Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 691: Nhiễm bệnh nhẹ




Edit: Thu Hang

Beta: Tiểu Tuyền

Ô Lễ đột nhiên cảm giác được một trận lạnh như băng dồn dập tới, cảm giác tựa như có người nắm lấy trái tim hắn dùng sức mà nắm, tế bào toàn thân đều đang gào thét – chạy mau! Loại cảnh báo điên cuồng của giác quan thứ sáu này từ trước tới nay chưa bao giờ sai, một hồi trước hắn cảm giác loại thâm trầm đáng sợ này là khi thiên kiếp đánh xuống nhất trọng lôi kiếp cuối cùng. Khi đó hắn nghĩ rằng mình không qua nổi, cho là mấy nghìn năm tĩnh tu sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát, cho là từ đó sẽ hồn phi phách tán, sự nản lòng thoái chí không thể kháng cự.

Nhưng hiện tại đối mặt với một thiếu niên còn chưa tới nhược quán, vì sao lại có cảm giác phức tạp giống thư lúcđó?

Hắn còn không kịp ngẫm nghĩ khoé mặt chợt loé lên một bóng dáng mơ hồ.

Tựa như chỉ một cái chớp mắt sau đó, rồi lại như qua thật lâu, hắn mới nghe được một thanh âm nho nhỏ “loong coong …”

#####

Từng đợt xóc nẩy đánh thức nàng từ trong giấc ngủ mê man. Ninh Tiểu Nhàn còn chưa mở mắt, còn chưa cảm giác được mình ngồi trong xe ngựa đang di chuyển.

Chiếc xe ngựa này không như xe mà Dung Lâm phủ phái đi hội đèn lồng, trên cửa xe còn có mấy chỗ bị tróc sơn, trên ghế cũng có hai cái lỗ, chăn phủ trên người nàng bất quá cũng chỉ là chăn bông bình thường, nhưng lại hơn ở chỗ rộng rãi, ít nhất phải đủ cho bảy tám người đồng thời ngồi nằm trong đó.

Nàng quay đầu liền thấy thân ảnh quen thuộc đang cuộn trong góc, không khỏi ngơ ngẩn. Tiểu tử này, lúc nào cũng thực hăng hái.

“Hoàng Phủ Minh!” tiểu tử này sao vậy?

Hắn nghe tiếng nhẹ giật mình, lại không ngẩng đầu lên.

Ninh Tiểu Nhàn từ trên giường bò xuống, vịn vách xe dịch tới chỗ hắn “Ngươi sao thế?”

Giọng nói của Hoàng Phủ Minh khẩn trương “Đừng tới đây! Thân thể tỷ yếu, không thể lây bệnh được” Vừa dứt lời lại ho thêm hai tiếng.

Ninh Tiểu Nhàn đứng lại, thấp giọng nói “Ngươi ngẩng đầu lên”

Hoàng Phủ Minh quả nhiên chậm rãi ngẩng đầu. Lúc này nàng mới thấy rõ, sắc mặt tiểu tử nàyđỏ hồng, hô hấp ồồ dồn dập, tựa vào buồng xe thân thể cũng không thể thẳng lên được, hiển nhiên cực độ khó chịu, có điều thần trí lại hoàn toàn thanh tỉnh.

Nàng suy  nghĩ một chút hỏi “Chúng ta đang ởđâu?”

Hoàng Phủ Minh hừ một tiếng nói “Họ Ô khốn kiếp kia không có giết chúng ta, ngược lại hạ cấm chế trên người, muốn đem chúng ta đưa ra tiền tuyến. Cái này có thể hiểu được, đã biết ta là con trai độc nhất của Kính Hải vương, nên không dám đối với ta hạ sát thủ”

Bọn họ bị bắt rồi? Ninh Tiểu Nhàn lắng tai nghe, nhưng tựa hồ xe ngựa này bị bày kết giới, nửa điểm âm thanh nàng cũng không nghe thấy, chỉ cảm giác được xe chấn động.

Nàng cắn môi nói “Những bộ hạ kia thế nào?”

