Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 668: Suy yếu




Quả nhiên ngón tay Trường Thiên khẽ động, đốt sợi lông hổ, sau đó trong không khí tràn ngập khói đặc màu trắng ngà sữa, theo đó còn có mùi xạ hương.

Cổ khói đặc cuồn cuộn này rõ ràng ngưng hình rất nhanh, chỉ trong thời gian nháy mắt, đã hiện ra một đầu mãnh hổ nằm trên tảng đá lớn, da lông thuần trắng, trên đầu còn có chữ “Vương”, nhìn xung quanh, hùng vĩ lẫm lẫm, cơ hồ khiến người khác muốn quỳ lạy thần phục.

Đây chính là hình tượng Bạch Hổ đã thu nhỏ đi rất nhiều.

Bạch Hổ lười biếng liếm liếm móng vuốt cực lớn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ninh Tiểu Nhàn nói: “Ninh Tiểu Nhàn, rốt cục cũng nhớ tới ta a? Tính toán vứt bỏ Xà Lang Quân, đến cạnh ta tìm nơi nương tựa không? Ồ, ở đây sát khí nặng nề, thực không phải nơi tốt.”

Trường Thiên lạnh lùng nói: “Ít nói nhảm, đứng lên, đưa ta đến thành trấn gần nhất.”

Lần đầu nghe thấy Ninh Tiểu Nhàn không khách khí như vậy, Bạch Hổ liếc nhìn, ngạc nhiên nói: “Ồ, đây không phải giọng điệu của tiểu nha đầu. Ngươi là Xà Lang Quân?”

“Nhanh lên, ta không có thời gian.” Hắn có vẻ lo lắng, lúc này tình cảm đã bộc lộ trong lời nói.

Đào góc tường không cẩn thận lạiđào ngay trước mặt người ta, mặt già Bạch Hổ đỏ lên, may mắn có da hổ chống đỡ, ai cũng không thấy được. Tai nghe hắn nói chuyện thận trọng, biết rõ chuyện quá khẩn cấp, hắn cũng không làm bộ làm tịch, không tình nguyện mà cúi người xuống, để cho nàng bò lên, lúc này thân hổ mới chấn động đứng thẳng, sau đó hít hà khí tức trong không khí, một làn khói hướng chân núi chạy đi.

“Hổ đại gia bị ngươi dùng làm ngựa cưỡi, ngươi cẩn thận chút, ta sớm muộn cũng sẽ đem khoản sổ sách này tính toán đủ!” Thần thú cũng có tôn nghiêm đấy!

Vốn là Bạch Hổ đang chạy vội, lần này mở rộng bước chân, lấy tốc độ mà dùng truy tinh cản nguyệt để hình dung cũng còn ngại chậm. Ninh Tiểu Nhàn lại cảm nhận được cảm giác lúc được Trường Thiên ôm ra khỏi Vô Tận Hải Nhãn, cái cảm giác thoải mái của vô số cảnh vật đều biến thành thẳng tắp rồi bị bỏ lại đằng sau, nhưng lại vững vàng đến cực điểm, không có nửa điểm bị sức gió xâm nhập, cảm giác này có lẽ cũng không kém bao nhiêu so với việc cưỡi trên chiếc Aston Martin nổi tiếng thế giới?

Bạch Hổ tuy là do khói khí ngưng tụ mà thành, sức chạy lại rất chân thật, nàng cũng có thể cảm giác được cơ bắp của đầu mãnh thú dưới thân đang co rút và vận động, mỗi một lần lại mạnh mẽ hữu lực, da hổ như là bọt nước trắng noãn đập vào ghềnh nước, ở dưới ánh mặt trờiđang hướng về phía tây tạo ra một vòng lại một vòng kim văn.

“Ngươi vận dụng Thỉnh Thần Thuật sao?” Bạch Hổ vừa chạy vừa chậc chậc lên tiếng, “Tiểu cô nương vài ngày tới sẽ có nguy hiểm nha, Xà Lang Quân ngươi lại cam lòng không chạy đến chiếu cố.”

