Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 649: Thủy quái




Edit: Gà

Beta: Tiểu Tuyền

Mắt thấy ba người này sắp biến mất ở trước mắt, Côn Lão Đại mới than nhẹ một tiếng nói: “Chúng ta cũng phải di chuyển thôi, con đường sắp tới đi thế nào đây?”

Vùng đất bồi này chỉ dài khoảng trăm trượng, phía trước không có bất kỳ con đường nào dẫn vào, ai cũng không biết cửa vào địa cung kế tiếp là ở chỗ nào.

Hắn trầm ngâm nói: “Nơi này bốn phía đều không có đường, chẳng lẽ là ở trong nước?”

Lão Tứ lập tức lắc đầu: “Theo tiểu quỷ điều tra được, dưới đáy sông không có bất kỳ chỗ nào giống như là cửa vào địa cung cả. Nhưng ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.”

Đương nhiên rồi, chẳng lẽ địa cung cứ thế không đầu không cuối mà dừng lại ở đây sao? Như vậy quá không bình thường. Tất cả mọi người đều có dự cảm, bọn họ còn chưa tiến vào vị trí trung tâm của địa cung.

Con ngươi Ninh Tiểu Nhàn đảo vòng vòng, đột nhiên nói: “Dưới hồ này có nước chảy, vậy tiểu quỷ của ngươi đã nhìn thấy nguồn nước của nó ở đâu chưa?”

Lão Tứ giật mình, giọng nói cũng lạc đi: “Ngươi nói đúng, chẳng trách cứ cảm thấy có chỗ nào đó sơ hở. Lúc tiểu quỷ xuống nước, đúng là chưa từng nhìn thấy ngọn nguồn của dòng nước!”

Bên dưới hồ này nếu có nước chảy, ít nhất chứng minh nó có nguồn nước ổn định bổ sung. Nhưng chỗ này rất tà môn, dòng nước chảy vào tới cửa rốt cuộc đi đâu rồi? Viên Hậu nãy giờ vẫn một mực im lặng, lúc này mới lên tiếng: “Liệu có thể đã bị cái gì chắn lại rồi không?”

Dùng tiểu quỷ trinh sát, chỉ có thể thu được tin tức phản hồi đơn giản, đương nhiên không tường tận bằng bản thân mắt thấy tai nghe. Chẳng lẽ mấy người bọn họ cũng phải xuống nước dò xét một phen? Mấy người đang do dự, Trường Thiên vốn đang nhìn thẳng vào giữa hồ, đột nhiên nói: “Sao không đợi mấy người bọn họ dò đường cho chúng ta?”

Côn Lão Đại nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, trong lòng đột nhiên hiểu: “Chẳng trách tên này lại không ngăn cản Hàn Xuân Lâm rời đi, hóa ra là tính toán để cho bọn họ đi tiên phong.” Chỉ thấy Trường Thiên đưa tay phất một cái, trong khoảng không phía trước lập tức ngưng thành một chiếc Thủy Kính, trong kính chính là tình hình dưới nước.

Đầu tiên bọn họ nhìn thấy A Cát. Sau đó là Hàn Xuân Lâm.

Đến thời điểm này bọn họ đã xuống nước được một lúc, nếu muốn rời đi, thì trước tiên phải tìm thấy lối ra đã.

Đám người A Cát đều có bí quyết ngự thủy trong tay. Tác dụng của pháp thuật này không phải là tị thủy, mà là giúp cho tốc độ di chuyển của người ta trong nước có thể giống như người cá, tăng nhanh một chút. Chân hắn đang bị thương, sau khi ăn đan dược của Ninh Tiểu Nhàn thì đã không còn cảm giác đau nhức nữa. Nhưng sau khi xuống nước tứ chi vận động, miệng vết thương lại hơi nứt ra, có chút máu tươi rỉ ra, hòa vào trong nước. Cùng lúc đó, thể lực đã bắt đầu theo không kịp, bị hai người phía trước bỏ lại một khoảng.

