Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 8 - Chương 908: Bị người nhanh chân đến trước




Nàng là địch nhân lâu dài của bộ lạc Cách Nguyên, cũng hiểu rất rõ tình huống của mấy Man tướng. Đây dù sao cũng là chuyện cá nhân riêng tư, Già Tì La thích dùng xương sọ của Họa Đấu để uống rượu là một chuyện, nhưng người biết rõ chuyện này lại cũng không nhiều lắm, ngay cả Man nhân bình thường cũng chưa hẳn đã biết được, ngoại trừ những người ở tầng trên của Man tộc cùng những đại yêu bên trong thủy quân của Huyền Vũ thì những người biết được chi tiết này cũng chỉ có người ở bên cạnh Già Tì La mà thôi.

Như vậy, mấy phàm nhân này thật sự là tùy tùng gần bên người Già Tì La hay sao?

Tuy Ninh Tiểu Nhàn không ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Huyền Vũ nhưng lại cảm nhận được khí thế của nàng đã không còn lăng lệ ác liệt như trước nữa, cảm thấy buông lỏng, biết rõ cửa ải này coi như vượt qua rồi. Cho dù Huyền Vũ có hiểu rõ Già Tì La nhiều hơn nữa thì làm sao sẽ chú ý đến phàm nhân phục thị bên cạnh hắn là ai, họ gì chứ?

Trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng thả lỏng. Đôi mắt đẹp của Huyền Vũ lướt qua mặt bọn họ một lần, đặc biệt là dừng lại ở trên người Công Tôn Triển và Công Tôn Mưu một chút, trong nội tâm Ninh Tiểu Nhàn lộp bộp một tiếng.Hai người này không học qua liễm tức thuật, có lẽ là tim sẽ đập nhanh hơn một chút, khiến người khác nghi ngờ.

Quả nhiên khóe miệng của Huyền Vũ hơi cong lên, mỹ nhân cười khẽ biểu lộ sự tức giận luôn luôn làm rung động lòng người nhất, nụ cười này của nàng chính xác là trăm hoa đua nở, tất cả mọi người cảm thấy hai mắt tỏa sáng, thế nhưng mà ngay sau đó lại nghe nàng nói, trước mắt lập tức tối sầm:

“Các ngươi có biết vì sao vừa nhắc đến tin tức Man nhân đột kích thì ta liền tin hay không?” Nàng chậm rãi nói, “Đó là bởi vì, có người đi trước các ngươi một bước, báo tin cho ta biết.”

Đã có người đoạt trước một bước, tiết lộ tin tức này cho nàng ấy sao? Ninh Tiểu Nhàn cố hết sức duy trì vẻ mặt không đổi sắc, trong lòng lại trầm xuống.

Người có thể biết được tin tức Man tộc sẽ đánh lén chỉ có một loại – Tu tiên giả! Cư nhiên lại có những tu tiên giả khác nhanh chân đến trước, bán tin tức này cho Huyền Vũ.

Ai cũng biết, tin tức luôn luôn có giá trị nhất khi nó là tin đầu tiên. Bọn họ đã đến chậm, làm sao mà Huyền Vũ có thể cho bọn họ thứ mà họ muốn nhất chứ – cơ hội dừng lại bên trong Linh Thảo Viên.

Lại nghĩ tiếp, tu tiên giả kia không chỉ là sau khi tiến vào đệ tam mạc thiên địa đã lên đảo được, còn có thể sống sót mà gặp được Huyền Vũ, lại đem phần nhân tình này báo cho nàng biết, cuối cùng còn có thể khiến nàng tin tưởng. Bổn sự như vậy, quả thật quá tuyệt đúng không?

Quan trọng nhất là, sau khi những người khác tiến vào đệ tam mạc thiên địa, hận không thể cách Đảo Thất Túc càng xa càng tốt, hắn ngược lại đã chạy đến Linh Thảo Viên này làm gì chứ? Đừng nói là có ý giống bọn họ, mưu đồ với Mộc Chi Tinh chứ?

Trong khoảng thời gian ngắn này nàng đã thay đổi suy nghĩ thật nhanh, trăm mối không có cách nào giải, trong lòng cảm thấy sốt ruột, lại không dám chuyển mắt nhìn Trường Thiên, bởi vì nàng có thể cảm giác được thần niệm cường đại của Huyền Vũ vẫn luôn gắn vào trên người mỗi người bọn họ, chỉ cần bọn họ có dị động gì, thậm chính là trên mặt chỉ cần chảy một giọt mồ hôi, nàng đều có thể “thấy” được.

Hết lần này đến lần khác nhà dột lại gặp mưa đêm, Huyền Vũ mỉm cười nói: “Thật trùng hợp chính là, người đến đây báo tin cũng tự xưng mình là gia nô phục vụ cho Già Tì La.” Vỗ vỗ tay, đã có hai người đi ra từ trong một cây đỗ quyên khác ở bên cạnh dưới sự giám sát của yêu quái.

Đây lại là một nam một nữ, diện mạo đều là tuổi trẻ mỹ mạo. Nữ tử có gương mặt phù dung, lông mày lá liễu, mà nam tử bên người nàng mày kiếm bay xéo đến tóc mai, môi mỏng màu son, một đôi mắt phượng tỏa ra hào quang óng ánh, nếu không phải trên mặt lộ ra hai phần thanh lãnh thì thoạt nhìn còn xinh đẹp hơn cả nữ tử bên cạnh.

Cho dù là lấy ánh mắt của Ninh Tiểu Nhàn, diện mạo của nam tử này cũng thật tuấn mỹ, có thể tiến vào top năm những nam tử mà nàng đã từng gặp.

Trong nháy mắt này, tay chân của huynh đệ Công Tôn và Khánh Xích Cáp trở nên lạnh buốt, chỉ cảm thấy mạng này xong rồi!

