Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 786: Bị nhận ra?




Quả nhiên Khánh Kỵ nhíu mày đứng ở phía sau, thấy nàng quay người lại lộ ra khuôn mặt, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, sau đó lại có hai phần thất vọng. Nàng thối lui hai bước, không khách khí nói: “Khánh Kỵ công tử, ta làm sao lại đắc tội ngài rồi?”

Ánh mặt Khánh Kỵ chớp động một hồi: “Ngươi nhận ra ta?”

“Tiền Đại công tử Khánh Kỵ của Phủ Phụng Thiên đại danh đỉnh đỉnh, ai mà không biết, ai mà không hiểu?” Vẻ bên ngoài của nàng thì cười nhưng trong lòng không cười, “Chỉ không biết cử động lần này của Khánh Kỵ công tử là có ý gì?”

Mắt Khánh Kỵ lộ ra tinh quang, dò xét nàng từ đầu đến chân, lúc này mới chậm rãi nói: “Ngươi rất giống một vị bạn cũ…”

Nàng dùng miệng che miệng, “haha” mà bật cười một tiếng: “Hóa ra Khánh Kỵ công tử danh khắp thiên hạ, cũng chỉ dùng lời dạo đầu như vậy thôi sao?” Dịch Hình Cổ cải biến chính là cơ bắp khuôn mặt, không giống như Chướng Nhãn Pháp sẽ bị người nhìn thấu, trong lòng nàng tất nhiên là không sợ.

Khánh Kỵ có chút kinh ngạc mới kịp phản ứng, nàng lại là nói hắn muốn theo đuổi nàng, mới nói ra cái cớ bình thường như vậy! Nếu tiểu cô nương trước mắt là thiên tiên quốc sắc thì cũng thôi đi, nhưng nàng chẳng qua chỉ là trung nhân chi tư, cũng chính là một đôi mắt ngày thường đẹp mắt chút, cư nhiên dám nói khoác không biết ngượng nói hắn Khánh Kỵ công tử muốn theo đuổi nàng!

Trên mặt hắn lộ ra thần sắc không biết nên khóc hay nên cười, đang muốn nói chuyện, bên cạnh đã có người mở miệng trước: “Hai vị vốn là nhận biết nhau sao?” Ngay sau đó có một bóng dáng đi tới, vừa đúng lúc ngăn giữa hai người, cũng cắt đứt ánh mắt Khánh Kỵ nhìn về phía Ninh Tiểu Nhàn.

Âm thanh này trầm thấp quen thuộc, chẳng phải Đa Mộc Cố sao? Đêm nay hắn ăn mặc hoa lệ, trên khuôn mặt nổi bật nhiều thêm vài phần khí tức tôn quý.

Ninh Tiểu Nhàn quay mắt nhìn về phía hắn cười nói: “Ta nhận ra Khánh Kỵ công tử. Nhưng là Khánh Kỵ công tử, chưa hẳn là nhận ra kẻ vô danh tiểu tốt như ta rồi.”

Khánh Kỵ trầm giọng nói: “Bóng lưng mỹ nhân này cực kỳ giống với một nữ tử ta nhận biết, nhất thời nhận sai.”

Đa Mộc Cố quay người trêu nói: “Có thể khiến Khánh Kỵ công tử nhớ kỹ trong lòng, khỏi cần nói cũng là quốc sắc thiên hương rồi nhỉ?”

Sắc mặt Khánh Kỵ âm trầm, khóe miệng ngược lại có chút cong lên nói: “Là một tiểu mỹ nhân, khiến người gặp khó quên, thanh danh cũng đã sớm truyền khắp Nam Chiêm Bộ Châu.” Lại đánh giá Ninh Tiểu Nhàn vài lần nói, cư nhiên lộ ra hai phần sắc thái hoài niệm, “Ngươi quả thật có một đôi mắt đẹp, chỉ là xa xa không linh động bằng nàng.”

Ninh Tiểu Nhàn bị hắn nhìn đến toàn thân sợ hãi, trên mặt mờ mịt trừng mắt nhìn, bí mật hướng Trường Thiên kêu rên nói: “Không phải đâu, bằng vào bóng lưng là có thể nhận ra ta sao? Hai huynh đệ của Phủ Phụng Thiên này quả nhiên một kẻ so với một kẻ càng thêm yêu nghiệt.” Nàng đem Trường Thiên cất vào Thần Ma Ngục, chính là lo lắng hắn bị phân thân của Âm Cửu U nhận ra, quấy rối kế hoạch. Nhưng bây giờ Khánh Kỵ chỉ bằng liếc nàng một cái, cư nhiên nổi lên lòng nghi ngờ với nàng.

