Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 812: Đàn thú nổi giận




Cằm thanh tú của nàng điểm nhẹ về hướng cạnh bờ: “Nhìn xem đó là gì!”

Mói người chăm chú nhìn kỹ, mới phát hiên ven hồ ẩn ẩn còn có mười mấy bóng dáng, chỉ là đều bị bóng đêm che lấp, màu sắc da lông bản thân lại tối, nhất thời cư nhiên không bị phát hiện. Lúc này trên bầu trời đánh ra một đạo sấm, mọi người mượn ánh sáng ngắn ngủi thấy rõ diện mạo của đám dị thú này.

Thứ này lớn lên có vài phần tương tự với trâu rừng, hình thể thì lớn hơn, trên đầu có bốn sừng, trên hai gò má mọc ra hai đôi mắt, da lông cũng phân ra hai đoạn màu sắc, nửa người trên màu nâu nhạt, nửa người dưới lại có màu đen nhánh.

Chúng đang cúi đầu uống từng ngụm từng ngụm nước. Cách xa như vậy, mọi người tựa hồ còn có thể nghe thấy âm thanh ọt ọt khi nước chảy qua cổ họng, cảm giác trong cổ họng của mình cũng như có hơi nước.

“Đây là Liệt Đề Ngưu.” Lư Khâu Hạ khẽ nói với mọi người, “Ăn cỏ mà sống.”

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, tựa hồ ngay cả âm thanh kêu vang của côn trùng cũng không có. Có đệ tử lặng lẽ nói: “Sư phụ, chúng ta cũng đi lấy một chút nước uống đi.” Vừa thấy hồ nước này, mọi người không chỉ khát nước khó nhịn, ngay sau đó trên người còn ngứa lên, hận không thể nhào vào trong nước tắm rửa một phen mới tốt. Mọi người bước đi trên tiên đồ đã lâu, bình thường tiện tay phóng một đạo Thuật vệ sinh đã quen, chưa từng chịu qua kiểu không sạch sẽ như vậy?

Liệt Đề Ngưu ở bờ sông vẫn không nhúc nhích, thoạt nhìn vô hại. Lư Khâu Hạ cũng động tâm, đang muốn lệnh cho mọi người chạy vòng bên hồ theo đường khác, Đồ Tận đột nhiên nói: “Chậm đã! Bọn trâu này không đúng, một mực uống nước không ngừng.”

Mọi người của Thanh Đào Các đang muốn hỏi “uống nước thì làm sao?”, trong đầu hiện lên một ý niệm, đều là sợ hãi cả kinh. Nhìn kỹ đám Liệt Đề Ngưu kia, quả nhiên mỗi một đầu đều vùi đầu uống nước, giống như là khát khô cả đời chưa từng chạm qua nước, thực hoàn mỹ thuyết minh cho hai chữ “nuốt chửng”. Dù là trên thảo nguyên này nguồn nước khan hiếm, chúng cũng không thể bày ra bộ dạng như muốn uống cạn hồ nước như vậy chứ?

Nghĩ lại lời nói lúc trước của Ninh Tiểu Nhàn, sinh vật bị Hoặc Tâm Trùng xâm thể sẽ “khát khô cực độ”, một màn trước mắt chẳng lẽ không phải rất phù hợp sao? Khát vọng đối với nước của thân thể con người là phát ra từ bản năng, nhưng nếu sau khi tiến lên, đám Liệt Đề Ngưu thật đúng sẽ phát ra công kích thì làm thế nào cho phải?

May mắn thời điểm bọn họ còn đang do dự, đã có những sinh vật khác thay bọn họ lựa chọn.

Bụi cỏ ở gần Liệt Đề Ngưu đột nhiên không gió mà bay, sau đó đập ra ba bóng dáng cực lớn, động tác nhanh chóng, vừa ra tràng đã nương theo tiếng hô hùng vĩ.

