Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 662: Chuyện cũ đã lâu




Hắn cười khổ một tiếng nói: “Trên người nhị vị đều không có huyết thống Man Tộc a.”

Trường Thiên lạnh lùng nói: “Biện pháp thứ hai để mở nó ra thì sao?”

“Lúc sắp đặt thiết kế cung điện dưới mặt đất ta có cân nhắc đến. Có thể xâm nhập vào đây đều không phải là người thường, mười phần làđại năngở cảnh giớiđã ngoài Tiên Nhân hoặc là Chân Tiên, bởi vậy cũng phải đề phòng những người này đột phá gông cùm trong Huyết Nhục Dung Lô, quấy rầy Man Vương an nghỉ cùng cướp đi thánh vật Man Tộc, cho nên …” Hắn nhịn không được nói quanh co hai cái, có vài phần chột dạ nói: “Cho nên Huyết Nhục Dung Lô kỳ thật cũng không ở tại thế giới của chúng ta.”

Trường Thiên cùng Âm Cửu U đồng thời cả kinh nói: “Cái gì?” Trong nội tâm đều sinh ra dự cảm không tốt.

Dương Trạch mặc dù chỉ là bóng dáng của khí linh, lúc này cũng làm ra động tác sờ mũi: “ Địch nhân có năng lực đã ngoài Chân Tiên chi cảnh cũng không phải tùy tùy tiện tiện một cái là có thể giết được. Thực tế lăng mộ này không biết là tồn tại bao nhiêu năm mới có thể bị mở ra, cho nên lựa chọn của chúng ta chỉ có một loại – đưa địch nhân đến một nơi xa xôi vô hạn ở bên ngoài.”

“Chúng ta dùng huyết nhục của mười vạn phàm nhân tuẫn tang trong hầm kia làm vật dẫn, dùng toàn bộ lực lượng bản nguyên của mười vị Đại Vu, hướng Man Tổ cầu xin một cơ hộ đem Huyết Nhục Dung Lô ném đến một vị diện khác. Nơi này cách thế giới của chúng ta còn mấy trăm vị diện, cho nên saui khi Truyền Tống trận đóng của, khục, chỉ sợ nhị vị …”

Khó trách Ma Nhãn không có hiệu lực, giữa nó có trùng điệp cách trở, Trường Thiên có thể liên hệ với Ninh Tiểu Nhàn mới là lạ!

Nhiệt độ trong tĩnh thất này đột nhiên hạ thấp xuống, ngay cả bên trên quan tài bằng đồng cũng bắt đầu xuất hiện những mảnh băng. Bóng dáng cùng Âm Cửu U cũng biết, dị tượng này đều là do thân ảnh ở giữa tĩnh thất đang muốn bộc phát – Trường Thiên.

Hắn khí nộ đến cực điểm, ngược lại tĩnh táo một chút, chậm rãi lấy ra Nam Minh Ly Hỏa kiếm nói: “Nếu là đánh cái Huyết Nhục Dung Lô này từ bên trong thì sẽ như thế nào?”

Dương Trạch nói: “Nếu là người bên ngoài, ta sẽ nói cho hắn biết Huyết Nhục Dung Lô là không thể phá vỡ. Nhưng mà ngài và chủ nhân có lẽ có năng lực để phá vỡ nó. Chẳng qua khi pháp khí tan vỡ, nhị vị phải dùng bản thân để trực tiếp đối mặt với vị diện loạn lưu bên ngoài. Tại đây dù sao cũng cách thế giới trước kia của chúng ta quá xa. Giữa những vị diện có vô số vòng xoáy loạn lưu, lấy bổn sự của hai vị, hơi không cẩn thận một chút cũng có khả năng phấn thân toái cốt, muốn trở về tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.”

Trường Thiên hỏi một câu trọng yếu nhất: “Ngươi có biết vị tiêu (ý là vị trí, cột mốc) của nơi này không?”

“Cái này hiển nhiên biết rõ.”  Dương Trạch nhẹ gật đầu, báo ra một vị tiêu, sau đó nói: “Dù cho hai vị có thể tìm được đường về, sợ rằng cũng phải tốn hao không ít thời gian.”

