Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 776: Vũng bùn bị ô nhiễm




Lúc này lại nghe Ninh Tiểu Nhàn thong thả nói: “Nghe lão Dương nói, Phạm lĩnh đội muốn theo chúng ta mua đồ?”

Phạm Dao bỗng dưng hoàn hồn, tranh thủ thời gian nói: “Xin hỏi linh sủng của Cận cô nương, có phải tên gọi Chẩn Khâu không?” Hai mắt sáng quắc nhìn về phía đối phương, ngay cả thất lễ cũng đành phải vậy.

“Đúng vậy.”Nàng lời ít mà ý nhiều.

Phạm Dao lập tức thở dài một hơi, trầm tĩnh lại, nhìn ra được đầy mặt đều là vẻ vui mừng: “Chuyện này thật sự là… thật sự là, kính xin cô nương giúp ta!”

Hắn vui mừng đến nói năng lộn xộn. Ninh Tiểu Nhàn không đáp, chỉ lặng yên nhìn qua hắn.

Phạm Dao kinh nghiệm tương đối khá, đảo mắt liền tỉnh táo lại, chợt cười khổ một tiếng, “Một chuyến dẫn đội này của ta đi ra thì vận khí u ám cực độ, ngay cả hàng hóa đều bị lang yêu kéo đi rồi, ngay sau đó còn hao tổn rất nhiều huynh đệ. Nếu cứ như vậy trở về, chỗ chủ nhân nhà ta, ta thực sự không còn mặt mũi nào bàn giao. May mắn trời không tuyệt đường người, vừa rồi thấy ngài sử dụng Chẩn Khâu chống cự đàn sói công kích, lúc này ta mới mặt dày mày dặn đến tìm ngài!”

Ninh Tiểu Nhàn hiếu kỳ lên tiếng nói: “Ngươi làm sao mà nhận biết tục danh của Chẩn Khâu? Linh sủng này của ta, ở tại Nam Chiêm Bộ Châu đã tuyệt tích lâu rồi.”

Phạm Dao cười khổ nói: “Trân thú hiếm có bực này, ta vốn làm sao có nhãn lực nhận thức chứ? Năm trước lúc công tử nhà ta du lịch Nam Cương, bị một đầu Thiên Ngô đạo hạnh vượt qua hơn ba nghìn năm gây thương tích.Yêu quái kia đạo hạnh thâm hậu, công tử sau khi thoát đi thì trở về nhà, nhưng từ đó về sau lại bệnh không dậy nổi, chủ nhân nhà ta bốn phía cầu mua nhiều loại linh dược, cũng không thấy hiệu quả.”

Nghe đến đó, Ninh Tiểu Nhàn không phục nói: “Ngay cả dược vật của Ẩn Lưu cũng không thấy hiệu quả sao?”

Dù sao nàng vẫn còn tâm tính tiểu cô nương, không nghe được người khác nói dược vật nhà mình không tốt.

Phạm Dao thở dài: “Công tử nhà ta nhờ vào dược vật của Ẩn Lưu, mới có thể kéo mệnh đến giờ phút này, nếu không sớm đã… Độc tính của đầu Thiên Ngô kia biến dị, giống như ngay cả hồn phách cũng có thể làm suy giảm. Chủ nhân nhà ta căn bản không dám để Nguyên Anh của lệnh công tử chạy trốn. Mỗi mấy ngày, toan hủ chi độc (độc ăn mòn) lại xâm nhập cốt tủy, bệnh như kéo sợi như vậy cuối cùng cũng không phải biện pháp, cho nên sau đó chúng ta mời cao nhân đan đạo Từ Mạc U tiên sinh đến chẩn trị.”

Nàng gật đầu nói: “Đại danh của Từ Mạc U tiên sinh chúng ta đã từng nghe thấy, hắn có thể cho thuốc đúng bệnh không?” Theo như Trường Thiên thuật lại, Từ Mạc U mấy năm nay cũng thường xuyên đến Ẩn Lưu làm khách, đáng tiếc thời gian nàng tỉnh lại quá ngắn, một mực không thể gặp mặt lão một lần.

