Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 808: Bách mục




“Ừ, năm mươi hơi thở, sau đó trong tạng phủ cùng sọ não của hắn sẽ chảy máu, áp lực trong sọ đột nhiên tăng, rất có thể trước lúc hắn chết, tròng mắt đều sẽ lồi ra ngoài.”

Đệ tử lúc trước để cho Đồ Tận chuyển vị trí kinh sợ nói: “Chớ có nói bậy!”

Nằm trên mặt đất là thân đệ của hắn, huyết thân của mình nên tay đứt ruột xót, nghe nàng nói huynh đệ của mình sẽ chết thê thảm như vậy, trong lòng lập tức đại loạn.

Nam tử trung niên trừng mắt nhìn hắn một cái, quát khẽ nói: “Ngươi im ngay!” Chuyển hướng nhìn Ninh Tiểu Nhàn nói, “Đạo hữu, cứu người như cứu hỏa, nếu ngài có điều kiện xin hãy tranh thủ thời gian nói ra.” Hắn lịch duyệt phong phú, thấy nàng nói có đạo lý rõ ràng, rồi lại không ra tay cứu giúp, hiển nhiên là có mưu đồ rồi.

Ninh Tiểu Nhàn cười cười. Nếu đổi lại là ba, bốn năm trước, nàng có thể sẽ bất kể hồi báo mà cứu người, nhưng mà hiện tại kiến thức nhiều hơn, tâm địa ngược lại đã nguội lạnh hơn. Đám đệ tử tiên phái này vừa tiến đến đã đối với ba người mình cực kỳ vô lễ, hiển nhiên bình thường cũng ngang ngược đã quen. Ở tại Ẩn Lưu lâu, đối với người như vậy, hiện tại nàng cũng ưa thích đưa tay đánh mặt.

“Tốt.” Nàng gọn gàng dứt khoát nói, “Ta muốn ngươi lấy ra đầu bạch trùng kia.” Nàng cũng nhìn ra đầu côn trùng kia hẳn là dị thú, nếu có thể bắt được nó, đối với nghiên cứu đan đạo sau này cũng vô cùng hữu dụng.

Hừ hừ, nàng vẫn rất chuyên nghiệp nha.

Trên mặt nam tử trung niên lộ ra vẻ chần chờ: “Chuyện này…”

Bảo bối như vậy, muốn hắn dứt bỏ đi tự nhiên có chút thịt đau. Thế nhưng…

“Còn có ba mươi lăm hơi thở.” Nàng nhắc nhở, “Thực hiện cứu trị cũng cần phải có thời gian đấy.”

Mỗi khi thời gian kéo thêm một hơi, đệ tử sẽ bước lên trên tử lộ nhiều thêm một bước. Nam tử trung niên không thể làm gì mà cắn răng nói: “Được, tặng ngươi.” Liếc nhìn sư đệ đang canh giữ ngoài cửa động, từ trong lòng lấy ra hộp ngọc, đưa tới.

Cũng không phải hắn có nhiều bảo bối quý trọng tính mạng của đệ tử này, mà là Linh Phong vừa mới dũng mãnh cản ở phía sau, mới làm cho mọi người có thể toàn thân trở ra, hành vi anh dũng như vậy phải cần ngợi khen.

Lại nói sau khi tiến vào Vân Mộng Trạch chúng sinh bình đẳng, tất cả mọi người đều thành phàm nhân, như vậy số lượng cá nhân đã trở nên rất trọng yếu, đội ngũ này của bọn họ mỗi khi giảm một thành viên, đều là một đả kích lớn đối với thực lực chỉnh thể.

Ngoài ra, hắn ở lâu trong sư môn, còn biết được một điểm trọng yếu nhất – những môn đồ khác đang ở nơi này mở mắt ra nhìn, nếu như hắn ngay cả đệ tử cũng không chịu cứu, những đồ nhi khác khó tránh khỏi sẽ sinh ra cảm giác thỏ tử hồ bi (thỏ chết cáo buồn), về sau còn có người sẽ tôn hắn làm thầy, vì hắn bán mạng sao?

Sau khi cân nhắc lợi hại, đầu bạch trùng này nhất định phải đổi cho đối phương. Ninh Tiểu Nhàn cũng đoán chắc điểm này, mới chặt đẹp.