Cái vị tiêu này, cách thế giới của hắn qua xa rồi! Sở dĩ năm đó Trường Thiên có thể ở trong Thiên Thượng Cư tại Kinh Đô xông phá ra khỏi Tiểu Thiên Kính, phá giới mà ra, là do Bạch Ngọc Kinh là phụ thuộc Đại Thiên Thế Giới mà sinh trưởng. Khoảng cách giữa hai bên quá gần, lấy năng lực của hắn, ít phí khí lực. Nhưng tình huống lúc này lại hoàn toàn trái ngược.

Trường Thiên tính nhẩm dưới đáy lòng. Sau đó phát hiện hai sự kiện:

Một, với thần thông hiện tại của hắn, lại có vị tiêu chính xác, hoàn toàn có thể phá vỡ hư không, chạy về nguyên thế giới.

Hai, quãng đường này thật sự quá xa, cho dù có thể trở về, tuyệt đối không thể ở trong thời gian vài ngày ngắn ngủi có thể đạt được mục tiêu.

Đã như thế, hắn âm thầm hít sâu một hơi, đè ép táo bạo trong lòng xuống, thản nhiên nói với Dương Trạch: “Đem hết thảy tiền căn hậu quả nói ra. Nói từng cái một.” Tu vi như hắn, đã đạt đến cảnh giới bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi*. Huống chi hắn tu luyện chính là tâm pháp Thấy Mầm Biết Cây, việc khống chế cảm xúc cực kỳ dễ dàng.

*Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi: không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn

Âm Cửu U trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy nhiều khi hắn còn giống người hơn so với mình. Nhưng cuối cùng là nhận biết hắn đã quá lâu, ẩn ẩn theo kim mâu của hắn nhìn thấy cảm xúc lo lắng, khẽ mỉm cười nói: “Như thế nào, hiện tại không sợ người lạc đàn cẩn thận thì hơn kia của ngươi rồi hả?”

“Nàng có một biện pháp có thể liên hệ với ta.”Trường Thiên thở dài, “Nhưng ta thà rằng nàng nhớ không rõ.”

Âm Cửu U im lặng, một lát sau mới nói: “Lúc trước khi ngươi tiến vào cung điện dưới mặt đất không ngờ tới sẽ gặp phải ta, như vậy, tại sao ngươi lại đến đây?”

Trường Thiên lạnh lùng nói: “Cũng giống như ngươi. Ngươi nghĩ một lăng của Man Vương chôn cất tại Địa Sát Tuyệt Mạch là thiên đại bí mật, không có ai biết sao? Chỉ có điều, giống như ngươi trông đỏ mắt mà chạy đến đào mộ của cha mình thì trên đời đúng thật là không có nhiều lắm.”

Tại đây đúng là mộ lăng của phụ thân Âm Cửu U!

“Ngươi nói chuyện trước sau vẫn độc ác như vậy.”Âm Cửu U lơ đễnh, cười nói: “Hắn đã có thể bất nhân, ta tất nhiên có thể bất nghĩa. Tuy Âm Vô Thương là cha ta, nhưng cũng là đệ nhị Man Vương đảo ngược (Man Vương đời kế cuối) của Thượng Cổ Man Tộc. Mấy thứ đồ vật chôn cùng trong mộ địa của hắn, ngươi bắt được mấy phân thân của ta, đại khái cũng biết chút ít nguyên nhân. Vài món này, ta không thể không lấy được đúng không Dương Trạch?”

Man Tộc ở cuối thời kỳ Thượng Cổ càng phát triển cường đại, đến khi Man Vương Âm Vô Thương cầm quyền, Man Tộc ở Nam Chiêm Bộ Châu sinh sôi nảy nở thịnh vượng hơn trước, cơ hồ mỗi nơi hẻo lánh đều có người của Man Tộc hoạt động. Bản thân thực lực của Man Tộc mạnh mẽ, lại chỉ thờ phụng Man Tổ, bọn hắn không giống nhân loại, không cung cấp nuôi dưỡng bất luận yêu quái hay thần thánh nào. Đến khi chủng tộc này lan tràn ra toàn bộ đại lục, lại cùng Yêu Tộc tranh đấu không ngừng thăng cấp, đến cuối cùng đã diễn ra một trận tranh giành không gian sinh tồn trần trụi.