Hắn chậm rãi nhắmnói “Đã chết, mấy người khác bị nhốt trong xe khác, đại khái đến lúc thì sẽ cùng nhau hành động.

Ninh Tiểu Nhàn thở dài nói “Ngươi thì sao?” Nhìn bệnh trạng thì bị sốt rồi, nhưng loại bệnh tầm thường này làm sao lại xuất hiện trên người Hoàng Phủ Minh?

Hoàng Phủ Minh lắc đầu nói “Giống như bị ám toán, mới đầu cảm thấy toàn thân như bị côn trùng cắn, rất khó chịu, uống đan dược cũng không có tác dụng. Chỉ sợ là do tiểu quỷ bị ta tiêu diệt trong lầu. Hắc hắc, ta đây cả ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ mắt”

Ninh Tiểu Nhàn nhớ tới lúc hắn vuốt ve tay cô bé, không để cho sâu lông cắn nàng, chỉ sợ là chọc hoạ vào lúc đó. Mặc dù nàng không thích tà khí trên người Hoàng Phủ Minh, nhưng hắn nhiễm bệnh chung quy cũng là bởi vì cứu nàng, hiện tại hai người dù sao cũng cùng chung hoạn nạn, lập tức vịn vách xe tiến tới chỗ hắn. Hoàng Phủ Minh vội vàng lên tiếng ngăn cản “Đừng tới đây, sợ là sẽ lây bệnh. Bệnh này rất kỳ quái, ngay cả ta cũng không chịu được, ngươi làm sao có thể chống chọi?”

Ninh Tiểu Nhàn bĩu môi nói “Dù sao cuối cùng cũng chết, sớm hay muộn có gì khác nhau?” Rốt cuộc đi tới bên cạnh hắn ngồi xổm xuống. Hoàng Phủ Minh cảm giác mát mẻ của cánh tay mềm mại sờ lên trán mình, hỗn loạn đang đốt cháy đầu hắn chợt nhẹ đi.

Nhưng Ninh Tiểu Nhàn lại nhăn mi lại. Chỉ thấy da thịt dưới tay nóng hổi, giống như có thể rán trứng gà, sắc mặt hắn ửng hồng, đôi môi khô nứt, thân thể nhỏ co quắp, hiển nhiên là sốt cao không dứt. Nhưng bệnh này biểu hiện rất kỳ quặc, đừng nói Hoàng Phủ Minh, chỉ cần là tu sĩ tầm thường, khi đã tu đạo thì nửa đời cũng sẽ không lây dính chứng bệnh sốt rét này.

Nàng cho hắn ăn mấy viên thuốc, lẳng lặng đợi. Không ngoài dự liệu, bệnh trạng của hắn không có giảm bớt.

Như vậy, đây không phải bệnh rồi, nếu không dược vật của Ẩn Lưu sao lại không có hiệu quả?

Ban đầu Hoàng Phủ Minh dùng tay vuốt ve tay cô bé bán hạt dẻ rang đường như thế nào? Nàng suy nghĩ một chút, đưa tay phải của hắn ra kéo áo lên nhất thời sợ hết hồn

Tay hắn vốn thon dài, hiện tại lại đỏ lòm ướt át, đỏ tươi giống như màu máu người. Nếu nhìn kỹ hơn nữa trên da cơ hồ thấy được hoạt động phía dưới, giống như nước đang chảy qua, lại giống như có vật gì đó đang ngọ nguậy, gặm máu thịt hắn.

Hắn rốt cuộc dính phải cái quỷ gì? Ninh Tiểu Nhàn suy nghĩ một chút, đưa tay ra đỡ lấy đầu hắn.

“Tỷ tỷ?” Hoàng Phủ Minh mở ra đôi mắt bị đốt cháy tớiđỏ lên, mặt tràn đầy nghi vấn.

“Buông lỏng một chút” nàngđảo mắt trên mặt hắn, phát giác mí mắt hắn có đường tơ hồng giăng khắp nơi.

“Sợ là có ký sinh trùng” Nàng lấy muôi ngọc lấy ít thuốc dán vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng bôi đều.

