Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 8 - Chương 865: Săn giết




Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Trong lòng hắn tự nói, không bằng đợi các đồng môn đến đó, lại cùng bọn họ bắt mấy người này? Tuy là hy vọng xa vời một chút, lại dễ chịu hơn là phải bó tay chờ chết.

Trường Thiên đã khống chế đám yêu quái của Ẩn Lưu bao nhiêu năm rồi? Đối với nhân tính yêu tâm nắm rõ trong lòng bàn tay, mặc dù không nhìn thấy ánh mắt của tên này, nhưng chỉ cần nhìn thấy thân thể của hắn có chút cứng ngắc, trả lời lại có chút chần chờ, lập tức biết trong lòng hắn đang suy tính điều gì, vì vậy nháy mắt ra dấu với Ninh Tiểu Nhàn.

Hai người từ trước đến nay tâm ý tương thông, Ninh Tiểu Nhàn nhận được ám chỉ, không cần suy nghĩ cũng có thể hiểu được. Nàng vừa vặn đứng ở bên người Tạ Hoàn Lang, cổ tay vừa nhấc, xuất kỳ bất ý (đột nhiên) duỗi ngón tay điểm ở cổ hắn một chút!

Lần này là bóp chặt lên khí quản, Tạ Hoàn Lang không đề phòng nàng đột nhiên trở mặt động thủ, hô hấp bị ngăn trở, miệng không tự chủ được mà mở ra, sau đó cảm giác được có một viên đan dược thừa cơ mà vào, hóa thành một ngụm nước, không đợi hắn có cơ hội nhổ ra thì đã chảy vào trong bụng rồi.

Lúc này làm sao hắn không biết mấy người Ẩn Lưu đã nổi lên cảnh giác với hắn, sắc mặt lập tức chuyển thành tái nhợt. Ninh Tiểu Nhàn ôn hòa nói: “Đây là Hủ Tâm Cổ, không có ta thôi phát thì sẽ không cắn nát trái tim của ngươi, đương nhiên nếu như ta chết, đầu côn trùng này không có người khống chế, sẽ tự hành động.” Sau đó liếc mắt nhìn Trường Thiên, nói tiếp, “Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần dụ ra truy binh của Càn Thanh Thánh Điện, lại dẫn đường cho tốt, đợi đến khi đệ tam mạc thiên địa chấm dứt, ngươi có thể tự mình lựa chọn đi hay ở ——trong lòng ngươi biết rõ, cho dù có bán rẻ chúng ta, ngươi và truy binh của Càn Thanh Thánh Điện cũng chưa chắc có thể thoát chết. Nếu ngươi không tin, ta có thể lấy danh dự của Hám Thiên Thần Quân mà thề.”

Nàng chỉ chỉ Trường Thiên, hắn quả nhiên không phản đối: “Nếu ngươi muốn xuất trận, chúng ta tuyệt đối không ngăn trở. Chỉ cần truy binh chết không còn một ai, thì có ai biết được ngươi đã quy hàng chúng ta ở trong đại trận chứ? Với danh khí của hắn, thì cũng biết được các ngươi dù ở trong trận cũng rất khó giết được hắn,cho dù Hoàn Công Thế có trách phạt ngươi, thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.”

Những lời này của nàng liên tiêu đái đả (tiêu trừ rồi liên tục đả động), khiến trong nội tâm Tạ Hoàn Lang tích lũy một ít dũng khí. Tu tiên giả càng sợ chết hơn phàm nhân, phàm là có chút hi vọng sống sót, người đó tuyệt đối sẽ không nguyện ý hi sinh. Mấy ý niệm hiện lên trong đầu như điện quang hỏa thạch (trong thời gian cực ngắn), đã có thể so sánh ra lợi ích được mất, liền nói ngay: “Được!”

Một tiếng này, đã kiên định hơn trước rất nhiều.

Ninh Tiểu Nhàn thỏa mãn cười cười, lại ném cho hắn một viên đan dược. Tạ Hoàn Lang thầm nghĩ dù sao cũng đã nuốt một viên Hủ Tâm Cổ rồi, cùng lắm là thêm một lần độc nữa thôi, vì vậy không do dự mà nuốt vào, kết quả đan dược mới vừa vào bụng thì đã có một dòng nhiệt lưu di chuyển khắp toàn thân, thân thể bởi vì mất máu nhiều mà có chút trì độn lập tức có thêm sức sống,ngay cả đau đớn nơi vết thương cũng giảm đi một lần nữa, thế mới biết được nàng lấy ra thuốc tốt.

