Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 8 - Chương 905: Âm thầm khống chế




Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Kiện pháp khí được luyện từ lá sen vua này chậm rãi đỗ vào bến tàu gỗ. Đợi đến khi mọi người chuẩn bị bước lên bậc thang thì mới phát hiện ra thứ gọi là đường nhỏ này có độ rộng ước chừng có thể để cho năm con ngựa đi song song được, Dạ Xoa khôi phục hình người, đi trước nói: “Đi theo ta, đừng đi loạn, bị yêu quái khác ăn mất thì đừng trách ta.”

Con đường này cũng không phải tạo ra cho phàm nhân, cho nên gập ghềnh khó đi, trên đường mọc đầy rêu xanh nham nhở, hơi không chú ý chút mà giẫm lên thì sẽ té ngã.

Đi cả buổi cũng không thấy một người nào khác đi trên con đường này, Ninh Tiểu Nhàn đảo tròn mắt rồi đột nhiên nói: “Tiên gia, ngài có từng đánh nhau với bộ lạc Cách Nguyên lần nào chưa?”

“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?” Dạ Xoa liếc nhìn tiểu cô nương này, thấy trong mắt nàng tràn ngập vẻ sùng bái, trong nội tâm không khỏi vui sướng lại thêm mấy năm nay cũng thật có chút chuyện đắc ý nên vẫn trả lời, “Mười hai năm trước, chúng ta từng đánh một trận với bộ lạc Cách Nguyên ở biên giới, ở đó ta đã giết chết được ba tên, bản thân cũng chịu trọng…. chịu chút vết thương nhỏ. Sau đó khi luận công phân thưởng, ta được nhận chức tuần biển này.” Tuy phần công tác này khá vất vả, nhưng cũng có không ít ngon ngọt, hải yêu bình thường còn chưa tranh thủ được đâu.

Ninh Tiểu Nhàn lớn tiếng khen ngợi, khoa trương đến nỗi yêu quái này mở cờ trong bụng rồi mới hỏi tiếp: “Vậy tiên gia cảm thấy, trong bộ lạc Cách Nguyên, đầu lĩnh Man nhân nào là lợi hại nhất?”

Dạ Xoa bị nàng khoa trương vài câu nên lúc này không kịp suy nghĩ đã mở miệng, vừa muốn nói chuyện mới đột nhiên cảnh giác: “Tiểu cô nương ngươi, trong lòng cũng không ít …”

Lời còn chưa dứt, bước chân của Đồ Tận đi bên cạnh hắn bỗng nhiên lảo đảo một cái, thân hình bất ổn, một tay áp lên lưng hắn.

Tên phàm nhân hèn mọn này cư nhiên dám chạm vào người hắn! Dạ Xoa xoay người nổi giận mắng: “Đồ bẩn thỉu, ngươi cũng dám đặt tay của nhà ngươi lên người tiên gia ta sao!” Dương quyền dục kích (nắm tay giơ cao muốn đánh người). Huyền Vũ đại nhân chỉ bảo hắn đưa mấy người này lên đảo, cũng không nói là không thể đánh một trận!

Chỉ là khi hắn vừa mới giơ nắm đấm lên thì lại có một luồng khói đen từ phía sau lưng hắn chui vào trong lỗ tai.

Hành động của Tuần Hải Dạ Xoa lập tức đình trệ, Đồ Tận cũng rủ mắt xuống đứng thẳng bất động.

May mắn người ở đây cũng khá hi hữu, không có yêu quái vãng lai, một màn dị thường này không bị ai nhìn thấy.

Ước chừng qua năm mươi nhịp thở, khói đen mới chui ra khỏi tai của Tuần Hải Dạ Xoa, lặng lẽ lui về trong tay Đồ Tận rồi biến mất không thấy gì nữa.

