Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 805: Kề bên nhau




Edit: Hong Van
Beta: Tiểu Tuyền

Nếu như là xem vào ban ngày, có lẽ là phong quang ưu mỹ đấy, nhưng mà hiện tại bóng đen nhúc nhích trên bờ cát đã đem loại mỹ cảm này phá hư không còn một mảnh. Đồ Tận quát khẽ: “Trước tiên hãy nấp đi.”

Ba người trốn ở sau một khối đá san hô ngầm khổng lồ, lúc này mới lặng lẽ thăm dò ra ngoài.

Không có thần lực gia trì, nàng phải cố gắng trừng lớn mắt mới có thể miễn cưỡng thấy rõ thứ trước mắt: sinh vật này lớn như con bê con, thân hình có vài phần giống sói, nhưng lại tráng kiện hơn sói một chút, hơn nữa trên cổ mọc ra hai cái đầu, một cái đầu cố gắng giành ăn, một cái đầu khác đang cãi nhau cùng đồng bạn. Nếu là chỉ có một con hai đầu, bọn họ tự nhiên không bất ngờ, nhưng vấn đề là ở chỗ, loại quái vật hai đầu trên bờ cát này có khoảng hơn mười lăm, mười sáu con.

Trường Thiên nói khẽ: “Chúng ăn là người.”

Lúc này nàng mới nhìn đến con mồi của đàn sói, xem hình dáng hoàn toàn chính xác là có vài phần giống người, nhưng là đã bị xé rách đến chỉ còn thân thể, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng hậu dày đặc.

Đại khái là tu tiên giả nào đó vô tình gặp phải bọn quỷ đói này, phải biệt khuất mà bị coi như là thức ăn trong mâm. Giờ phút này có vài đầu quái vật đột nhiên ngẩng đầu, hướng về bốn phía thăm dò, đồng thời duỗi mũi dài ngửi không ngừng.

Bị phát hiện rồi sao? Ninh Tiểu Nhàn lặng lẽ nắm chặt Răng Nanh trong tay.

Loại vật này, bình thường nàng một người giết một đầu, hai trăm đầu cũng không thành vấn đề. Nhưng bây giờ, nàng chỉ hi vọng nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, chớ đem thể lực lãng phí ở trên việc đồ sát vô dụng.

May mắn lúc này gió biển đột nhiên lại chuyển hướng, vài đầu sói kia ngửi cả buổi cũng không ngửi ra mùi vị khác thường, cũng lại vùi đầu tiếp tục giành ăn.

Đồ Tận nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ba người dưới sự yểm hộ của bụi cây thấp bé, chậm rãi đi về phía núi rừng. Lấy quy mô của đàn sói này xé xác ăn một con mồi, tất nhiên là mật ít ruồi nhiều, đám gia hỏa kia chỉ sợ là càng ăn càng đói.

Đi trong chốc lát, Đồ Tận quay đầu liếc qua, đột nhiên trầm giọng nói: “Không tốt! Trong bầy sói lúc nãy, thiếu đi một đầu!”

Thân hình Trường Thiên nghe vậy dừng lại một lát. Quả nhiên lời còn chưa dứt, trong bụi cỏ bên cạnh đột nhiên toát ra một bóng đen, lao thẳng tới Ninh Tiểu Nhàn!

Trong ba người, nàng là thấp nhất, cũng là con mồi thoạt nhìn phục kích dễ dàng đắc thủ nhất.

Tốc độ của quái vật kia so với sói bình thường phải nhanh hơn nhiều lắm, hình thể lại lớn hơn một vòng, lần này há to miệng thẳng đến cổ họng nàng, nàng đã có thể ngửi được mùi hôi chỉ có trong miệng của động vật ăn thịt.

Đối phó với thứ này nhất định phải nhanh, tuyệt không thể khiến âm thanh của nó thu hút đồng bạn! Răng Nanh trong tay nàng vừa mới đưa ra, Trường Thiên đứng ở phía trước nàng đột nhiên duỗi tay tạt qua một cái, vượt lên trước nắm lấy cổ thô ngắn mà cường tráng của đầu sói này, hướng lên trên mặt đất ném đi!