Đã thu chỗ tốt của đối phương, sau đó phải làm việc.

Nàng huýt sáo một tiếng, mọi người đã cảm thấy có vật bò qua trên tường đá, ngẩng đầu nhìn, nhưng lại là một đầu dây leo khô lướt qua trên đầu mọi người, rơi xuống trong tay Ninh Tiểu Nhàn, sau đó đột nhiên hiện ra tám chân giống như nhau, bộ dáng vô cùng dữ tợn.

Lúc mọi người vào động tình thế khẩn cấp, thấy được đầu dây leo to như cổ tay này rủ xuống từ đỉnh động cũng không để ý, nào biết được lại là vật còn sống? Hai tên nam tử trung niên liếc nhìn nhau, đều cảm thấy cổ quái.

Đầu dây leo khô này tất nhiên là Nhục Cầu Phệ Yêu Đằng. Đem chính mình ngụy trang thành dây leo khô, ẩn núp bắt đầu đi săn là bản năng trời sinh của nó, đừng nói là phàm nhân, cho dù là yêu quái bình thường cũng không phát hiện ra được.

Ninh Tiểu Nhàn đem nó để ở gần miệng vết thương của Linh Phong, mấy chân của Nhục Cầu giơ cao lên, đột nhiên phân biệt chọc vào các nơi trong miệng vết thương, động tác ngang ngược, ngay cả vết thương vừa mới được băng bó kỹ càng cũng không lưu tình chút nào mà chui vào, nhất thời máu văng khắp nơi, hiển nhiên đệ tử này đang hôn mê cũng cảm thấy đau đớn, nhịn không được kêu rên vài tiếng. Những nam nữ đứng xung quanh quan sát càng là cùng lúc hút một ngụm khí lạnh, liên tưởng đến xúc tu đáng sợ như vậy nếu là đâm lên người mình, liền không nhịn được mà sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Huynh trưởng của người bị thường càng là cả kinh nói: “Linh sủng này của ngươi muốn làm cái gì?”

Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, Nhục Cầu đương nhiên là có thể ôn nhu hơn một chút, chỉ là sau khi đám người này vào động đã cư xử quá mức vô lý, nó mới ra tay độc ác như vậy để chủ nhân xả giận. Nàng lười biếng nói: “Dĩ hạ du thượng (kẻ dưới mà cũng dám vượt qua người trên, ý nói anh này là đệ tử mà dám lên tiếng trước)! Sư tôn của ngươi còn chưa mở miệng đâu, nề nếp môn phong của quý phái là như vậy sao?”

Nam tử trung niên trừng mắt liếc nhìn đệ tử này nói: “Ngươi chớ sốt ruột, theo ta thấy, linh sủng của vị này đang hấp thụ ứ huyết trong bụng và ngực của hắn, nếu ứ huyết không ra được, tổn thương càng khó chữa.”

Sau khi dây leo nhỏ nhọn đâm vào miệng vết thương, bắt đầu nhúc nhích cử động, hút hút không dừng. Phệ Yêu Đằng vốn là lấy huyết nhục của sinh vật sống, tinh khí, linh lực hoặc yêu lực làm thức ăn, bình thường Ninh Tiểu Nhàn cũng chẳng muốn để nó ra ngoài kiếm ăn, trực tiếp nhét mấy viên đan dược cho nó. Dược lực của Long Hổ Kim Đan đối với nó mà nói, đương nhiên cũng dừng lại ở phạm vi một bữa ăn ngon, giờ phút này từ trong miệng vết thương hút ra từng chút từng chút dược lực, mọi người mắt thấy dây leo khô gầy của nó chậm rãi phồng lên.

Nếu như là lúc trước, nuốt mấy viên Long Hổ Kim Đan cũng không nói chơi, nhưng mà bây giờ ở Vân Mộng Trạch, thể chất của Nhục Cầu cũng nhận được hạn chế, mới hấp được hơn phân nửa dược lực trên người Linh Phong đã có chút no đầy. Chẳng qua là một ít dược lực còn lại trong cơ thể người bị thương kia, giống như là sông lớn cuồn cuộn bị rút đi hơn phân nửa nước, không còn nguy hiểm sẽ gây vỡ đê nữa. Lượng nước còn lại vừa vặn có thể tưới tiêu thổ địa hai bên bờ sông, ngược lại bắt đầu phát huy ra dược hiệu bình thường.

