thiên địa này thì càng xác nhận được phỏng đoán ban đầu của ta.”

Hắn gằn từng chữ: “Cố Ẩn Sơn Hà Trận, thật ra là Huyền Vũ dùng ký ức của mình biến đổi thành từng đoạn mộng cảnh ngắn rồi sau đó tạo thành một phương thiên địa độc lập.”

“Sở dĩ nói là mộng cảnh là không phải là ký ức chính là vì đối với Đại yêu đã ngoài Tiên Cảnh mà nói, ký ức giống như là bi văn(chữ viết trên bia đá) được dao gọt rìu đục điêu khắc xuống, không thể sửa đổi được. Duy chỉ có mộng cảnh là có thể kéo dài và dát mỏng, lại có thể biến hóa diễn sinh ra ngàn vạn chủng loại khác nhau khi có người tiến vào.”

Nghe đến đó, Ninh Tiểu Nhàn cũng hiểu rõ vì sao Công Tôn Bộ lại nói Cố Ẩn Sơn Hà Trận không phải là trận pháp – trên đời này vốn không có trận pháp nào là căn bản không lưu lại đường sống cho người khác cả!

Điểm ấy nàng cũng biết được, loại chuyện như là nằm mơ này, ngay cả bản thân mình cũng không khống chế được. Trong mộng phát sinh chuyện gì, đích thật là ngay cả người nằm mơ cũng không dự kiến được. Đôi mắt nàng xoay chuyển lòng vòng, kinh ngạc nói: “Khi nào thì chàng phát hiện ra?”

Rốt cục cũng không tránh khỏi. Trong lòng Trường Thiên thầm than một tiếng, đáp lại: “Đệ nhị mạc thiên địa.”

Đôi mắt hạnh của nàng chậm rãi trừng lớn, hắn lại nói tiếp, “Xem thấu bản chất của Cố Ẩn Sơn Hà Trận, cũng hiểu được tầm quan trọng của Mộc Chi Tinh. Nàng phải hiểu được, vô luận là ký ức hay vẫn là mộng cảnh thì căn bản đều là hư vô phiêu miểu, Huyền Vũ muốn biến nó thành thực cảnh, như vậy chính là đang xung đột với quy tắc bản nguyên của bất kỳ một thế giới nào! Cho dù năng lực của nàng có tuyệt diệu, muốn hóa mộng cảnh từ hư thành thật, còn tránh được loại xung đột này, thì cần một vật để trung hòa, dùng để làm vật vừa thực vừa ảo, có tác dụng chuyển đổi thật giả! Lúc nàng ở Vân Mộng Trạch đã nhìn thấy Mộc Chi Tinh xuyên thẳng qua Hồng Cốc và Cố Ẩn Sơn Hà Trận, đó chính là đang xuyên qua hư thật. Nói cách khác, nó là điểm tựa của Cố Ẩn Sơn Hà Trận. Chỉ cần mang nó ra khỏi Vân Mộng Trạch, không, ta đoán là chỉ cần ra khỏi Hồng Cốc thì toàn bộ đại trận cũng sẽ sụp đổ! Bởi vậy Công Tôn Bộ mới có thể nói rõ như vậy trong di thư, không ai có thể phá vỡ được Cố Ẩn Sơn Hà Trận, bởi vì bản thân Mộc Chi Tinh đã rất khó bắt được.”

Ninh Tiểu Nhàn sợ run thật lâu, mới nói khẽ: “Đã là mộng cảnh, vậy Huyền Vũ còn sống sao?”

Giọng nói chua chát của Trầm Hạ vang lên: “Không, thân thể của nàng đã biến thành Vân Mộng Trạch, mà thần hồn thì hóa thành Thiên Đạo chi lực của Vân Mộng Trạch, dùng để duy trì sự vận hành của tiểu thế giới này. Từ đó mà nói, nàng đã chết rồi.”