Càng quan trọng hơn là, sau khi hắn nuốt viên đan dược này vào, liền cảm thấy đan điền ấm áp, khi giơ tay nhấc chân đều có lực lượng dồi dào tự nhiên sinh ra, hơn nữa còn tai thính mắt tinh, cũng không có cảm giác mệt mỏi. Quan trọng nhất là, sau khi hắn ăn vào được một khắc, sau nửa canh giờ, sau ba canh giờ, dược lực đang phát tác cũng đang chậm chạp vận hành, ngay sau khi hắn giết người, chạy trốn hay thực hiện những hành động tiêu hao thể lực khác vẫn sẽ bổ sung trở về, cho dù là bị thương thì dưới dược hiệu y hệt xuân phong hóa vũ này cũng có thể được bổ dưỡng và hồi phục lại!

Hắn bước vào tiên đồ cũng được một thời gian dài rồi, nhưng bây giờ lại kiến thức được một loại linh dược cường đại mà còn ôn hòa đến mức không làm tổn thương phàm nhân như thế này.

Tạ Hoàn Lang tất nhiên không biết, đây là kiệt tác của đan sư Ẩn Lưu, hơn nữa nói đúng ra, đây là kết quả thí nghiệm thất bại của một đan sư trẻ tuổi ở trong Tiên Thực Viên tại rừng rậm Ba Xà. Loại đan dược này một khi được ăn vào thì sẽ chậm chạp phát huy dược lực trong vòng bảy mươi hai thời thần, tẩm bổ thân thể, hồi phục khí huyết, bổ sung khí lực, cũng có thể khôi phục mệt nhọc. Nhưng vấn đề là ở chỗ, hiệu quả của nó quá chậm, đa số yêu quái của Ẩn Lưu có thể chất cường kiện, cho dù không phục dụng thứ này thì bản thân cũng có thể có được những năng lực trên. Hơn nữa loại vật như đan dược, ngoài trừ các loại như trừ độc tránh chướng khí thì luôn được ăn vào lúc khẩn cấp mà thôi, khi đó đều hận không thể có hiệu lực càng nhanh càng tốt, có yêu quái nào lại ăn đan dược trước khi xảy ra chuyện chứ?

Cho nên sau khi nghiên cứu ra dược phương này, người đan sư kia cũng có chút uể oải, đang muốn xé nó thành mảnh nhỏ, lại bị Ninh Tiểu Nhàn lấy đi, xem kỹ rồi nhớ ở trong lòng. Từ trước đến giờ nàng đều tin rằng vạn vật đều có chỗ dùng, đan phương này đã tồn tại dược, nói không chừng ở thời khắc đặc thù nào đó có thể dùng đến.

Quả nhiên, sau khi Vân Mộng Trạch mở ra, nàng trước tiên lựa chọn năng lượng của loại đan dược này, cũng cho nó tên gọi là “Tinh Vệ Đan”, ý chính là Tinh Vệ lấp biển, từng chút từng chút. Hiệu quả của đan dược này hoàn toàn giống như từng tia nước nhỏ, sau khi ăn vào cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều ân cần chăm sóc thân thể, lại vừa vặn thích hợp với phàm nhân tiến vào hoạt động trong cấm địa, cho nên trước khi vào trong Vân Mộng Trạch đã luyện chế một ít để dùng.

Chính nàng sau khi ăn viên đan dược này, cũng không nhịn được cười, đây không phải là bình máu lớn phục hồi từ từ có thể dễ dàng thấy được trong các trò chơi ở Hoa Hạ hay sao, ăn một lọ có thể chậm chạp hồi máu trong vài phút.

Đánh cho Tạ Hoàn Lang một gậy, đương nhiên phải cho một trái táo ngọt. Ninh Tiểu Nhàn biết rõ so sánh việc dùng sâu độc bức ép cùng với khiến người đó phát huy ra tính năng động chủ quan, thì không thể nghi ngờ là cái sau sẽ hữu dụng hơn. Nàng cũng có thể để cho Đồ Tận truy tìm trí nhớ của Tạ Hoàn Lang, nhưng mà trí nhớ là một chuyện, mà kinh nghiệm lại là một chuyện khác. Rất nhiều thời điểm, chỉ có tự mình trải qua, mới có thể đưa ra quyết định chính xác trong lúc nguy cấp, trong đệ tam mạc thiên địa của Cố Ẩn Sơn Hà Trận, nàng cần có một người dẫn đường đáng tin cậy, cho nên mới không tiếc mà tốn nhiều nước bọt.