Nhục Cầu ăn uống no đủ rồi, mới lười biếng sáng ngời đến bên người Ninh Tiểu Nhàn, dọc theo vách đá bò về phía cửa động, tiếp tục làm nhiệm vụ giữ cửa của nó. Nhưng lần này ai cũng biết trên đỉnh đầu nhiều hơn một tiểu quái vật.

Sắc đỏ trên mặt người bị thương đã rút đi, biến thành trắng bệch không chút máu, ngay cả làn da cũng khôi phục màu vốn có. Nhưng mà hắn mất máu quá nhiều, thân thể lại bị Long Hổ Kim Đan tàn sát bừa bãi qua càng là vết thương nhiều chỗ, cần cấp bách chữa trị. Nếu hắn ở chỗ này yên tĩnh chờ thêm mấy canh giờ nữa, có lẽ dược hiệu còn lạ có thể chữa trị tốt cho hắn, đáng tiếc tất cả mọi người không có nhiều thời gian như vậy.

Ninh Tiểu Nhàn nghĩ ngĩ, từ trong lồng ngực móc ra một cái chai, để người mở miệng người bị thương ra, nàng tích vài giọt chất lỏng màu ngà sữa cho hắn ăn, sau đó cũng nhỏ xuống vài giọt tại chỗ bị thương trên người.

Nắp bình vừa mở, một mùi hương khí kỳ dị đã tràn ngập trong thạch động. Mùi vị kia vừa mê vừa say, vừa dày vừa nặng, chỉ có người có khướu giác cực lỳ linh mẫn, mới có thể phân biệt ra trong đó còn có mùi tanh nhàn nhạt của sữa tươi động vật, hiệu quả đó cũng là dựng sào thấy bóng, mới không đến thời gian mười hơi thở trong uống ngoài thoa, đừng nói những nơi đang đổ máu toàn bộ đã ngừng lại, miệng vết thương toàn thân đã bắt đầu chậm rãi thu nhỏ, nơi miệng vết thương lộ ra ngoài đã nhúc nhích động đậy, mọi người nhìn kỹ lại, đúng là nơi nứt ra đã sinh ra thịt lồi, rất nhanh đã khép lại một chỗ.

Trên đời lại có linh dược có hiệu quả nhanh chóng lại ôn hòa như vậy, hai nam tử trung niên đều tấc tấc lấy làm kỳ lạ.

Thứ nàng đưa cho người này phục dụng, chính là mật lộ mà Chẩn Khâu Khâu Hậu thấm ra, trong đó bao hàm sinh mệnh lực khổng lồ, sau khi tiến vào thân thể lập tức thúc huyết bổ khí, đối với người trọng thương mà nói chính là thứ bổ dưỡng nhất. Đương nhiên quan trọng nhất là, nó là thức uống tự nhiên không có tác dụng phụ, tính bình ôn thuần, cho dù là sau khi phàm nhân sử dụng, cũng sẽ không có phản ứng phụ. Chỉ là ở Nam Chiêm Bộ Châu Chẩn Khâu quá mức hiếm thấy, chỉ bằng một bình sữa tươi như vậy, người bên ngoài tất nhiên nhận không ra.

Lại qua khoảng ba mươi hơi thở, miệng vết thương của Linh Phong khép lại, kế tiếp chính là muốn kết vảy rồi. Vốn là sữa tươi Chẩn Khâu không có kỳ hiệu như vậy đối với nội thương cùng tổn thương gân cốt, nhưng mà dư hiệu của Long Hổ Kim Đan vẫn còn, phối hợp thêm công hiệu tẩm bổ của mật lộ, hiện tại sắc mặt của người này đều có chút hồng nhuận phơn phớt, hô hấp càng là bằng phẳng, hiển nhiên từ hôn mê chuyển thành ngủ say.

Ninh Tiểu Nhàn rút bớt thời gian nhìn ra ngoài động. Bên ngoài tối đen, nhưng đàn sói vẫn còn đó. Nàng cũng có thể cảm thấy được không ít ánh mắt không có ý tốt nhìn trộm.

