Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 848: Rời đi một cách mạnh mẽ




Cả đám người kinh ngạc thẳng người, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải. Qua một hồi lâu, mới có người quát to một tiếng nói: “Trong trú địa vẫn còn đệ tử của Càn Thanh Thánh Điện, đi bắt bọn họ soát người!”

Không sai, trên người đệ tử Càn Thanh Thánh Điện có khả năng có giải dược. Hơn nữa lần này yêu tông này phái không ít người đi vào cấm địa, rất nhiều đệ tử cấp thấp còn chưa rút khỏi trú địa.

Đám người ầm ầm hưởng ứng.

Khi hai đầu Chư Kiền phóng chân chạy nhanh, Ninh Tiểu Nhàn cùng Trường Thiên cũng nhìn thấy bạo loạn trong trú địa.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy hai tên đệ tử của Càn Thanh Thánh Điện bị đám người phẫn nội đẩy ngã xuống đất, soát người. Đại khái là cũng không tìm ra giải dược, một trong hai tên đệ tử nổi giận biến về thành thú thân, tấn công không ít người, kết quả bị loạn đao tươi sống đâm chết.

Người đã gấp đến đỏ mắt, cũng không khác di thú là mấy. Lông mày nhỏ của Ninh Tiểu Nhàn cong lên: “Đệ tử cấp thấp còn ở lại chỗ này hiển nhiên đều là bia đở đạn, đều đã bị Càn Thanh Thánh Điện bỏ rơi rồi, sao có thể được phân giải dược chứ?”

Đồ Tận đột nhiên nói: “Không tốt!” Trên người bọn họ đang mặc y phục hộ vệ của Càn Thanh Thánh Điện, bên hông còn đeo thiết bài, đúng là mục tiêu dễ khiến người khác chú ý!

Quả nhiên ven đường có người nhìn thấy bọn họ, lập tức tụ lại ngăn đường. Đại Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, chân sau dùng sức, lập tức nhảy lên cao, nhảy qua đầu đám người này chạy đi. Đồ Tận khống chế đầu Chư Kiền kia cũng làm theo như vậy.

Cứ như vậy tránh khỏi mấy mấy làn sóng tu tiên giả đột kích, nhưng người tụ lại phía trước ngày càng nhiều, hiển nhiên hành động của bọn họ đã kéo đủ cừu hận.

Rốt cục, hai đầu Chư Kiền đã bị vây chặt như nêm cối, dù có dùng lực chân của bọn chúng cũng không nhảy qua bức tường người dày đặc này. Phát hiện lai giả bất thiện (người đến không tốt), trong cổ Đại Hoàng phát ra âm thanh cảnh cáo giống như rút hơi lạnh, Trường Thiên ghìm chặt nó khiến nó an tâm một chút, đề khí nói: “Chư vị muốn như thế nào đây?”

Âm thanh của hắn trầm thấp, lạnh lùng nhưng lại chấn nhiếp nhân tâm, kỳ dị mà áp chế cảm xúc đang lên cao của đám đông xuống. Trong đám người có một đại hán nói lên: “Người của Càn Thanh Điện đâu, tại sao không tìm thấy họ nữa, mau đem giải dược Hoặc Tâm Trùng giao ra đây?”

Âm thanh giòn giòn giã giã của Ninh Tiểu Nhàn vang lên trong đám người: “Giải dược không ở trên người chúng ta.” Trên mặt mọi người lộ ra vẻ cười lạnh, mấy tên đệ tử Càn Thanh Thánh Điện trước đó cũng biện hộ như vậy. Cứ tìm xuống, chắc chắn sẽ có người có mang theo!

Bọn họ đang muốn động thủ, Ninh Tiểu Nhàn đã nói tiếp: “Sao chư vị không nghĩ rằng, dù cho trên ngươi chúng ta có mang theo giải dược, thì cũng chỉ có phần của bốn người mà thôi, đối với các người có nhiều người như vậy thì có nhiều hơn nữa cũng bị thiếu, người có thể được đến giải dược cũng chỉ rải rác mà thôi!”

Lời này nói thật có lý. Ở đây chí ít có hơn bảy trăm người, chỉ bốn phần giải dược thì cũng như muối bỏ biển! Chẳng qua tất cả mọi người đều muốn sống sót, cho nên ánh mắt của nhiều người đã bắt đầu dao động.

