Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 8 - Chương 939: Từ trên trời rơi xuống




Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Bên taihai người đồng thời vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe như đàn vi – ô – lông-xencủa đàn ông, trong giọng nóilại tràn đầy ác ý: “Ngươi lấy ta làm bia đỡ đạn, ta trả lại ngươi một kiếm. Chúng ta gặp ở màn thiên địa tiếp theo!” Một tay nhặt bao vải màu đen khẽ phất hai cái với bọn họ.

Ninh Tiểu Nhàn giờ phút này như ở trong mộng mới tỉnh lại, lập tức giận không kềm chế được! Nàng mũi chân vừa đạp đang muốn đuổi theo, cổ tay lại đột nhiên căng thẳng rồi bị người nắm chặt tay.Nàng nôn nóng quay đầu lại thấy Trường Thiên một tay đè ngực, tay kia chế trụ cổ tay nàng, lắc đầu với nàng, sau đó kéo tay nàng chỉ mảnh vỡ đỉnh Thanh Kim.

Hiện giờ,chuyện quan trọng nhất chính là trước tiên ra khỏi Cố Ẩn Sơn Hà trận! Cứ như vậy ngây người một lúc, Trầm Hạ đã bơi xa không biết tung tích.Đáng tiếc thần may mắn lại một lần nữa cách xa bọn họ.Đầu ngón tay của bọn họ còn chưa chạm đến mảnh vỡ đỉnh Thanh Kim, vật kia bỗng dưng biến mất. Sau đó, sương mù màu trắng sữa dày đặc từ bốn phương tám hướng cấp tốc vọt tới.Cảnh tượng thiên địa chuyển đổi quen thuộc như thế, lại tàn khốc như thế!

Bọn họ đã thất bại, cuối cùng rơi vào màn thiên địa thứ tư. Ninh Tiểu Nhàn chưa bao giờ giống giờ phút này, cảm nhận được thiên địa vô tình làm cho người khác gần như tuyệt vọng.

Nhưng nàng lại có thể làm sao?Nàng ngay cả như thời gian đưa đám cũng không có, chỉ có thể nhanh chóng nhét đan dược vào trong miệng Trường Thiên. Sau đó một tay che miệng vết thương sau lưng hắn, để hắn chảy ít máu, vừa cắn răng đợi chờ màn thiên địa tiếp theo đến.

Trong nháy mắt này, trong đầu nàng như đèn kéo quân suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.Ví dụ như vì sao Trầm Hạ trúng hai mũi ô mang của Già Tì La mà chưa chết? Công kích của Đại phổ ty Man tộc, ngay cả yêu quái bình thường đều không chịu nổi, huống chi hắn là một người phàm như vậy. A không đúng, mới vừa rồi rõ ràng hắn đang ở trong nước lại có thể dùng thuật truyền âm. Hiển nhiên người này ở trong Cố Ẩn Sơn Hà trận còn có thể sử dụng thần thông! Một hành động đó đã bao gồm tình khiến nàng phải cân nhắc kĩ!

Thí dụ như, sau khi Huyền Vũ lận lượt chịu xong lôi kiếp thứ sáu mươi ba sống hay chết?Ví dụ như, rốt cuộc Già Tì La ẩn dấu ở đâu, hắn có dùng “Xích luyện” đánh lén Huyền Vũ hay không, cuối cùng có đánh trúng hay không? Đáng tiếc, có lẽ những vấn đề này vĩnh viễn cũng không có đáp án.

Dù hắn che lại kinh mạch nhanh, Ninh Tiểu Nhàn cũng có thể nhìn thấy từng sợi tơ máu từ ngực người yêu phiêu tán ra hòa vào trong nước.Trước ngực hắn chắc hẳn kịch liệt đau nhức vô cùng, đáng tiếc thân ở đáy biển không thể thở.Nàng dùng sức ôm lấy Trường Thiên, sau đó cảm giác được tay phải hắn cũng vòng qua eo thon của nàng, vững vàng ôm chặt.

Hi vọng tiến vào màn thiên địa tiếp theo, không bao giờ muốn rơi vào trong nước nữa. Nàng ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, vết thương Trường Thiên không thể gặp nước.Sau đó, sương trắng từ từ tản đi.

#####

Ninh Tiểu Nhàn ở trong bụng mắng Huyền Vũ một ngàn lần lại một ngàn lần!Mới vừa nàng đã cầu nguyện kia mà? Không nên lại rơi vào trong nước nữa. Đại khái là hồn Huyền Vũ nghe được thỉnh cầu của nàng cho nên sau khi tiến vào màn thiên địa thứ tư, thật sự bọn hắn không có ở trong nước.Chỉ có điềutình huống càng hỏng bét hơn so với bị truyền tống vào giữa biển cả là cái gì? Đương nhiên là xuất hiện ở giữa không trung!

Sương mù chungquanh mới vừa tản đi, Ninh Tiểu Nhàn cũng cảm giác nước biển quanh thân biến mất toàn bộ. Nàng còn chưa kịp thả lỏng một hơi, dưới chân đột nhiên trống rỗng. Ngay sau đó, nàng và Trường Thiên lập tức từ giữa không trung rơi xuống!

Huyền Vũ có dám lại không biết xấu hổ thêm một chút hay không? Nàng ở trong lòng điên cuồng chửi mắng, không phải là phá hư tiến trình màn thiên địa thứ ba sao, cái conrùa đen khổng lồ kia có cần thiết trực tiếp đưa hai người bọn họ từ trên trời ném xuống hay không?