Loại tình huống này, Âm Vô Thương tiếp nhận công việc của tổ tiên, phát động nhiều lần chiến tranh đối với yêu tộc, thắng nhiều bại ít, hiệu quả nổi bật, nhất thời thanh danh không có thứ hai, nổi tiếng trên võ đài.

Thế nhưng Âm Vô Thương nhỏ nhen đa nghi, trong lòng luôn nghi ngờ con trai trưởngÂm Vô Diệt muốnđoạt quyền vị của mình. Hết lần này tới lần khác Âm Vô Diệt lại là một người hùng tài đại lược. Kẽ hở giữa hai phụ tử sâu dần, cuối cùng không thể điều hòa, trở mặt thành thù.

Lúc này thế lực của Âm Vô Diệt lại cườngđại. Một núi không thể chứa hai cọp, một phen tranh đấu, Âm Vô Thương đành phải mang theo thuộc hạ của mình ly khai.

Thực ra, vẫn là do Âm Vô Thương bức Âm Vô Diệt làm phản. Chẳng qua lão nhân gia đương nhiên không nghĩ như vậy.Thân thể Man Vương dù sao cũng không giống yêu quái. Trước kia Âm Vô Thương chinh chiến đã bị thương đến căn bản, biết rõ bản thân không còn sống được bao lâu, cũng biết vị trí Man Vương từ nay về sau là của Âm Vô Diệt. Trong nội tâm cực kỳ không cam lòng, vì thế đã cầm hai kiện thánh vật Man Tộc chạy trốn, lại ra lệnh cho thủ hạ đắc lực của Âm Cửu U, chính là có sở trường về cơ quan – Dương Trạch, vì hắn kiến tạo tẩm lăng.

Lúc đó, trong Vương tộc của Man Tộc có một lời đồn: Địa Sát Tuyệt Mạch thứ ba đã được phát hiện, vị trí chính thức cũng chỉ có lão Man Vương biết rõ.

Dương Trạch biết rõ, lời đồn này là sự thật. Khi lần đầu tiên hắn đứng trước Địa Sát Tuyệt Mạch,quả thực là lệ nóng doanh tròng. Nhưng Âm Vô Thương lại lệnh cho hắn: lợi dụng Tụ Linh Trận, đem sát khí bên trong Địa Mạch che dấu toàn bộ, nửa điểm cũng không được tiết lộ!

Mặc dù trong nội tâm hắn kinh ngạc, lại kháng cự, cũng không thể không phục tùng mệnh lệnh của Vương thượng, cẩn trọng mà sửa chữa và chế tạo nơi này. Kết quả cung điện dưới mặt đất mới thành lập được phần bên ngoài, Man Tộc lại bắt được một đầu Ly Vẫn nhỏ tuổi. Dương Trạch có kiến thức uyên bác, biết rõ con trai thứ chín của rồng trong bụng có càn khôn, vì vậy linh cơ khẽ động: xây nội lăng trong lòng đất dù cho có bố trí được tinh xảo cũng không chịu nổi sự tàn phá của thời gian, nếu có thiên tai, lại càng có khả năng tùy thời bị phá nát, khiến cho ngoại nhân xâm nhập nội lăng, lấy đi bảo vật. Như thế, chẳng thà …

Hắn cải biến kế hoạch, đem nội lăng nguyên vốn tiếp tục tu kiến trong lòng đất đổi thành xây dựng trong bụng Ly Vẫn. Đồng thời vì người xâm nhập cung điện dưới mặt đất sắp đặt một đạo cửa khẩu cuổi cùng – Huyết Nhục Dung Lô. Người có thể lọt vào trong Huyết Nhục Dung Lô tất nhiên sẽ cảm giác thực lực và vận khí của bản thân đều rất tốt, làm sao sẽ dự liệu được đây rõ ràng là một lăng mộ giả?