Đây chính là cách xa bốn năm a, trí nhớ của hắn tốt như vậy sao?

Trường Thiên hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, nữ nhân của mình bị người bên ngoài nhớ thương hơn bốn năm, mặc kệ là ai thì tâm tình cũng sẽ không tốt.

Đa Mộc Cố hiển nhiên bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, nhấp một ngụm rượu nói: “Ngươi nói mỹ nhân này là ai vậy?”

“Ninh Tiểu Nhàn.” Khánh Kỵ thản nhiên nói, “Đạo lữ của Hám Thiên Thần Quân, hồng nhan họa thủy khiến cho hơn ba mươi vị tu sĩ bị tàn sát.” Hai mắt vừa cẩn thận đánh giá Ninh Tiểu Nhàn, vẻ thất vọng trong mắt càng đậm.

Nghe nói đến mấy chữ “Hám Thiên Thần Quân”, sắc mặt Đa Mộc Cố ngưng tụ, nhưng mà rất nhanh đã nở nụ cười mở đường: “Ngược lại là nổi tiếng đã lâu, có lẽ đó hẳn là một tuyệt thế mỹ nhân, nếu không Hám Thiên Thần Quân làm sao mà vừa ý? Nếu có cơ hội, nhất định phải nhìn mặt một lần.” Lời nói xoay chuyển, “Ta đến giới thiệu a, vị này chính Cận Hạnh Nhi Cận cô nương của tiên phái Phù Diêu, lúc này theo thương đội tiến vào Thành Kỳ Nam, xác thật không có một chút quan hệ nào với Ninh Tiểu Nhàn ngươi nói.” Ánh mắt của hắn sáng quắc, nói với Ninh Tiểu Nhàn, “Có người, ngươi nhất định muốn gặp một lần.”

“Ai?” Trên mặt nàng hiếu kỳ, trong nội tâm lại nhịn không được trầm xuống: chẳng lẽ là lộ chân tướng?

Đa Mộc Cố cười nói: “Ngươi cúi đầu xem liền biết.”

Cùng lúc đó, trên váy truyền đến cảm giác bị nắm. Nàng cả kinh, cố gắng ức chế phản ứng bản năng của thần lực, nếu không cương khí hộ thân tự động kích phát có thể đem đối phương trực tiếp đánh bay ra ngoài.

Cúi đầu nhìn lại, túm mép váy nàng thế nhưng lại là một bé trai, con mắt rất lớn, bộ dáng cũng không đến hai tuổi, giờ phút này đang bị đường vân trên váy dài của nàng hấp dẫn, đang đưa tay sờ sờ, bên cạnh có một thị nữ theo sát.

Quan trọng nhất là tiểu gia hỏa này thoạt nhìn cực kỳ quen mắt.

“Đây không phải là…” Nàng có vài phần không xác định.

Đa Mộc Cố sủng nịnh mà vuốt ve đầu tóc của của nhóc con: “Ây, mấy ngày trước ngươi giải cứu trên đường cái đấy, chính là nhi tử của ta, Bác Cổ Nhĩ.”

… Nàng có vận khí tốt như vậy, tùy tiện ở trên đường cái cứu một đứa trẻ, lại cứu được nhi tử của Đa Mộc Cố sao? Trường Thiên rốt cục buồn bực cười ra tiếng nói: “Cứu được tốt!”

Mắt hạnh nàng trừng đến thật tròn: “Ngày đó ngươi cũng ở chỗ kia!” Tâm của người này làm bằng sắt sao, voi lớn chạy như điên đến gần, hắn rõ ràng là ở hiện trường, cư nhiên lại không ra tay giải cứu con trai ruột của mình?

Đa Mộc Cố xấu hổ ho nhẹ một tiếng nói: “Đừng thấy tiểu tử này hình dạng nhỏ, kỳ thật đã bốn tuổi rồi, cũng nghe hiểu được chúng ta nói gì. Ai, ba ngày hai bận lại gây họa cho ta, ta chẳng qua chỉ là muốn hù dọa hắn một chút, nếu ngày đó ngươi không ra tay, lại gần thêm mấy trượng nữa, ta cũng sẽ ghìm cho huynh đệ Lặc Luật Xuyên dừng lại.” Người Kỳ Nam Tộc sinh trưởng phát dục chậm chạp hơn nhân loại, tiểu Bác Cổ Nhĩ bốn tuổi rồi, cũng chỉ tương đương với đứa trẻ nhân loại hai tuổi.

