Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 686: Bị tập kích




Vừa vặn nàng nhận ra luồn kình lực này, là công pháp thuần chính nhất của Triều Vân Tông. Hơn nữa nàng rất nhanh đã phát giác, tu vi của Hoàng Phủ Minh, ít nhất cũng đã đến Hóa Thần hậu kỳ, chỉ thiếu chút nữa là tiến vào Luyện Hư kỳ rồi.

Đối với nhân loại mà nói, đây chính là tốc độ tu luyện yêu nghiệt giống như Quyền Thập Phương. Ninh Tiểu Nhàn kỳ dị mà nhìn hắn một cái, gầnđây tiểu tử nàyàm việc quái đản, hôm nay lại nói với nàng một chútviệc vềnguồn gốc, nàng một mực đã quên hắn đồng thời cũng là đệ tử môn hạ của Triều Vân Tông, cũng tu luyện công pháp Nhân Tộc chính tông nhất.

Như vậy thì lại có vấn đề, hắnđã là hậu duệ của Vương thất Man Tộc, có thể vận dụng sát khí. Theo lí thuyết thì không thể đồng thời học tập bản sự của nhân tu mới đúng, bởi vì sát khí sẽ tự động bài xích linh lực trong cơ thể nhân loại. Cho nên nhân loại có được huyết thống Man Tộc, tu vi trung bình sẽ hơi thấp, Hoàng Phủ Minh làm sao mà giải quyết được vấn đề này?

Hoàng Phủ Minh tự nhiên không biết bây giờ nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ đi về trước động động miệng, cười nói: “Cảnh trí như vậy, tỷ thấy thế nào?”

Nàng ngẩng đầu, liền tạm thời đem nghi vấn ném ra sau đầu.

Trước mắt là một mảnh đèn lồng hồng xanh, nhân gian phồn hoa.

Mỗi một năm hội hoa đăng đều được tổ chức từ bờ sông Tú Thủy kéo dài đến hơn nửa tòa thành thị. Hôm nay hai bên bờ sông đều là thợ thủ công khéo léo chế tác hoa đăng, giống như là muốn tỏa sáng từ điểm trước mắt đến chân trời, lại để cho người hơi chút ngóng nhìn, lại có cảm khái “Tiếp Hán nghi tinh rơi, y lâu tựa nguyệt huyền”*

*Câu thơ của Đường Lư Chiếu Lân miêu tả cảnh đèn sáng đêm Nguyên Tiêu, có nghĩa là: Sau Hán giống sao rơi, dựa lầu tựa trăng treo.

Hội hoa đăng Tân Du kéo dài mấy trăm năm, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ một hoa đăng nho nhỏ ở chỗ này đã biến hoa thành vô số chủng loại. Ngàn vạn chiếc hoa đăng màu hồng bình thường nhất được dệt thành lưới đèn, treo trên đỉnh đầu mọi người, giống như Mạn Thiên Hồng Hà kéo tới chân trời.

Hai bên bờ sông, đèn cây, đèn luân đứng thẳng, ánh lửa bị những lớp giấy đủ mọi màu sắc che phủ, lộ ra cảm giác mông lung mà xinh đẹp. Chỗ mà Ninh Tiểu Nhàn đứng đúng là thượng du của sông Tú, người ở đây âm thanh huyên náo, nàng nhìn kỹ, vậy mà tất cả đều là do du khách ở đây mua hoa đăng để chuẩn bị vào giữa sông Tú.

Nước sông Tú có tính chất trong veo, đứng ở bờ sông nhìn lại, hoa đăng muôn hình vạn trạng nhẹ nhàng trôi nổi trên mặt sông, trôi xuống theo dòng chảy, quang cảnh ánh sáng lưu chuyển cơ hồ khiến người ta không phân rõ đâu làánh sao trời, đâu là hoa đăng trên sông.

Trên thượng du có rất nhiều thợ thủ công đều mang những chiếc hoa đăng tự chế ra bán, thường thấy nhất là đèn hình hoa sen, hoa mai, còn có đèn hình thuyền, hình chim én, hình đèn lồng, hình bảo tháp, hình hồ lô…. Đương nhiên bất luận là loại hình dạng nào, bấc đèn bình thường đều là làm từ dây thừng, ở dưới đáy đèn đổ cát mịn vào, sau đó lại ngâm trong dầu sáp nến, đợi sau khi dầu sáp cứng lại, cát sẽ được coi là “Định thương thạch” (đá để cố định) của hoa đăng, làm tăng thêm sức nặng của hoa đăng, khiến nó không dễ bị gió thổi chuyển hướng.

