Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 9 - Chương 963: Dối lừa




Edit: Tiny

Beta: Tiểu Tuyền

Đây chẳng phải là ám chỉ hắn mau tống cổ con nhện cái này sao? Dương tổng quản khụ một tiếng nói: “Đúng vậy, đã bắt được hung thủ đứng sau việc ta bị ong chích, không có liên quan đến những tên phàm nhân này, cho nên cũng không lý do bắt giữ họ, ta lại vô cùng cần người. Bây giờ hai người này đang đi cùng ta vào nhà kho lấy đồ vật.”

Khỉ La phu nhân hứng thú bừng bừng nói: “Lấy vật gì?”

Dương tổng quản đen mặt nói: “Phu nhân, ta là tuân mệnh đại nhân phân phó.” Ngụ ý là không thể tiết lộ cho nàng biết.

Khỉ La phu nhân cũng không tức giận, chỉ vào Trường Thiên nói: “Nếu hai người này vô tội, không cần phải giam giữ, vậy tổng quản hãy để bọn họ đi cùng ta, ta hiện tại muốn đưa đi.” Lúc trước trong yến hội, nàng đã muốn này hai người này, nhưng mà Dương tổng quản đột nhiên trúng độc, hai người này cũng bị xem là hiềm nghi bị yêu vệ Tất Phương bắt giữ, hiện tại không có lý do gì nữa, nàng muốn xem lão dương yêu nàydùng biện pháp gì qua loa lấy lệ nàng!

Nơi này hoang vu, nàng bắt vài người phàm thôi thì tính là gì? Sau đó nàng cùng Tất Phương thông báo một tiếng, chủ nhân nơi này chắc cũng sẽ không keo kiệt như vậy. Rốt cục chàng lang quân tuấn mỹ này cũng thuộc về nàng, nét mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cũng không giống như không tình nguyện, hay là cuối cùng hắn cũng đồng ý rồi? Ý niệm này vừa lóe, nàng cảm thấy toàn thân đều vui sướng hẳn lên.

Dương tổng quản thật muốn hét và mặt Khỉ La phu nhân, cút nhanh đi, ta thật sự không muốn gặp lại bọn họ! Nhưng hắn không dám, cho dù Khỉ La phu nhân có thần thông như thế nào, cũng không nhất định có thể lấy cổ ra giúp hắn, hắn thực yêu cái mạng già của mình a!

Nhưng mà muốn lấy lý do gì từ chối nàng? Hắn gấp đến đổ mồ hôi. Lãnh địa của vị phu nhân này nằm liền kề Tất Phương, tên dương yêu nho nhỏ như hắn cũng không dám đắc tội.

Hắn ấp úng nói không thành lời, ý cười khóe miệng Khỉ La phu nhân lại càng lớn hơn, nàng lười nhác nói với đôi thị nữ phía sau: “Đi, mang đôi nam nữ này đến đây cho ta.” Rốt cuộc cũng tới tay.

Hai gã thị nữ phía sau kia cũng là yêu quái, các nàng lập tức hướng tới hai người, không ngại dùng võ lực ép bọn họ đi vào khuôn khổ.

Trường Thiên ấn vai Ninh Tiểu Nhàn, kéo về phía sau chính mình, đỉnh mày hơi hơi nhăn lại, nhìn như là có chút nghi hoặc và khó chịu. Thấy dáng vẻ này của hắn, lòng Khỉ La phu nhân mềm nhũn, lại nghĩ, trước tiên cứ bắt người trong tay lại nói, còn nha đầu phía sau hắn, quay đầu lại tìm nam nhân tới xử lý nàng!

Thị nữ mới bước hai bước, còn chưa đến gần hắn, Dương tổng quản đột nhiên “Ai da” một tiếng, ngã xuống!

Trường Thiên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy hắn mới ngăn cho Dương tổng quản không ngã xuống đất.

Lại nữa? Hai gã thị nữ không khỏi dừng chân, quay đầu xem chủ nhân của mình. Khỉ La phu nhân tức giận nói: “Dương tổng quản, ngươi lại làm sao vậy!”

“Ngực, ngực đau! Ai da!” Dương tổng quản cuộn thành một đoàn, tứ chi run rẩy nằm trên tay Trường Thiên. Khỉ La phu nhân còn tưởng hắn mượn bệnh giả ngu, nào ngờ sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh nhỏ ròng ròng trên trán, môi cũng biến thành màu xanh lá, thật nhìn giống đau tim, nàng đã gặp qua lão dương yêu này vài lần, từ trước đến nay lão đều giảo hoạt ích kỷ, nàng không tin hắn bảo vệ hai cái phàm nhân này đến mệnh đều không cần,.

Ninh Tiểu Nhàn bắt được Dương tổng quản, liên thanh nói: “Tổng quản đừng hoảng sợ, phía trước là nhà kho, chúng ta đi qua nghỉ đi!” Trường Thiên biết thủ đoạn của nàng, lập tức đỡ lão dương yêu, xoay người bước nhanh về hướng nhà kho.