Ninh Tiểu Nhàn đưa tay chỉ đến cửa vào hướng Bắc: “Hoàn Phó điện chủ vừa mới hạ lệnh, để cho chúng ta nhanh chóng đến ngoài cửa hướng Bắc nhận giải dược, nếu như chư vị nắm chặt thời gian một chút thì có thể đến kịp!” Mọi người bán tin bán nghi, nàng gỡ lệnh bài bên hông xuống, “Chúng ta là cận vệ của Hoàn Đàn Chủ. Thú triều đến quá sớm, rất nhiều giải dược còn chưa được vận chuyển đến, sống lượng có trong tay Càn Thanh Thánh Điện cũng hạn chế. Thế nhưng dù không thể cung ứng cho hơn một ngàn người ở đây, thì xuất ra một hai trăm phần giải dược cũng không có vấn đề gì. Chư vị ở chỗ này khó xử chúng ta, không bằng nắm chặt thời gian đuổi đển Cửa Bắc, xem xét liền biết! Nếu không đến lúc đó để cho người khác đoạt đi hoặc là phân phát xong rồi, vậy thì tính mạng có thể sẽ không dễ dàng rồi.”

Dứt lời, không để thời gian cho đám người nay suy nghĩ, hai chân kẹp nhẹ, Đại Hoàng gào thét một tiếng, xông về phía trước!

Trước tiên nàng nói trên người mình không có giải dược, còn nói tuy Càn Thanh Thánh Điện có nắm giữ, nhưng số lượng không nhiều lắm. Mọi người vô ý thức đã cảm thấy nếu lại dây dưa thêm với mấy người bọn họ, nói không chừng sẽ làm lỡ thời cơ cướp được giải dược từ chỗ Hoàn Công Thế, dù sao trên người bốn người này coi như là có giải dược thì cũng không nhất định là đến lượt mình, còn không bằng đến Cửa Bắc thử vận khí, tỷ lệ ở đó lớn hơn.

Nhân tâm chính là vi diệu như thế, một khi có chút hi vọng ngoi đầu lên, thì sẽ không muốn dốc sức liều mạng nữa. Những người ngăn cản mắt thấy đại báo đã đánh tới, vô ý thức mà tránh ra một lối, không …dũng mãnh như lúc trước nữa. Hai đầu Chư Kiền chạy đi rất nhẹ nhàng, người đuổi theo sau lại rất mãnh liệt, càng tụ càng thêm nhiều người.

Hoàn Tùng Ngọc và Yến Linh Tuyết xuất phát trước bọn họ một bước, hiển nhiên đám người Càn Thanh Thánh Điện đã chuẩn bị tốt đường lui rồi mới đánh chuông cảnh báo. Chẳng qua là tốc độ của Chư Kiền cực nhanh, đám người Ninh Tiểu Nhàn có hi vọng vượt qua được bọn họ.

Dù sao trú địa cũng không lớn, lấy cước trình của Đại Hoàng, Cửa Bắc đảo mắt đã đến, nàng lập tức nhìn thấy thế cục phía trước: đám người Hoàn Tùng Ngọc quả nhiên đã đuổi đến nơi này, lập tức sẽ đi vào Thạch Bàn.

Trước đó cũng từng đề cập đến, chung quanh trú địa có chiến hào rộng chừng ba trượng, chỉ có ba lối vào được sắp đặt Thạch Bàn nhỏ hẹp, một khi có địch tập kích, chỉ cần rút Thạch Bàn đi, kẻ thù bên ngoài nhất thời sẽ không vào được. Hiện tại Hoàn Tùng Ngọc, chủ tớ Yến Linh Tuyết cùng với hơn mười hộ vệ của Càn Thanh Thánh Điện đã cưỡi Bạch Lộc đến gần cửa vào, chỉ cần chạy qua Thạch Bàn là bình an vô sự.

Vấn đề ở chỗ, bọn họ không có cách nào tiến thêm nữa: ngay giữa Thạch Bàn là hơn ba mươi tu tiên giả đang cầm vũ khí cản đường!

Bọn họ rốt cục bị các tu tiên giả kịp thời phản ứng ngăn lại.