Trường Thiên và Ninh Tiểu Nhàn đang dùng thần niệm trao đổi, nghe như vậy đã ném lại một câu, “Còn om sòm nữa thì túi Hải Nạp cũng đừng mong nữa.” đem Bạch Hổ nghẹn đến hai mắt trợn trắng.

Hai người biết thời gian còn thừa không nhiều lắm, lúc này Trường Thiên hướng đến Ninh Tiểu Nhàn nhắn nhủ vài câu.

Đầu tiên là hai kiện chiến lợi phẩm đoạt được trong địa cung kia. Trong đó có một khỏa kim cương, chính là “Thạch chi tâm” tiếng tăm lừng lẫy. Ở thời kỳ Thượng Cổ, sở dĩ mỗi một đời Man Vương đều vô cùng cường hãn là bởi lịch đại vương giả trước khi chết đều đem trí tuệ và sức mạnh của mình truyền cho người kế nhiệm. Người thừa kế vương vị truyền thừa không những có được tri thức cùng lực lượng hòa hợp trong đó, mà còn có thể coi đây là bằng chứng, vì Man nhân có thiên phú trong tộc mở ra pháp môn tu luyện, gọi là “Khải mông” (vỡ lòng).

Sự tu hành của Man nhân có điểm đặc sắc, mỗi người được mở ra thiên phú đều là đủ loại, sự tu luyện sau đó sẽ theo sự hướng dẫn của ý chí mà phát triển, do đó cũng có nghĩa là sẽ trở thành thuật pháp cũng thần thông thần kỳ muôn hình muôn vẻ. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Man Tộc Thượng Cổ ở trong mắt của Yêu tộc là cực kỳ khó đối phó.

Kế tiếp chính là cơ mật trọng yếu nhất của Man Tộc, Trường Thiên cũng là sau khi bắt được hai phân thân của Âm Cửu U, từ trong trí nhớ của bọn họ mà biết được: truyền thừa này vốn chỉ có một phần, nhưng ở mấy trăm năm trước khi cuộc chiến Thượng cổ bắt đầu, nóđã bị phân ra thành Trí chi hồn cùng Lực chi phách, phân biệt được bảo tồn trong hai khỏa thạch tâm. Khỏa bị Âm Vô Thương tuỳ hứng mang đi chôn cất trong mộ, rồi lại bị Ninh Tiểu Nhàn cầm ở trong tay này, không biết là Trí chi hồn hay là Lực chi phách.

Trong vòng mười năm sau khi cuộc chiến Thượng Cổ bắt đầu, Man nhân cơ hồ có xu thế áp đảo. Đáng tiếc chính là, dù chủng tộc này có tỷ lệ sinh dục ra cao thủ dẫn đầu, cao đến mức nổi tiếng hậu thế, nhưng mà trong tay Đại Quân vương Âm Vô Diệt lại thiếu đi một khối Thạch chi tâm, không cách nào vì tộc nhân tiếng hành khải mông. Bởi vậy Man Tộc mới xuất hiện xu thế thời kỳ giáp hạt (dễ gây đói kém), rốt cục hơn phân nửa tộc nhân táng thân trong chiến tranh.

Cán cân của chiến tranh, lúc này mới thiên về phía Yêu Tộc.

Còn chiến lợi phẩm thứ hai, thanh đại cung màu đen, địa vị và danh tự cũng đồng dạng kinh người: Nghệ Thần Cung.

Đừng thấy nó đen kịt không chút nào thu hút, thanh đại cung này chính là do người giỏi tay nghề nhất trong Man Tộc dùng gỗ do Nhược Thủy tạo thành mà làm nên, dùng gân rồng của con Tù Ngưu bên trong Đông Hải làm gân, dùng Long Quy của Thái Trạch làm quy giao, dùng Thiên Tàm Ti của Bắc Cực Băng Tằm làm tơ, dùng cây sơn ở núi Quắc để làm thành sơn. Chế tạo cung này cũng phải cực kỳ chú ý, phải vào mùa đông làm cung, mùa xuân mài góc, mùa hạ trị gân, mùa thu sẽ ghép mọi thứ lại. Lúc trời đông giá rét làm cung đểđ ịnh hình thể, trong ngày đông cực lạnh sẽ tu sửa bề ngoài,

Sau khi Nghệ Thần Cung được chế tốt, còn phải đưa nó vào trong Cửu Thiên Lôi Ngục, tiếp nhận cuồng bạo nhất của Thiên Địa, lực tẩy luyện nguyên thủy nhất! Từ lúc bắt đầu làm cung đến lúc thành cung, mất trọn vẹn thời gian bảy bảy bốn mươi chín năm! Cung thần được luyện thành như vậy mới có tư cách được gọi là “Nghệ Thần Cung”.