Nói ra chuyện này, Trường Thiên cũng không khỏi liếc nhìn hắn thêm một cái. Cũng chỉ có đến cảnh giới như hắn thì mới khắc sâu hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Trầm Hạ. Thiên Đạo chính là quy tắc, chính là vật vô tình nhất, chỉ có mất đi nhân tính, mất đi thất tình lục dục, thậm chí mất đi thần nhân của bản thân, thì mới có thể kế thừa y bát của Thiên Đạo. Mà ở trong tiểu thế giới này, thần hồn của Huyền Vũ hóa thành Thiên Đạo, như vậy từ đó về sau nàng chỉ có thể chấp hành theo quy tắc đã định ra, cũng sẽ không còn cảm tình của yêu quái hay nhân loại nữa. Nếu lấy lời nói nói của Ninh Tiểu Nhàn nhận xét thì, như vậy giống như là người máy, chỉ có chế độ, mệnh lệnh, lại không có bất kỳ nhân tình, nhân tính.

Từ điểm đó mà nói, nàng đã hoàn toàn chết đi rồi.

Hai người đều không xem nhẹ sự bi thương và thống khổ toát ra trong mắt của Trầm Hạ. Ninh Tiểu Nhàn nhìn chằm chằm vào hắn, lại nhìn qua Trường Thiên thấy sắc mặt của hắn không vui, đanh định ho vài tiếng thì nàng đột nhiên kinh hô lên: “Khó trách ta lại cảm thấy, cảm thấy khuôn mặt của ngươi có chút quen thuộc! Trên mặt của ngươi có hình dáng của Huyền Vũ và Tất Phương!” Khó trách lúc đầu nàng nhìn thấy Tất Phương thì cảm thấy rất quen mắt, hóa ra là diện mạo có vài phần tương tự với Trầm Hạ. A… không đúng, nếu nói như vậy, là Trầm Hạ giống hắn mới đúng!

Càng nhìn càng giống a, nàng bỗng dưng thốt lên: “Ngươi là con trai của Huyền Vũ!”

Mấy chữ là như là tiếng sét, Trường Thiên cũng không khỏi động dung.

Mạc thiên địa này là đại hôn của Huyền Vũ và Tất Phương, như vậy sau này hai người họ có đứa bé, chẳng lẽ không phải thuận lý thành chương sao? Thần thú muốn thai nghén hậu đại thì khó như lên trời, nhưng có khó khăn thì cũng có tồn tại một tỷ lệ nhỏ bé. Xổ số vài trăm triệu còn có người trúng, sao biết được Huyền Vũ không có vận khí đó? Từ lúc hai đại yêu kết thành đạo lữ, mãi cho đến cuộc chiến Thượng Cổ, trong đó đã trải qua thời gian hơn vạn năm. Bọn họ cố gắng lâu như vậy, nói không chừng cũng có thể trúng thưởng.

Thật ra khi nghĩ đến đây, Trường Thiên càng âm thầm có suy đoán cổ quái, chỉ đó điều thời cơ không đúng, nên không nghĩ lại nữa.

Vấn đề này đã nghĩ thông suốt, thì những nghi vấn khác tự nhiên cũng thấu triệt rồi.

Nhìn thấy trên mặt Trường Thiên có vẻ giật mình, khóe mắt của Trầm Hạ hơi nhảy lên, lạnh lùng đáp lại: “Đúng vậy.” Lại để hai người này giải ra một bí ẩn, hắn cảm thấy, bản thân rơi vào thế bị động.Chẳng qua sớm muộn gì hắn cũng phải bước vào Nam Chiêm Bộ Châu, đến lúc đó đại danh và thân thế của hắn sẽ truyền lưu rộng rãi, hiện tại che giấu cũng không có ý nghĩa gì.

Ninh Tiểu Nhàn và Trường Thiên nhìn nhau chăm chú, đều thấy được vẻ kinh hãi trong mắt đối phương. Đây chính là một bí mật động trời: trước khi Huyền Vũ vẫn lạc, cư nhiên lại mang thai, hơn nữa chỉ sợ là do đang có mang nên tu vi của nàng mới giảm xuống khá nhiều. Khó trách tuy nàng sống lâu năm nhất, tu vi thâm hậu nhất, nhưng lại là thần thú đầu tiên chết ở giai đoạn đầu của cuộc chiến Thượng Cổ.

Bất luận một đầu thần thú nào đều có sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh, không thể dễ dàng bị giết chết được. Trường Thiên muốn giết chết Thanh Long lấy đi tinh lực của hắn thì cũng chỉ có thể xử lý bằng phương pháp thôn phệ hoàn toàn, nhưng quá trình tiêu hóa cũng cần đến mấy ngàn năm.