Lập tức Tạ Hoàn Lang tiếp nhận ống trúc từ Đồ Tận rồi giơ cao lên, mở nắp ra, lập tức có một luồng khói xanh bốc lên cao.

Làn khói này có màu đậm đặc lại rất nhiều, cũng không biết là dùng thứ gì chế thành, ở trong gió thổi mà vẫn tụ lại thành đoàn, cho đến gần nửa khắc sau mới chậm rãi tán đi.

Mỗi một đội ngũ của Càn Thanh Thánh Điện khi tiến vào Cố Ẩn Sơn Hà Trận đều được phân các ống trúc như vậy, khói xanh đại biểu cho phát hiện mục tiêu – đám người Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn; khói hồng có nghĩa là đội ngũ đó đang gặp phải nguy hiểm, thỉnh cầu sự trợ giúp của đồng bạn khác.

Quả trứng khổng lồ nằm ở phần trung tâm của toàn bộ đệ nhất mạc thiên địa, hai đội ngũ khác thấy được, có lẽ đều sẽ nhanh chóng chạy đến tiếp viện.

Quả nhiên yên lặng đợi hai khắc chung thì ngoài sơn cốc có người rón ra rón rén kín đáo đi lại gần. Một đoàn này có tám người, hiển nhiên đều là người thành thạo, khi đi ngang qua cây cỏ của rừng nhiệt đới thì vô cùng cẩn thận, chỉ ngẫu nhiên mới có một chút âm thanh truyền ra. Phàm là chung quanh có chút gió thổi cỏ lay, đội ngũ này sẽ lập tức dừng lại quan sát.

Lúc Tạ Hoàn Lang thả khói xanh thì vị trí của bản thân hắn nhất định sẽ bại lộ, nói không chừng sẽ đưa đến hứng thú hiếu kỳ, cho nên đám người này cẩn thận coi chừng cũng có đạo lý. Nói chung, sau khi đội ngũ của Càn Thanh Thánh Điện thả ra khói xanh, thì sẽ tiến lên cuốn lấy đối phương, chờ đợi viện quân đến, nhưng mà trước mắt cỏ cây tĩnh mịch, rừng nhiệt đới yên tĩnh, ở đâu có tranh đấu cơ chứ?

Đang vừa kinh vừa nghi, trong sơn cốc có một bóng dáng lảo đảo đi đến.

Hơi nước trong đầm lầy bốc hơi, hơi nước nhàn nhạt thường xuyên phiêu đãng, mọi người đứng cách khá xa nên cũng không thấy rõ lắm. Đầu lĩnh của đội ngũ này là một đại hán đầu báo mắt vàng, tuy tướng mạo nhìn có vẻ hung ác, nhưng tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ, cũng không phải là lần đầu tiến đến. Mắt thấy sơn cốc này địa hình không tốt, chỉ sợ trúng mai phục, cũng không dẫn người đi vào quan sát, ngược lại lệnh cho tất cả mọi người lui về sau vài bước, cầm sẵn vũ khí.

Bóng dáng bên trong đi tới từng bước từng bước, đúng là Tạ Hoàn Lang. Giờ phút này một tay hắn ôm ngực, trên người là vết máu loang lổ, lưng cong xuống đi đường vô cùng khó khăn.

“Chuyện gì xảy ra vậy, Hám Thiên Thần Quân đâu?” Đại hán đầu báo nhãn mắt vàng trầm giọng nói, lại không để người tiến lên giúp đỡ, chỉ chờ Tạ Hoàn Lang chậm rãi đến gần. Ánh mắt của hắn nhìn quanh bốn phía, hiển nhiên lo lắng đây là bẫy rập.

