Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 8 - Chương 891: Huyền vũ




Edit: Thu hang

Beta: Tiểu Tuyền

Bọn họ bây giờ không có chỗ trốn, nhưng bởi vì mọi người còn đang ở bên ngoài rừng rậm phía đông tụ tập.

Trường Thiên đoán không sai, Man tộc đúng là phái đi đội binh tinh nhuệ đi hướng phía bắc cùng phía đông rừng rậm, muốn cướp giết lần lượt từng đội viện quân của yêu tộc.

Phía bắc tiến hành rất thuận lợi, ba con Tê Giác yêu không may không ngờ tới con khỉ đột khổng lồ kia lại kém như vậy, còn chưa tới một khắc đã bị chém rụng đầu, nhưng ở phía đông này, Man tộc tựa hồ đã gặm phải xương cứng, vỡ đầu sứt răng rồi nhưng lại bị đám yêu quái này một đường dẫn dắt tới phía tây rừng rậm.

Diện tích rừng rậm mấy trăm trượng vốn rậm rạp yên tĩnh, nhưng hiện tại lúc này lại lay động, đại thụ chọc trời như chuẩn bị sập xuống, giống như có người mạnh mẽ đem cây khô rung động, tạo nên tiếng động như tiếng gào thét cuồng bạo hay tiếng kêu thảm thiết. Có thể thấy cuộc chiến ngày càng kịch liệt.

Ninh Tiểu Nhàn cũng từng theo đại quân xuất chinh, nhìn một cái đã nhận ra là có đại yêu xuất hiện, dẫn theo yêu binh khiến Man binh từng bước lui về phía sau, đem cuộc chiến một đường đẩy lùi tới phương hướng Thổ Hợp bộ lạc.

Chỉ một lúc sau, rừng rậmđột nhiên rung chuyển. Loại rung chuyển này không giống với rung động khi khỉ đột kim cương chạy trốn mang tới, dường như từ dưới đất hướng lên, ngoài người đứng trên mặt đất, ngay cả gốc cây chìm trong đất cũng bị ảnh hưởng, tựa như khắp nơi hoá thành vùng lầy, cắn nuốt hết tất thảy mọi thứ.

Trong hỗn loạn, cót ít nhất bốn năm đầu cầm yêu vỗ cánh bay lên, tránh bỏ mạng trong ao đầm kỳ lạ này. Những kẻ không có cánh bên người, đoán chừng không có vận may tốt như vậy, càng giãy dụa chìm càng nhanh, chỉ có xa xa nghe thấy tiếng kêu thê lương truyền tới.

Có điều chỉ thời gian hơn mười nhịp thở, rừng rậm hơn trăm trượng hoàn toàn chìm xuống, nhau cả cây cối lẫn cỏ um tùm cũng biến mất không còn một mống, đập vào mắt chỉ có một mảnh bùn màu nâu khổng lồ, lúc này có thể nhìn ra, giữa vùng lầy có một xoáy nước lớn đang chậm rãi lại, cũng khó trách vũng lầy này lại nuốt chìm mọi thứ nhanh như vậy.

Vũng bùn màu nâu nuốt trọn khoảng rừng rậm tươi tốt vào trong, tựa như một mái đầu xinh đẹp đột nhiên rụng hết tóc, thoạt nhìn không nói nên lời.

Điều này tất nhiên là có thần thông tác động, nếu không một vũng lầy có thể nuốt trọn hết mọi thứ cũng không thể thực hiện nhanh tới vậy.

Tiếng hét rung trời, hiện tại hoàn toàn biến mất, tất cả lại yên tĩnh, chỉ là sự yên tĩnh này thật đáng sợ. Đám người Ninh Tiểu Nhàn mặc dù không có nhìn trực tiếp, nhưng từ tiếng ồn của trận chiến có thể đoán được, trong đó có ít nhất hai ba trăm man binh và yêu quái cũng chừng ba mươi đầu, tuy nhiên trong nháy mắt vô thanh vô tức bị chôn vùi dưới đất.

Trường Thiên nhìn, mày kiếm nhăn lại “Đây là thiên phú thần thông thuỷ thổ song hệ”

Ninh Tiểu Nhàn không xác định nói “Chẳng lẽ đây là …”

Hắn không quay đầu, chỉ nhìn thẳng hướngđó trịnh trọng nói “Đúng, là Huyền Vũ xuất thủ”

Ở thời điểm thiên địa khởi tạo lần hai, số lượng yêu quái xuất hiện cũng có hạn, lại là yêu quái có song hệ thiên phú thuỷ thổ, có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, trừ Huyền Vũ hắn không nghĩ ra được người thứ hai.