Khỉ La phu nhân muốn ngăn, Dương tổng quản đã liên thanh nói: “Từ sau khi bị ong chích, ngực, ngực thường bất chợt đau đớn, cần người chăm sóc! Ai da, ai da.” Kêu to hai tiếng, lại nói, “Khỉ La phu nhân muốn hai người cũng được, ngài nói một tiếng với Tất Phương đại nhân hoặc Huyền Vũ đại nhân, rồi đến ta nơi này đem người đi, ai da!”

Hắn đều nói tới mức này, Khỉ La phu nhân đành phải dừng bước. Hai người này là thủ hạ của Tất Phương, nàng lại lập tức mang người đi lúc Dương tổng quản phát bệnh, hàng xóm như nàng cũng quá không phúc hậu. Chẳng sợ Tất Phương không để bụng này hai người phàm, nhưng hành vi lại này làm hắn mất mặt, huống chi Tất Phương thành hôn cùng thần thú, nữ nhân Huyền Vũ kia lại không thích nàng, hận không thể tìm chút lý do tới gây chuyện.

Cho nên nàng cũng chưa đuổi theo, chỉ nhìn theo bóng dáng ba người mau biến mất ở nơi xa, đôi mắt đẹp lưu chuyển, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Tâm bệnh của Dương tổng quản, đương nhiên là thực tâm cổ kích phát. Ninh Tiểu Nhàn thấy Khỉ La phu nhân muốn mạnh mẽ bắt người, lập tức hạ lệnh thực tâm cổ nhẹ nhàng cắn hai miếng ở trái tim ký chủ. Dương tổng quản đã lĩnh giáo qua một lần cảm giác xuyên tim đau đớn, nhấm nháp lần nữa liền sợ tới mức gần muốn tè ra quần, hoa gì chiêu cũng không dám đề, chỉ có thể phối hợp. Cứ như vậy, hắn bị hai người xách ra xa hơn trăm trượng, đến lúc không nhìn thấy bóng dáng đám người Khỉ La phu nhân nữa, bọn họ mới thả Dương tổng quản, lúc này hắn không đau tim nữa, đã có thể đi lại bình thường.

“Quỷ tinh linh.” Trường Thiên nhéo nhẹ mũi ngọc của Ninh Tiểu Nhàn, ngữ khí sủng nịch.

Nàng lại tức giận phồng mang trợn mắt: “Họa thủy! Đừng chọc cái gì đào hoa không đâu cho chúng ta thêm phiền toái!” Vì giữ được trinh tiết của Trường Thiên, nàng dễ dàng sao!

Bình dấm chua nhỏ phát uy, hắn cũng cam bái hạ phong, hắn cũng cảm thấy có đuối lý, vì thế nói: “Đừng giận, đừng giận, không biết con nhện yêu này đã qua đời bao nhiêu năm, tro cốt đều đã biến mất, không cần so đo với nàng. Lại nói, chúng ta sắp xuất trận rồi.”

Con nhện cái này nếu thật sống đến bây giờ, tuổi còn lớn hơn Trường Thiên. Quan trọng nhất là không thấy đại danh của nó trên yêu sử, có thể thấy được sau này nó chết lặng yên không một tiếng động. Cùng người chết ghen tuông bực tức, tất nhiên có chút không đáng. Nàng hừ một tiếng, cuối cùng cũng bớt buồn bực.

Đi thêm trong chốc lát, đột nhiên có một đoàn ánh sáng xuất hiện phía trước, Dương tổng quản duỗi tay chỉ: “Đó chính là nhà kho.”

Rốt cuộc đến nơi, chỉ cần ứng đối tốt, thực mau là có thể rời khỏi Cố ẩn Sơn Hà Trận đáng chết này. Nghĩ đến đây, hai người đều phấn khởi tinh thần.

Đến gần mới thấy nói này nhìn bề ngoài thật bình thường, cũ kỹ, cũng không biết xây bằng chất liệu gì, hơn nữa trên mặt đất chỉ có một tầng, thoạt rất giống mai rùa, hình thành một cực đối lập với cung điện xa hoa cao điệu bên trong lãnh địa của Tất Phương.

Tuy nhiên trên đường hai người đi tới, cũng hiểu biết từ bảy tám phần tình hình bên trong nhà kho từ phía Dương tổng quản, biết được nơi này thật ra là khiêm tốn có nội hàm. Xưa nay, thuộc cầm loại đều có thói quen thu thập bảo vật, Tất Phương là đại yêu, sống không biết bao nhiêu năm, đồ cất giữ rực rỡ muôn màu, hơn một nửa giấu ở chỗ này. Hơn nữa hắn cùng Huyền Vũ tình cảm thâm hậu, hai người ở chung đã lâu, cho nên này nhà kho còn có một bộ phận tương đối là đồ vật của Huyền Vũ, ví dụ nhứ hơn mười viên phí Diễm Địa mãng châukia.

Bên trong tất nhiên cũng không phải ít cơ quan bẫy rập kết giới, bất quá lão dương đầu chưa nói, bọn họ cũng không hỏi, dù sao hắn sẽ không nói lời thật hết. Nhưng nghe nói Tất Phương hoặc là Huyền Vũ là có thể cảm ứng được một ít bảo vật một khi cấm chế bên ngoài bị giải.