Đám người Hoàn Tùng Ngọc đưa lưng về phía Ninh Tiểu Nhàn, nên cũng không thấy bọn họ đến gần, chỉ có âm thanh truyền qua: “… Hiện tại trong tay của ta cũng không có giải dược, mời chư vị cùng theo ta đi tìm gia phụ lấy nó!” Nghe được câu này, Ninh Tiểu Nhàn nhịn không được lắc đầu. Lý do của kẻ này cũng quá nát đi.

Quả nhiên tu tiên giả đầu lĩnh cười lạnh nói: “Đều đã đến chỗ này rồi mà còn chưa ăn giải dược, ngươi không ăn giải dược mà dám ra ngoài sao? Nếu như chúng ta đi ra ngoài với ngươi, chỉ sợ không cần cha ngươi ra mặt, chỉ cần dị thú là có thể thu thập chúng ta rồi!”

Hoàn Tùng Ngọc chắp hai tay: “Ta chỉ nói trong tay của ta không có giải dược, cũng không nói ta chưa ăn nó. Toàn thân cao thấp của ta, cũng chỉ còn lại sáu viên giải dược thôi, chư vị không theo ta đi lấy, thì ta cũng không thể lấy ra nhiều hơn được.” Dứt lời, quả nhiên lấy ra một bình ngọc từ trong ngực.

Chiếc bình ngọc hắn vừa lấy ra, tầm mắt của mọi người lập tức lung lay hai vòng theo bình, thầm nghĩ nếu một viên giải dược bên trong này là của mình thì thật tốt.

Trên mặt Hoàn Tùng Ngọc là vẻ thành khẩn, nhưng trong nội tâm cũng đang cười lạnh, tốt nhất là chai dược này có thể đạt được hiệu quả thu hai giết ba, lại để cho bọn họ nhanh chóng đi qua chỗ này.

Cuối cùng thì tu sĩ đầu lĩnh cũng trầm ổn, lớn tiếng nói: “Không được, chúng ta không đi khỏi trú địa này. Lại nói ai biết được thuốc trong bình của ngươi là thật hay giả chứ? Nữ tử trong ngực ngươi là Tiểu Các chủ của Thiên Lăng Các đúng không, cũng là vị hôn thế của ngươi chứ gì? Ngươi để nàng ở lại làm vật thế chấp, lấy giải dược về đổi người với chúng ta!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Hoàn Tùng Ngọc lập tức cứng lại, Yến Linh Tuyết và Bình Nhi cùng nhìn về phía Hoàn Tùng Ngọc. Dù giờ phút này Yến Linh Tuyết vẫn chưa khôi phục lại từ trong hoàn cảnh thương tâm, thế nhưng trong lúc sống chết, tâm vẫn bị treo lên, không biết Hoàn Tùng Ngọc có để mình lại làm vật thế chấp hay không.

Hoàn Tùng Ngọc giận dữ nói: “Lãnh Thanh Thu, ngươi lại cả gan dám vũ nhục ta như thế! Chúng ta đều là người tông phái Phương Bắc, ngươi không sợ ngày sau Càn Thanh Thánh Điện san bằng sư môn của ngươi sao?” Khóe mắt liếc qua thấy Yến Linh Tuyết đang khẩn thiết nhìn về phía mình, hàm ẩn vẻ cầu khẩn, trong nội tâm không khỏi mềm nhũn. Không lâu trước hắn còn thân thiết với giai nhân, giờ phút này cũng thấy chính mình không thể làm ra được chuyện ác độc thế này.

Lãnh Thanh Thu cười một tiếng: “Ta không có gan này, thì hôm nay sẽ phải chết ở Vân Mộng Trạch, còn có mạng để chờ ngày sau ngươi đến san bằng sư môn sao?” Đổi sắc mặt, hô lớn, “Mọi người động thủ, bắt nữ tử này lại mau!”

Vừa dứt lời, trong Cửa Bắc đột nhiên có bốn tên hộ vệ của Càn Thanh Thánh Điện nhảy lên, hai tên đầu lĩnh chạy đặc biệt nhanh, vốn là nhìn thấy khoảng cách cũng đạt bảy, tám trượng, kết quả khi mũi chân của bọn họ vừa chạm đất thì đảo mắt đã xông đến chỗ của Hoàn Tùng Ngọc.

