Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 826: Chỗ ở




Trường Thiên trầm giọng nói “Đi thôi” Công Tôn Triển vội vàng bò lên Chư Kiền, hai đầu Chư Kiền xoay người, muốn sải bước. Hoàn Tùng Ngọc bước lên hai bước nói “Thần Quân đại nhân, xin cho Uý lão tứ dẫn đường. Ta còn có nhiệm vụ cứu viện trong người, thứ không thể theo cùng” Đồng thời hướng Yến Linh Tuyết gật đầu.

Sắp đi tới là địa bàn của Kiền Thanh thánh điện, làm sao cũng phải cho người ba phần mặt mũi. Trường Thiên gật đầu nói “Không sao”

Lập tức Uý Văn Long ngồi lên toạ kỵ của mình, hướng Trường Thiên và Yến Linh Tuyết nói một tiếng, mang theo hai đội nhân mã hướng Kiền Thanh thánh điện đi tới.

Lộ trình ngắn kế tiếp cũng rất thái bình.

Ba người ở huyệnĐông Dương cũng đã biết Uý Văn Long tu vi không cao, nguyên lai tính tình khéo léo, lời nói ra khiến người có cảm giác như tắm gió xuân. Đầu tiên hắn áy náy nói “Lúc đầu ở huyện Đông Dương luôn muốn mời ba vị cùng vào Vân Mộng Trạch, bây giờ nhìn lại quả thật là có mắt không tròng, mong Thần Quân đại nhân bao dung”

Hắn nói nhún nhường như vậy, Trường Thiên chỉ có thể lắc đầu nói “Không sao”

Sau đó người này hướng Công Tôn Triển nói “Xem trận đồ của các hạ lại không bị cấm địa trói buộc, này cũng không tính là kỳ quái. Nhưng trong trận mây mù lại bao vây được đàn ong, mây lại như có linh tính, như vậy thật hiếm thấy. Xin hỏi các hạ là thân truyền đệ tử của thế gia nào?”

Người họ Uý này có thể nhìn ra ảo diệu trong trận đồ. Công Tôn Triển cười cười “Ta họ Công Tôn, người châu Bình Lương” trong giọng nói mang theo hai phần ngạo nghễ. Tuy nói chẳng qua là thứ xuất, trong gia tộc cũng không được coi trọng, nhưng thân có sự kiêu ngạo của đệ tử thế gia, cũng là được khắc vào trong xương từ nhỏ.

Sắc mặt Uý Văn Long liền giật mình “Các hạ cũng là người Công Tôn thế gia?”

Đám người Ninh Tiểu Nhàn nghe thế nhướng mày, cái gì là – Cũng?

Uý Văn Long thấy sắc mặt Công Tôn Triển nghi hoặc, cũng ngạc nhiên nói “Thánhđ iện lần này mời người tới phá giải đại trận của Vân mộng Trạch, chính là từ Công Tôn thế gia. Các hạ … không biết việc này?” Thầm nghĩ người này chẳng lẽ ở trong gia tộc Công Tôn địa vị không cao, nếu không đại sự bực này sao lại không biết?

Da mặt Công Tôn Triển nheo lại, nhưng vẫn trả lời “Ta ra ngoài lịch lãm, đã lâu không trở lại gia tộc, xác thực không biết chuyện này”

Hai người nói mấy câu, Uý Văn Long không dám bỏ lơ Yến Linh Tuyết, tươi cười nói “Tiểu các chủ, lần này tái nhập Vân Mộng Trạch, có được thu hoạch không?”

“Không nhiều lắm” Yến Linh Tuyết cau mày nói “Khi ta từ trấn Đường Ninh tiến vào, dị thú đột nhiên bạo động đúng không?”

Uý Văn Long nói “Cái này chưa được tra rõ. Mấy ngày này, đã có thêm mười bảy người tu tiên sau khi tiến vào thánh điện phát bệnh, chúng ta đã cứu được mười bốn người. Thánh điện đã sai người rời khỏi Vân Mộng Trạch tìm phương pháp giải Hoặc Tâm Trùng, nhiều nhất mấy ngày nữa có thể trở về”

Hoặc Tâm Trùng ở trong Vân Mộng Trạch như cỏ dại lan tràn, nhưng ở Nam Chiêm Bộ Châu sẽ không tạo nên bao nhiêu sóng gió. Chỉ là Ninh Tiểu Nhàn biết phương pháp khắc chế dự phòng, cũng không quá sáu loại, nhưng ở trong cấm địa muốn thi thuật, rất không dễ dàng. Song Kiền Thanh thánh điện lại phái người ra ngoài tìm kiếm dược vật, chẳng lẽ Hoặc Tâm Trung không phải trùng hoạ tự phát? Nếu thật như thế, là ai phát ra Hoặc Tâm trùng, hơn nữa có được lợi ích gì từ đây?