Lúc này tiểu Bác Cổ Nhĩ đã nghiên cứu xong váy của nàng, giống như là ngửi được hương khí trên người nàng, còn không nỡ buông ra, cư nhiên ôm lấy bắp chân nàng bắt đầu bò lên trên, giống như là con gấu chó nhỏ muốn bò lên ngọn cây. Dù sao cũng không giống hài tử nhân loại, khí lực của hắn rất lớn, cư nhiên bò lên được một đoạn ngắn. Giờ phút này Ninh Tiểu Nhàn rốt cục nhìn ra tiểu tử này tay chân linh hoạt dị thường, khó trách hai ba cái là có thể nhảy đến giữa đường.

Nàng không có cách nào, đành phải cúi người đem đứa nhỏ này bế lên, mới phát hiện thân thể tiểu tượng yêu thật nặng, đại khái là gấp ba bốn lần sức nặng của hài tử nhân loại. Tiểu Bác Cổ Nhĩ cũng không sợ người, giương cái miệng nhỏ nhắn cười cười vài tiếng, nói câu “ưa thích”!

Đa Mộc Cố chỉ chỉ Ninh Tiểu Nhàn nói: “Gọi … ừ, gọi tỷ tỷ.”

Tiểu Bác Cổ Nhĩ quả nhiên rõ ràng mà gọi một tiếng “tỷ tỷ”. Ngay sau đó, tiểu Bác Cổ Nhĩ ở trước mắt bao người đưa tay ôm lấy cổ nàng, giống như con chó nhỏ ở trên mặt nàng mềm nhu nhu hôn hai cái, nhếch miệng cười.

Thình lình bị tiểu oa nhi đánh lén, nàng nhất thời ngẩn ngơ.

Trường Thiên nhất thời cả giận nói: “Buông hắn ra!” Đây là người mà thằng nhóc con mày có thể hôn sao?

Nàng tranh thủ thời gian cúi người, muốn đưa hài tử cho thị nữ, nào biết được tiểu Bác Cổ Nhĩ một mực ôm cổ nàng, nói cái gì cũng không buông tay. Mắt thấy mình bị mạnh mẽ đưa đi ra, cái miệng nhỏ nhắn của oa nhi cong lên, chặt chẽ ôm lấy nàng.

Đa Mộc Cố thấy thế cười nói: “Tiểu tử này thích ngươi, đây thật đúng là khó được. Nếu ngươi không chê thì giúp ta ôm trong chốc lát a.” Kế tiếp hắn chuyển thành truyền âm nói, “Mặt khác, ngươi cứu được tiểu độc tử này (con trai duy nhất) một mạng, người Kỳ Nam Tộc ân oán rõ ràng. Nếu Cận cô nương sau khi trời tối có rảnh, mời đến nhà ta ăn bữa cơm rau dưa có được không?”

Ninh Tiểu Nhàn mới nói rõ cho Trường Thiên, hắn chém đinh chặt sắt nói: “Đáp ứng hắn! Ta nói là dạ yến.”

Nàng cười cười, trả lời tốt, Đa Mộc Cố đã bắt lấy bả vai của Khánh Kỵ đi ra ngoài, vừa nói: “Đi một chút, ta và ngươi lại uống ba trăm chén.”

Nàng ôm tiểu Bác Cổ Nhĩ ngồi xuống, thị nữ kia quỳ ở một bên, đại khí cũng không dám lộ ra, hài tử nhào vào trong ngực nàng, cao hứng đến nheo mắt lại.

Trường Thiên kêu rên nói: “Ném hắn xuống. Nhìn xem chướng mắt.”

Ninh Tiểu Nhàn hai lần đem tiểu hài tử bỏ vào trên ghế, kết quả tiểu gia hỏa này nhanh tay nhanh chân mà bò lại lên gối nàng rồi ngồi xuống, bình tĩnh nhìn vào hai mắt nàng, đột nhiên từ trong túi áo lấy ra hai khỏa kẹo, đưa qua cho nàng. Trên thảo nguyên hoa quả thưa thớt, hai khỏa kẹo này có hình tam giác, giống như bánh ú, hơn nữa trong suốt giống như thủy tinh, có thể trực tiếp nhìn thấy cánh hoa cùng nhân hạt thông khảm ở bên trong, lại là kẹo tống tử chỉ có trong nội lục địa. Loại kẹo này, Ninh Tiểu Nhàn cũng đã tự mình làm, chính là chọn dùng đường mía phối với hoa hồng, đường mạch nha, hạt thông mà làm thành.