Chúng ở trong sự vận động với tốc độ cao, trong mắt người thường nhìn xem thì giống như tia chớp màu vàng,vừa xuất hiện thì giống như là đao nhọn, từ ba phương hướng khác nhau cắt vào bên trong đàn trâu. Đây cũng là một sinh vật hình báo, một thân da lông ánh vàng rực rỡ còn có vằn xinh đẹp, cơ bắp rắn chắc phồng lên cao cao, đem lực cùng mỹ kết hợp vừa đúng. Thế nhưng đợi đến khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt của nó, đã biết rõ thứ này khẳng định không phải báo đốm bình thường – loại báo này chỉ mọc ra một con mắt lớn, hơn nữa còn có lỗ tai trâu nhọn vểnh lên?

“Thân báo, tai trâu, một mắt, âm thanh to lớn.” Trường Thiên ở bên tai Ninh Tiểu Nhàn nhanh chóng thấp giọng nói: “Đây là dị thú Chư Kiền, sở trường ngự phong (điều khiển gió).”

Hóa ra thiên phú của quái vật này là ngự phong, khó trách tốc độ lại nhanh như vậy, nếu là bỗng nhiên gặp được, ngay cả nàng lúc này cũng không nắm chắc có thể tiếp được.

Nếu đổi lại là bình thường, Liệt Đề Ngưu thấy thiên địch sẽ quay người bỏ chạy, sau đó Chư Kiền sẽ đuổi theo, từ trong đám con mồi lựa chọn con già yếu để đuổi bắt. Sách lược này đã được dị thú có tính ăn thịt sử dụng trong thời gian suốt mấy trăm vạn năm, bản thân nó không có vấn đề, nhưng vấn đề lại phát ra từ trên thân Liệt Đề Ngưu.

Không giống với lúc trước, bọn Liệt Đề Ngưu này sau khi nghe được tiếng rống to của Chư Kiền, không chỉ không xoay đầu bỏ chạy, ngược lại là xoay người về hướng âm thanh phát ra, cúi đầu lao đến! Mấy chục đầu trâu lớn đồng loạt chuyển hướng, trường cảnh kia giống như là tường thịt lấp kín mang theo gai nhọn! Cử động khác thường của chúng hiển nhiên nằm ngoài dự kiến của Chư Kiền, nhưng mà động tác của bản thân nó thật sự quá nhanh, ngay cả mình cũng không khống chế được, đã vọt đến phía trước đàn trâu. Liệt Đề Ngưu có bốn sừng, lại thêm hình thể khổng lồ, cũng không kém xẻng xúc tuyết bao nhiêu, đầu Chư Kiền không may này ỷ vào tư thái linh hoạt tránh được công kích của hai đầu trâu, nhưng vô luận là thế nào cũng không thể né tránh được đầu thứ ba, bị cái xẻng xúc lên, ở tiếng kêu gào thê thảm trùng trùng điệp điệp bị văng ra xa bốn, năm trượng!

Theo góc độ của Ninh Tiểu Nhàn nhìn sang, đều có thể nhìn thấy bên người của sinh vật tựa như báo này bị chọc ra bốn đại động, cơ hồ xuyên qua thân thể, sau một lần đâm mạnh kia, máu vẩy ra giữa không trung, lại có vài phần cảm giác thê diễm.

Sau khi nó rơi xuống đất lại giãy giụa đứng lên, bị Liệt Đề Ngưu đuổi kịp đến bao vây, dùng sức giẫm đạp. Cho dù nó hung mãnh cắn quanh, đem vài đầu Liệt Đề Ngưu xé rách đến máu tươi đầm đìa, nhưng mà đối phương giống như là không hề có cảm giác đau đớn hay sợ hãi, cư nhiên cũng đưa miệng thường ăn chay đến cắn ngược lại nó. Cho dù đây có là cương cân thiết cốt, bị một đám lớn quái thú mỗi đầu nặng đến vài ngàn cân vây quanh ra sức giẫm đạp, còn có thể động tay động chân hay sao?

Mọi người ở đây mắt sắc, càng thấy được khóe miệng của đám trâu chảy ra nước miếng, tiếng bò rống ùm…ụm…bò…ò gọi đến hân hoan, giống như là hưng phấn tột độ. Sau đó âm thanh của Chư Kiền bên trong đàn trâu dần thấp xuống, cuối cùng đã không còn nghe thấy nữa.