Chuyện này càng lúc càng lộ ra huyền cơ. Trong lúc Uý Văn Long cùng Yến Linh Tuyết nói chuyện, Ninh Tiểu Nhàn khẽ ngửa ra sau nói “Chàng cảm thấy Hoàn Tùng Ngọc đối với Yến Linh Tuyết có mấy phần ý tứ?” Giác quan thứ sáu của nữ nhân rất cường đại. Nàng sớm phát giác từ thái độ của Hoàn Tùng Ngọc, từ khi tới, ánh mắt cơ hồ không rời khỏi Yến Linh Tuyết.

Hắn nhàn nhạt đáp “nhiều chuyện”

“Chỉ tiếc, ta thấy cuối cùng là không công rồi” Nàng kéo dài ngữ điệu “Linh hồn nhỏ bé của Yến đại tiểu thư, đã sớm cho Thần Quân đại nhân của chúng ta rồi, nào tới phiên hắn?”

Lời này có vị chua, làm hắn nhớ lại vị của món ô mai ướp lạnh của nàng, vị có chút tốt. Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, đưa tay xoa đầu nàng “Hồ nháo”

“Hừ, nhưng chàng không cảm thấy vẻ mặt Hoàn Tùng Ngọc có chút cổ quái sao?” Nàng lúc này mới nói tới chính sự “Nghe danh hào của chàng, trên mặt hắn nhất thời cứng ngắc. Không phải dại ra mà là cứng ngắc, giống như là chàng tới làm hắn không kịp ứng phó”

Hắn nhẹ nhàng ừ một tiếng. Vô luận Kiền Thanh thánh điện có kế hoạch gì, đều không hi vọng một Hám Thiên Thần Quân đột nhiên xuất hiện làm xáo trộn.

Hai người thì thầm, người khác nghe không thấy, nhìn lại chỉ thấy một cảnh cực kỳ thân mật mà thôi. Yến Linh Tuyết cố khắc chế, nhưng ánh mắt luôn không tự chủ nhìn sang, mỗi lần nhìn thấy trong lòng lại tích tụ thêm một phần, rồi lại không nhịn được nhìn sang. Trong mắt mọi người lúc này là một đôi bích nhân đang dựa vào nhau, một lạnh mạc một khả ái xinh đẹp, một nóng một lạnh, vừa yên tĩnh lại vừađộng, nói không nên lời hoà hợp. Chỉ là có hợp nhau thế nào, nàng cũng không thừa nhận.

Uý Văn Long quan sát nét mặt, cũng thầm nghĩ không tốt “Chẳng lẽ, chẳng lẽ trái tim Yến đại tiểu thư lại đặt trên người Hám Thiên Thần Quân? Điều này thật không hay, nếu nàng thích người khác, đàn chủ còn có biện pháp, nhưng nếu là nhân vật như Hám Thiên Thần Quân, đàn chủ làm sao có thể cùng hắn tranh giành?” hắn tư duy theo quán tính, chỉ cho rằng lấy địa vị của Trường Thiên, một nữ nhân làm sao thoả mãn, vì vậy còn đang thay Hoàn Tùng Ngọc lo lắng.

Ánh mắt của hắn chuyển tới trên người Ninh Tiểu nhàn, liền biết thân phận của nàng, trong thiên hạ lại có thể có cô nương nào khác ngồi trong lòng Hám Thiên Thần Quân tuỳ ý như vậy?

Bằng cước lực của Chư Kiền cùng cự giác dê, khoản cách bảy dặm tới trong nháy mắt.

Đến Hồng cốc rồi.

Ninh Tiểu Nhàn chỉ nhìn một cái, liền đoán được địa điểm. Tại đây đất đai đỏ sậm, giống như vết máu khô. Nàng cũng có kinh nghiệm từng theo quân, liếc nhìn đã thấy nguyên nhân Kiền Thanh thánh điện chỉ xây dựng tạm thời tại đây.

Nơi này khắp nơi đều là nham thạch, thổ nhưỡng vô cùng cằn cỗi, ngay cả đại thụ cũng không phát triển nổi, chỉ có mấy bụi rậm thấp bé miễn cưỡng sinh tồn. Nơi này giống như bị cự nhân hung hăng xé ra quăng ném, khắp nơi đều là những kẽ nứt gãy, sau đó bị gió sắc bén mài giũa. Có điều bọn họ chỉ nhìn được một mảng đất trống rộng lớn, đúng ngay chỗ dưới vách núi, nếu là vị trí phía trên như người canh gác, nhất định có thể quan sát toàn cục. Trên thực tế, nàng đúng là nhìn thấy hai điểm đen phía trên, đi lại, đại khái chắc là lính trinh sát.

Mảnh đất trông cực kỳ bằng phẳng, ngay cả mấy chỗ từng có măng đá cũng bị nhổ đi, chỉ còn trơ lại bộ rễ. Đây là do cái gì gây nên? Hơn thế nữa phụ cận cũng không có thảm thực vật, cho nên dị thú rất ít, lại nói nơi này nhìn trống trải, nếu có địch tập kích sẽ có thể phát hiện ngay. Hơn nữa với thị lực của nàng có thể thấy cách nửa dặm có bụi dây sinh trưởng dày đặc, nói vậy nơi đó có nước?

