Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 9 - Chương 971: Không thể đồng ý




Edit: Hong Van

Beta Tiểu Tuyền

Nghe đến đó, trong lòng Trầm Hạ đột nhiên khẽ động: vô luận là Tiên Tông nào bắt được Mộc Chi Tinh thì đều dùng trong việc thúc giục cây cỏ sinh trưởng, làm sao hết lần này tới lần khác nàng lại dùng để Độ Kiếp? Chẳng lẽ, chẳng lẽ trên người nàng cũng có Ất Mộc chi lực, cần dùng Mộc Chi Tinh để thức tỉnh nó trước sao?

Ý nghĩ này vừa lướt qua thì đã bị bản thân hắn cắt đứt. Cùng một loại tinh lực chỉ có một tỷ lệ rất nhỏ mới có thể đồng thời xuất hiện ở trên người hai người, hơn nữa hai người này nhất định phải là túc địch (sinh ra đã là địch)bất thế, luôn luôn có một bên muốn cắn nuốt sạch tinh lực của một bên còn lại, giống như là Ba Xà đã nuốt trọn Thanh Long, cướp lấy Ất Mộc chi lực, tuyệt không thể giống như đôi nam nữ này hòa bình cùng tồn tại được.

Đây là phép tắc Thiên Đạo của Nam Chiêm Bộ Châu, ai cũng không thể làm trái.

Trong khi đang suy nghĩ thì Trường Thiên đã mở miệng nói: “Ta lại hỏi ngươi, một khi chúng ta bắt được Mộc Chi Tinh rồi thì Cố Ẩn Sơn Hà Trận có lập tức bị phá hủy không?”

“Không.”Trầm Hạ lắc đầu rất dứt khoát, “Vẫn cần phải dùng đến phù vật xuất trận. Ngay lúc ngươi bắt được Mộc Chi Tinh và rời khỏi trận thì Cố Ẩn Sơn Hà Trận mới tuyên cáo phá vỡ.”

Trường Thiên nói ngay: “Như vậy, hãy đưa Phí Diễm Mãng Châu cho chúng ta đi.”

Trầm Hạ nhếch miệng nói: “Khi các ngươi bắt được Mộc Chi Tinh, ta sẽ giao hạt châu cho các ngươi. Điều kiện này, định rồi.”

“Sai rồi, sai rồi.” Lúc này Ninh Tiểu Nhàn đã mở miệng nói, “Ngươi đã muốn phá trận, tất nhiên là phải đưa chúng ta rời đi, đây được coi là nằm bên trong điều kiện thứ nhất.”Nàng thấy sắc mặt của Trầm Hạ âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước, ngạc nhiên nói, “Ngươi cũng có thể không lấy phù vật ra, vậy chúng ta sẽ phải trải nghiệm đệ ngũ mạc thiên địa, phiền toái ngươi phải hộ tống rồi. Ngươi yên tâm, nếu có thể may mắn sống sót trở lại đệ nhất mạc thiên địa, chúng ta lập tức đi sờ vỏ trứng của Huyền Vũ để xuất trận, thay ngươi phá giải Cố Ẩn Sơn Hà Trận!”

Sự khó khăn của đệ ngũ mạc thiên địa, trong lòng hắn biết rõ, muốn che chở hai người này vượt qua nó khó khăn không khỏi quá lớn, không bằng thừa dịp kết thúc màn này đưa bọn họ ra ngoài cho xong việc. “Điều kiện thứ hai của các ngươi thì sao?”

Đây chính là thỏa hiệp rồi, khóe miệng Ninh Tiểu Nhàn nhếch lên, cuối cùng mởi nhả ra ngụm ác khí bị đánh lén.

Nha đầu này kinh doanh việc mua bán của Ẩn Lưu, hận không thể mỗi một lần mua bán đều phải móc thêm được mấy đồng bạc, công phu trên đầu lưỡi kia đâu phải loại thường xuyên ru rú trong nhà như Trầm Hạ có thể sánh bằng? Trường Thiên vuốt vuốt đầu tóc nàng, trong lòng buồn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Điều kiện thứ hai, nếu trong màn thiên địa này xuất hiện Tất Phương, ta liền muốn ngươi thuận tay giúp một việc.”