Hai đầu của con sói cùng dùng chung một đoạn cổ. Hắn ra tay tinh chuẩn, nắm vừa trúng yết hầu, đúng là khiến cho đối phương không có cách nào phát ra chút âm thanh. Nếu không đàn sói nghe tiếng mà đến, sẽ chọc phải phiền toái không cần thiết.

“Đừng…” Dung nhan xinh đẹp của Ninh Tiểu Nhàn biến sắc, từ trong kẽ răng bài trừ ra nửa âm thanh. Lực ném xuống của Trường Thiên mạnh như vậy sợ là sẽ gây ra một chút ít động tĩnh nặng nề.

Nào biết thân sói vừa mới bị đánh lên mặt đất, lực đạo của Trường Thiên lại đột nhiên nhẹ xuống, thân sói trầm trọng bị ấn trên mặt cát, cư nhiên không phát ra tiếng vang nào, chính thức là cử trọng nhược khinh (cầm vật nặng nhưng lại rất nhẹ nhàng). Chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, đầu quái vật này còn chưa kịp giãy dụa, cổ đã bị bẻ gãy rồi, ngay cả đầu cũng mất tự nhiên mà nghiêng qua một bên.

Trong thiên phong hải đào (trời gió, sóng biển lớn), một ít động tĩnh này còn không vang dội bằng âm thanh soạt soạt rào rào khi gió thổi qua cánh rừng.

Hắn cư nhiên còn có sức khỏe lớn như vậy! Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc nhìn khí lực của hắn, lại càng kinh ngạc với bản năng chiến đấu của hắn. Vừa rồi Trường Thiên ra tay đánh địch, hiển nhiên là còn chưa quen với trạng thái thân thể hiện tại, lực đạo cầm nắm không đúng, dùng sức còn hơi lớn. Thế nhưng trong nháy mắt đã điều chỉnh được, sự chuyển biến trong lúc đó có thể coi là không chê vào đâu được.

Bộ dáng trợn mắt hạnh lên nhìn của nàng rất là thỏa mãn lòng tự trọng nam tính của hắn, Trường Thiên nhún vai, thấp giọng nói: “Lúc bắt đầu thích ứng,… cũng không có khó lắm đâu.” Quay người đi về phía trước.

Mãi cho đến khi bọn họ đã tiềm nhập núi rừng, quái vật sau lưng cũng không bị kinh động.

Trong lúc Đồ Tận ngẩng đầu phân biệt phương hương vài lần, dựa theo vị trí của Mộc Chi Tinh trong trí nhớ đi đến. Mọi người hoạt động bên ngoài Vân Mộng Trạch, chủ yếu căn cứ vào tinh tượng trên bầu trời để phán đoán phương hướng cùng vị trí của mình. La bàn ở chỗ này cũng mất đi hiệu lực, nhưng trải qua nhiều năm lục lọi, bọn họ đã sớm phát hiện, tinh tượng bên trong tiểu thế giới cũng không thay đổi, không hề giống như Nam Chiêm Bộ Châu bốn mùa sẽ phát sinh việc di chuyển vị trí, bởi thế nó là công cụ nhận thức phương hướng tốt nhất.

Hành tẩu trong rừng rậm rạp, hoang tàn vắng vẻ cũng không phải là một sự kiện thích ý, bụi cỏ còn cao hơn người, vật che chắn tầm mắt, cây cỏ mang theo răng cưa, hơi không chú ý một chút sẽ kéo thành một đạo vết máu trên người. Những … thứ này chưa bao giờ là một vấn đề phức tạp đối với bọn họ, hiện tại cũng trở thành phiền toái cản trở bước chân.

Cứ như vậy sau bốn canh giờ, ba người đều có hơi đổ mồ hôi.

“Nóng quá, nếu có thể mát mẻ một chút thì tốt rồi!” Nàng lầu bầu nói. Càng đi vào sâu càng là cố hết sức, lưng áo đều bị mồ hơi làm ướt, một hồi gió lạnh thổi qua, dính dính vào người rất không thoải mái. Giờ phút này trước mắt nếu là có một dòng suối nhỏ mát lạnh thì tốt rồi!

Kết quả vừa dứt lời, bầu trời đột nhiên nổ ra hai tiếng sấm, ngay sau đó những hạt mưa lớn như hạt đậu không hề báo hiệu từ trên trời giáng xuống.

