Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 735: Kết minh hay không kết minh?




Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Nàng thản nhiên nói: “Lúc này lại thỏa mãn tâm nguyện của ngươi sao?”

Môi mỏng của Mịch La hơi hé mở, mê hoặc nói: “Vì sao lại nói ra lời này?”

“Vừa rồi Bảo Doãn Hợp đã nói, đại thế của Tẩy Kiếm Các đã mất, hắn muốn dẫn đội ngũ của Quảng Thành Cung rời khỏi, ngươi lại không đồng ý, có ý muốn giết chết hắn.”Ninh Tiểu Nhàn liếc hắn, nộ khí lúc này mới phát tác, “Lúc này đối với chúng ta, hắn đã không còn uy hiếp, nếu đổi lại là ta, ta sẽ không lãng phí khí lực đi đối phó.Ngươi làm như vậy, tất có nguyên nhân.”

Nàng hừ một tiếng nói: “Ta đoán, ngoại trừ Cúc Ưu Thần Kiếm, cũng còn những lý do khiến ngươi xuất binh giúp ta đối phó Tẩy Kiếm Các nhỉ?”

Mịch La khoát tay nói: “Chớ giận, chớ giận. Hãy nghe ta nói, giết hắn có lợi mà không có hại, Bảo Doãn Hợp là trợ lực chính của Chưởng môn Quảng Thành Cung Phong Văn Bá, nắm giữ Kiêu Quân. Bảo Doãn Hợp lăn lộn đánh chiến đã lâu ở chiến tuyến Phương Bắc, mặc dù Kiêu Quân là do tu sĩ tạo thành nhưng quân kỷ rất tốt, chiến lực cũng mạnh. Chỉ cần hắn vừa chết, Kiêu Quân tan rã, Phong Văn Bá sẽ lập tức ít đi một cánh tay. Đáng tiếc mặc dù tu vi thần thông của người này không được tốt lắm, nhưng lại có tâm kế, bình thường ở trong quân đều là tiền hô hậu ủng, rất khó tìmđược cơ hội giết chết hắn. Duy chỉ có lần này ở trong Đô Thiên Đại Diễn Kiếm Trận thoạt nhìn không thể phá vỡ thì hắn lại sơ sót.”

“Ngươi đoán chắc rằng lần này Quảng Thành Cung sẽ phái hắn đến hỗ trợ Tẩy Kiếm Các sao?”

“Nắm chắc bảy thành.” Mịch La cười nói, “Ba tháng trước hắn mới trở về từ chiến tuyến Phương Bắc, theo thường lệ sẽ ở lại Quảng Thành Cung hơn nửa năm mới đến lượt tiếp theo đi về Bắc. Nếu như Quảng Thành Cung muốn phái người tiếp viện Tẩy Kiếm Các, như vậy ở Trung Nam Bộ Nam Chiêm Bộ Châu, Bảo Doãn Hợp là lựa chọn đầu tiên. Đương nhiên, tiền đề là Phong Văn Bá không biết được ta lại đột nhiên xuất binh, nếu không thì cũng có thể đoán được ta sẽ hạ thủ đối với Bảo Doãn Hợp.”

Ninh Tiểu Nhàn xem thường nói: “Ngươi ngược lại đã bàn tính tốt kế một mũi tên trúng ba con nhạn!”

Thấy trong đôi mắt đẹp của nàng chứa đầy nộ khí, hiển nhiên là oán hận bị lợi dụng, Mịch La khẽ cúi đầu, dựa sát vào nàng nói: “Nàng đừng để ý. Nếu ta nhớ không lầm, mấy năm nay Quảng Thành Cung không ít lần đứng ở một nơi bí mật để ngáng chân Ẩn Lưu, nếu có thể giải quyết mối họa lớn trong lòng này, chắc hẳn Ẩn Lưu cũng có thể thở một hơi dài nhẹ nhõm nhỉ? Lúc trước Phong Văn Bá leo lên chức Chưởng môn này, hơi có chút danh bất chính, ngôn bất thuận, cho dù đã qua ba bốn năm, nhưng trong Quảng Thành Cung số người không phục hắn cũng rất nhiều. Lần này thuận tay giết chết Bảo Doãn Hợp trung thành với hắn, chính là cắt giảm uy lực của hắn, đây cũng là điều mà Ẩn Lưu cam tâm tình nguyện nhìn thấy.”