Nhi tử của Đại Mục Thủ, thật biết hưởng thụ được đặc quyền và đồ ăn mà đứa trẻ khác không có.

Nàng nhướn nhướn mày: “Cho ta ăn sao?”

Tiểu Bác Cổ Nhĩ liên tục gật đầu. Nàng đành phải nhận lấy để vào trong miệng, nhai nhai hai cái đã cảm thấy trơn ngọt ngon miệng, có hương thơm ngát của nhân hạt thông cùng hoa hồng.

Thấy nàng ăn hết kẹo, tiểu Bác Cổ Nhĩ lúc này mới vui vẻ ra mặt, lập tức cầm lấy dương chi ngọc quyết nàng đeo bên hông lên chơi, đại khái tưởng rằng là đồ ăn, bỏ vào trong miệng gặm vài cái, phát hiện không cắn được, mặt lập tức nhăn thành bánh bao.

Trẻ nhỏ của người Kỳ Nam Tộc cũng không có gì khác với đứa bé nhân loại, tiểu Bác Cổ Nhĩ mắt to, cái miệng nhỏ, cái mũi nhỏ. Làn da cũng là nộn sinh sinh, như là vừa bấm nhẹ sẽ chảy ra nước. Mặc dù nàng đối với tiểu hài tử không có hứng thú, nhưng tiểu gia hỏa này dù sao cũng là do nàng tự tay từ dưới chân của voi lớn cứu về, tựa hồ nàng cùng hắn cũng có quan hệ thân mật mà vi diệu.

Mà thôi, bắt người tay mềm, ăn người miệng ngắn, nàng cũng từ trong lòng lấy ra một cục kẹo, đưa cho tiểu Bác Cổ Nhĩ. Thị nữ bên cạnh cả kinh, đợi muốn ngăn cản, tiểu tượng yêu đã lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai cầm lên cho vào miệng.

Tiểu gia hỏa chép miệng vài cái, đại khái là cảm giác được hương vị ngọt ngào ngon miệng, vì vật nhai nhai hai ba cái rồi nuốt xuống, lại hướng Ninh Tiểu Nhàn đưa tay.

Quả nhiên là thứ không khách khí đấy. Nàng cười khổ một tiếng, móc ra một thanh kẹo, lấy ra một khối đưa hắn, còn lại thì giao có thị nữ đang đứng ở một bên nói: “Đây là kẹo mứt lê, ngươi thay hắn thu đi.”

Thứ nàng tặng cho Tiểu Bác Cổ Nhĩ ăn, đúng là kẹo mứt lê đại danh đỉnh đỉnh của Hoa Hạ. Thứ này nghe nói vốn có từ thời Đường Triều, đến cận đại thì phát triển nhanh hơn, công nghệ cũng rất thành thục, chính là dùng tuyết lê, cùng với hơn mười loại dược liệu như hạnh nhân, xuyên bối, bán hạ, phục linh nghiền thành phấn nấu thành. Vị ngọt như mật, xốp mà mềm, không ngán không dính. Lúc này kẹo mứt lê mới chỉ vừa xuất hiện ở Nam Chiêm Bộ Châu, hơn nữa chỉ lưu hành ở mấy chỗ huyện trấn nho nhỏ ở Đông Nam Bộ, ở thảo nguyên Hi Thụ xa mấy trăm vạn dặm làm sao có được?

Tiểu Bác Cổ nhĩ ăn hết kẹo, ê ê a a nói một hồi với nàng, chỉ là câu chữ rất mất trật tự, sau đó tiểu tử này lại vụng trộm uống hai chén toan mã nãi (sữa ngựa chua), lúc này mới đưa tay dụi dụi mắt, có chút mệt mỏi.

Thị nữ đứng ở sau, đúng là đang đợi cơ hội này, tranh thủ thời gian gỡ từng ngón tay nhỏ của hắn đang bắt lấy cánh tay áo của Ninh Tiểu Nhàn, sau đó đem em bé tượng yêu ôm lấy, hướng Ninh Tiểu Nhàn hành lễ lui xuống.