Bởi vì dùng tài liệu không giống nhau, cho nên giá cả cũng không giống nhau. Dùng giấy dầu làm thành một chiếc tinh xảo thô ráp, giá chỉ một văn tiền một chiếc, giấy có nguồn gốc từ gỗ, thì ba văn tiền một chiếc, thuyền nhỏ làm từ trúc thì năm văn tiền một chiếc, theo thứ tự có giá lần lượt, thì hoa đăng làm từ tơ lụa có vẻ ngoài đẹp nhất tất nhiên giá cả cũng đắt nhất, khoảng sáu mươi văn một chiếc.

Thi đấu tài phú không chỗ nào không có, hội hoa đăng Tân Du có mấy trăm năm truyền thống, tự nhiên cũng thành sân khấu cho những người giàu có “nhã so” (thi đấu tao nhã). Ngoại trừ dân chúng thấp cổ bé họng hoặc hoa đăng nhỏ, trong sông còn có các loại đèn hào phú do các phú hộ thả. Bản thân những hoa đăng này là dùng vàng bạc chế thành, hoặc dùng thạch mã não để trang trí, lại nhờ vào lực lượng trận pháp để chúng có thể lưu động chậm chạp trong sông, sáng rỡ giữa những hoa đăng khác.

Ở đây đèn đuốc sáng trưng, ánh lửa nhiệt tình khiến cho Ninh Tiểu Nhàn vốn là vẻ mặt hơi chút chút tái nhợt cũng nhiễm lên trắng nhạt, đôi mắt đen phản chiếu hoa đăng, càng giống như có tinh hỏa nhảy lên trong đó. Đôi mắt nàng lại thêm vài phần hoạt bát, thoạt nhìn không còn trong trẻo lạnh lùng như trước nữa. Hoàng Phủ Minh trộm nhìn nàng một cái, lại không thể dời mắt đi.

Có thể buông bỏ trách nhiệm trên người, chỉ muốn cùng nàng đứng lẳng lặng ở nhân gian phồn hoa, cũng không hẳn là không tốt đúng không?

Hắn cũng không biết ý niệm này từ đâu mà đến, chỉ thoáng qua tức thì, tay đỡ cánh tay của nàng không khỏi nhanh xiết chặt.

Ninh Tiểu Nhàn nghi hoặc mà nhìn hắn một cái, Hoàng Phủ Minh cười nói: “Tỷ tỷ có muốn thả một chiếc hoa đăng không? Trong phủ có mời người chuyên môn làm ra hai cái.” Tay duỗi ra sau đầu, tất nhiên có hai chiếc hoa đăng đã được người chuẩn bị tốt lọt vào tay hắn. Đây là hai chiếc hoa đăng nho nhỏ hình hoa sen, mỗi chiếc đều không cao hơn một bàn tay, toàn thân dùng lưu ly bảy sắc chế thành, hơn nữa ở mỗi cánh còn dùng “cổ kim” để vẽ thành hình, đây là một loại kim loại có màu sắc tương tự như màu vàng đậm, hơi tối. Người phú quý đều thích dùng loại kim loại này để điểm xuyết đồ dùng trong nhà, thoạt nhìn có đại khí đẹp đẽ quý giá nhưng không quá phô trương.

Kể từ đó, khi ánh lửa sáng lên, sẽ có hào quang bảy màu ám vào ánh lửa rồi chiếu sáng, hết lần này đến lần khác lại có cổ kim áp chế, tuyệt không lộ ra lỗ mảng. Hơn nữa sau khi điểm lên vật dễ cháy, trên đài sen sẽ xuất hiện ảo giác Tiểu Huyền Nữ phi thiên mạn vũ cùng với tiếng cười ẩn hiện vang lên. Tất nhiên là do có trận pháp phát lực được vẽ trên cánh hoa, hết lần này đến lần khác, nhìn từ ngoài vào, căn bản là không thể nhìn ra bất kỳ đường vân nào của trận pháp.

Một chiếc hoa đăng như vậy, đã không phải là vật mà thợ thủ công bình thường của thế gian có thể chế tạo được.

