Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 849: Thú triều thành họa




Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Người lay hắn cũng ngẩn ngơ, lúc này mới ý thức được hắn đã tắt thở mà chết.

Đám hộ vệ Càn Thanh Thánh Điện vừa xông đến, tất nhiên là đám người Ninh Tiểu Nhàn rồi. Bắt giặc phải bắt vua trước, bọn họ vội vã muốn để Hoàn Tùng Ngọc dẫn đường ra khỏi trú địa, Lãnh Thanh Thu lại dẫn người cản ở phía trước, bởi vậy Trường Thiên xuất thủ thu thập hắn trước.

Sau khi hắn đánh trúng ngực đối thủ, lập tức có lực lượng âm lãnh giống như rắn chui vào trong tim của Lãnh Thanh Thu, sau đó lại phát lực đột ngột, khiến cho cơ tim đột nhiên xoắn nhanh, tâm huyết quản lập tức bị bẻ gãy. Đau đớn như vậy không phải người bình thường có thể chịu được, chẳng qua may mắn là vào lần đầu tiên tim Lãnh Thanh Thu vặn xoắn thì hắn đã ngừng thở, cũng không phải chịu đựng bao lâu. Nếu như giờ phút này mà mà rạch lồng ngực của hắn ra quan sát, sẽ thấy hình dạng của cả trái tim hắn như mà một chiếc khăn mặt bị vắt khô nước, cơ bắp vặn vẹo xoắn lại, huyết dịch bên trong cũng không còn đến một giọt.

Mấy người Trường Thiên sử dụng Dịch Hình Cổ biến thành hộ vệ, thầm nghĩ lẫn vào trong đội ngũ này, không muốn gây chú ý với người bên ngoài, thủ đoạn bọn họ sử dụng đều là sát chiêu bất động thanh sắc, nếu không tốc độ lấy đi nhân mạng sẽ nhanh hơn rất nhiều. Quả nhiên sau đó là một hồi hỗn chiến, cũng không có ai chú ý Lãnh Thanh Thu là chết như thế nào.

Những người mà Hoàn Tùng Ngọc mang theo bên người cũng có chút bản lĩnh nhanh nhạy, ví dụ như ngự trùng, khu thi (điều khiển xác chết), điều khiển yêu quỷ,… hiện tại dùng đến cũng tương đương với việc tăng lên chiến lực cho bọn họ, lại có Trường Thiên và ba người vụng trộm giúp đỡ bọn họ thanh lý đối thủ, các tu tiên giả trước mắt có chết có bị thương, người còn có thể đứng thẳng rất nhanh đã không còn bao nhiêu.

Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng hô lớn: “Nhìn xem, bọn họ ở đó!”

Mấy người Càn Thanh Thánh Điện nhìn lại, giật nảy mình: mấy trăm người ở trú địa đang hùng hùng hổ hổ chạy về phía này, lúc này chỉ còn cách bọn họ hai mươi trượng. Hoàn Tùng Ngọc tất nhiên không biết đám người này đều được Ninh Tiểu Nhàn “chỉ điểm”, lại biết được tin tức mà chạy đến Cửa Bắc vây mình, vì cái gì thì hẳn là giải dược của Càn Thanh Thánh Điện. Nhưng trong tông còn cần chỗ hữu dụng của mấy người này, cũng không thể cho giải dược được, cũng không thể giết hay làm bị thương quá nhiều, bởi vậy gấp gáp chỉ vào phiến đá nói: “Đi qua nhanh lên.”

Tiếng bước chân cộc cộc của Bạch Lộc vang lên, mấy đầu phía trước nhanh chóng chạy đến trên phiến đá, Trường Thiên đưa mắt liếc nhìn Đồ Tận ra ý một cái, người này lập tức hiểu ý, hóa ra hai tia phân thân, một tia chui vào trong mũi một thớt Bạch Lộc đi cuối cùng. Vào loại thời điểm người hoảng ngựa loạn thế này, hai tia khói đen mỏng manh khó thấy cơ hồ không khơi dậy sự chú ý của người khác.

Người cưỡi thớt Bạch Lộc này đang muốn giơ roi thúc nó hắm hở tiến lên, đột nhiên tọa kỵ lại ngẩn ra đứng nguyên một chỗ như tượng đất, không nhúc nhích.