Hắn cúi đầu nói một câu, Ninh Tiểu Nhàn liền Lôi Kích Mộc lấy từ trong ngực ra đưa cho hắn. Trường Thiên nói: “Đoạn Lôi Kích Mộc này chính là dùng Trầm Hoàng Mộc chế thành, cũng là linh vật trời sinh, đáng tiếc sau khi rơi vào trong tay đám người Quảng Thành Cung thì không được trui rèn tốt, không khỏi có chút lãng phí. Chẳng qua sau đó lại trải qua Kiếp Lôi nên một lần nữa nhận được tân sinh, cũng coi như làm lại từ đầu.”

Trầm Hạ nhìn đoạn Lôi Kích Mộc này, cau mày nói: “Sẽ không phải là ngươi muốn ta cầm lấy nó, đi trải qua thần hỏa của Tất Phương để thôi luyện chứ?”

“Đúng rồi. Kể ra thì thần hỏa của Tất Phương có đặc tính trọng lặp, tuy có khả năng đả thương người, nhưng núi rừng đã trải qua thần hỏa hắn thiêu đốt, ngày sau ngược lại mọc lên đặc biệt tươi tốt, cũng là có công dụng thôi phát những thứ tàn lụi, hơn nữa có hiệu quả khu khắc âm tà hồn lực. Dùng thần hỏa của hắn để rèn pháp khí, chính là không thể tốt hơn.”

Trầm Hạ cả giận nói: “Tất Phương đã đạt đến Chân Tiên chi cảnh, vô luận như thế nào cũng là Đại yêu không ai bì nổi! Ngươi cho là hắn có thể nghe theo lời ta, phun thần hỏa ra tôi luyện đoạn gỗ nát này!”

Trường Thiên dựng thẳng hai vai nói: “Đây là chuyện của ngươi.” Ninh Tiểu Nhàn nghe được thì khóe miệng cong lên. Gần mực thì đen, bản lãnh khi dễ người của nàng cũng là học theo Trường Thiên, nhưng còn chưa làm được đến mức như hắn,nói mấy lời hời hợt như vậy là có thể khiến người ta giận đến nổi trận lôi đình.

Quả nhiên sắc mặt của Trầm Hạ đen như đáy nồi, chẳng qua hắn trông anh tuấn, cho dù có tức giận cũng dễ nhìn. Đại khái là tầm mắt của nàng khi dừng lại trên người hắn khá lâu, nên thân hình Trường Thiên khẽ nhúc nhích, rất tự nhiên chặn tầm mắt của nàng lại.

Nàng nhịn không được mà liếc mắt.

Ở trong mắt Trường Thiên nàng là người sẽ nổi hoa si với một người từng cố ý đả thương nam nhân của mình sao? Chẳng qua là nàng cũng đúng lúc hát đệm nói: “Khó khăn mới coi là điều kiện được, nếu như điều kiện chỉ là tiện tay thì tự chúng ta cũng có thể hoàn thành, còn cần ngươi đi làm cái gì?” Nàng nhô đầu ra từ phía sau Trường Thiên, trên dưới đánh giá Trầm Hạ, “Ngươi có thể qua lại tự nhiên trong Cố Ẩn Sơn Hà Trận, Tất Phương cũng khó làm gì được ngươi. Chuyện này trừ ngươi ra, còn có ai có thể làm được?” Đâm một châm rồi lại chụp mông ngựa, có khi cũng rất có tác dụng.

Chuyện này đúng là không dễ làm, nhưng đối với hắn mà nói cũng không phải là không làm được. Chìm Hạ từ chối cho ý kiến nói: “Điều kiện thứ ba thì sao?”

Lúc này Trường Thiên đã nói: “Được, như vậy đến điều kiệnthứ ba. Ngươi cần phải thề rằng, sau khi thoát ra khỏi Vân Mộng Trạch, ít nhất trong vòng trăm năm không được làm địch với Ẩn Lưu.”