“Kê được đơn thuốc.” Sắc mặt Phạm Dao càng khổ, “Chỉ là đơn thuốc kia, ai, bên trên đó có tổng cộng mười tám loại dược liệu, những dược liệu quý hiếm khác vẫn còn xử lý được, dùng nhiều linh thạch chút là có thể mua được hàng ở hội đấu giá. Duy chỉ có một loại “sữa tươi Chẩn Khâu” thật khiến người như bị cắt ruột cắt gan không có cách nào nghĩ ra. Đến lúc này chúng ta mới biết trên đời từng có loại dị thú Chẩn Khâu này. Nhưng ngay cả Từ Mạc U tiên sinh cũng nói ở nhân gian trên vạn năm đã không thấy nó nữa, ngay cả kỳ hiệu của sữa tươi Chẩn Khâu cũng là xem từ trên đan quyển của tiền bối. Chủ nhân nhà ta liên tục hỏi thăm loại dược có thể thay thế được, Từ tiên sinh lại không nghĩ ra.”

Nàng cũng hiểu rõ Từ Mạc U, nếu lão nghĩ không ra, công tử kia của Phạm Dao hơn phân nửa chỉ có thể chờ chết. Cũng khó trách người này dùng đứt ruột đứt gan để hình dung, sinh vật biến mất trên vạn năm dùng tiền bạc là có thể tìm được sao?

Phạm Dao rất nhanh nói tiếp: “Chẩn Khâu đã có thể xuất hiện, trên tay cô nương tất có Khâu Hậu. Phạm mỗ cũng không dám muốn nhiều, chỉ cần mười giọt sữa tươi là được! Vật ấy quý trọng, Phạm mỗ nguyện dùng số tiền lớn để mua.”Trên mặt lộ ra sắc thái thành khẩn.

Kỳ thật mười giọt sữa tươi đối với Khâu Hậu chẳng qua chỉ là mưa bụi, chỉ là giống loài này cơ hồ đã tuyệt tích, trong tay nàng nắm giữ chính là tài nguyên khan hiếm.

Truyền âm câu thông với Trường Thiên vài câu, Ninh Tiểu Nhàn mới nói: “Tiền bạc đều là chuyện nhỏ, đầu Thiên Ngô kia cuối cùng xử trí như thế nào?”

“Sau khi công tử bị thương, chủ nhân nhà ta giận dữ, sai người đi Nam Cương, bỏ ra rất nhiều công sức hơn nửa tháng mới theo dõi được nó, sau đó đánh chết.”

“Tốt.” Nàng gật đầu nói, “Nếu như thế, ta muốn linh châu của đầu Thiên Ng ôkia làm thù lao trao đổi.”

Phạm Diêu có chút kinh ngạc nói: “Thiên Ngô Châu? Cái này, cái này…”

Nàng nói: “Ta hiểu được Thiên Ngô linh châu đạo hạnh hơn ba ngàn năm là khó có được, cho nên đưa thêm vật này để trao đổi cùng ngươi.” Sau đó trừ trong lòng ngực lấy ra mấy cái hộp ngọc nho nhỏ rồi mở ra, lập tức có một mùi thơm ngát đập vào mặt. Phạm Dao chỉ ngửi trong thoáng chốc, cũng cảm thấy tim phổi thoải mái, toàn thân đều giống như cảm nhận được sinh cơ bàng bột (to lớn + đột nhiên) dạt dào.

Nàng cười híp mắt mà giải thích: “Đây là Ngọc cao xuất xứ từ Ẩn Lưu, Phạm lĩnh đội phải biết thứ này hàng năm Ẩn Lưu chỉ bán đi chín trăm hộp. Chúng ta may mắn mua vào mười hộp, lần này lại trao đổi cho Phạm tiên sinh rồi.” Lấy năng lực hiện có của Ẩn Lưu, thúc đẩy số lượng Ngọc cao sinh trưởng ra tất nhiên không khó. Hằng năm chỉ bán bảy trăm hộp, đây là làm thị trường đói khát.

Phạm Dao cũng biết khoản mua bán này chính mình có chút thiệt thòi. Nhưng mà đầu cơ kiếm lợi, Khâu Hậu dù sao cũng là linh sủng của người ta, bỏ lỡ vị Cận Ninh Nhi này, công tử nhà mình đành phải nằm mãi trên giường, bởi vậy cảm thấy cũng có khuynh hướng đồng ý, chỉ là trong miệng còn trầm ngâm nói: “Khoản giao dịch này, ta có thể thay chủ nhân nhà ta đáp ứng, nhưng giờ phút này Thiên Ngô Châu không ở trên người ta…”

Nàng thản nhiên nói: “Không sao, hai thứ này ngươi đều có thể lấyđi. Đợi sau này ngươi có được Thiên Ngô Châu lại đưa tới cũng không muộn.”Thuận miệng nói mộ tđịa chỉ, nhưng lại là một trong những thương hội dưới danh nghĩa của Ninh Vũ.