Dược vật có hiệu quả rất nhanh, chỉ trong chốc lát biến mất không thấy, hiển nhiên là bị da thịt hấp thu toàn bộ. Hoàng Phủ Minh chỉ thấy trên tay truyền tới cảm giác căng thẳng.

Ninh Tiểu Nhàn lấy răng nanh ra, rạch một đường trong lòng bàn tay hắn. Nàng hạ đao rất sâu, vết cắt sâu non nửa tấc, vết thương như vậy nhưng lại không có nửa giọt máu chảy ra. Đây chính là hiệu quả của thuốc cao vừa bôi.

Nàng ngẩng đầu, hướng Hoàng Phủ Minh nói “Sẽ đau một chút, ngươi cố  nhịn”

Hắn lười biếng nói “Chút đau này đã là gì, tỷ chỉ cần chú ý làm làđược”

Ninh Tiểu Nhàn nắm lòng bàn tay hắn, dùng sức nặn. Vết thương hé ra, da thịt bên trong lật ra, lộ ra hoa văn đỏ lòm. Lòng bàn tay chính là chỗ mềm mại nhất trên thân người, cảm giác thần kinh cũng phong phú nhất, nhưng quả nhiên ngay cả lông mày Hoàng Phủ Minh cũng không nháy một cái, phảng phất như không phải tay của hắn.

Hai người nhãn lực vô cùng tốt, lập tức thấy trong vết thương loé lên những đường tơ màu đỏ dày đặc, kiểu dày đặc mà làm cho người ta vừa nhìn thấy đã thấy da đầu tê dại. Nàng đẩy càng mạnh những tứ dây tơ hồng này luồn cúi vào trong cơ thể càng nhanh.

Hoàng Phủ Minh trố mắt nhìn “Cái gì vậy?” Loại sinh vật không rõ chủng loại này lại ở trong thân thể bò qua bò lại, làm cho hắn cũng thấy sợ nổi da gà.

Ninh Tiểu Nhàn không đáp, từ trên người lấy ra vài loại thuốc bột màu sắc khác nhau, tất cả đều đem sát vào vết thương, cẩn thận quan sát mọt lát, phát hiện những sợi tơ hồng này rất bướng bỉnh, những loại thuốc này đối với chúng căn bản là không có hiệu quả.

Kiến thức của nàng vẫn còn quá thiếu, nếu Trường Thiên ở chỗ này, đoán chứng sẽ đoán được từ triệu chứng của Hoàng Phủ Minh. Chẳng qua nếu hắn ở chỗ này không đem một chưởng đập chết Hoàng Phủ Minh đã là không tệ rồi, còn có thể chữa bệnh cho tên này? Trên mặt nàng nhịn không được nổi lên vẻ sầu muộn.

Lúc này Hoàng Phủ Minh càng thêm bất lực, mí mắt rất nhanh khép lại. “Đừng ngủ” nàng nhẹ nhàng lắc bờ vai hắn “Ngủ thiếp đi chưa chắc đã tỉnh lại được, loại trùng độc này có chút ác liệt”

“Trùng độc?” trong mắt Hoàng Phủ Minh lộ ra hai phần mê man, nhưng hồi lại tinh thần nói “Tỷ từ từ nghiên cứu, ta hiện tại không khó chịu, tạng phủ ngược lại có chút ấm áp”

Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc một chút, thất thanh nói “Ngươi nói cái gì, tạng phủ có chút ấm áp?”

Thanh âm Hoàng Phủ Minh mang theo nồng đậm cảm giác buồn ngủ “Ừ, giống như ngâm mình trong nước nóng, có chút thoải mái”

Một ý niệm thoáng qua trong đầu nàng, nàng không nhịn được rùng mình.

“Chẳng lẽ là …” nàng lẩm bẩm một chút, sau đó tinh tế rải một vòng phấn vụn quanh Hoàng Phủ Minh, vừa vặn đem hắn vây ở giữa, sau đó lấy ra một hạt châu, để hắn ngậm trong  miệng.