Lời này nói ra, Trầm Hạ lập tức nheo lại mắt nói: “Ngươi cũng bàn tính thật tốt, nếu là ngươi chủ động tới khiêu khích ta thì sao? Nếu là Ẩn Lưu một nhà độc đại, đi chiếm địa bàn của ta thì sao?”

Trường Thiên thản nhiên nói: “Nếu là ta động thủ trước, hoặc là Ẩn Lưu vào đến xâm lược địa bàn của ngươi, lời thề này lập tức trở thành phế thải. Diện tích lãnh thổ của Nam Chiêm Bộ Châu rộng lớn, lại không có Man nhân tàn sát bừa bãi. Lấy khả năng của ngươi tất nhiên có thể đánh ra một mảnh thiên địa cho riêng mình, còn sợ không có bản lãnh bảo vệ nó sao?”

Trầm Hạ ngạc nhiên nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi muốn lấy Cố Ẩn Sơn Hà Trận chứ?”

Trường Thiên lắc đầu: “Động đến căn bản của người khác thì liền lộ ra vẻ tâm không thành rồi. Nếu ngươi đã kế tục y bát nàng, nên biết được cách làm người của ta. Còn nữa, Cố Ẩn Sơn Hà Trận tổng cộng có mấy màn thiên địa?”

Trầm Hạ giơ năm ngón tayra: “Năm màn. Sao khi một màn này kết thúc thì các ngươi sẽ đi đến một màn cuối cùng.” Sau đó không nhịn được nói, “Nói xong rồi, các ngươi cũng nên theo ta đi bắt Mộc Chi Tinh đi.”

Ninh Tiểu Nhàn cau mày: “Đợi đã, ta vẫn chưa nghe thấy ngươi đáp ứng.”

Trầm Hạ bình tĩnh nhìn vào mắt hai người bọn họ, đột nhiên cất tiếng cười to, cơ hồ là ngã trước ngã sau.

Trường Thiên khẽ khiêu mi, mà Ninh Tiểu Nhàn lại nhìn chằm chằm vàoTrầm Hạ nói: “Điều kiện của chúng ta, buồn cười lắm sao?”

Nghe thấy nàng nói như vậy, tiếng cười của Trầm Hạ dần dần dừng lại, giơ ngón trỏ lên lắc chầm chầm: “Thần Quân đại nhân, trên người của ngươi chỉ còn lại lực lượng yếu ớt như vậy, cũng không phải là thẻ đánh bạc để đàm phán được.” Trong giọng nói của hắn mang theo sự giễu cợt, “Ngươi thay ta bắt được Mộc Chi Tinh, ta đưa hai người các ngươi ra khỏiCố Ẩn Sơn Hà Trận, đây mới là giao dịch.”

Vừa rồi hắn thật tình nghe bọn họ nói điều kiện như vậy, thì ra là chỉ là mèo đùa giỡn chuột mà thôi. Trường Thiên cũng không tức giận, chỉ nói: “Tại sao ngươi không thể không bắt Mộc Chi Tinh vậy? Chỉ vì ngươi không giống với những người từ bên ngoài tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận. Chúng ta chẳng qua chỉ là vào trận, nhưng ngươi lại muốn rời trận! Ta có nói sai không?”

Nụ cười trên mặt Trầm Hạ rốt cục cũng thu lại: “Cái gì?”

“Huyền Vũ bố trí trận pháp này, vây khốn một thứ đồ ở sâu trong Vân Mộng Trạch. Chúng ta vào không được, vật này cũng ra không được. Ngươi đoán, đây là thứ đồ gì?”

Hắn trước sau nói hai lần “thứ đồ”, nghe thế nào cũng không phải là lời hay, sắc mặt Trầm Hạ từ từ trở nên xanh mét.

Trường Thiên nhìn hắn, trong ánh mắt chớp động lên vẻ hiểu rõ: “Qua nhiều năm như vậy, ngươi đã thử qua vô số loại biện pháp rồi phải không? Hết lần này tới lần khác Cố Ẩn Sơn Hà Trận có thể nói là không chê vào đâu được, muốn phá trận, chỉ có bắt được Mộc Chi Tinh mới được.”