… Không thể nào, thần kỳ như vậy? Vậy nếu nàng hô câu Mộc Chi Tinh mau mau xuất hiện, có thể một câu trở thành sư thật hay không a?

“Miệng quạ đen!” Trường Thiên quay đầu trừng mắt nhìn nàng.

“Nhanh tìm một chỗ trú mưa, trời mưa ở Vân Mộng Trạch đã bắt đầu thì không có điểm cuối.” Đồ Tận đưa mắt nhìn bốn phía, mưa to bàng bạc mơ hồ tầm mắt, hắn nhìn thật lâu mới nói: “Giữa sườn núi phía trước có sơn động.”

“Đợi một chút.” Nàng tiện tay lấy Răng Nanh, đem hai cây nhỏ thô kế bên người chém đổ. Tuy pháp khí ở trong tiểu thế giới cũng biến thành sắt thường, nhưng Răng Nanh vẫn sắc bén như trước, việc nhỏ bực này vẫn có thể đảm nhiệm.

Nàng bây giờ chỉ có sức mạnh của thất phu, hai đoạn thân cây này nặng  chừng mấy chục cân, nàng đang muốn khiêng trên vai, lại bị Trường Thiên đoạt lấy nói: “Đưa cho ta.” Rồi tiện tay ném cho Đồ Tận một đoạn.

Kẻ này. Nàng cúi đầu nhìn đường, khóe miệng lại hơi cong lên.

Vùng núi này dốc đứng, cho dù thân thủ ba người nhanh nhẹn, leo đến cửa động cũng đều bị ướt. Nàng quay mắt nhìn về phía hắc ám âm trầm nơi đây nhẹ ngửi vài cái: “Không khí rất sạch sẽ, không giống có thú loại cư trú.” Nếu có dã thú ở đây cũng không sao, chộp tới giết chết là được, chỉ là trong động thường sẽ có mùi hôi của vật bài tiết.

Vận khí của bọn họ không tệ, sơn động sâu mà rộng rãi. Ninh Tiểu Nhàn lấy từ trong bọc hành lí ra hai khối than tơ bạc nho nhỏ, lấy hỏa chiết tử (đồ đốt lửa) điểm ở trên, nung đỏ, sau đó dao găm cao thấp tung bay, mảnh gỗ vụn rơi rơi, gọt vỏ cây của hai đoạn thân cây sạch sẽ giống như gọt hoa quả, hai người kia mượn ánh sáng màu đỏ yếu ớt nhìn ra, bộ phận chính giữa của thân cây rất khô ráo, chưa từng ngấm nước.

Ở nơi quanh năm không thấy ánh mặt trời này, nhánh cây trên mặt đất đều ướt sũng hơi nước, mục nát ẩm ướt, đơn giản mà đốt là không cháy, chỉ có cây nhỏ được chặt xuống, chính giữa thân cây cũng khó khăn lắm mới dùng được một lát.

Đồ Tận hiểu ý, tiếp nhận thân cây rồi bổ một cái, đem nó tách thành củi, sau đó chống lên than lửa. Chỉ một lúc sau, ngọn lửa lan đến bó củi, ánh lửa ôn hòa bắt đầu ở trong không gian nho nhỏ này sáng lên.

Phệ yêu đằng Nhục Cầu luôn ở bên người nàng, giờ phút này cũng đã tiếp nhận việc làm mới của chính mình, đổi hướng đi đến cửa động canh gác. Nếu nhìn vào từ bên ngoài, nó tựa như một căn dây mây bình thường rủ xuống.

Nàng lấy ra hai bộ y phục sạch sẽ ném cho hai nam nhân nói: “Cởi bỏ y phục cũ, thay đổi.” Tiến vào nơi này, tất cả pháp khí đều không nhạy, áo ngoài trên thân hai người đều vốn là do làn da của yêu thân biến thành, hiện tại cũng chỉ là chắc chắn như lúc ban đầu, lại mất đi các loại diệu dụng.