Lần hù dọa này không phải chuyện đùa. Truy binh phía sau càng đuổi càng gần, con súc sinh này vậy mà lại nổi tính kỳ quặc hả? Phải biết Bạch Lộc mà Càn Thanh Thánh Điện thuần phục làm thú cưỡi cũng là một trong các dị thú, chỉ có điều cá tính của chúng tương đối dịu dàng ngoan mà thôi, cuối cùng thì cũng không thể chịu mệt nhọc giống như ngựa được, ngẫu nhiên lại phát ra chút tính tình nhỏ, đá đá chân gì đó cũng không kỳ lạ hiếm thấy, mấy con lừa mà người phàm thường dùng cũng hay cứng đầu không nghe lời đúng không?

Chỉ có điều vào thời điểm này mà nổi tính khí, vậy cũng thực khiến người này gấp đến nối trán đều toát ra mồ hôi, vung xuống hai roi cũng không có phản ứng, roi thứ ba vừa dính lên da lông, Cự Lộc đột nhiên dựng đứng người lên như ngựa, sau đó ngã xuống đất không dậy nổi.

Thân thể người này không tự chủ được mà nghiêng về phía sau. Còn chưa để thời gian cho hắn ghìm chặt tọa kỵ, Ninh Tiểu Nhàn thở nhẹ một tiếng: “Coi chừng!” Đưa tay nâng lưng hắn lên. Hắn mới thở dài một hơi, thình lình bên hông truyền đến một cỗ lực cực lớn, trong nháy mắt tiếp theo, hắn bị giật khỏi tọa kỵ, đằng vân giá vụ (cưỡi mây đạp gió) bay ra ngoài, điểm rơi xuống là chỗ chiến hào giăng khắp nơi.

Bịch một tiếng, tiếng rú thảm thật dài đột nhiên im bặt lại. Người này coi như là may mắn, lúc Ninh Tiểu Nhàn quăng hắn vào chiến hào đã dùng bảy thành lực, hơn nữa có trọng lực, sau khi hắn rơi vào một hào sâu thì trực tiếp ngất đi, không thấy được thảm trạng bản thân mình bị bảy, tám căn Hấp Huyết Đằng quấn lên. Chẳng qua đoán chừng hắn cũng không mở mắt ra được nữa, cũng không thấy được rồi.

Một đạo phân thân khác của Đồ Tận, lập tức lặng yên không một tiếng động mà chui vào trong mũi của một người khác đang cưỡi Bạch Lộc. Người này cũng không có chút ngoài ý muốn nào mà cứng người lại, sau đó phát ra một tiếng gầm rú thê lương, đột nhiên nhảy khỏi người Bạch Lộc, quay người vọt về hướng đám truy binh.

Lúc này truy binh đã đuổi đến cách bọn họ bảy trượng, thế tới của hắn như hổ điên, vung đao bổ chém, sau khi nhảy vào đám người còn xông về trước mấy trượng. Nhưng mà sau đó hắn không bị nhập thân nữa, trên tay không có thủ đoạn gì, rất nhanh đã bị đám người phẫn nộ bao phủ rồi.

Hoàn Tùng Ngọc cưỡi Bạch Lộc chạy phía trước nghe được tiếng kêu thảm thiết, nhìn lại, đúng lúc trông thấy người bị phân thân của Đồ Tận khống chế anh dũng hiến thân xâm nhập vào đám tu tiên giả, không khỏi ngẩn ngơ. Dù hắn tự phụ mình có kiến thức rộng rãi, cũng chưa từng thấy qua người không muốn sống như vậy, bất quá tình huống này thật nguy cấp, hắn không kịp nghĩ nhiều, chỉ kịp rống lên nói: “Chuyện gì xảy ra, nhanh theo kịp đi!”

Mọi người đáp lại. Bốn người Ninh Tiểu Nhàn đương nhiên xoay người cưỡi lên hai đầu Bạch Lộc trống không, hai người một con, đuổi theo mấy người Hoàn Tùng Ngọc.

Lúc tu tiên giả trong trú địa đuổi đến chỗ phiến đá, đội ngũ của Càn Thanh Thánh Điện đã vọt đến trước, chỉ để lại bụi đất đầy trời cho bọn họ hít phải. Tuy chỉ là khoảng cách hơn mười trượng, nhưng mà tu tiên giả nào dám đuổi theo ra ngoài? Cần phải biết người chạy trốn phía trước đã ra khỏi phạm vi của Chướng Nhãn Pháp rồi, tương đương với việc bại lộ trần trụi dưới tầm mắt của bầy dị thú vô cùng vô tận!