Gió bên tai vù vù, tay áo và tóc mai bay hướng lên trên, nàng lại hoàn toàn không cảm giác được một chút tình thơ ý hoạ.Nơi này ít nhất là trên không trung khoảng bảy, tám trăm thước, vừa rồi nàng còn thấy một con diều hâu xẹt qua trước mắt.Rơi từ khoảng cách cao như vậy xuống, nàng và Trường Thiên trong nháy mắt chạm đất sẽ té thành hai cái bánh thịt mà chết!

“Đừng sợ, đừng hoảng!” Tuy Trường Thiên bị thương nặng nhưng thần chí lại hoàn toàn tỉnh táo, biết giờ phút này hai người tuyệt đối không thể bị sức gió làm tách ra cho nên hắn ôm chặt lấy nàng. Giọng nói ở trên không gió lớn lạnh thấu xương vẫn truyền vào trong tai nàng: “Nhìn kĩ, phía dưới là một vách núi, cách mặt đất cũng có trăm trượng. Chỉ cần, chỉ cần không té trên  mép vách đá thì sẽ có thời gian giảm xóc rơi xuống đất!” Giọng nói của hắn dù trấn định nhưng cũng lộ ra sự suy yếu vô lực.

Đều đến một bước này rồi, như thế nào cũng muốn thử một chút biện pháp trong chết cầu sống! Ninh Tiểu Nhàn không nhiều lời lập tức nói: “Nhục cầu, xem ngươi rồi!” Nhục Cầu phệ yêu đằng lập tức chui ra từ trong tay áo Ninh Tiểu Nhàn, giãn ra toàn bộ xúc tua của dây leo. Tin tức tốtduy nhất là một trận gió núi thổi qua khiến vị trí bọn họ lệch chút ít, sẽ không đâm đầu đụng vào trên đỉnh vách đá.

Tinh thần của Trường Thiên hơi rung lên, ghé vào nàng bên tai nhanh chóng nói: “Nhục cầu không giữ được ta trước. Nàng phải ở phía trên, hiểu rõ chưa?”

Bản thân hắn bị thương nặng, hơn nữa ngay cả thời gian chữa trị cũng không có, đổi lại người bình thường đã sớm chảy máu đã hôn mê, sao còn có thể tiếp tục dùng sức? Ninh Tiểu Nhàn khẩn trương nói: “Không……”

“Nghe lời! Ta còn cần nàng chiếu cố.” Hắn khẽ quát một tiếng, mệnh lệnh nhục cầu duỗi một dây leo quấn chặt hai người vào nhau lại.

Lời hắn nói ngắn gọn, song hai người tâm ý tương thông, Ninh Tiểu Nhàn lập tức hiểu hắn nói rất đúng, Nếu hai người có thể còn sống sót, sau đó hắn còn cần nàng chiếu cố. Dù sao thân thể hắn trọng thương, không bằng buông tay đánh cược một lần. Điều này đúng như sợ hãi khi cưỡi ngựa trên ruộng, phải tính toán cẩn thận.Nàng đau lòng như cắt, đôi môi đỏ mọng cắn tới mức sắp ra chảy máu nhưng cũng không lên tiếng phản đối nữa.Quyết định của hắn, từ trước đến giờ luôn tỉnh táo, hơn nữa rất sáng suốt.Hai người cùng rơi xuống tốc độ sẽ nhanh hơn, trong khoảnh khắc nguy hiểm lướt sát qua vách đá, tiếp tục rơi xuống.

Nhục cầu đã sớm vận sức chờ phát động, bốn, năm cái dây leo đồng loạt bắn ra, buộc chặt vào núi đá, khe đá, thực vật cùng với tất cả các vật có thể bám vào được.

Lần này, Ninh Tiểu Nhàn chỉ cảm thấy bên hông chợt bị siết chặt nặng nề, đừng nói thở không ra hơi, tựa hồ ngay cả ngũ tạng lục phủ cũng muốn bị nặn ra. May mà dây leo của nhục cầu cực kỳ mềm dẻo, hóa giải phần lớn phản lực, lúc này mới không có trực tiếp xiết hai người thành hai nửa.

Dù như thế, thể trọng hai người cộng lại đạt tới hơn hai trăm cân, lực va đập quá mãnh liệt. Lần này, dây leo được móc phựt một tiếng lập tức đứt gãy toàn bộ!Hai người lại lần nữa rơi xuống, tốc độ giảm một chút.

Nhục cầu không hề nhụt chí chút nào, một lần nữa lại vươn năm, sáu dây leo ra ngoài, một lần nữa quấn quanh tất cả vật có thể với tới.Sau đó lại có năm, sáu tiếng đứt gãy truyền đến. Chỉ có điều lần này, dây leo là nứt toác ra, cùng lúc trước dứt khoát gãy mà trực tiếp bị kéo gãy có khác biệt.Nàng không biết nhục cầu đứt tay có đau hay không nhưng bây giờ nó cũng bất chấp rồi. Nó lại lần nữa bắn ra sáu dây leo, quấn chặt trên vách đá.Đây là xúc tua cuối cùng của nó.

Bực bực mấy tiếng giòn vang, năm dây leo trước sau gãy lìa.Duy chỉ có một cái cuối cùng vừa vặn thắt ở trên một cành cây tùng nghiêng nghiêng mọc từ kẻ hở của vách đá.Cây tùng hơi thô, cỡ chậu rửa mặt, cũng không biết đã sinh trưởng ở chỗ này bao nhiêu năm, thân cành mềm dẻo, gió táp mưa sa đều không sợ hãi nhưng hôm nay gặp tai bay vạ gió.