Lời của Lãnh Thanh Thu vừa nói ra, những tu tiên giả khác cũng đã động thủ, trong những hộ vệ thình lình chạy đến có một dáng người nhỏ nhắn xinh xắn hai tay giơ lên, dẫn đầu vung ra một mảnh bột phấn màu trắng! Lúc này làn gió khẽ đưa, nàng tính toán rất chuẩn, hướng gió vừa vặn thổi về hướng đám người Lãnh Thanh Thu, luồng bột phấn theo gió thổi đến này, ít nhất đã dính trực tiếp trên làn da của bảy, tám người đứng trước.

Mấy người kia lập tức kêu lên thảm thiết. Nơi bị dính bột phấn trên người bọn họ nóng rát như lửa đốt, cũng không khác lắm với việc tay không sờ phải bàn ủi nung đỏ hay nồi sắt nóng hổi, ngay cả da thịt cũng đau đớn giống như bị xé ra! Một người xui xẻo nhất trong đó, bột phấn bay vào trong mắt yếu ớt, lần này đau đến hồn phi phách tán, trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.

Thứ bột phấn này có chứa một khí vị Tử Yên Hỏa, đa số tu tiên giả vừa ngửi cũng biết đây là mùi của Xích Hạt Phấn (phấn của bò cạp đỏ). Nhưng phiến bột phấn được tung ra này lại tạo thành tổn thương lại không thể so sánh nổi với Xích Hạt Phấn bình thường, may mà người vừa mới nếm được tư vị này tạm thời còn nói không ra lời.

Nếu mà so sánh, Lãnh Thanh Thu đứng đầu ngược lại có vận khí tốt hơn chút ít, bởi vì hắn mới dính loại bột phấn, còn chưa cảm giác được đau nhức, một tên hộ vệ khác đã vọt tới gần, không khỏi phân thần, một quyền đánh lên ngực hắn.

Nhắc đến cũng lạ, hắn rõ ràng đã thấy được người này đến gần, lúc ra ra quyền đều thấy rõ ràng, nhưng lại không thể tránh được. Hắn vô ý thức để hai tay giao nhau ở trên ngực mình.

“Bịch” một tiếng, Lãnh Thanh Thu bị quyền kình đánh trúng phải lui về sau ba bước lớn, trên cánh tay cũng đau đớn một hồi, hiển nhiên khí lực của đối  phương rất lớn, chẳng qua là một quyền này cuối cùng cũng bị chặn. Hắn đang định buông thả hai tay đang giao nhau thì người này bỗng nhiên biến quyền thành chỉ (ngón tay), hai ngón tay giữa đột nhiên bắn ra, tư thế kia phảng phất như là độc xà súc thế (chuẩn bị sẵn tư thế) đã lâu đột nhiên tấn công, trong lúc đó mới lộ ra răng nanh uốn lượn bén nhọn!

Hai ngón tay này đâm ngay trên miệng của hắn, chỉ một chút thôi rồi vô thanh vô tức rụt trở về, ngoại trừ hai người này thì bên ngoài cơ hồ không có người thư ba nhìn thấy chuyện này. Sau đó người hộ vệ này chỉ chú ý đối phó người khác, không nhìn đến hắn nữa.

Lãnh Thanh Thu cứng người lại, gục đầu xuống, không còn động đậy nữa.

Đã động thủ, xé rách mặt, Hoàn Tùng Ngọc quát một tiếng: “ Mở đường!” Chúng hộ vệ lấy vũ khí ra, cùng chiến đấu với những tu tiên giả phía trước. Dù sao Xích Hạt Phấn đã làm không ít người bị thương, những người ở chỗ này cũng đều là tinh anh của Càn Thanh Thánh Điện do hắn thân thủ lựa chọn, so với đám ô hợp ở đối diện, trên phương diện chiến lực cũng ổn ổn cao hơn một đoạn, rất nhanh đã khiến đối thủ trọng thương. Tóm lại đến lúc này mà đám người cản đường này còn nghĩ đến chuyện lưu lại Yến Linh Tuyết…, thì mỗi người đều sẽ phải chết ở chỗ này, do đó cho dù Càn Thanh Thánh Điện có ra tay ác độc, cũng không thể dọa ngã những tu tiên giả đối diện.

Có người thối lui đến bên người Lãnh Thanh Thu kéo hắn một chút, vội la lên: “Lãnh huynh, mấy người kia khó giải quyết…” Lời này vừa mới nói ra, thân thể Lãnh Thanh Thu lung lay hai cái, cư nhiên ngã xuống đất.