Trong nước này không hề tối tăm, âm u như bọn họ tưởng, ngược lại thường xuyên có những cây rong biển phát ra ánh sáng nhàn nhạt, chiếu lên mặt nước giống như sao đêm trên bầu trời mờ tối không ánh trăng, đưa tay ra cũng không nhìn rõ năm ngón tay. Bởi vậy, hắn vẫn có thể thấy Hàn Xuân Lâm đưa tay ra hiệu với hắn, muốn hắn đuổi theo nhanh lên một chút. Sau đó quay người tiếp tục bơi về phía trước.

Ở trong nước mà bị tách khỏi bạn đồng hành là một việc vô cùng nguy hiểm, A Cát cắn răng, đẩy nhanh tốc độ.

Tiểu quỷ của Lão Tứ đã điều tra rõ hướng đi của dòng nước. Việc bọn họ phải làm, là ngược dòng mà lên, cho nên phương hướng bơi của bọn rất rõ ràng. Thủy vực này tuy rằng không nhỏ, nhưng nhất định sẽ có điểm cuối.

Hàn Xuân Lâm nổi trên mặt nước để thở, rồi lại lặn xuống. Theo hướng dòng nước chảy, bơi một hơi tới bên hồ.

Vẫn không nhìn thấy cửa để nước chảy vào.

Hắn buồn bực nhìn xung quanh, xung quanh chỉ toàn thạch bích đen thui, làm gì có cửa động ngầm bên dưới chứ?

A, đây là cái gì?

Phía dưới mơ hồ như có một vật, dính sát vào trên tường đá. Hắn quay sang người bên cạnh ra dấu, một gã thiên sư khác hiểu ý, lặn xuống xem là cái gì. Người này cũng không dám làm bừa, cầm thanh kiếm trong tay đâm thử một phát, kiếm này vừa ra, lập tức có ký hiệu như ẩn như hiện lượn vòng quanh thân thể hắn, hiển nhiên là thuật hộ thể.

Lúc này, A Cát cũng đang bơi càng gần.

Một tiếng vang nặng nề đột nhiên dội đến bên tai ba người: “Bùm ——!” Âm thanh này như tiếng trống chiều chuông sớm, vang dội kéo dài, nhưng tại nơi sâu hơn mười trượng dưới mặt nước này, nghe thấy âm thanh này, chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị, cảm thấy hoảng hốt đến không nói thành lời. A Cát cũng coi như cơ trí, không vội làm rõ xem chuyện gì đang xảy ra, lập tức quay người bơi về hướng ngược lại.

Tiếng vang thứ nhất quay đi, ngay sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba...... Từ chậm đến nhanh, từ mạnh đến yếu, khoảng thời gian càng lúc càng ngắn, nhưng nghe ở trong tai càng lúc lại càng có quy luật, giống như, giống như ——

Trong lòng A Cát như có tảng đá lớn rơi xuống: “Âm thanh này sao lại giống tiếng tim đập như vậy?!” Quái vật có tiếng tim đập có thể vang xa như vậy, rốt cuộc mạnh đến nhường nào?

Trên bờ, Trường Thiên cũng khẽ ồ lên một tiếng, vẻ mặt vốn không hứng thú rốt cuộc đã bị thay thế. Hắn không nhìn vào Thủy Kính nữa, quay đầu nhìn về trong hồ, nơi ánh mắt dừng lại vừa vặn là vị trí của Hàn Xuân Lâm, A Cát, cùng quái vật trong nước, giống như xuyên qua làn nước dập dềnh, tối tăm, sâu tận mấy trăm trượng, thấy được tình huống dưới đáy hồ.

Hắn quay đầu, không ai phát hiện trong ánh mắt hắn xuất hiện kim quang nhàn nhạt.

Vật dưới nước đột nhiên chuyển động. Lúc trước nó không đứng im thì không sao, nó vừa cử động, lập tức khiến mọi thứ hỗn loạn. Dòng nước đột ngột đổi hướng. Một gã thiên sư khác phản ứng không kịp, cơ thể đột ngột bị kéo xuống hơn hai mươi trượng.