Dạ Xoa giật mình một cái, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đứng yên bất động, phàm nhân xung quanh lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, không khỏi nao nao, không nhịn được mà hỏi: “Còn chờ cái gì, mau đi theo!” Mở rộng bước chân đi lên phía trước, một bên thầm nghĩ thật sự là quá không bình thường, ban ngày ban mặt sao chính mình có thể thất thần như thế nhỉ?

Mà đoạn trí nhớ kia, tất nhiên là đã bị Đồ Tận xóa mất rồi.

Hắn cũng không thấy được, ở phía sau hắn, Đồ Tận nhẹ gật đầu với Trường Thiên, ra hiệu chính mình có thu hoạch.

Nhanh chóng đuổi theo cho kịp, dù là mọi người có thể lực tốt đến mấy thì khi đi đến cuối con đường nhỏ cũng đều ra một thân mồ hôi. Lúc này đưa mắt nhìn quanh bốn phía, Khánh Xích Cáp cùng huynh đệ Công Tôn cảm thấy trước mắt xanh ngát, rừng cây cao hơn mười trượng, thậm chí mấy trăm trượng đã ngăn trở ánh mặt trời ở bên ngoài, các loại kỳ hoa dị thảo cơ hồ trải dài từ dưới chân mọi người đến phương xa, cơ hồ không nhìn thấy giới hạn.

Nói không chừng những thứ này ở bên ngoài cũng đều là thiên tài địa bảo khiến cho người ta tranh đoạt đến vỡ đầu chảy máu, cỏ dại sinh sôi ở nơi này không có ai để ý tới nên đã mọc khắp mọi nơi.

Tất nhiên cũng không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Đại khái là trong Linh Thảo Viên hiếm khi có nhân loại xuất hiện, trong rừng có rất nhiều bóng dáng đang thong thả đi ra, đều là những yêu vật thiên kỳ bách quái, có vài loại mà ngay cả Ninh Tiểu Nhàn sống đã lâu trong rừng rậm Ba Xà cũng không thể gọi tên được, không biết được có phải là giống loài lưỡng cư thủy lục hay không (loài sinh sống cả ở nước ở trên đất được). Ở trong Linh Thảo Viên, trong mắt những yêu quái đều đã hóa thành hình người muốn đi hái hoa cỏ đều lộ ra nhiều thần sắc, có ngoài ý muốn, có hiếu kỳ, có khinh thường, có suy đoán, cũng có cảm giác hưng phấn như thấy được đồ ăn.

Đi bộ về trước dưới ánh mắt không có ý tốt của những yêu quái ở đây, các phàm nhân biểu thị, bọn họ có áp lực rất lớn. Tôn nghiêm của tu tiên giả khiến bọn họ không thể bộc lộ ra bộ dáng lạnh run, chỉ có thể cúi đầu.

Mọi người đi theo sau lưng Dạ Xoa, bước trên con đường mòn có nhiều loại hoa. Trong khu vườn này, trăm hoa đua nhau tỏa hương thơm, ong bay bướm lượn, tuy đã là ngày cuối hạ, đảo mắt là sắp nhập thu, nhưng cả khu vườn này nào có nửa điểm suy yếu? Thật sự là cảnh đẹp thu cả vào đáy mắtnói không hết lời, chỉ cần nhìn ngắm mấy lần là có thể khiến cho người tanghi ngờ rằng bản thân mình đang ở trong mộng.

Chẳng qua bây giờ tim của mọi người đều bị nhấc lên cao rồi. Không vì cái gì khác, ở một đoạn đường nhỏ cuối cùng của đường mòn, đang đợi bọn họ có lẽ là cự yêu Thượng Cổ, một trong Tứ Đại Thần Thú sau này – Huyền Vũ.

Yêu quái từng tồn tại trên thế gian này thì hằng hà sa số, có chút kẻ thậm chí là Hồng Hoang dị chủng, nhưng kẻ chân chính có được danh tiếng thần thú thì từ xưa đến nay cũng không quá đáng chỉ là rải rác mấy vị mà thôi. Nó đã tru sát được bao nhiêu Man nhân cường đại, viết nên bao nhiêu truyền kỳ, lại có được bao nhiêu vinh quang? Mọi người ở đây ngoại trừ Huyền Vũ và Khánh Xích Cáp thì có ai đã từng tận mắt thấy được tuyệt thế đại yêu đã bị chôn vùi bên trong dòng sông lịch sử chứ?