Nàng mỉm cười nói: “Tốt.” Lấy một chiếc đèn hoa sen, từ trong tâm đèn cầy lấy ra một mảnh tơ lụa màu trắng, bên cạnh đã có người đưa qua một chiếc bút lông đã được chấm sẵn chu sa (mực đỏ).Nàng lườm nhẹ Hoàng Phủ Minh, hắn cũng rất tự giác mà dời ánh mắt đi, hơn nữa cũng không dùng thần niệm rình mò nàng.

Mượn một ít thời gian, Ninh Tiểu Nhàn nhanh chóng viết lên mặt tơ lụa, sau đó cẩn thận thổi khô mực nước, sau đó lại một lần nữa cuộn nó lại, nhét vào giữa tâm đèn cầy.

Sau đó, Hoàng Phủ Minh làm giống như vậy, viết xong mảnh tơ lụa của mình, giấu vào bên trong đèn hoa sen.

Hoa đăng được gọi là “Mãn nguyện đăng”, mọi người sẽ đem hoa đăng được viết xong tâm nguyện bỏ vào trong nước, theo dòng mà chảy, chính là đại biểu cho việc hướng về mong ước tốt đẹp trong tương lai. Hai người tự tay đưa đèn hoa sen vào trong nước, Huyền Nữ múa nhẹ nhàng uyển chuyển bên trong lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Không ít người sợ hãi nói: “Đây là hoa đăng nhà phú hộ nào thả ra? Thật là tinh diệu!”

Hoàng Phủ Minh mắt điếc tai ngơ, chỉ hỏi nàng: “Tỷ tỷ đã viết cái gì?”

“Nói ra sẽ mất linh nghiệm.” Ninh Tiểu Nhàn mỉm cười, hiển nhiên tâm tình rất tốt, lập tức để hắn đỡ chính mình, đi lại chặm rãi dọc theo bờ sông. Thời gian này đông đi xuân tới, vẫn là thời điểm tiết trời se lạnh, băng tuyết đều chưa tan, hội hoa đăng Tân Du đã tinh tế chế tác ra một số băng điêu (tượng điêu khắc băng), có cả đình đài lầu các, lại có chim bay cá nhảy làm cảnh trí.

Cũng giống với Hoa Hạ, trên rất nhiều đèn lồng có treo một tờ giấy, giấy hồng chữ đen viết câu đố đèn, Đoan trúng cái nào, liền có thể thắp sáng đèn lồng, sau đó lấy một bao trái cây về nhà. Hoàng Phủ Minh quan sát nàng, thấy nàng khẽ lắc đầu, vì vậy dẫn nàng xuôi theo dòng sông tiếp tục đi dạo.

Trên đường trai thanh gái lịch, có dân chúng thấp cổ bé họng, cũng có hào phú cự phú. Thực tế rất nhiều nữ tử mặc cẩm y hoa phục, càng lộ ra thanh xuân niên thiếu, xinh đẹp như hoa. Ninh Tiểu Nhàn biết rõ, thịnh hội như vậy cũng là dịp để nam nữ cầu hoan, tìm phối ngẫu, đều có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đến lúc lập gia đình mắt đi mày lại. Nàng lại không nghĩ, bây giờ Hoàng Phủ Minh đỡ nàng đi về phía trước, nhìn như người yêu ân ái, cũng không biết xung quanh quăng đến biết bao ánh mắt hâm mộ.

Ở bên đường còn có thể nhìn thấy Tân Du Thành mời thợ thủ công có tay nghề cao đến chế tác đăng lâu (tòa lầu được làm giống như hoa đăng) khổng lồ. Mỗi một tòa có độ cao vượt qua một trăm năm mươi xích, tô bằng bạc, tấm mành bằng vàng. Ở dưới ánh lửa nổi bật, kim quang sáng chói, cực kỳ đồ sộ, nghe nói loại đăng tháp, đăng lâu này đều phải được chế tác trước bốn tháng.

Càng thần kỳ chính là, số gian phòng trong đăng lâu này có đến hai mươi gian, mỗi gian đều có thể để cho người vào thăm quan, bên trong vậy mà cung cấp nhiều loại trò chơi, đánh bài chơi cờ, tiểu xướng, chòng ghẹo, hát được lợi, che bắn, tạp kịch, ảnh kịch,… Thậm chí còn có hàng nước chuyên cung cấp nơi nghỉ chân cho du khách. Đương nhiên ở đây cũng không cung cấp nước trà chân chính, mà là một loại đồ uống giống như trà khổ đinh, trà ngân đằng, cũng có hương vị khác.