Trước đó không lâu đám súc sinh này đã hưởng qua mỹ vị của thịt người, hiện tại tất nhiên không chịu buông tha một cách đơn giản. Theo đuôi một đoạn đường dài như vậy thường sẽ mang đến cho con mồi cảm giác sợ hãi cực lớn,nói không chừng trực tiếp sẽ ngã sụp xuống đất. Nhưng mà đang ngồi đều là tu tiên giả, tố chất tâm lý không thể so sánh với phàm nhân.

Người canh giữ ở cửa động đột nhiên nói: “Linh Sơn, Linh Vân, hai ngươi đến trông coi.” Đợi đến khi hai tên đệ tử đến đứng vững, hắn quay người đi vào trong động ngồi xuống, đưa tay muốn đốt lửa. Lần này, hắn khẽ nhíu mày. Hóa ra, bó củi đã bị Ninh Tiểu Nhàn làm ướt, nếu muốn châm lửa sẽ bay đầy khói đen.

Hắn nghĩ nghĩ, lấy ra một cái túi da, ở trên củi ngược lại có thêm một ít mỡ động vật, dùng đồ đánh lửa điểm lên trên, ngọn lửa rất nhanh bốc cháy lên. Lúc này, tên đệ tử có vai bị thương kia cũng đã được băng bó kỹ thương thế, mọi người đến tụ lại bên cạnh đống lửa, ánh mắt nhìn qua ba người trước mắt đều mang vài phần quái dị.

“Tốt rồi, một lúc lâu nữa hắn có thể động, chỉ cần không hoạt động kịch liệt là được.” Ninh Tiểu Nhàn chỉ chỉ cánh tay của Linh Phong nói, “Chẳng qua là ta chỉ bảo vệ tính mạng của hắn, tổn thương gân cốt này chí ít cần năm ngày mới có thể khôi phục. Trước đó, nội thương cũng sẽ khép lại.” Nàng chậc chậc khen, “Lại nói dược lực của Long Hổ Kim Đan cường hoành bá đạo, quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả nội thương gân cốt đều có thể nhanh chóng trị hết.”

Nàng cư nhiên nhận ra loại dược vật này. Sắc mặt nam tử trung niên khẽ động: “Nhãn lực thật tốt.”

Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Loại linh đan này chỉ ở Thanh Đào Các ở Nam Hải mới có, nghe nói tuy tên là Long Hổ, thực tế lại là dung hợp trên mười loại trân tài của biển mà làm thành. Như vậy xem ra, chư vị là người của Thanh Đào Các?” Cho tới bây giờ, nàng không dám nói đối với đan dược trong thiên hạ rõ như lòng bàn tay, nhưng lại có thể thuộc như trong lòng bàn tay.

Nam tử trung niên động dung nói: “Không sai. Ta chính là Đảo Chủ Hồng Linh Đảo Lư Khâu Hạ của Thanh Đào Các.” Ngón tay lại chỉ một nam tử khác lúc nãy vừa mới canh giữ ở cửa động nói, “Đây là sư đệ của ta Lư Khâu Bách. Những người các ngươi nhìn thấy, đều là đệ tử của ta. Xin hỏi mấy vị đạo hữu là?” Nữ tử này thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, lại có thể thuận miệng nói ra đặc điểm của Long Hổ Kim Đan, chỉ phần công phu này cũng đã rất cao minh.

Ninh Tiểu Nhàn liếc nhìn Trường Thiên, mỉm cười nói: “Chúng ta tới từ Ẩn Lưu, dọc theo đường đi, vừa thấy Vân Mộng Trạch ba trăm năm mới mở một lần, muốn vào để mở mang tầm mắt.” Nàng biết rõ Trường Thiên không thích giấu đầu lộ đuôi, hơn nữa bây giờ người trong cấm địa đông đúc, nói không chừng bọn họ còn có thể gặp được người quen, bởi vậy cũng tự giới thiệu.

Lư Khâu Hạ cả kinh “a” một tiếng nói: “Kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu, khó trách dược vật trong tay ngươi có thần hiệu như vậy.” Khó trách nữ tử này liếc nhìn là có thể nhận ra được lai lịch của Long Hổ Kim Đan, Ẩn Lưu vốn lấy luyện đan làm sở trường, nhớ tới thế lực to lớn của yêu tông này, trên nét mặt lập tức nhiều thêm vài phần tôn trọng.