Nàng cũng nghe qua danh hào của Tây Sơn Cư, chính là một tiên phái trung đẳng am hiểu luyện chế phù chú trận bàn ở Nam Trung Bộ. Ẩn Lưu không sợ đối phương chơi xấu, chỉ cần sự tình chỗ này xong, là có thể phái người đến thăm đòi vật.

Lập tức hai bên định ra kế hoạch.

Ninh Tiểu Nhàn cũng nhẹ nhàng thở ra. Lấy ra vài giọt sữa của Khâu Hậu đối với nàng mà nói chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, lại có thể hoàn thành một món nợ, cảm thấy thật cao hứng. Nàng sẽ không quên cái giá lớn mà bốn năm trước khi nàng lấy hai mươi giọt tinh huyết của thủ vệ Tiên Thực Viên-Bích Nhãn Kim Thiềm, chính là trong vòng mười năm thay con cóc lớn này tìm một khỏa Thiên Ngô Châu, trợ giúp nó tiến vào Đại Thừa chi cảnh. Vừa vặn sau khi nàng làm xong khoản giao dịch này thì luôn không rảnh để phân thân, sau đó là ngủ say ba năm, thời gian chớp nhoáng như vậy đã trôi qua bốn năm.

Bởi vì mỗi lần tiến vào Tiên Thực Viên đều gặp con cóc lớn này, cho nên nàng không quên ước định này. Nhưng mà đáng giận chính là, cho dù đã dặn dò thương đội và nơi mua bán bên dưới Ẩn Lưu toàn lực đi thu mua, kể cả Ninh Vũ đã thử bằng mọi cách, nhưng cho đến hôm qua, tuy thu được mấy tin tức về Thiên Ngô Châu, nhưng đều không đủ năm. Tăng thêm Thiên Ngô ưa thích sống tại Nam Cương mưa nhiều ướt át, những địa khu khác lại không thấy nhiều. Ngược lại trong rừng rậm Ba Xà cũng có mấy đầu Thiên Ngô, nhưng nàng cũng không thể vô duyên vô cớ mà đem bọn chúng moi tim lấy châu a.

Lấy vài giọt sữa tươi của Khâu Hậu và mấy hộp ngọc cao hoàn thành ước định này, đối với nàng mà nói thật sự là rất có lợi rồi.

Sáng sớm hôm sau trước khi đi, Phạm Dao đã lấy được sữa tươi của Khâu Hậu, sau đó Thiết Ngạc vì tận tình địa chủ hữu nghị, đặc biệt rút ra hai kỵ cự tượng, hộ tống thương đội của Tây Sơn Cư rời khỏi thảo nguyên.

***

Đoạn đường kế tiếp, ngược lại đều bình an vô sự.

Đầm lầy trên thảo nguyên chi chít như sao trên trời, giống như minh châu khảm nạm lên, xung quanh nguồn nước thường mọc nhiều lùm cây dày đặc cùng đại thụ anh đĩnh, Kỳ Nam cự tượng ngược lại quen thuộc tránh được.Chỗ đó mặt đất xốp, không thích hợp cho chúngđi lại.

Lúc mặt trời lên cao, thương đội đi qua một mảnh đầm lầy kỳ dị, đám kỵ binh thu lại dáng tươi cười, khuôn mặt thô ráp lộ ra tâm sự nặng nề, voi lớn bên dưới cũng đều có chút không có tinh thần mà vui đùa.

Phiến đầm lầy này có diện tích rộng lớn, bùn đất ở biên giới có màu đỏ tươi, cho nên khu vực này vốn nên có màu hồng tươi đẹp giống huyết dịch, nhưng mà hiện tại trong mảng lớn thủy vực lại nổi lên màu trắng xám, xa xa có thể nghe được mùi tanh tưởi. Ngay cả bọt khí từ dưới đáy nổi lên trên mặt nước nở căng ra, nổ tung cũng là tương đậm dặc màu trắng nhạt, thuận tiện mang theo mấy thi thể của sinh vật trong đầm đã mục nát trương phình.