Ngay sau đó, vật này giãy dụa thân mình, kéo theo trầm tích trong đáy hồ nổi lên cuồn cuộn, thị lực của ba người lập tức bị lẫn lộn.

Gã thiên sư đang chìm ở phía dưới cùng nhận thấy tình hình không ổn, bấm phép ngự thủy cố gắng bơi lên trên. Giữa làn nước đục ngầu đột nhiên xuất hiện cái mồm to đen ngòm đang há ra.

Chiếc mồm này vừa há ra, gã thiên sư lập tức trở nên nhỏ bé như con châu chấu. Nhưng chủ nhân của chiếc miệng rộng này lại hành động vô cùng nhanh nhẹn, vừa mới quay đầu, chiếc miệng rộng như hang động tối đen đã lao đến rất nhanh, hắn ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, cả người mang theo ký hiệu hộ thân bị một ngụm nuốt chửng vào.”Roạt roạt”, âm thanh tiếng răng cao thấp chạm vào nhau của con quái vật khổng lồ vang lên, trong nước truyền đi rất xa, rất xa.

Phòng hộ của hắn yếu ớt như trang giấy. Miệng rộng dường như vừa nhai hai cái, vì vậy có một chút máu tươi chảy ra từ kẽ răng nó, trong giây lát lập tức hòa vào làn nước. Miệng rộng tựa như không ngờ thịt người lại ngon như thế, ngẩn ra một chút, sau đó hút ngược một cái, đem tia máu tràn ra ngoài hút tất cả về miệng, giống như say mê thưởng thức không ngừng.

A Cát vội vàng chạy trối chết, không dám quay đầu. Dù hắn không thấy phía sau đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác có nguy hiểm lớn đang kéo đến, nên cứ thế dùng hết sức bình sinh để bơi đi.

Hàn Xuân Lâm bị bỏ lại sau hắn khoảng mười trượng, giận đến muốn mắng người, thế nhưng uy lực của phép ngự thủy cũng chỉ đến vậy, muốn tăng thêm tốc độ cũng khó. Trong cái khó ló cái khôn, hắn lôi từ trong ngực ra một món đồ giống như ống trúc nhỏ, dùng sức lắc lắc mấy cái, sau đó ném về phía con quái vật.

Một loạt động tác thực hiện vô cùng thuần thục, tổng cộng chỉ tốn một tích tắc thời gian, cho thấy bình thường đã làm chuyện này không ít lần. Tay hắn dùng sức lớn, thủ pháp cũng không tệ, ống trúc này ném ra liền bay đến sáu, bảy trượng.

Thứ này vừa ném ra, Côn Lão Đại ở trên bờ tức giận đến giậm chân thình thịch, không ngừng mắng to: “Chó má, tên trộm này, đúng là điên rồi!”

Người này xưa nay vốn khôn ngoan, Ninh Tiểu Nhàn lần đầu tiên thấy hắn thất thố như vậy, đang tò mò thứ Hàn Xuân Lâm ném ra là cái gì, những gì diễn ra trong Thủy Kính đã cho nàng đáp án:

Ống trúc vừa được ném ra, chỉ trong nháy mắt, đột ngột nổ một cái thật mạnh!

Mấy người trên bờ có thể thấy được trong Thủy Kính, uy lực của cú nổ này không hề nhỏ, lấy ống trúc làm trung tâm, sóng nước trong nháy mắt điên cuồng đẩy ra bốn phương tám hướng, thoáng cái đẩy Hàn Xuân Lâm ra xa đến hơn mười trượng, lập tức vượt qua A Cát!

Đến lúc này mọi người rốt cuộc đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người này thế nhưng lại dùng thuốc nổ dùng phá núi để nổ trong nước, hơn nữa lượng thuốc còn không hề ít. Ninh Tiểu Nhàn biết là ở thế giới này đã sớm nghiên cứu phát minh ra thuốc nổ, hơn nữa đây là kết quả từ việc các luyện đan sư trong quá trình luyện đan tạo ra, nguyên liệu chính là đá tiêu, lưu huỳnh cùng cây nam mộc hương. Chỉ là do lúc đầu khi mới được phát minh, do nguyên liệu chính là dược phẩm, hơn nữa còn có tác dụng trị viêm loét, sát trùng, loại trừ bệnh thấp và ôn dịch, nên thuốc nổ vẫn được xếp vào nhóm thuốc.