Bởi vậy bọn họ cũng chỉ có thể vừa chửi bới, vừa nhìn hơn mười người của Càn Thanh Thánh Điện đi xa dần. Nhưng thế sự lại biến đổi, những người chạy đi lại bị trận chiến của dị thú bên ngoài dọa sợ ngây người.

Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn cùng cưỡi chung một tọa kỵ, đã chạy ra khỏi phạm vi của trận pháp ẩn nấp. Lúc trước vội vàng rút khỏi, chưa từng nhìn kỹ phía bên ngoài, hiện tại quét mắt nhìn qua, lấy định lực của nàng cũng phải lắp bắp kinh hãi, trong Hồng Cốc này, mảnh thổ địa mà Càn Thanh Thánh Điện lựa chọn cực kỳ bằng phẳng, chỉ có những tảng thạch duẫn (măng đá) cực lớn cùng với sườn dốc gió thổi là chia đất bằng thành nhiều khu vực. Mà bây giờ phóng nhìn nhìn ra xung quanh, cơ hồ không nhìn ra được mảnh đất này vốn có màu đỏ – dị thú tràn đầy khắp núi đồi cơ hồ như là chọc xuyên băng đá đứng đầy mảnh thổ địa này, hơn nữa dõi mắt nhìn về phía xa hơn, tựa hồ có thể thấy được đại quân dị thú cuồn cuộn không dứt đang chen lấn chạy đến đây.

Tướng mạo của chúng thiên kỳ bách quái, tính tình vốn cũng nên khác nhau hoàn toàn, điều quỷ dị ở ngay chỗ này. Dị thú bị Hoặc Tâm Trùng khống chế, thời điểm không gặp được vật còn sống thì cực kỳ bình tĩnh, càng sẽ không ẩu đả với nhau vì tranh giành lãnh địa, nhưng mà bây giờ đàn dị thú cách trú địa rất gần đang xao động bất an, bởi vì chúng tựa hồ cảm thấy được mỹ vị đang gần ngay trước mắt, ngược lại thì dị thú ở phía sau tương đối yên tĩnh, có con thậm chí còn đứng thẳng như là được điêu khắc thành.

Có điều Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, chỉ cần Chướng Nhãn Pháp của trú địa vừa mới tan vỡ, những… quái vật khát máu này sẽ điên cuồng mà nhào về phía đó. Nàng rùng mình một cái: “Lại có nhiều quái vật như vậy, cuối cùng thì Càn Thanh Thánh Điện muốn làm gì vậy?”

Đối với người trong trú địa, nàng cũng không đồng tình bao nhiêu. Bản tính của tu tiên giả chính là ích kỷ, chỉ từ thái độ bọn họ đối đãi với Càn Thanh Thánh Điện là có thể nhận ra điểm này. Yêu tông này thành lập trú địa che chở bọn họ, lại phái người ra ngoài đi khắp nơi tìm kiếm người gặp nạn, vô luận là xuất phát từ mục đích gì, ít nhất loại hành vi này thật đúng là cứu được không ít tính mạng. Nhưng mà khi tiếng chuông vang lên, những người này lập tức trở mặt đuổi bắt người của Càn Thanh Thánh Điện, thậm chí uy hiếp bức bách Hoàn Tùng Ngọc để vị hôn thê lại làm vật thế chấp.

Giọng nói của nàng bị ép đến rất thấp, trong tiếng gió vù vù không sợ những người khác nghe được. Trường Thiên cũng thấp giọng nói: “Không chỉ là tu tiên giả từ những trú điểm, trí địa khác chạy lại đây, ta phỏng đoán Càn Thanh Thánh Điện cũng có phái người dẫn thêm dị thú lại đây, chỉ có điều tốc độ lây lan của Hoặc Tâm Trùng cùng tốc độ tụ lại của đàn thú vượt xa dự kiến của bọn họ, lúc này mới khiến cho thú triều hình thành trước thời gian.” Kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa, nếu như Càn Thanh Thánh Điện thả quái vật Hoặc Tâm Trùng ra khỏi chiếc hộp Pandora thì sự tình tiếp theo sau đó họ cũng không thể hoàn toàn nắm giữ trong tay.