Không đợi xoáy nước trong vũng lầy yên tĩnh lại, bùn nhão lại bắt đầu quay cuồng, xao động, dường như có cái gì đó muốn chui ra. Mọi người nhìn mặt đất đăm đăm, chỉ sợ bỏ qua màn đặc sắc, Tạ Hoàn Lang lẩm bẩm nói “Dù ở màn thứ hai khai sáng ra thiên địa, cũng không thấy được một màn như thế này”

Vừa dứt lời, bên trong quả nhiên có một thứ nổi lên, căng tròn, ngay chính giữa như vòm trời, bùn nhão không giữnđược, từ bên cạnh tuột xuống, không dính lại nửa điểm, cho nên lộ ra một vật màu sắc tối đen, tựa như toàn bộ ánh sáng đều bị hút vào.

Mọi người đứng quá xa, vốn không thấy rõ, song đều đã lường trước, biết được đây chính là thần thú đời sau Huyền Vũ, cho nên càng nhìn càng thấy vật này giống như lưng của Huyền Vũ.

Quan trọng nhất là, vật này thể tích quá lớn, chỉ lộ ra vòm tròn, đường kính hơn bốn mươi trượng, ai có thể tưởng tượng được thân thể chôn dưới đó lớn bao nhiêu?

Huyền Vũ còn đang nổi lên. Nó là thần thú có thần thông song hệ thuỷ thổ, ra khỏi đầm lầy này còn không phải việc dễ dàng? Trên lưng nó có không ít yêu quái đang đứng, đoán chừng là được cứu ra từ trong vũng bùn. Vô luận là yêu quái hay man tộc đều có sinh mệnh lực ương ngạnh, bị chìm trong bùn thời gian như thế, nhất thời chưa chết được.

Dù Ninh Tiểu Nhàn có duỗi dài cổ, cũng không thể đợi tới khoảnh khắc Huyền Vũ hoàn toàn lộ diện, vì vào lúc này, trên trời đột nhiên truyền tới tiếng sấm ầmầm.

Loại tiếng vang to lớn, cuồn cuộn, nghe vào trong tai như mang theo điềm diệt thế.

Khách Xích Cáp cùng Tạ Hoàn Lang trăm miệng một lời “Thiên Thạch tới rồi, mau tránh”

Nàng chỉ kịp ngẩng đầu nhìn trời một cái, nhìn thấy trong không trung có mười mấy điểm đỏ kéo theo chiếc đuôi trắng hướng Hợp Cốc bay tới, trên bầu trời xuất hiện từng đợt khói, phảng phất như khói trắng từ máy bay trên trời. Nhãn lực của nàng tốt, chỉ thoáng nhìn đã nhận ra, mấy cục phía trước có chút nhỏ, nhưng cục ở chính giữa có chút lớn, đường kính cũng phải hơn bảy trượng.

Phương hướng chúng lao tới chính là hướng của bộ lạc Thổ Hợp.

Không ai biết, tốc độ của chúng vượt qua năm mươi cây số mỗi giây, so với đạn bay ra khỏi nòng súng không biết nhanh gấp bao nhiêu lần. Ban đầu chỉ là những điểm nhỏ phía chân trời, mười mấy hơi thở sau kích thước của chúng càng trở nên rõ ràng, thiên thạch ma sát với không khí, phát ra âm thanh đáng sợ hơn tiếng rống của bất cứ sinh vật nào. Hơn nữa thiên thạch ở trung tâm cơ hồ được bao quanh bởi ngọn lửa, khí thế trước nay chưa từng thấy.

Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn một cái, đã bị Trường Thiên lôi kéo, cùng mọi người chạy nhanh vào trong sơn động. Đại lực kim cương vượn đã vô dụng, Đồ Tẫn từ trong túi da chui ra, bay vào trong động.

Thổ Hợp bộ lạc đang giao chiến nhưng tai thính mắt tinh, nghe thấy trên trời truyền tới dị động vội vàng ngẩng đầu, vừa nhìn liền ngây dại.

Thiên tai tới.

Cũng không biết kẻ nào hô một tiếng, một giây trước còn đang liều chết đánh nhau, hận không mang được da thịt kẻ thù đi xay nát, hiện tại lại bỏ đối thủ quay người bỏ chạy, chỉ hận cha mẹ sinh ít một cặp chân, những kẻ tinh thông độn thuật liền chui vào trong đất, cầm yêu rối rít vỗ cánh bay lên trời, tránh né tai hoạ.

Lúc này liền nhìn thấy bản lãnh bảo vệ tính mạng của yêu quái. Tuy nói trậnđại chiến này hai phe khó phân thắng bại, nhưng khi đại hoạ chân chính chạy tới, nhóm yêu quái có phương pháp ứng biến nhiều hơn một chút.

Đám người Ninh Tiểu Nhàn xông vào sơn động không tới ba hơi thở, bên ngoài đã truyền tới một tiếng nổ.

Nghiêm khắc mà nói, tiếng vang này quá lớn và từ một chỗ phát ra, nàng dùng hết khả năng cũng khó hình dùng ra âm thanh như vậy, giống như ngay tại chỗ mình đang đứng, tất cả đất đã bỗng dưng sụp đổ, tan chảy, trong đó ẩn chứa thần uy vô thượng của tự nhiên, khiến chúng sinh run sợ.