Hạt châu vừa vào miệng, khí hàn dồi dào lập tức tràn ra, khiến Hoàng Phủ Minh giật mình, người như rớt vào hầm băng, trong nháy mắt từ da tới phủ tạng đều như đông lạnh, tựa hồ như cả cốt tuỷ cũng kết băng! Cứ như vậy qua mấy hơi thở, bờ môi hắn biến thành màu tím, ngay cả hơi thở cũng toả ra băng hàn.

Nhưng như vậy cơn buồn ngủ cũng bị đông lạnh hơn phẩn nửa, Hoàng Phủ Minh không thấy kinh sợ mà lấy làm mừng, bởi vì giờ phút này hắn nội thị đã thấy những sợi tơ trùng độc nhỏ li ti cũng bị đông lạnh, run rẩy lên, chuyển động chậm lại, hiển nhiên rất không thích nhiệt độ thấp, nhưng lại không có chết.

Hắn chậm rãi mở mắt, thấy Ninh Tiểu Nhàn từ trong ngực lấy ra một bình ngọc trắng, mở nút lọ, đổ ra hai giọt chất lỏng màu hồng ra đĩa ngọc, đặt bên vết thương của hắn, một mùi tanh nhàn nhạt toả ra. Hoàng Phủ Minh ngạc nhiên nói “Máu?”

Ninh Tiểu Nhàn hết sức chăm chú theo dõi tay hắn. Chỉ thấy từ vết thương trong lòng bàn tay hắn một trận ngọ nguậy. Lại nhìn kỹ, thật ra không phải da thịt hắn vận động mà là những trùng độc mảnh như sợi tóc đang lớp sau đẩy lớp trước, bồi hồi tiến về miệng vết thương, rồi bắt đầu hướng đĩa ngọc phóng tới, giống như không cách nào kháng cự vài giọt máu kia.

Quái trùng màu đỏ, di động tạo nên vết đỏ quanh co trên đất, từ lòng bàn tay Hoàng Phủ Minh nối nhau đi tới trong đĩa ngọc, có những con rời hàng ngũ nhưng lại bị thuốc bột nàng rắc trên đất ngăn trở, cuối cùng vẫn bò lại đội ngũ.

Hoàng Phủ Minh ngạc nhiên nói “Đây là máu gì?”

“Máu Kim Kê” Ninh Tiểu Nhàn mắt cũng không ngẩng lên, xác định máu đối với hồng trùng độc hữu dụng, dứt khoát đem bình ngọc đặt bên cạnh đĩa “Kim kê là khắc tinh của trăm tà, trùng độc tầm thường gặp thấy đều mãnh liệt tránh xa. Song đối với loại trùng độc này mà nói, trời sinh lại là mồi nhử tuyệt hảo”

Máu trong đĩa chỉ có vài giọt, đối với trùng độc vốn đông đúc mà nói thì quá ít, liếm hết cả đĩa cũng không đã ghiền, lúc này ngửi thấy trong bình ngọc còn máu kim kê, lập tức quay đầu bò đi vào. Chỉ một lúc sau, từ vết thương trong lòng bàn tay Hoàng Phủ Minh không còn trùng leo ra nữa, đoán là đã bị dụ hết ra ngoài.

Nàng cẩn thận đem nắp bình đậy lại, lúc này mới thu vào, lại nói “Thứ ngậm trong miệng ngươi là nội đan trong đầu Thiên Ngô đạo hạnh bảy trăm năm, thuộc tính băng hàn. Bình thường ta đều dùng nó để ướp rượu. Những thứ sâu trùng thường không thích đông lạnh, máu kim kê lại dương khí mười phần, đối với chúng giờ phút này mà nói chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, cho nên căn bản là sẽ bị dụ đi ra” Hoàng Phủ Minh liếc mắt, nàng làm như không thấy “Nếu ta đoán không sai, đây chính là độc trùng cổđại cực kỳ khó đối phó tên là …. Dạng Trùng”

Lời vừa nói ra, ánh mắt Hoàng Phủ Minh cũng chớp động “Đây chính là Dạng Trùng”