Hắn ôn nhu nói: “Còn nữa, lúc này ta hiệp trợ xuất binh, cũng không muốn nàng trả tiền thù lao, lại không để nàng trợ cấp cho yêu binh chết trận, hơn nữa sau này địa bàn Tẩy Kiếm Các cũng quy hết cho Ẩn Lưu sở hữu, mấy châu này sản vật phì nhiêu, hàng năm chỉ là tiên ngân tiến cống cũng đã đạt tới khoảng hai trăm vạn linh thạch, nàng còn có gì không hài lòng sao?”

Nàng nghe vậy nao nao.

Đúng vậy, lần này Phủ Phụng Thiên xuất binh tương trợ Ẩn Lưu, bất luận là xem xét mặt nào, đều là Ẩn Lưu chiếm được lợi ích lớn, không chỉ lấy được địa bàn của Tẩy Kiếm Các, cũng làm suy yếu thực lực của Quảng Thành Cung, đồng thời còn mượn đại thắng nào bảo trụ mặt mũi củaẨn Lưu. Tuy Mịch La muốn lấy đi một thanh CúcƯu Thần Kiếm, nhưng nói thực ra, thanh thần kiếm này đối vớiẨn Lưu mà nói, tác dụn thực tế so ra còn kém hơn tiền lời mà mấy thành trì, tài nguyên núi rừng, nhân khẩu, sản vật của cácđại châu mang đến.

Nào cóđạo lý chỉ cho phép nàng chiếm tiện nghi mà khiến người khácđóiăn chứ?

Nghĩđược như vậy, sắc mặt nàng hơi bình tĩnh lại, dưới chân vẫn không khỏi dừng lại một chút: “Ngươi thật muốn ra tay với Quảng Thành Cung sao?” Tuy đã sớmđoán được, nhưng nghe ý tứ lộ ra trong khẩu khí của hắn, nàng vẫn bị khẩu vị to lớn của hắn làm cho giật mình.

“Chỉ bằng lực lượng của một mình Phủ Phụng Thiên ta, chỉ sợ là khó.”Mịch La thấy nàng nhắc tới chính sự, sắc mặt cũng hơi nghiêm nghị, “Dù cho Âm Cửu U không ở, kết quả lưỡng cường tranh chấp (hai thế lực mạnh mẽ tranh chấp), chẳng qua cũng chỉ là lưỡng bại câu thương, rồi để cho những tông phái khác chiếm tiện nghi.”

Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn qua nàng, ánh sáng màu đỏ trong mắt chớp động, ở trong đêm tối tăng thêm vài phần quỷ dị. Trong hào quang củađôi mắtấy, thứ duy nhất chính là dã tâm đã sáng tỏ tràn ngập không chút che dấu: “Trước kia Âm Cửu U tương trợ Khánh Kỵ đoạt vị với ta, muốn nhúng tay vào truyền thừa của Phủ Phụng Thiên. Thù này bất cộng đái thiên (không đội trời chung), bây giờ Quảng Thành Cung bị hắn nắm giữ hơn phân nửa, không thừa dịp trước lúc Âm Cửu U xuất hiện mà đánh Quảng Thành Cung chính là lãng phí cơ hội tốt trời ban. Ninh Tiểu Nhàn, nàng hiểu rõ ý của ta chứ?”

Nàng cắn môi không nói.

Ý tứ của Mịch La có hiểu cũng vậy. Hắn muốn Ẩn Lưu liên hợp để cùng đối phó Quảng Thành Cung, muốn thừa dịp trước khi Âm Cửu U trở lại Nam Chiêm Bộ Châu, nhanh chóng đem đại tông phái dã kế tục vạn năm nàyđánh cho tàn phế, vì Phủ Phụng Thiên dọn dẹp chướng ngại trên đường.

Đối vớiẨn Lưu mà nói, đây cũng là một cơ hội thật tốt.

Hơn phân nửa Quảng Thành Cung nằm trong sự khống chế của Ẩm Cửu U, lại vừa lúc nằm ở Trung Bộ của Nam Chiêm Bộ Châu, có vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu. Ẩn Lưu muốn mở rộng ra ngoài, Quảng Thành Cung cùng nó đối nghịch khắp nơi giống như là mốc của xích sắt, chẳng khác gì cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Thế nhưng Quảng Thành Cung đã truyền thừa vài vạn năm, căn cơ thâm hậu, vượt xa môn phái trung đẳng như Tẩy Kiếm Các. Cho dù Trường Thiên có ở đó, cũng không dám dễ dàng điều động yêu quân Ẩn Lưu đánh Quảng Thành Cung, đó là cử động giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm a.