Hai người tiếp nhận y phục rồi đổi xong, nàng đã đem y phục ướt sũng gác trên nhanh cây đã chặt xuống rồi hong khô. Những kinh nghiệm này đều là khi còn làm phàm nhân, đi theo thương đội Vân Hổ buôn bán đã tích lũy được. Thần Ma Ngục cùng túi Hải Nạp ở trong cấm địa cũng không thể dùng được, lần này trước khi tiến vào Vân Mộng Trạch, nàng thành thạo bỏ vào trong túi các loại đồ vật mà Trường Thiên nhìn đều cảm thấy buồn cười, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Mặt đất trong động đã bị nàng rải phấn hùng hoàng, lại ném nửa bó lá ngải vào trong đống lửa, dùng để đuổi các loại công trùng rắn kiến bò cạp, trên tay vừa dừng lại đã hung hăng hắt hơi một cái.

Bề ngoài giống như, cảm lạnh rồi.

Thân hình phàm nhân quả nhiên quá mềm yếu, chỉ trong thời gian chốc lát như vậy cũng có thể dẫn tới phong tà nhập vào cơ thể.

“Tới.” Trường Thiên đột nhiên thở dài, sau đó hướng nàng đưa tay ra. Nha đầu kia xem như vội vàng quá rồi, trên người mình còn mặc y phục ướt sũng, bị mưa như vậy thấm vào đã thẩm thấu, đường cong quanh thân nàng lộ ra, tinh xảo đặc sắc.

Nàng cong môi, ngược lại hơi có chút dịch ra ngoài.

“Tới!” Trường Thiên tăng thêm ngữ khí.

Lần này, nàng mới do dự đi tới, hắn không để ý y phục trên người nàng còn ẩm ướt, một tay bắt được nàng kéo vào trong ngực, sau đó liếc nhìn Đồ Tận.

Hắn ngầm hiểu, lập tức kinh hoảng cúi đầu, nằm xuống mặt hướng về thạch bích. Từ giờ trở đi, cái gì hắn cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được.

“Buông tay.” Nàng nhẹ nhàng giãy hai cái. Hai người đã có nhiều ngày chưa thân cận như vậy rồi, tóc của hắn vẫn ẩm ướt như trước, hai túm tóc đen tinh nghịch dính vào gò má như ngọc, khiến cho người cho tới bây giờ vốn có dung nhan chỉnh tề, thoạt nhìn nhiều thêm vài phần mỹ cảm tùy tính cùng nghiêng lệch. Hai viên bọt nước chảy qua sống mũi cao thẳng, rồi trôi xuống cằm có hình dáng rõ ràng, khiến cho nàng vô ý thức đưa tay ra xoa nhẹ.

Đôi mắt của Trường Thiên từ sáng ngời chuyển qua ám trầm, giơ tay lên rút… ngọc trâm trên đầu nàng ra. Tóc xanh co lại rơi xuống, mang theo hơi nước ẩm ướt ngượng ngùng.

“Quá ướt.” Hắn để mái tóc của nàng lơi lỏng tán loạn sau đầu, sau đó đưa tay ra cởi y phục của nàng.

Ninh Tiểu Nhàn lắp bắp kinh hãi, muốn giãy giụa, lại bị hắn một mực áp trong ngực: “Nghe lời.”

Giọng nói của hắn áp lực mà trầm thấp.

Nàng đành phải từ từ nhắm hai mắt. Dưới mười ngón tay linh hoạt của hắn, y phục trên người nàng bị cởi ra từng món từng món, cảm giác trơn ướt dính dính đã không thấy, thân thể hơi co lại, đã bị nhiệt lượng trên người hắn truyền tới bao vây.

Ngực của hắn, khô ráo mà ôn hòa.

Hô hấp của Trường Thiên có chút dồn dập. Giai nhân trong ngực đã bị bóc đến tư thái hoàn mỹ vô khuyết, ánh lửa nhảy lên khiến làn da tinh tế trơn trượt của nàng như được phủ một tầng mật ong. Nàng vốn giống như cừu non nằm trong ngực hắn, không hề phòng bị, giống như là để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Dụ hoặc như vậy, ngay cả hắn đều cảm thấy có chút chịu không được.

Hầu kết của hắn chuyển động lên xuống, mới ực một tiếng nói: “Y phục sạch sẽ của nàng đâu?” Ninh Tiểu Nhàn nghe vậy giật giật ở trong lồng ngực hắn, muốn đi lấy túi, cánh tay dài của Trường Thiên duỗi ra, trước cầm qua.