Đơn giản mà nói, nếu nàng được lựa chọn, nàng sẽ chọn nơi này làm chỗ ở.

kỳ quái chính là, khu vực trước mắt thoạt nhìn hoang tàn vắng vẻ, thế nhưng nửa điểm nhân ảnh cũng không có.

“Trận pháp?” Ninh Tiểu Nhàn thấp giọng nói.

Kiền Thanh thánh điện chính là ở trước mắt, nhưng lại bị trận pháp che dấu, nửa điểm vết tích cũng không lộ. Dựa theo lời của Uý Văn Long, đây chính là dấu tích của Công Tôn thế gia.

Nàng quay đầu nhìn Công Tôn Triển một cái, người này mặt không đổi sắc, trong mắt quang mang chớp động. Mấy trăm năm qua, hắn mượn cớ lịch lãm khắp đại lục, thoát khỏiảnh hưởng của gia tộc, lại một lần nữa gặp người của Công Tôn thế gia trong cấm địa, đây có tính là số mệnh không?

Uý Văn Long tất nhiên không biết thay đổi trong lòng hắn, chỉ tới bụi cây tìm kiếm, từ trong ngực móc ra mấy khối hắc thạch có ký hiệu, đưa cho mỗi người một khối nói “Nếu không có mấy khối hắc thạch này mở đường, tuỳ tiện đến gần sẽ cực kỳ nguy hiểm”. Loại đá này thoạt nhìn bình thường, ngay cả hình dáng cũng không có quy tắc, giống như tuỳ tiện thu thập ven đường, chỉ là màu sắc đen thuần không chút phản quang, phía trên lại khắc ký hiệu kỳ quái.

Dứt lời, hắn đem tảngđá trong tay mình tung lên, quăng đi.

Nói ra cũng thú vị, tảng đá kia rõ ràng không đập trúng thứ gì, lại giống như quăng xuống trong hồ. Một viên đá quăng đi, không khí trước mắt Uý Văn Long nổi lên rung động, mọi người có thể từ chỗ ấy thấy được dường như có gợn nước, lại như mơ hồ thấy mặt gương và cảnh vật xóm làng bên trong.

Đợi tới khi rung động qua đi, hiện lên trước mặt mọi người là một thứ cao gần một trượng, rộng chừng bảy thước …giống cửa? Chỉ bất quá không có khung cửa, hơn nữa mọi người từ bên ngoài có thể thấy rõ cảnh vật bên trong cũng như hoạt động của người phía đó.

“Quăng đá dò đường” Ninh Tiểu Nhàn vuốt vuốt tảng đá trong tay, không đợi nàng mở miệng hỏi thăm, Công Tôn Triển đã thấp giọng giải thích “Đây là Chướng Nhãn pháp mà Công Tôn gia hay dùng. Sau khi trận pháp bố trí xong, cảnh vật trong trận cảnh hoàn toàn bị che đi, ở bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy cảnh giống như địa hình xung quanh, cảnh vật trống trải. Nếu có dị thú đến gần, cũng sẽ không nhận thấy bên trong có người”

Vậy thì giống như khi đóng quân ẩn hình rồi. Nếu đặt ở Nam Chiêm Bộ Châu đây không phải bản lãnh quá tốt, nhưng ở Vân Mộng Trạch trong hoang mạc không linh lực, Công Tôn thế gia có thể làm tới mức này thì quả không dễ dàng.

“Về phần khối đá, được gọi là vấn thạch, hoặc phi thạch” Công Tôn Triển chỉ tay phải Uý Văn Long, Ninh Tiểu Nhàn lúc này mới phát hiện viên đá vốn bị ném đi lại nằm trong lòng bàn tay hắn. Mới vừa rồi cũng không thấy đi nhặt nha “Viên đá này có linh tính, xuất xứ từ núi Phi Lai phía bắc Nam Chiêm Bộ Châu, sau khi ném ra có thể tự quay lại bên cạnh chủ nhân. Nhà ta chuyên dùng loại đá này chế thành vấn thạch, chỉ có ném đá tới, chướng nhãn pháp mới mở ra một lối đi, đủ cho người đi qua. Hơn nữa phía trên khắc vẽ ký hiệu chỉ có thể sử dụng để  mở cửa”

Uý Văn Long tất nhiên cũng nghe thấy, xoay người lại nói “Cái lối đi này duy trì mười lăm hơi thở sẽ đóng cửa, chư vị, mời”

Mọi người nối đuôi nhau mà vào.

Vừa mới bước vào thông đạo thì bốn đường sương khói bay tới, che ở trước mặt mọi người. Trong đó là hơn mười ác quỷ dữ tợn, từ diện mạo có thể loáng thoáng phân biệt ra nam nữ, hình thể chân thật, ngay cả tóc trên đầu, nếp nhăn trên quần áo đều có thể thấy được rõ ràng, nếu không phải tận mắt thấy bọn chúng theo mây mà tới, có lẽ sẽ nghĩ chúng là người thật, chẳng qua người thật mà có hình dáng như vậy có chút ghê tởm.