Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 789: Sát sát nhân (giết giết người)




Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Giờ khắc này rốt cục cũng phải đến rồi.

Trong nội tâm Ninh Tiểu Nhàn thở dài một tiếng, trên mặt lại tươi cười, nhẹ đỡ lấy mặt bàn nói: “Đại Mục Thủ quả thật quyết ý đông thiên rồi.” Nói rồi thổn thức.

Đa Mộc Cố chậm rãi che dấu vui vẻ trên mặt, nhìn chằm chằm vào nàng có chút nhíu mày, giống như đang một lần nữa suy tính nàng.

Nàng bất động thanh sắc nói: “Ta không rõ, quy thuận Ẩn Lưu có gì không tốt? Thế đạo này, đa số yêu tông đều làm ra lựa chọn thế này.”

Nàng đang nói lời thật, ở Nam Chiêm Bộ Châu, bộ lạc cùng yêu tộc có thế lực yếu kém vô luận là chủ động hay bị động đều sẽ phụ thuộc vào yêu tông cường đại hơn, cũng sẽ không bị người lên án, đây cũng là sinh thái của thế giới này. Cho nên vô luận là Tam Bộ, Thất Bộ hay là trưởng lão Hắc Sùng Minh, cũng không cảm giác được Kỳ Nam Tông quy thuận Ẩn Lưu là có gì mất mặt, ngược lại Đa Mộc Cố kiên trì như thế, mới là cho người khác hiếu kỳ.

Trong lời nói của nàng có ý thuyết phục, thật sự quá rõ ràng.

“Cái vấn đề này, mấy ngày trước ở ngoại ô ngươi đã thăm dò ta rồi.” Trong mắt của hắn chậm rãi lộ ra quang mang bén nhọn, trên mặt lại hiện ra sự thất vọng, “… Ngươi là người trong Ẩn Lưu?”

Không khí ở gần bàn gỗ tượng đột nhiên trở nên ngưng trọng, nàng hồ đồ không để ý, tiếp tục nói: “Kỳ Nam Tộc gia nhập Liên minh Phương Bắc, dời đến bình nguyên Tây Triệu, đơn giản cũng là làm quân cờ của Liên minh Phương Bắc, cùng với việc làm tay chân của Ẩn Lưu có khác gì? Hám Thiên Thần Quân cùng tiền bối Phì Liệt của Kỳ Nam Tông có giao tình, cho nên sẽ đối với Kỳ Nam Tông càng thêm chiếu cố…”

Lời của nàng còn chưa dứt, Đa Mộc Cố đã cười lạnh nói: “Chết tâm tư này đi. Kỳ Nam Tộc thế thế đại đại đều là thân tự do, sau này cũng quyết sẽ không hướng ngoại tộc quỳ gối, cho dù là Hám Thiên Thần Quân cũng không có quyền đối với chúng ta vung tay múa chân. Vô luận là Ẩn Lưu hay là Liên minh Phương Bắc, đều mơ tưởng có thể khiến cho Kỳ Nam Tông theo lệnh làm việc! Ăn ngay nói thật, dù là không có lời mời của Liên minh Phương Bắc, ta cũng sẽ không khiến cho người Kỳ Nam Tộc quỳ gối trước Ẩn Lưu!”

Hắn lại tỏ thái độ. Dù cho không có lời mời của Liên minh Phương Bắc, hắn cũng sẽ không để cho Kỳ Nam Tông nghe lệnh người khác. Ninh Tiểu Nhàn trùng trùng điệp điệp thở dài một hơi, cảm thấy hơi bi ai.

Hắn đem nàng từ đầu đến chân đánh giá một lần, trong lời nói cũng mang theo phẫn nộ áp lực: “Thiệt thòi ta còn … còn … Khánh Kỵ hôm qua còn cảm thấy bóng dáng ngươi nhìn quen mắt, ngươi đã là người trong Ẩn Lưu, không phải là yêu nữ Ninh Tiểu Nhàn kia chứ?”

Hắn đi đến trước hai bước: “Rất tốt, bắt giữ được ngươi, nếu là Hám Thiên Thần Quân thật sự bảo vệ ngươi như trong truyền thuyết, trong tay của ta lại có thêm một lợi thế.”