Đám người Hoàn Tùng Ngọc đại khái đã uống giải dược trước, bởi vậy đám dị thú bên ngoài nghe được động tĩnh cũng không có hứng thú quay đầu lại nhìn bọn họ. Ninh Tiểu Nhàn phỏng đoán, mạch suy nghĩ phối chế giải dược của bọn họ cũng giống như nàng. Nói là giải dược, không bằng nói là châm dự phòng, có lẽ cũng là rút ra được phương pháp từ việc ngăn cản công kích của Hoặc Tâm Trùng từ xưa, dù sao đan sư muốn là được điểm này cũng không khó.

Chỉ có vài đầu quái vật nhìn chằm chằm vào hướng lối ra, giống như là có gì phải suy nghĩ.

Nàng lặng lẽ nói: “Thứ bị Hoặc Tâm Trùng điều khiển, còn có thể có suy nghĩ sao?”

“Chỉ còn lại bản năng, như vậy là đã đủ.” Bản năng của những… quái vật cảm thấy được có đại lượng huyết thực ở ngay gần đó, nhưng lại không nhìn thấy được. Hơn nữa Chướng Nhãn Pháp trong lúc bình thường thì nhìn không ra vấn đề gì, nhưng bây giờ dị thú đã vây quanh trú địa rồi, trong mắt của những quái vật ở đây, một mảnh đất đỏ thật lớn trước mắt này vô cùng cổ quái, thấy được nhưng lại không với tới được.

Bọn họ càng đi càng xa, thời điểm Ninh Tiểu Nhàn quay người nhìn lại lần cuối, thì có hai điểm vàng chạy nhanh ra khỏi trú địa, rất nhanh đã biến mất ở trong đàn thú. Nàng biết rõ đó là bóng dáng của hai đầu Chư Kiền đang tìm chỗ trốn. Nàng có vung chút nước thuốc lên người chúng, nên sẽ không bị những dị thú khác công kích.

Lúc trước khi bọn họ chạy đến Cửa Bắc cũng đã để lại hai đầu tọa kỵ này, nếu không thì vì tướng mạo quá đặc biệt của Chư Kiền, vô luận là Hoàn Tùng Ngọc hay là Yến Linh Tuyết đều nhớ rõ chúng nó chính là tọa kỵ của Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn, nhưng bây giờ hộ vệ của mình lại cưỡi chúng nó, làm sao có thể không sinh lòng nghi ngờ được?

Lúc này, đã có vài đầu dị thú nhịn không được tiến lên dò xét rồi. Mắt trận của Chướng Nhãn Pháp đặt ở trong trú địa, chúng tạm thời còn chưa phá vỡ được mà vào, sau khi vài đầu quái vật này đâm đầu vào thì cũng sẽ biến mất ngay lập tức. Nàng biết rõ nếu chúng không bị rơi vào trong chiến hào thì cũng bị Trành Quỷ tuần tra ăn tươi. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, trú địa có thể kiên trì được bao lâu nữa đây?

Bọn họ chạy một đường về hướng Bắc hai khắc chung. Càng đi về phía bắc, đàn thú lại càng thưa thớt, cuối cùng sau khi lách qua một đám lợn khổng lồ quần cư, rốt cục đã đến lối vào của Cố Ẩn Sơn Hà Trận.

Thấy được một mảnh sương trắng quen thuộc kia, sắc mặt của Ninh Tiểu Nhàn rất khó nhìn, không lâu trước nàng mới ở chỗ này đánh một trận với đám người Phương Hành Châu, nếu Càn Thanh Thánh Điện bí mật bố trí trú địa ở nơi này, chẳng phải là cuộc chiến của mình khi đó bị người khác thu hết vào mắt hay sao?

May mắn đám người Hoàn Tùng Ngọc rẽ phải hai lần, chạy đến chỗ cửa vào bên kia, nơi này có vách núi cao đứng sừng sững, cách mặt đất ít nhất là bảy trăm mét. Địa hình chỗ này giống như là bị đao gió đâm thủng thành vô số lỗ hỗng, từ hai bên sườn núi đi xuống, tất cả lớn nhỏ cũng không biết là có bao nhiêu huyệt động.