Coi như là Ninh Tiểu Nhàn cũng nhịn không được mà vụng trộm kéo góc tay áo của Trường Thiên, trong nội tâm thấp thỏm không yên. Thời gian nàng và Trường Thiên đã ở bên nhau quá lâu, nên trong vô thức đã quên mất thân phận của người này, đã quên hắn cũng từng tạo ra một quá khứ huy hoàng. Thế nhưng khi sắp được nhìn thấy Huyền Vũ nổi danh, dù là giờ phút này nó vẫn chưa là thần thú, dù cho chỉ là tên tuổi như vậy, nhưng sức nặng của nó cũng rất lớn, là vàng ròng trăm phần trăm đó.

Trường Thiên mặt không đổi sắc, quay đầu lại cho nàng một nụ cười trấn an.

Khuôn mặt bình thường không có gì lạ kia hết lần này đến lần khác lại phối hợp với một đôi mắt tịch mịch như thần tinh, tuy là màu mắt không còn sắc vàng ròng nữa, nhưng hào quang quạnh quẽ, cao ngạo lại vẫn như trước, giống như là vĩnh hằng bất biến. Lúc Đồ Tận đang ứng phó với đa số các yêu quái thì hắn đều cúi đầu không để ý đến, dấu đôi mắt này đi thật sâu. Kiêu ngạo của nam nhân này đã sớm khắc sâu vào trong xương tủy, dù giờ phút này chỉ mang thân thể phàm nhân, nhưng vẫn là không nhìn lên bất kỳ kẻ nào như cũ, cho dù đối phương có là chủ nhân của Đảo Thất Túc đi nữa, đại yêu Huyền Vũ sắp như ánh sáng vụt lên quật khởi của thời đại này cũng không có đủ tư cách để cho hắn e ngại, để cho hắn kính phục.

Nàng nhìn qua đôi mắt của hắn, tim đập mất trật tự bất tri bất giác bình phục lại. Trường Thiên giống như là nhìn thấu nội tâm nàng, nhẹ nhàng bắt được tay mềm của nàng, cầm một chút.

Giờ phút này Dạ Xoa đã đi vào một mảnh rừng cây rộng như biển, những cành cây đỗ quyêndày đặc không thể tưởng tượng nổi phe phẩy mở ra ngay trước mắt, tức thì liễu ám hoa minh*.

* Liễu ám hoa minh: là chỉ mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng. Trong hoàn cảnh này là sau khi đi một đoạn đường mòn thật dài thì cuối cùng cũng đến được điểm cuối của con đường, trước mắt là một rừng đỗ quyên.

Có lẽ là đã đến trung tâm của Linh Thảo Viên, trước mắt bỗng nhiên trở nên rộng rãi, nhưng lại có một cái hồ nhỏ nước xanh óng ánh. Bên hồ có dương liễu buông xuống, cát trắng địch sóng, trong nước có Cẩm Lân (những con cá rực rỡ) lui tới tuần tra, hương thơm lá sen bay bổng, chính là một cảnh tình thơ ý họa.

Khi suy nghĩ của mọi người còn chưa thoát ra khỏi cảnh sóng xanh vạn khoảnh, sóng nước mênh mông của Nam Hải thì bỗng nhiên lại gặp được một cảnh tú xuân phong quang của Giang Nam như vậy, nhất thời hoài nghi bản thân đang ở trong mộng, ẩn ẩn có vài phần hư thật khó phân biệt.

Tuần Hải Dạ Xoa đi đến nơi này, rồi không chút do dự mà quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Đại nhân, phàm nhân đã đến rồi.”