Tinh quang trong mắt Đa Mộc Cố bắn ra bốn phía, khí thế toàn thân phóng ra ngoài, như mãnh hổ ăn thịt người, Ninh Tiểu Nhàn lại không tránh không né, đôi môi đỏ mọng hơi chút cong lên: “Ngươi phải biết rõ, nếu Hám Thiên Thần Quân bảo vệ ta như trong truyền thuyết, hiện tại nên ở bên cạnh ta mới phải.”

Nàng ngụ ý… Đa Mộc Cố sắc mặt đại biến, bỗng nhiên dừng bước.

Quả nhiên Ninh Tiểu Nhàn vẫn đang nghiêng đầu nhìn xem hắn, trên mặt mang theo vài phần tiếc hận, không gian sau lưng lại như là đột nhiên vặn vẹo, sau đó từ trong không trung nhanh chóng hiện ra hai phiến cửa màu đen cực lớn. Trên cửa không có bất kỳ hình dáng trang sức, nhưng mà khi đứng sững ở đây, khí thế cổ xưa, uy nghiêm, khốc liệt đập vào mặt, tựa hồ có vô số yêu linh ác quỷ muốn từ đó bay ra.

Sau khi đại môn này “két” một tiếng…. mở ra, chỉ có một hắc y nhân từ trong đó sải bước đi ra, đứng ở bên người Ninh Tiểu Nhàn.

Hàn mang trong tay Đa Mộc Cố lóe lên, Khai Dương Cự Phủ đã lăng không được nắm trong tay hắn. Sắc mặt hắn lại rất khó coi, người trước mắt này vừa xuất hiện, đem lại cho hắn cảm giác tựa như có hàng ngàn ngọn núi khổng lồ đón đầu đè xuống, muốn để người trốn cũng trốn không được, tránh cũng tránh không kịp. Chịu kích thích từ khí thế của đối phương, Khai Dương Phủ cũng nhịn không được xuất hiện hộ chủ.

Người này đứng chắp tay, diện mạo vô cùng tuấn mỹ, liếc nhìn Đa Mộc Cố rồi nói: “Nếu không phải nàng thật sự tiếc hận, còn muốn khuyên thêm mấy câu, ngươi cho rằng ta sẽ tha cho ngươi sống thêm thời gian mười hơi thở này sao?”

Ngữ khí của hắn thường thường, cơ hồ không có trầm bổng du dương, nhưng mà Đa Mộc Cố lại cảm nhận được lạnh lùng vô tình bao hàm trong đó. Khí thế đó cơ hồ không sai biệt lắm với sự lạnh lùng khinh thường của hắn khi nhìn xuống phàm nhân.

Lần đầu gặp mặt, Đa Mộc Cố lại vô ý thức mà biết rõ người đến là ai. Cằm hắn buộc chặt, cơ bắp toàn thân cứng lên, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu ồ ồ…, ại cười lạnh nói: “Đường đường là Hám Thiên Thần Quân mà cũng muốn học bọn chuột nhắt làm việc, vụng trộm lẻn vào giết ta sao?”

Trường Thiên không nói, Ninh Tiểu Nhàn lại có thể cảm giác ra thân thể của hắn bỗng nhiên kéo căng, tựa hồ hết sức căng thẳng.

“Đúng rồi, đúng rồi!” Đa Mộc Cố so với người Kỳ Nam Tộc thì thông minh hơn rất nhiều, lúc này giật mình, “Ngươi khiến tiểu tử Xích Ngột Dịch kia nhận tổ quy tông, lại giết ta, là hắn có thể kế thừa ngội vị Đại Mục Thủ, ngươi cũng thuận lý thành chương mà tiếp thu Kỳ Nam Tông!”

Trường Thiên mở miệng nói: “Ngươi có thể nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó là tốt rồi, cũng không tính là trở thành quỷ uổng mạng. Ngươi vươn cổ tự sát đi a, Khai Dương Phủ là chuẩn thần khí, ta không muốn hủy diệt nó, bởi vì một cái khác đúng là đang ở trong kho sưu tầm của ta.” Ngữ khí hắn nói lời này tựa như đàm luận “Thời tiết hôm nay rất tốt”, hay là “Ngươi ăn hết sao”, cư nhiên có hai phần thân thiết, nhưng nội dung lại bảo người tự vẫn.