Động tác của hai đầu Chư Kiền khác chậm một chút, không có nhào vào đàn trâu. Giờ phút này thấy dị trạng, nhất thời sững sờ tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải. Trong trí nhớ, bọn trâu ngốc này không phải nên chạy trối chết, sau đó để chúng nó thong dong lựa ra con mồi lạc đàn sao, tại sao hôm nay đột nhiên có tính tình này?

Thừa dịp đằng trước một mảnh hỗn loạn, Lư Khâu Hạ ra dấu tay, mọi người nhanh chóng lui về sau. Một đám người dưới sự yểm hộ của cảnh đêm cùng với bụi cỏ bắt đầu di chuyển về phía xa xa, tận lực không phát ra âm thanh.

Trời vào lúc này, thay đổi hướng gió.

Vài đầu Liệt Đề Ngưu đang hưng phấn ngẩng đầu hít hà, rốt cục nhớ tới còn có hai đầu Chư Kiền ở đây, kêu to vài tiếng xoay người trở lại, bắt đầu nhắm ngay chúng chạy tới.

Hai đầu báo vàng này giật mình nảy người, chung quy thân mình cũng linh hoạt hơn Liệt Đề Ngưu mấy lần, vô ý thức xoay người bỏ chạy. Chân sau của chúng phát lực, nhẹ nhàng nhảy lên, thoáng cái nhảy ra xa hơn mười trượng!

Sau đó, chuẩn xác đối mặt với những nhân loại đang vừa lui lại.

Cái này gọi là không thể buông tha, hai bên đều thất kinh. Chư Kiền không ngờ được ở đây lại có người nấp, mà những người đang lặng lẽ chạy trốn về sau cũng âm thầm kêu khổ, thầm mắng hai kẻ này cư nhiên lại nhảy đến bên cạnh mình, đây không phải là họa thủy đông dẫn (kẻ gây tai họa) sao?

Quả nhiên Liệt Đề Ngưu nhìn qua hướng Chư Kiền nhảy đến, phát hiện cư nhiên còn có một lượng lớn con mồi mới, lập tức hưng phấn đến nỗi lỗ mũi phình to, trùng trùng điệp điệp thở ra vài cái, rồi nhấc chân lao đến!

Hình thể của chúng so với trâu rừng Châu Phi của Hoa Hạ còn lớn hơn một vòng, một mảnh đen kịt cứ xông lên như vậy, kéo theo sau là cát bụi cuồn cuộn, vô số bùn đất, cây cỏ, đá cuội tung bay, thật đúng là giống như xe lu, hơn nữa còn là mười chiếc xe lu ở cùng một chỗ bão táp mà chạy đến!

Thời điểm này còn có cái gì dễ nói chứ, sư huynh đệ Lư Khâu Hạ chửi bới một tiếng, quát to: “Chạy mau!” Mọi người không đợi hắn hạ lệnh, đã sớm phát lực chạy như điên về hướng tây!

Về phần hai đầu báo gây họa kia, hiện tại đương nhiên cũng chẳng quan tâm đến việc đuổi theo người, quay người chạy về một hướng khác. Dù sao thân hình của chúng nhẹ nhàng nhanh chóng, qua mấy lần tung nhảy đã biến mất trong những bụi cỏ.

Hiện tại đám người ngay cả thời gian hâm mộ công phu của bọn nó cũng không có, bởi vì Liệt Đề Ngưu phân ra thành hai hướng, có chín mười đầu đuổi theo Chư Kiền, hơn mười đầu khác đã đuổi theo phương hướng của chính mình!

Hai đùi, dù sao cũng không thể chạy lại được bốn chân của người ta.

Tuy nói tất cả mọi người đều có thân thể phàm nhân, nhưng một khi gặp được nguy hiểm, cũng là biết ngay cao thấp. Lúc Ninh Tiểu Nhàn còn là phàm nhân đã luyện qua Đạo Dẫn Quyết, thân hình linh hoạt so với người thường rất nhiều. Trong mắt người khác, giờ phút này nàng chạy vội trên đồng cỏ giống như là chim én bay khỏi rừng, cơ hồ là mũi chân nhẹ nhàng chạm đất, có thể thuận thế trượt đi ba, bốn trượng, ít phí khí lực.