Nàng không biết, thiên thạch cùng không khí ma sát, viên thiên thạch lớn nhất kia va chạm với mặt đất đã co rút đường kính lại chưa đầy bảy trượng.

May là như thế, nàng chỉ biết hai tai bị chấn động ùù, trong đầu mông lung, sau đó cái gì cũng không nghe rõ.

Thiên thạch đập trúng mặt đất.

Ngay sau đó, từ tâm va chạm, sóng xung kích lan ra đi bốn phương tám hướng. Lúc này trong trời đất, vô luận là phàm nhân, yêu quái hay man tộc, chỉ cần chưa tìm được chỗ ẩn nấp mà đứng ngay trên mặt đất dưới uy lực cường đại này, trừ phi là đạo hạnh cực kỳ thâm hậu, nếu không sẽ biến thành tro bụi trong nháy mắt.

Lúc này mới nhìn ra kinh nghiệm của Tạ Hoàn Lang cùng Khách Xích Cáp. Khách Xích Cáp chọn huyệt động này sâu thẳm, nhiều khúc, tiếng nổ truyền tới trong động đã giảm lực, hơn nữa sau khi vào động Tạ Hoàn Lang đã đem tảng đá lớn đóng cửa động, khi tiếng nổ phát sinh, tảng đá kéo theo bùn đất cùng vào, phong toả cửa động chặt chẽ, giảm bớt tổn thương do âm thanh mang tới.

Qua thật lâu, thính lực Ninh Tiểu Nhàn mới khôi phục.

Nàng lắc lắc đầu, chóng mặt, đầu tiên trong tai một mảnh ong ong, sau đó trên mặt truyền đến cảm giác ẩm ướt.

Nàng đưa tay ra sờ, mười phần là máu huyết. Là do đại xung động vừa rồi, chấn động tai cùng đầu óc, khiến mũi chảy máu, may có tảng đá ngăn lại ánh sáng từ cửa động, bên trong động đen tới không nhìn thấy năm ngón tay, bộ dạng chật vật này cũng không ai thấy được.

Trong bóng tối, có một bàn tay thân thiết, vững vàng ôm ấy nàng.

Tay của hắn, trầm ổn, khô ráo.

Ninh Tiếu Nhàn biết, hắn gấp gáp dò xét tình trạng của mình, trong lòng ấm áp, dùng sức nắm bàn tay hắn, thấp giọng nói “Ta không sao”

Trường Thiên không trả lời, bàn tay theo cánh tay nàng một đường xoa nắn, xẹt qua bờ vai, mơn trớn chiếc cổ thon dài, sau đó dừng ngay sau ót, nhẹ nhàng xoa bóp.

Khả năng của hắn vẫn tốt như cũ, dùng sức không nhẹ không nặng. Được xoa bóp một lát, cảm giác muốn ói liền không thấy nữa, cộng thêm Tinh Vệ đan phát huy dược lực, từ từ liền thấy thoải mái.

Giống như cảm giác được nàng bình ổn lại, hắn ngừng tay, sau đó chuẩn xác hôn một cái trên trán nàng, lúc này mới lấy Oánh Quang thảo ra chiếu sáng xung quanh “Đều vô sự chứ?”

Tất cả mọi người đã ngồi dậy, chẳng qua sắc mặt hoặc xanh hoặc trắng, tuy không có chính diện cứng rắn chịu tổn thương của sóng xung kích, nhưng cũng bị chấn động đầu váng mắt hoa.

Công Tôn Triển dựa tường đứng dậy, lắc lắc đầu, thật thà nói “Thật lợi hại”

Đồ Tẫn thần hồn mạnh, giờ phút này giống như không có chuyện gì đi tới cửa động, bắt đầu dọn dẹp đất đá sụp xuống. Mấy người còn lại sau khi hồi phục cũng rốt rít tiến lên hỗ trợ.

Tới khi Trường Thiên gia nhập, sức lực của hắn lớn, rất nhanh đất đá lấp cửa động đã bị dọn ra, ánh sáng chiếu vào.

Mọi người nối đuôi nhau ra khỏi sơn động, bò lại lên núi.

Tạ Hoàn Lang đã mấy lần chứng kiến việc này không có biểu hiện gì, Ninh Tiểu Nhàn và Công Tôn Triển đều hít vào ngụm khí lạnh.

Giờ phút này đã gần trưa, song dưới ánh mặt trời, cảnh tượng có thể so với địa ngục nhân gian.

Cảnh tượng rừng lớn che lấp, cỏ cây đan xen không còn sót lại chút gì, thiên thạch rơi xuống mặt đất nổ tung ảnh hưởng khắp nơi, cơ hồ đánh tan hết thảy các vật hữu hình, rừng rậm giống như hoa bị mưa lớn xối qua hoang tàn ủ rũ.