Trên mặt Đa Mộc Cố lộ ra cười lạnh, rất nhanh cầm chắc Cự Phủ trong tay, đột nhiên sải bước về trước, bổ ngang xuống. Lần này khe hở được mở ra, khí thế dũng mãnh vô luân, tràn đầy hung dữ bá đạo, Ninh Tiểu Nhàn chỉ vừa nhìn đến lưỡi búa được hắn chấp lên, lưỡi búa màu vàng kim nhạt dĩ nhiên đã tới gần eo nhỏ.

Một búa này đã đem nàng và Trường Thiên đều đưa vào trong phạm vi công kích, nếu là thực rơi xuống, hai người đều bị chặn ngang bổ làm hai nửa!

Trước đó, nàng còn chưa bao giờ thấy qua người có thể đem khí cụ nặng gần mười vạn cân vận dụng cử trọng nhược khinh (cầm nặng lại thật nhẹ nhàng), mau lẹ ngoan độc như thế. Điều này đã nói rõ, lực bộc phát khi Đa Mộc Cố chấp búa chém một phát kia, ít nhất đạt đến hơn một trăm vạn cân, mới có thể đem sức nặng bản thân cự phủ chuyển hóa thành động năng cường đại, bổ ra một búa kinh diễm như vậy!

Dù là đối mặt với cường địch chưa bao giờ gặp, dù là đối mặt với Hám Thiên Thần Quân trong truyền thuyết không người có thể ngăn, Đa Mộc Cố cư nhiên cũng toát ra ý chí chiến đấu đến mười hai phần!

Người Kỳ Nam Tộc, chưa bao giờ là sợ khó không tiến!

Nàng còn chưa làm ra phản ứng, Trường Thiên đã giơ tay ôm eo nàng, cấp tốc lui về phía sau.

Một búa này của Đa Mộc Cố như là linh dương húc sừng, giống như nước chảy mây trôi. Nhưng mà lần lui này của Trường Thiên lại vừa đúng, chỉ bước ra hai bước, phủ phong khai sơn phá thạch còn dư lại cũng không thể tổn thương hắn, phảng phất hắn biết được chỗ bắt đầu, biết được chỗ cuối cùng, tuy là thế lui so với tốc độ đối thủ đánh ra nhanh hơn rất nhiều, lại cư nhiên có một loại thong dong của nhàn nhã dạo chơi.

Thường Thiên vừa buông tay ra, Ninh Tiểu Nhàn từ trong lồng ngực của hắn thoáng một chốc nhảy ra ngoài, trong mắt nhưng lại có điều suy nghĩ. Trường Thiên lần này vừa lui, nhưng lại đem thần thông “kiến vi tri trứ” (thấy mầm biết cây-thấy nguồn gốc là biết kết quả) phát huy vô cùng tinh tế, cơ hồ khi một búa này của Đa Mộc Cố vừa mới bắt đầu, hắn đã đoán được cử chỉ của đối phương, mới có thể ứng đối tự nhiên như vậy.

Trước kia Trường Thiên ra tay, hơn nửa địch nhân phải ứng phó cũng rất cường đại. Chỉ có đối chiến cùng Đa Mộc Cố, nàng mới có thể xem hiểu, cũng có thể ngộ đến.

Kim quang trong tay Trường Thiên lóe lên, roi do thần lực ngưng tụ thành đang muốn tiến công, đột nhiên nhíu mày quay đầu nhìn lại. Cùng lúc đó, sảnh bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói nãi thanh nãi khí kêu lên: “A cha!” Sau đó, một bóng người nho nhỏ từ bên cạnh bình hoa xông ra.

Sắc mặt Đa Mộc Cố thoáng cái đại biến.

Bởi vì hắn đã thấy rõ, tiểu Bác Cổ Nhĩ không biết từ khi nào đã lẻn chạy đến, trừng mắt đen lúng liếng tò mò nhìn về phía mọi người.

Tròng mắt mắt chỉ trong chốc lát đã đỏ lên, đối với nhi tử giận dữ hét: “Chạy mau!” Thân hình đột nhiên tăng vọt, biến thân cao hơn hai trượng, cơ bắp cương cứng như sắt giống như là cự nhân khối khối nổi lên, ngay cả răng nanh đều lộ ra ngoài theo khóe miệng, Khai Dương Phủ bị hắn chấp trong tay cũng biến lớn, lưỡi búa ít nhất cũng lớn như cả cánh cửa rồi.