Bên ngoài trời đông giá rét, trong đăng lâu lại tương đối ấm áp, ngoại trừ nước trà, ở đây còn có người bán hàng rong cung cấp đồ ăn nóng, kẹo, hoa cỏ và rất nhiều hàng hóa khác. Hội hoa đăng tổ chức mấy trăm năm, những hoạt động đi kèm này đã được bố trí vô cùng hoàn thiện, được gọi là giai đại hoan hỉ (tất cả đều vui).

Bọn họ mới đi được một lát, quả nhiên có một bé gái gần bảy, tám tuổi tiến lại gần, giơ rổ dịu dàng nói: “Tỷ tỷ, người có muốn ăn hạt dẻ rang đường không? Hạt dẻ rang đường nóng nóng, thơm ngào ngạt!” Cái giỏ nàng ôm lấy thoạt nhìn còn lớn hơn thân thể nàng, vạch ra lớp vải bông che chắn chặt chẽ, hạt dẻ màu rám nắng dưới đáy giỏ quả nhiên đã được rang bóng loáng, sau đó một luồn sương mù màu trắng bay lên từ trong giỏ, mùi hương ngọt ngào quen thuộc của hạt dẻ lập tức tràn ngập ra.

Giống như là đã rất lâu không ăn, mắt thấy hai má trắng nõn của tiểu nữ hài đều bị đông lạnh đến đỏ bừng, áo bông trên người cũng nửa mới nửa cũ, Ninh Tiểu Nhàn móc ra một lượng bạc vụn đặt lên giỏ, nói: “Lấy cho ta một ít.”

Tiểu cô nương lập tức mặt mày hớn hở, cầm rất nhiều hạt dẻ từ trong giỏ ra, cẩn thận gói vào trong giấy dầu, lúc này mới đưa qua, điềm nhiên nói: “Tỷ tỷ cầm chắc nha!”

Tay của nàng vừa trắng vừa nhỏ, trên mu bàn tay có mấy xoáy thịt nhỏ, thoạt nhìn thật đáng yêu.

Đáng tiếc Ninh Tiểu Nhàn còn chưa đưa tay ra đón, Hoàng Phủ Minh đứng bên cạnh đột nhiên cười lạnh một tiếng, vươn tay vỗ cánh tay nàng, gói giấy dầu lập tức rơi xuống, hạt dẻ rơi lả tả đầy đất.

Tiểu nữ hài sững sờ, ngay sau đó khóc lên. Người ở đây không ít, thấy một màn như vậy đều quay đầu lại.

Hoàng Phủ Minh mắt điếc tai ngơ đối với tiếng khóc của nàng, chỉ đưa tay lật cổ tay nàng lại, lạnh lùng nói: “Đây là cái gì?”

Trong bàn tay nhỏ vừa trắng vừa mềm của tiểu cô nương, bỗng dưng nắm một đầu sâu lông màu vàng!

Nó lớn lên vừa mập vừa lớn, rất giống sâu róm bình thường, toàn thân cũng là lông xù, chỉ là xúc tu bên phần miệng của nó rất lớn. Bị lộ ra trong không khí như vậy, hai hàm cao thấp lập tức cắn xoạt xoạt, thoạt nhìn thập phần ác liệt!

Nếu vừa rồi Ninh Tiểu Nhàn đón được hạt dẻ, nói không chừng đã bị con sâu này cắn một cái trên tay.

Tiểu nữ hài thấy mưu kế bại lộ, dáng vẻ tươi cười trên mặt biến mất, đột nhiên bắn chỉ sâu kia về phía hai gò má của Hoàng Phủ Minh, thân thể co lại phía sau, chính là muốn lẻn vào đám người đào tẩu. Cho đến bây giờ, Ninh Tiểu Nhàn cũng không thể cảm nhận được một chút linh lực nào trên người của nàng. Hiển nhiên đây thật là một hài tử phàm nhân, nhưng không biết sao lại luyện ra thân thủ ác độc bực này.

Hoàng Phủ Minh sao có thể để cho nàng trốn thoát, cương khí hộ thân mở ra, không để ý tới con sâu lông đang bắn tới, trở tay một cái bắt được nữ hài. Còn chưa chờ nàng kịp phản ứng, đã chuyển tay chụp lên cổ nàng, rắc một tiếng vặn gãy xương cổ yếu ớt của nữ hài.

Tay trái của hắn còn đỡ cánh ta của Ninh Tiểu Nhàn, tay phải thì đối phó với tiểu cô nương này, không một chút hoang mang.