Như vậy bây giờ, nàng có tư cách thay Ẩn Lưu làm chủ sao? Trước mắt khói thuốc súng xung quanh Ẩn Lưu đang chậm rãi tắt đi, cục diện mới dần dần nằm dưới sự khống chế, đợi sau khi Bộ tộc Kỳ Nam xây dựng nền móng ở tuyến Đông Bắc, đại khái sẽ nghênh đón một thời kỳ hòa bình quý giá. Nếu như nàng đáp ứng thỉnh cầu kết minh của Mịch La, có thể một lần nữa kéo Ẩn Lưu vào trong chiến hỏa vô tận hay không? Còn nữa, từ trước đến nay tên hồ ly chết tiệt này mưu đồ không nhỏ, nàng đã bị tính kế nhiều lần, ai biết hắn nói xong kết minh thì trong bụng có còn tính toán gì nữa không?

Trong thời gian mấy hơi thở này, trong đầu nàng đã thay đổi vô số ý nghĩ, vô số lần cân nhắc lợi hại.

Mịch La nhìn thấy sắc mặt nàng âm tình bất định, biết rõ khó có thể quyết đoán, vì vậy cười nói: “Hận Phong Văn Bá thấu xương, cũng không chỉ có chúng ta. Nếu lấy danh nghĩa thảo phạt Phong Văn Bá để xuất binh, thì người này thậm chí còn có thể tương trợ chúng ta, kể từ đó, phần thắng lại lớn hơn vài phần.”

Nàng liền giật mình nói: “Còn có người ngoài?” Hơn nữa thân phận địa vị tất nhiên cũng rất cao, nếu không làm sao Mịch La lại nhắc tới được chứ?

Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ trong thời gian mười mấy hô hấp, chợt nói: “Hóa ra ngươi chỉ chính là hắn!”

Một màn Tiền Chưởng môn của Quảng Thành Cung Nam Cung Chân độ kiếp thất bại, nàng chung quy cũng cho là kinh nghiệm của bản thân, cho nên sau chuyện đó cũng hiểu rất rõ ràng. Người mà Mịch La chỉ, chính là Chưởng môn Triều Vân Tông – Bạch Kình!

Thời điểm nàngđem di vật của Nam Cung Chân giao cho Bạch Kình, Phong Văn Bá đã là Tân Chưởng môn kế nhiệm của Quảng Thành Cung. Nhưng thủ đoạn được sử dụng để tranh giành lại có phần không vẻ vang, về sau càng rõ ràng hơn mà đảo hướng sang Âm Cửu. Vì vậy Bạch Kình tuân theo nguyện vọng của lão hữu, cầm lệnh bài của Chưởng môn Quảng Thành Cung thay hắn thanh lý môn hộ, kết quả Quảng Thành Cung kiên quyết không nhận. Sau đó có thể nghĩ, Triều Vân Tông cùng Quảng Thành Cung hai huynh đệ tốt, cơ hữu tố tđã có giao tình qua vô số thế hệ, từ đó về sau đã sinh ra kẽ hở, mỗi người đi một ngã.

Nàng do dự nói: “Mấy năm nay thế cục ở Nam Chiêm Bộ Châu hỗn loạn, Triều Vân Tông đều bảo trì trung lập, cơ hồ chỉ lo thân mình. Cho dù quan hệ giữa Bạch Kình và Nam Cung Chân có tốt, hắn lại chịu kết minh cùng ngươi sao?”Giờ phút này nàng còn chưa hạ quyết định, cho nên dùng là “ngươi” mà không phải là “chúng ta”.

Mịch La tất nhiên cũng hiểu, trịnh trọng nói: “Nếu nàng đồng ý, khả năng hắn gật đầu cũng có bảy tám phần”

Ninh Tiểu Nhàn ngạc nhiên nói: “Vì sao?” Quyết định của nàng có thể ảnh hưởng đến Bạch Kình sao?

Mịch La nhìn nàng, ý vị thâm trường nói: “Nàng trợ giúp hắn cầm quyền thêm ít nhất ba năm thời gian, đây là quan hệ cá nhân, là thứ nhất.”

Lời này vừa nói ra, trong nội tâm Ninh Tiểu Nhàn lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ chuyện bí mật thế này mà yêu nghiệt này cũng biết a! Ba năm trước Bạch Kình có đạo hạnh Đại Viên Mãn, sắp tiếp nhận Thiên Kiếp khảo nghiệm, là nàng đem Cửu Chuyển Thăng Liên Hoa đưa cho Quyền Thập Phương, để hắn chuyển cho Bạch Kình, lúc này mới cường hành áp súc tu vi của hắn xuống. Viên thuốc mà nàng đưa có hiệu quả “sáu chuyển”, bởi vậy ít nhất là giúp cho Bạch Kình tranh thủ thêm thời gian bốn, năm năm thậm chí là mười năm.