Cuối cùng Đa Mộc Cố hộ con sốt ruột, không đợi Trường Thiên ra tay,vượt lên trước tấn công, hơn nữa trên đầu đều ẩn ẩn bốc khói, tạo thành bộ dáng voi lớn lao nhanh giẫm đạp. Một phát bổ xuống này của hắn chính là từ trên xuống dưới, như nông phu chẻ củi thành thành thật thật, quy củ, nhưng mà lực lượng cùng tốc độ bạo phát trong đó so với cú chém ngang vừa nãy nhanh hơn gấp mười lần, hung mãnh gấp mười lần!

Thẳng đến khi một búa này thực rơi xuống, tiếng xé gió của lưỡi búa mới truyền ra.

Ngay cả Ninh Tiểu Nhàn cũng còn không thấy rõ động tác của hắn, cự phủ đã trùng trùng điệp điệp đánh xuống.

Một phát chí dương chí cương lần này, vậy mà rơi xuống đất lại im ắng, gạch xanh phía trước khu vực hình quạt của lưỡi búa, đã ở trong nháy mắt hóa thành bột mịn, sau đó mặt đất hãm sâu xuống như là địa liệt, từ điểm rơi của cự phủ một mực kéo dài ra bên ngoài, thẳng đến ngoài năm mươi trượng mới dừng lại. Tường viện đã sớm ngã xuống, ngay cả đường đi bên ngoài đều bị tàn sát bừa bãi.

Đại trụ bên ngoài sảnh phải sáu người ôm mới hết cũng đã sụp đổ trong khoảng khắc, ầm ầm lăn thành một đoàn. Đây chính là một trong những kỹ năng thành danh của Đa Mộc Cố. Nếu như dùng đến trên chiến trường, phối hợp với uy lực của Khai Dương Phủ, địch nhân trong vòng mười trượng đều là người ngã ngựa đổ, gân đứt xương gãy, quả nhiên là một kích trọng giết.

Cùng với một phát này của hắn, bên ngoài phòng cũng lóe ra một thị nữ, tuy trên mặt có vẻ kinh hoàng, nhưng vẫn là ôm tiểu Bác Cổ Nhĩ, quay người chạy vội ra ngoài.

Khóe mắt Đa Mộc Cố liếc qua, không khỏi hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại cảm thấy trên búa tuyệt không có cảm giác đánh trúng vào huyết nhục. Thanh cự phủ này cùng hắn có huyết mạch tương liên, sớm đã để cho hắn sai khiến, bởi vậy biết rõ một kích này đã rơi vào trong khoảng không, trong lòng lập tức trầm xuống.

Quả nhiên Trường Thiên đã đứng ngay sau hắn, ngón tay thon dài cong lại thành nắm tay, đánh về phía hậu tâm (sau lưng) của hắn. Đa Mộc Cố chỉ kịp hơi nghiêng thân thể, một quyền này vẫn là đánh lên trên lưng hắn!

Trường Thiên thân cao sáu xích, cùng khổ người của Đa Mộc Cố sau khi biến hình cản bản không thể đánh đồng, thế nhưng mà lần này nhìn như bay bổng không tốn bao nhiêu khí lực, nhưng thực ra thần lực bành trướng lại thuận thế xông vào trong cơ thể Đa Mộc Cố, như là cự long gào thét, cũng không đi theo gân mạch huyết quản, mà đúng là gặp huyết nhục thì quấy nát, gặp gân mạch thì đánh gãy, gặp huyết dịch thì đun sôi, ngay cả gặp được yêu lực của bản thân Đa Mộc Cố, cũng là lớn miệng cắn nuốt.

Mà đối với Đa Mộc Cố mà nói, những … thần lực xâm lấn này như là vật còn sống, cơ hồ là tham lam mà hấp thu hết thảy những thứ mà nó chạm đến. Hắn mới bước về trước hai bước, vốn là phần lưng cường kiện ngược lại càng phồng lên, làn da ngược lại thêm trong suốt, có thể khiến người ta nhìn thấy chất lỏng tràn đầy bên trong, như là một túi nước chỉ đâm là rách nát. Đây là kết quả khi gân cơ, cốt tủy, nội tạng bị hóa lỏng, may mà thân thể của Kỳ Nam Hoàng Kim huyết mạch nguyên bản rất cường kiện, nên thần lực này tàn sát bừa bãi gần nửa người của hắn thì cũng đã tiêu hao sạch sẽ!