Gần đó vốn là rừng nhiệt đới rậm rạp, hiện tại cơ hồ chết héo, chỉ có thân thể héo tàn khô quắt vẫn còn lại. Bên cạnh bờ ngược lại là có hai gốc cây già vẫn còn kéo dài hơi tàn, trong mùa xuân trăm hoa đua nở lại chỉ còn hai mảnh lá vàng treo trên đầu cành.

Chỉ nhìn sắc mặt khó coi của Thiết Ngạc, Ninh Tiểu Nhàn đã biết rõ đây tất nhiên là vũng bùn Thông Hà Hồng mà Kỳ Nam cự tượng dựa vào để duy trì sinh sống. Nhưng mà hiện tại nên đổi lại gọi là Thạch Hôi Khanh (vũng đá xám tro).Sinh vật bên trong đều chết hết, ngay cả thực vật cạnh bờ đều nhanh khô héo, voi lớn làm sao còn có thể lấy hồng nê ở đây để sử dụng?

Thiết Ngạc không nói một câu, ngược lại là Dương chưởng quỹ vụng trộm truyền âm cho nàng nói: “Ở gần Kỳ Nam Tông tổng cộng bảy chỗ đầm lầy như vậy, cũng được gọi bãi tắm voi lớn. Kỳ Nam cự tượng ngoại trừ ưa thích ăn bùn đỏ, còn ưa thích tắm bùn. Hôm nay khu vực này đã có sáu nơi trở thành Bạch Ác Khanh, vũng bùn còn lại quá nhỏ, không đủ để cho nhiều voi lớn ăn.”

Rốt cục là tông phái nào làm, thật sự thiếu đạo đức! Mặc dù ai cũng biết, chiêu rút củi dưới đáy nồi này, kỳ thật là muốn đối phó Ẩn Lưu.

Nhưng nàng lại biết rõ rất nhiều đầm lầy đều có công năng làm sạch tự nhiên, nhưng mà Dương chưởng quỹ lại trả lời rất bất đắc dĩ: “Thần Quân đại nhân cũng cho người tính toán qua rồi, mấy vũng bùn này đều không có nơi để chảy nước ra, chỉ dựa vào mạch nước ngầm dưới mặt đất thẩm thấu, muốn khôi phục nguyên trạng ít nhất cần mười năm trở lên!”

Mười năm! Khó trách những… người Kỳ Nam Tộc này muốn dọn nhà đổi chỗở.

Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước. Mọi người đều có tâm sự, một mực không nói gì, hào khí đều có chút ngưng trọng.



Giờ mùi ngày hôm sau, nơi đóng quân của Kỳ Nam Tông rốt cục ở ngay trước mắt.

Nàng vẫn cho là, nơi hội họp bộ tộc như Kỳ Nam Tông thì sẽ ở bên trong hàng rào làm từ cự mộc, như rất nhiều ngườiở trên thảo nguyên cũng ở trong lều trướng, theo đồng cỏ và nguồn nướcđịnh cư. Nếu có vùng định cư, nhiều nhất là dùng cỏ tranh lợp nhà, cho nên lúc thấy được thành thị trước mắt, trong mắt nàng cũng nhịn không được mà lộ ra kinh hãi.

Tuy thoạt nhìn có chút tục tằng, nhưng đây thật là một thành thị, có cửa thành cao tới hai mươi trượng.Ngoại trừ Trung Kinh, nàng ở địa phương khác chưa bao giờ thấy qua cửa thành cao lớn như vậy.Nhưng mà nếu bàn về tạo hình cùng công nghệ, cả hai hiển nhiên không thể đánh đồng. Vật liệu mà tường thành sử dụng, chính là gạch do đất vàng nung thành, màu sắc thoạt nhìn rất ảm đạm, tính chất lại rất rắn chắc.

Nàng làm sao lại quên, Kỳ Nam Tông ở chỗ này định cư đã mấy trăm năm, xây dựng được thành quách thì có gì kỳ lạ quý hiếm chứ?

Con đường bên trong cũng không tính rất sạch sẽ, nhưng nếu dùng một chữ để hình dung, chữ đó nhất định là “rộng”!

Vì để dung nạp được thú thân của voi lớn tự do thông hành, đại lộ ở chỗ này đều được tu sửa bằng phẳng, hơn nữa độ rộng đạt đến sáu mươi trượng (20m). Phải biết, ở Hoa Hạ, đường lớn trong thành thị có nhân khẩu vượt qua hai trăm vạn thì độ rộng cũng không quá năm mươi lăm mét!