Trên đời này chỉ có duy nhất một thanh Nghệ Cung Thần. Sau khi nó xuất thế, loại yêu quái đầu tiên mà nó bắn chết đã chấn kinh thiên hạ, chính là đại danh đỉnh đỉnh Tam Túc Kim Ô.

Mỗi một thanh thần khí đều có đặc tính riêng của mình. Đặc tính của Nghệ Cung Thần đó chính là mỗi khi bắn chết một cự yêu hay thần thú, bản thân nó sẽ trở nên cường đại hơn. Chín con Tam Túc Kim Ô bị bắn chết thì hồn phách đều bị thu vào trong thân cung, cho nên cung này mới từ chuẩn thần khí tiến nhập hàng ngũ thần khí. Trong quá trình Man Tộc ở trên phiến đại lục này khai cương thác thổ (khai mở đấtđai), lịch đại Man Vương cũng không biết dựa vào cây cung này, đã bắn chết bao nhiêu đại yêu quái cường đại. May mắn nó bị chôn cất dưới mặt đất, chưa từng hiện thân trong cuộc chiến Thượng Cổ, nếu không, không biết sẽ có bao nhiêu đại tướng Yêu Tộc bị giết.

“Oa, địa vị lớn như vậy?” Nàng thuận miệng hỏi mộ câu, “Như thế, nó có thể làm Ba Xà chân thân bị thương không?” Cự thú khủng bố như vậy, một cây trường cung có thể đối phó được sao?

Không ngờ đến Trường Thiên cũng trầm giọng nói: “Ta cũng không biết, ta chưa bao giờ chống lại thanh cung này.”

Nàng chưa từng nghe được hắn không có nắm chắc như vậy, không khỏi tặc lưỡi, âm thầm may mắn thanh trường cung này rơi xuống tay nàng.

“Bây giờ không phải thời điểm hiếu kỳ.” Sau đó, hắn đem rất nhiều hạng mục công việc bàn giao cho nàng. Thời gian hắn rời đi không ngắn, không thể trông coi nàng, coi quản Ẩn Lưu, trong lòng hắn rất bất an.

Bạch Hổ chạy nhanh như tia điện, đã cõng nàng đi hơn ba trăm dặm lộ trình trong bốn mươi hơi thở ngắn ngủi, chạy đến bên ngoài một huyện thành nhỏ.

Kế tiếp thân thể Ninh Tiểu Nhàn không tiện, Trường Thiên cũng không có ý định cưỡi Bạch Hổ tiến vào huyện, cho nên bỏ hắn ở ngoài thành. Bạch Hổ u oán nhìn nàng một cái, một lần nữa hóa thành sương trắng tiêu tán trong không khí.

Lông hổ trong tay nàng chỉ còn lại hai sợi thôi.

Sau đó, Trường Thiên ở trong huyện thành nhanh chóng tìm một khách sạn có bề ngoài thoạt nhìn là sạch sẽ, ném ra một thỏi đại ngân thuê một gian phòng. Lúc này trời đông giá rét, lại đang diễn ra lễ mừng năm mới, trong khách sạn mười phòng thì chín phòng trống, thật khó khăn mới đến một vị khách nhân. Chưởng quầy vốn là đang tựa ở quầy ngủ gật, nhìn thấy thỏi bạc lập tức tinh tường vô cùng, tiến lên hỏi han ân cần, lại dặn dồ tiểu nhị bưng nước.

Thời gian của Trường Thiên cấp bách, chỉ để cho hắn một sắc mặt không tốt nhìn, chỉ phân phó một câu: “Ta cần nghỉ ngơi, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.” rồi vội vàng lên lầu.