Tạ Hoàn Lang đi thêm vài bước mới giống như chống đỡ không nổi nữa mà ngã xuống, miễn cưỡng thở hổn hển hai lần rồi nói: “Vốn là ở bên cạnh quả trứng khổng lồ, ta muốn ngăn hắn ở sơn cốc, nào biết bọn họ thật sự khó giải quyết… Sau khi giết chết năm thủ hạ của ta, đã đi về phía đông.”

Đại hán vẫn nghi ngờ hỏi: “Còn một người ở bên ngươi đâu?”

Tạ Hoàn Lang chỉ chỉ sơn cốc cười khổ nói: “Chân hắn bị chém đứt rồi, ta để cho hắn nhỏ máu lên vỏ trứng để ra ngoài trước.” Ý tức là hắn lưu lại báo tin, nếu không cũng đã đi rồi.

Ngươi đi lại không tốt, thật là vướng víu. Đội ngũ này đã chia ra đi bốn phía kiểm tra hoàn cảnh chung quanh, đại hán thấy vài tên thủ hạ cũng không phát hiện ra dị thường, lúc này mới sai người tiến lên nâng Tạ Hoàn Lang, chuẩn bị giúp hắn cầm máu băng bó.

Tên đệ tử đỡ Tạ Hoàn Lang mở phần áo ở ngực hắn ra, đã thấy trên lồng ngực bóng loáng, đừng nói là vết đao, ngay cả vết trầy xước cũng không có. Hắn vô ý thức ngẩn ngơ, biết rõ không tốt, đang muốn đẩy Tạ Hoàn Lang ra, đồng thời lớn tiếng cảnh báo, đã thấy vị Tạ phó đàn chủ này đột nhiên cười với hắn một cách quỷ dị, ngay sau đó ngực truyền đến cảm giác lạng buốt, giống như cũng… không đau nhức lắm, chính là bản thân đột nhiên không còn khí lực, ngay cả há miệng kêu ra đều không được.

Mà trước khi Tạ Hoàn Lang động thủ, đại hán đột nhiên nghe được sau tai có tiếng gió rất nhỏ vang lên. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng tương đối phong phú, lập tức ngồi xổm xuống, cũng không quay đầu lại mà nhảy lên một cái tiến về trước, tư thế này dùng cả tay chân, hết sức khó coi, nhưng lại có một cái tên dễ nghe là “Hổ Bào Thức” (cách hổ chạy trốn), vô luận ở phía sau có người lướt ngang hay bổ chém, lần này hắn có thể tránh được nguy hiểm chí mạng. Chờ đến khi hắn rơi xuống đất, đã khôi phục diện mạo của mình, là một đầu Sơn Sư (sư tử núi) có hình thể cực đại.

Thế nhưng khi quay đầy nhìn lại, sau lưng trống rỗng làm gì có người nào chứ? Một chốc tùy cơ ứng biến kia, đều là do mị nhãn làm ra để kẻ mù nhìn. Hắn thầm nghĩ không ổn, dưới chân có hai căn dây leo không biết vươn ra từ nơi nào, giống như là linh xà đột nhiên quấn lên hai chân sau. Cự Sư nổi giận gầm lên một tiếng, đợi khi muốn tránh thoát, đã có bóng người lao đến, trong tay có ánh đao lóe lên, chém về phía dây leo.

Người đó là tâm phúc của hắn, Cự Sư thở dài một hơi, nhảy về trước kéo căng dây leo, thuận tiện cho người thuộc hạ này bổ chém.

Ngay lúc lưỡi đao như muốn chạm được dây leo, nào biết cổ tay hắn đột nhiên chuyển hướng, một đao kia dán chặt nhánh dây trượt ra ngoài, một tiếng “xoẹt” rất nhỏ vang lên, đã đâm vào trong mông của Cự Sư, lại thuận thế vặn qua!

Một tiếng thét dài thê lương.

Đó là nơi mềm yếu nhất trên người sinh vật, Cự Sư đột nhiên cảm giác được hậu môn đau nhức kịch liệt, thoáng chốc đã cả kinh hồn phi phách tán, vô ý thức mà phát lực chạy như điên về trước, lại bị nhánh dây leo cuốn chặt chân không giãy ra dược!  Đều nói mãnh thú bị thương là đáng sợ nhất, nó chịu đau nhức phía dưới nên theo bản năng mà hung bạo lên, quay đầu hướng người thuộc hạ vốn trung thành nhất với hắn mở ra miệng lớn như bồn máu, nhào đến!