Đại ân liên quan đến mạng sống bực này, Bạch Kình với tư cách là tu tiên giả muốn quên cũng khó. Dù cho hắn đã đáp ứng không là địch củaẨn Lưu, điều kiện này cũng không xóa được việc báo ân.

Nhưng mà chuyện riêng tư như vậy, cư nhiên Mịch La cũng biết!

Ngụy trang của hai người đã giải trừ sau khi giết chết Bảo Doãn Hợp rồi. Thấy mắt hạnh của nàng bỗng nhiên trợn lên, lưu quang trong con ngươi màu đen tràn ngập các loại màu sắc, sắc mặt thật sinh động, Mịch La nhịn không được muốn trộm hương một cái như năm đó ở Đại Tuyết Sơn. Nhưng bây giờ hắn vẫn chờ quyết định của nàng, chọc giận nàng chính là không khôn ngoan. Vì vậy đem ý niệm này mạnh mẽ đè ép xuống, cười cười nói: “Lúc niên thiếu Bạch Kình từng được Nam Cung Chân dẫn dắt, hai người tâm đầu ý hợp, Nam Cung Chân đối với hắn ít nhất có hai lần cứu mạng. Bạch Kình người này tính cách mặc dù lãnh ngạo, nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, nàng không nên coi thường phần giao tình này của bọn họ. Lại nói, Bạch Kình cũng gặp phải khó khăn Thiên Kiếp, nếu cửa này gây khó dễ, chuyện Nam Cung Chân nhắc nhở hắn mắt thấy sẽ không lo liệu được. Hắn là người thủ tín, làm sao sẽ bỏ qua chứ?”

“Còn nữa, Triều Vân Tông cũng khác với các môn phái bình thường khác. Từ trước đến này đều dùng yêu cầu khuông phù chính khí (duy trì công bằng),cuốc ác an lương (diệt ác giúp hiền) để dạy dỗ môn hạ đệ tử, xem như là một dòng thanh lưu tại Nam Chiêm Bộ Châu. Âm Cửu U là thủ phạm gây nên cuộc chiến Trung Cổ, từng gây nên cảnh sinh linh đồ thán, quần tiên vẫn lạc, nếu Triều Vân Tông có cơ hội tất nhiên sẽ thảo phạt hắn.”

Ninh Tiểu Nhàn trầm mặc một hồi mới nói: “Nếu nói là tôn chỉ của Triều Vân Tông từ trước đến này là khuông phù chính khí, cuốc ác an lương… Ngươi đã quên thanh danh bên ngoài của Ẩn Lưu rồi sao? Làm sao Triều Vân Tông có thể nguyện ý kết minh cùng Ẩn Lưu chứ?”Ẩn Lưu vang danh đại lục là tấm gương tàn bạo, mà nàng nha, thanh danh của nàng cũng cực kỳ không tốt, không biết có bao nhiêu người coi nàng là thủ phạm gây nên sự rung chuyển của Trung Nam Nam Chiêm Bộ Châu, muốn trừ đi cho thống khoái.

Tiên phái cũ kỹ như Triều Vân Tông, sẽ chịu xấu mặt kết minh với Ẩn Lưu sao?

Mịch La quay đầuđưa mắt nhìn nàng nói: “Triều Vân Tông đối với nàng hiểu biết nhiều hơn so với các tiên phái khác.”

Lời này của hắn là cóý nghĩa khác, Ninh Tiểu Nhàn trừng mắt nhìn hắn nói: “Có ý gì?”

“Bạch Kình từng tiếp xúc với nàng, đệ tử thân truyền của hắn Quyền Thập Phương lại ái mộ nàng. Lại nói sao có thể so sánh Triều Vân Tông cùng các tông phái bình thường, bọn họ có nơi phát ra tin tức của riêng. Bọn họ đều hiểu rõ phẩm tính làm người của nàng, hắn là dễ dàng tin tưởng lời đồn đãi vô căn cứ trên đại lục sao? Về phần Ẩn Lưu…” Mịch La cười đếný vị thâm trường, “Hai bên đều bất lợi thì bọn họ sẽ nhẹ hơn.Nếu để ta thuyết phục, chí ít nắm chắc sáu phần.”