Câu chuyện Đồ Tận bịa ra có lý có chứng cứ, quan trọng nhất là nói miệng không bằng chứng a! Bộ lạc Cách Nguyên ở cách xa vạn dặm, bọn họ cũng chắc chắn là Huyền Vũ sắp độ kiếp, không có thời gian chứng thực, chỉ cần có thể bịa ra một lời nói dối thật thỏa đáng thì tỷ lệ giấu giếm được nàng cũng rất lớn.

Bây giờ xem ra, bọn họ vẫn là xem nhẹ Huyền Vũ. Dù sao cũng là cự yêu đã đối chọi gay gắt vô số lần với Man tộc trong niên đại dài dòng này, ngay cả thời điểm bọn họ tự cho là đã lừa được rồi thì nàng cũng đã chờ để phản ngược bọn họ một quân rồi.

Hai người đều thi lễ với Huyền Vũ một cái, nữ tử thanh thanh thúy thúy nói: “Đại nhân.” Nam tử kia cũng không lên tiếng, trong mắt lại tràn đầy ý cung kính.

Huyền Vũ cười cười, chỉ vào máy người Đồ Tận rồi nói: “Mấy người kia chạy đến nơi này của ta, lý do cơ hồ là giống như đúc với các ngươi. Bọn họ cũng tự xưng là đào nô của Già Tì La, các ngươi nhìn xem, có nhận ra hay không?”

Giọng nói của nàng có ngữ điệu lười chậm, nhìn như không đếm xỉa tới, nhưng trong mắt lại trở nên lạnh lùng băng hàn một lần nữa. Ai cũng không hoài nghi, chỉ cần trong tràng vang lên ba chữ “Không nhận ra.” Thì sẽ có một bên máu tươi tại chỗ!

Giờ khắc này, ngay cả Đồ Tận cũng ngừng hô hấp, điều động hồn lực chuẩn bị tử chiến đến cùng. Nếu là yêu quái khác có tu vi đến Độ Kiếp tiền kỳ đại viên mãn, hắn còn có thể dùng năng lực của hồn tu thử khống chế một phen, nhưng đối thủ cường đại này lại là Huyền Vũ, hắn cũng không nắm chắc. Lại nói nếu hắn nhảy vào thức hải của nàng rồi tranh đấu với thần hồn của nàng, thì mấy người Trường Thiên đang là phàm nhân phải làm sao, lại phải đối phó với đám yêu quái đang mai phục khắp dãy núi này như thế nào?

Nàng kia liếc qua một lượt, môi đỏ khẽ nhếch, ba chữ “Không nhận ra” cũng đã đến trên đầu lưỡi rồi, đột nhiên một thiếu nữ có dung mạo thường thường trong đám người đối diện đột nhiên xông về phía trước hai bước, trên mặt lộ vẻ vui mừng nói: “Hoàng Huyên!”

Hai chữ này, là dùng ngôn ngữ của Nam Chiêm Bộ Châu để nói ra.

Nữ tử lập tức khẽ giật mình.

Trên mặt nàng vốn là mê mang, sau đó đã nhanh chóng chuyển thành giật mình cũng kinh hỉ: “Ngài… ngài… ngài là ân nhân!” Ninh Tiểu Nhàn cứu nàng hai lần, tuy bây giờ đang dịch dung, nhưng nàng vẫn còn có rõ giọng nói của Ninh Tiểu Nhàn, lần này đã nhận ra được.

Lúc Ninh Tiểu Nhàn thấy được nàng ở trong đệ nhị mạc thiên địa thì đó không phải là chân dung, thế nhưng khi nàng mới vừa mở miệng nói với Huyền Vũ thì Ninh Tiểu Nhàn đã nghe thấy được giọng nói đó, trong nội tâm âm thầm hô một tiếng Lão tặc thiên ngươi rốt cục cũng mở mắt a.

Bọn họ một gọi một đáp, đều sử dụng ngôn ngữ của Nam Chiệm Bộ Châu, Huyền Vũ nhăn mày nói: “Như thế nào, các ngươi thật đúng là nhận ra sao?” Đáy lòng ẩn ẩn cảm thấy, hai nhóm người này ở chung một chỗ thì tràn đầy cảm giác không ổn, căn bản phải là không biết nhau mới đúng.

“Nhận ra.” Lúc này nam tử bên người Hoàng Huyên đã mở miệng. Từ trước hắn đã bảo trì trầm mặc, lần này mở miệng nói chuyện, âm sắc trầm thấp mà giàu cảm xúc, quả nhiên mỹ nam tử không có chỗ nào không tốt. Theo như Ninh Tiểu Nhàn nói, giọng nói của người này giống như âm sắc của đàn vĩ cầm, khiến cho người khác nghe xong lại muốn nghe thêm hai tiếng, “Tuy chúng ta đều phục vụ ở chỗ của Đại Phổ Tư, nhưng lại phân ra những bộ phận khác nhau, rất ít khi nói chuyện với nhau, nhưng vẫn có thể nhận ra nhau.”

“Ah, nếu các ngươi có một chữ lừa dối nào…” Huyền Vũ tự tiếu phi tiếu nhìn qua hắn, âm cuối kéo dài ra.

Nam tử này lập tức nói: “Thì ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống!” Ngữ khí rất kiên quyết.

Vô luận là yêu quái hay là Man nhân đều coi trọng lời thề, Huyền Vũ nghe thấy hắn thề chém đinh chặt sắt như thế, cũng tin tưởng thêm vài phần, hơi mỉm cười rồi nói: “Được rồi, liền coi như các ngươi đều vậy đi.”

Hô, tất cả mọi người đều cảm thấy buông lỏng.