Trường Thiên chính là theo sát bên cạnh nàng, vô luận tốc độ của nàng có thế nào, luôn luôn chưa từng bị bỏ lại. Đạo Dẫn Quyết mà nàng tu luyện là do hắn truyền thụ, tạo nghệ của hắn ở phương diện này làm sao thấp hơn nàng được? Cho dù là trong khi chạy trốn vội vã như vậy, khí tức của hắn vẫn là thong thả, không thấy hỗn loạn.

Về phần Đồ Tận, công pháp hắn tu luyện quá đặc thù, sở trường là nghiền ép mỗi một phần tiềm lực trong cơ thể, bởi vậy vẫn có thể một mực đi theo sau lưng hai người, cũng không bị rơi ở phía sau đội ngũ.

Nhưng mọi người của Thanh Đào Các không có cách nào thong dong như vậy. Ngoại trừ sư huynh đệ Lư Khâu Hạ đã ra vào Vân Mộng Trạch mấy lần, có nhiều kinh nghiệm trong việc tránh địch cùng chạy trốn, còn có thể chạy trước được, Linh Vân cùng một tên nam đệ tử khác thở hồng hộc, tuy đã ra sức nhấc chân, nhưng tốc độ vẫn không nhanh lên được.

Vốn là tu sĩ luôn bay tới bay lui, chưa từng cần hao phí nhiều khí lực của cơ thể như vậy a? Dù sao bọn họ cũng đã bôn ba mười canh giờ, cơm nước không ăn, giờ phút này đã sắp đạt đến độ nỏ mạnh hết đà.

Linh Vân nghe được tiếng quái vật ở sau lưng đang đuổi đến gần, tiếng bước chân giống như vang lên ở sau lưng, tiếng thở dốc của mỗi đầu trâu giống như có thể thổi lên tóc của nàng, nhịn không được thét to: “Sư phụ, cứu cứu con!”

Lư Khâu Hạ nghe được tiếng kêu cứu của nàng, cảm thấy mềm nhũn, nhuyễn tiên (roi mềm) trong tay áo chém ra, quấn lấy phần eo của nàng dùng sức kéo một cái, đem nàng kéo tới bên cạnh mình, tay kia dán sát vào sau lưng nàng, giúp nàng dùng sức chạy tiếp.

Nhưng mà tên nam đệ tử khác lại không may mắn như vậy. Liệt Đề Ngưu đã chạy tới gần, trong đó có một con hơi cúi đầu xuống, quơ quơ đầu, mọi người đang chạy như điên phía trước chợt nghe thấy âm thanh thê thảm kéo dài của tên nam đệ tử đó truyền đến!

Vô luận là ai nhìn lại, đều là trong nội tâm lạnh toát, nhịn không được nhấc chân chạy nhanh hơn! Bởi vì đầu trâu điên này căn bản không cần công phu gì cả, liền đem sừng sắc bén đâm vào người hắn giơ lên cao cao, hung hăng ném đi!

Tiếng kêu thảm thiết của nam đệ tử này đột nhiên im bặt, đoán chừng là bị ngất đi khi ngã trực tiếp. Lập tức có bảy tám đầu Liệt Đề Ngưu phân tán chạy ra ngoài, vây quanh hắn dùng lực ngậm cắn. Bản năng sinh sôi nảy nở của Hoặc Tâm Trùng đang quấy phá!

Đồ Tận đi theo sau hai người Ninh Tiểu Nhàn, nhanh chóng nói: “Phải nghĩ biện pháp cách xa đám người này một chút, nếu không chúng ta không thể bỏ lại đàn trâu đang truy tung. Không bằng…” Dù sao hiện tại bọn họ cũng là thân thể phàm nhân, trạng thái chạy nhanh trên đường dài như thế này không duy trì được quá lâu!

Vợ chồng hay là chim cùng rừng thì sao, đến lúc tai vạ không phải cũng là từng người tự chạy hay sao? Huống chi đám người này cũng không có quan hệ họ hàng hay bạn bè gì với họ, hiện tại chẳng qua chỉ là một đống vướng víu.

Hắn còn chưa nói xong, một âm thanh cuồng bạo hùng hồn liền vang lên từ phía sau mấy cây đại thụ bên trái!