Nói đến đây, Dương Trạch nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải hắn không có thật thể, lúc này có thể đã cắn răng đến rung động “ken két”: “Ta khắp nơi tỉ mỉ thiết kế, lại không ngờ lão tặc ngốc Âm Vô Thương kia, cư nhiên sau khi tẩm lăng đã được xây tốt liền lộ ra sát ý. Ta đào tẩu lại bị hắn phái người bắt trở lại, móc mắt cắt mũi khoét lưỡi, vốn có ýđịnhđại khái là đem ta ra xử tử. Về sau nghĩ lại, phế vật cũng có chỗ để lợi dụng, vì vậy ném ta vào trong giả lăng này, lại vẽ trận pháp lên quan tài, biến ta thành khí linh của Huyết Nhục Dung Lô!”

Đã có khí linh, cấp bậc pháp khí thoáng cái sẽ tăng lên vài lần, sẽ càng khó để phá vỡ. Mà bi ai chính là, hắn với tư cách là khí linh sẽ không thể nào cãi lại mệnh lệnh của chủ nhân. Cho dù là nhận hết tra tấn từ Âm Vô Thương mà chết, dù cho Man Tộ cđã hóa thành hạt bụi lịch sử, nó cũng phải trung tâm chấp hành chỉ lệnh cuối cùng của chủ nhân, cũng tức là sau khi có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, đóng cửa Truyền Tống trận.

Trường Thiên thản nhiên nói: “Đây cũng là giống như lời nhân loại nói đấy, giết được thú săn lại nấu đi chó săn. Ngươi nếu như thông minh, làm sao mà không đoán được hắn có thể đồ diệt mười vạn lao công ở đây, lại có khả năng để một người biết chuyện như ngươi còn sống mà rời khỏi, để ngươi nói cho bên ngoài biết vị trí tẩm lăng của hắn, nhất là Âm Vô Diệt sao?”

Dương Trạch trầm mặc không nói.

Có khi, “trung thành” cũng là một sự gông xiềng, khiến người ta không thấy rõ con đường phía trước.

Qua một hồi lâu, hắn mới cười lạnh nói: “May mắn ta cũng không vùi đầu vào khổ làm, đến cuối cùng khi lăng mộ được tạo thành, trên thần sắc của lão cẩu vẫn lộ ra một chút manh mối, ánh mắt nhìn ta giống như là nhìn người chết. Cho nên ta cũng đã động tay động chân một chút với lăng mộ chính thức. Nếu là người có tâm muốn vào, vẫn có thể đi vào trong đó.”

Lời này của hắn vừa nói ra, Trường Thiên cùng Âm Cửu U đều chịu ghé mắt. Chỉ nghe Dương Trạch thì thào nói mấy câu, hai người đều có chút không thể tưởng tượng được. Trường Thiên ở trong nội tâm âm thầm thấy may mắn, nhờ việc Dương Trạch đã sớm chết trong tay của Âm Vô Thương, hơn nữa lúc này đây sau khi đột phá Huyết Nhục Dung Lô, hắn với tư cách là khí linh, không thể không chết. Nếu không sẽ có kẻ tính kế không dưới Mịch La, được sự tương trợ của hắn, Âm Cửu U như hổ thêm cánh, càng khó đối phó hơn.

Dương Trạch đem chuyện này nói xong, oán hận nói: “Ta biết được thần hồn của bản thân không diệt, chính là chờ mong có một ngày có người có thể tìm đến nơi này. Thế nhưng lăng mộ này được thiết kế … Ngay cả bản thân ta cũng không biết phải ra ngoài như thế nào, đã nhiều năm như vậy đều không có người có thể tìm tới tận đây. Ở đây yên lặng đến dọa người, nếu như đổi lại là người khác nói không chừng đã sớm phát điên.Thế nhưng sau khi ta trở thành khí linh lại điên không được. Đầu Cửu Tử Quỷ Mẫu bên trên cửa mộ đầu óc lại có vấn đề, ngay cả đáp lời cũng khó khăn, aizz…” Hắn thở dài một hơi, giống như muốn đem tịch mịch đầy bụng thoát ra ngoài, rốt cục nhịn không được hỏi: “Bên ngoài đến cùng là đã trải qua bao nhiêu lâu rồi?”

Âm Cửu U thản nhiên nói: “Cũng hơn ba vạn năm rồi a.”