Sau khi tiến vào phòng, hắn trở tay đóng cửa thật kỹ, uy nàng mấy ngụm trà, đút mấy hạt đan dược, sau đó để Ninh Tiểu Nhàn nằm trên giường, buông rèm che xuống, đắp kín chăn, lúc này mới thở dài một hơi, chợt cảm thấy đau lòng.

Thời gian Thỉnh Thần Thuật vừa qua, nàng phải nằm trên giường ít nhất bốn ngày. Thời gian dài chờ đợi thống khổ như vậy, nàng đều phải một mình gắng gượng qua. Hắn rất muốn đưa tay đem nàng ôm vào trong ngực, đáng tiếc thân thể hắn ở bên ngoài mấy trăm triệu dặm, hắn sờ không đến nàng, chạm không được nàng,… không an ủi nàng được, đó là cảm giác dày vò.

Trường Thiên thở dài, đối với Phệ Yêu Đằng nhục cầu bám trên người nàng tàn khốc nói: “Bảo hộ nàng chu toàn, nếu không sau khi trở về ta bổ ngươi làm củi đốt!”

Phệ Yêu Đằng nhúc nhích một hồi, chỉ kém lay động cành lá bên ngoài để cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.

Hai người lại nói vài câu riêng tư, thời gian đã đến. Trường Thiên ôn nhu nói: “Bé ngoan, trong khoảng thời gian này không được tác quái, ngoan ngoãn chờ ta trở về.” Khó có được cơ hội nàng nghe lời như vậy, thật muốn hôn nàng.

“Ừ, chàng nhanh một chút.” Nàng vẫn là nhịn không được, thúc giục một câu như vậy.

Kết quả trong đầu không có lời đáp lại.

Hắn đã đi rồi.

Ninh Tiểu Nhàn cắn môi, đáy lòng trống trơn. Hơn mười ngày này hắn đều dính bên người nàng, có khi nàng còn ngại hắn bá đạo ra lệnh khiến nàng khó có thể hô hấp. Nhưng bây giờ hắn buông nàng ra, để cho nàng một mình ứng đối vấn đề của bản thân. Nhưng nàng lại cảm thấy hắn ngàn tốt vạn tốt, nghĩ thế nào cũng không đủ.

Không hiểu cảm thấy ủy khuất hay muốn khóc hay không? Thực tế khi di chứng của Thỉnh Thần Thuật bắt đầu phát tác, cái loại cảm giác gân mạch, cơ bắp, cốt cách như bị xé ra từng khúc, làm cho nàng toàn lực cắn chặt răng mới sẽ không phát ra âm thanh.

Đau! Chết! Rồi! Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ nàng tuyệt đối sẽ không sử dụng Thỉnh Thần Thuật này, quả thực chính là thuật hành hạ bản thân mà.

Nơi này là khách sạn người đến người đi, nếu như phát ra âm thanh quá lớn sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.

Thế nhưng Trường Thiên kiên trì muốn nàng ở nơi có người ở, cũng là bởi vì bây giờ đang là mùa đông giá rét. Ở đây tuy là Tây Nam Bộ, không lạnh như rừng rậm Ba Xà, nhưng khi đêm xuống, nhiệt độ cũng sẽ xuống dưới âm mười độ. Hết lần này tới lần khác, thân thể nàng sau khi vận dụng Thỉnh Thần Thuật thì càng yếuớt hơn với người bình thường. Nếu như tùy ý tìm một sơn động để ở, không đến nửa ngày sẽ bị đông cứng.

Chớ quên, Thần Ma ngục đang ở trong tay Trường Thiên, nàng không ra vào được. Sau khi di chứng phát tác, thân thể nàng không thể nhúc nhích được. Cho dù là đốt lửa sưởi ấm đủ bốn, năm ngày thì nàng cũng không thể tự chăm sóc mình chu toàn.

Chạng vạng tối hôm nay, tiểu nhị đến gõ cửa, đi đến nồi tro ở cuối giường, bỏ thêm than đá, cách rèm che hỏi nàng có muốn dùng cơm hay không, bị nàng cự tuyệt.