Cho đến mấy trăm năm trước, tình hình trên Đại lục bắt đầu ổn định, vật này mới dần dần được dùng vào việc khai phá đồi núi, pháo mừng trong các ngày khánh lễ, ảo thuật tạp kỹ, cách phối nguyên liệu cũng được điều chỉnh một chút, uy lực lớn hơn nữa, tính năng cũng càng ổn định. Hàn Xuân Lâm vốn xuất thân là phu khuân vác, lúc phá núi đã từng thấy có người dùng thứ này, sau dù đã đổi nghề làm thiên sư, lại phát hiện thứ này còn có rất nhiều công dụng khác, cho nên vẫn mang theo bên người, không ngờ lúc này lại có tác dụng.

Chủ ý của hắn rất đơn giản, không cầu bơi được thật nhanh, chỉ cần đuổi kịp A Cát ở đằng trước là được!

Có vẻ lần nổ này không chỉ có uy lực lớn, mà hiệu quả âm thanh còn cực kỳ lớn, khiến cho cái đầu quái vật kia lập tức quay lại, tròng mắt đỏ như máu lập tức phóng thẳng về hai con châu chấu khác. Mặc dù không có thời gian quay đầu, nhưng cả Hàn Xuân Lâm và A Cát đều có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương dán chặt vào lưng mình, cái loại cảm giác lửa sém lông mày, tính mạng đang bị đe dọa này thật đáng sợ, khiến người ta chân tay như nhũn ra!

Hai người cách nó không xa. Con quái vật nhắm ngay về phía họ, há miệng, dùng sức khẽ hút ——

Trong nước lập tức xuất hiện một dòng xoáy nước, giống như một chiếc phễu khổng lồ. Do dòng nước bên người làm ảnh hưởng, hai người Hàn Xuân Lâm bị tốc độ của dòng nước phía sau dọa đến mất hồn mất vía, tốc độ này còn vượt xa tốc độ bơi của bọn họ! Lúc này, A Cát vội vàng giương mắt, thét to: “Cậu, cứu con!”

Côn Lão Đại đã sớm cắn chặt răng, không đợi hắn mở miệng, Viên Hậu đã quăng phi tác, hô một tiếng rồi cuốn lấy áo tiểu tử này, hất lên phía trên, dùng sức kéo!

Sức của hắn rất lớn, thân thể A Cát lập tức được hắn kéo ra khỏi nước, bay về phía bên bờ.

Hàn Xuân Lâm thấy trên bờ có người ra tay cứu giúp A Cát, vội la lên: “Cứu ta, cứu ta!”

Côn Lão Đại hận hắn ném thuốc nổ phá núi ở trong nước, nên không thèm để ý đến hắn.

Ngay tại lúc này, trong hồ rầm một tiếng nổ tung, bọt nước văng lên tứ phía, động tĩnh so với lúc nổ thuốc nổ kia còn lớn hơn gấp mười lần! Một đầu quái vật phá nước mà lên, nổi lên trên mặt nước, chỉ có non nửa thân trên lộ ra khỏi mặt nước, trông sừng sững như một trụ đá.

Thân thể của nó thoạt nhìn rất nặng nề, nhưng lúc xoay người lại cực kỳ linh hoạt, ngay cả góc độ và tốc độ đều tính toán rất chuẩn, lần này liền trực tiếp vồ về phía con mồi phía sau, miệng khổng lồ nhẹ nhàng khép lại, A Cát lập tức biến mất không tăm hơi!

Tính tình của nó lại rất giống với những loại cá hung mãnh, đối với con mồi nhanh chóng bỏ trốn còn truy đuổi nhanh hơn, ác liệt hơn!