Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Quyển 7 - Chương 647: Hồ Dưới lòng đất




Edit: Tâm Tĩnh

Beta: Tiểu Tuyền

Nhất thời ánh sáng màu đỏ phóng to, trước mắt cả một vùng đỏ rực, mọi người không nhịn được nhắm mắt lại. Chỉ nghe bên trong đường hành lang đột nhiên an tĩnh lại, không có tiếng côn trùng vỗ cánh, cũng không hề có tiếng xèo xèo bị lửa đốt, thậm chí ngay cả tiếng người hít thở cũng biến mất… mọi người theo bản năng nín thở.

Chờ phần đuôi thật dài của hỏa phượng quét qua, bóng dáng màu đỏ diễm lệ biến mất phía cuối con đường hành lang, mọi người mới phục hồi tinh thần lại.

Trước mắt đường hành lang trống rỗng, cái gì cũng không lưu lại, quả thực dốc lòng quét dọn sạch sẽ toàn bộ, chỉ có ngọn lửa màu lam sáng rực còn đang hừng hực thiêu đốt. Ngọn lửa này rất lợi hại, lại có thể dùng đá đen làm nhiên liệu để tiếp tục đốt cháy. Nếu nói so sánh với lúc trước có gì khác nhau, đại khái là bốn phía tường đá nhiệt độ nướng đến đỏ bừng, giống như mới lấy ra từ trong lò luyện thép, mặt đá bằng phẳng cứ thế bị nướng hóa thành nước, từng chút từng chút từ trên tường chảy xuống.

Nhiệt độ cao của con hỏa phượng lại khiến tất cả bọ cánh cứng trong nháy mắt khi gặp nhau hoàn toàn hoá thành khí, không để lại một chút gì phần còn lại của chân cánh đã bị cụt!

Côn Lão Đại khẽ ực ực một ngụm nước miếng, không biết nên nói cái gì cho tốt. Cho dù hắn có biện pháp ứng phó những bọ cánh cứng ăn thịt người này, cũng tuyệt đối không thể nào làm được gọn gàng lưu loát như Trường Thiên, gần như khiến đối phương tuyệt chủng. Hắn không biết, đây là kết quả Trường Thiên trong lòng còn có băn khoăn, chưa buông tay làm. Bản lãnh người này đã không thuộc về người phàm, ngược lại giống như những thần tiên lục địa trong truyền thuyết kia.

Lúc này, bên ngoài đường hành lang, bên trong thạch thất còn truyền đến tiếng vỗ cánhnhè nhẹ, có lẽ còn dư lại một phần nhỏ bọ cánh cứng còn chưa bay vào đường hành lang, may mắn thoát mạng. Mắt thấy đồng bạn chết thảm, ngọn lửa trong đường hành lang lại vẫn hừng hực thiêu đốt, nhất thời không dám đuổi theo tới đây.

“Đi thôi.”Trường Thiên xoay người, thản nhiên nói. Hắn lúc này có uy nghiêm còn dư lại của thần hỏa, mọi người nghe lời này, không tự chủ được đều xoay người, bước nhanh rời đi.

Vị thiên sư thân hình cao lớn tới gần ồm ồm nói: “Thật là lợi hại, đây là chiêu thức gì?” tất cả mọi người cũng dựng lên lỗ tai. Thần thông như thế, có lẽ thiên sư chú pháp tinh thâm có thể làm được nhưng cũng không cách nào làm được dễ dàngnhư thế.

Trường Thiên nhìn hắn một cái, không nói chuyện. Người này cũng không so đo, vuốt gáy cười hắc hắc hai tiếng. Ninh Tiểu Nhàn cười nói: “Năm xưa du lịch phía bắc. Từ trong núi sâu có được dị bảo, có thể phóng ra hỏa phượng mà thôi.”

Phương bắc nhiều núi, ít ai lui tới. Nếu có người may mắn từ đó có được dị bảo gì, tựa hồ cũng chẳng có gì lạ. Đám người Côn Lão Đại “À” một tiếng, tin hay không lại là một chuyện khác.

Trường Thiên lập tức trợn mắt nhìn nàng một cái, người khác đều chỉ coi hắn đang giận nàng đơn giản dễ nói lộ ra bí mật của mình. Lại không biết hai người đang truyền âm nói chuyện với nhau một chuyện khác.

Đối với Trường Thiên chịu sửa đổi, khoan dung cùng người phàm kết bạn dò xét địa cung, Ninh Tiểu Nhàn rất kinh ngạc. Lấy tính cách của hắn mà chịu làm như thế, nguyên nhân đại khái chỉ có một: đám người phàm có tác dụng hoặc có chỗ khả nghi.

Đường hành lang không hề dài, lại đi ra vài trăm thước, trong mũi mọi người có thể ngửi thấy được ẩm ướt nhàn nhạt. Xem ra, phía trước có nước! Đám thiên sư tinh thần hơi chấn động, trên người cũng có sức lực. Côn Lão Đại đột nhiên đưa tay ngăn thiên sư Viên Hậu có vóc người cao cường tráng kia: “Cẩn thận dưới chân!”

Được hắn nhắc nhở, Viên Hậu theo bản năng nhìn xuống đất, lập tức hít một hơi lạnh thật dài: cửa đường hành lang như bị đao cắt đứt từ trên xuống dưới. Nếu hắn bước một bước này ra ngoài chính là trực tiếp đạp vào khoảng không, rơi vào trong nước đen nhánh phía dưới hai, ba trượng.

Mọi người còn chưa bước ra đường hành lang, trước mắt đã trở nên trống trải. Đây rõ ràng là một vùng hồ dưới lòng đất rộng lớn, nhìn diện tích lớn khái đều cỡ bảy, tám sân bóng lớn, còn lớn hơn nhiều so với hố tuẫn táng bọn hắn ban đầu tiến vào, mà bầu trời lại tương đối thấp. Từ đường hành lang dò xét ra khoảng bảy trượng đã đến đỉnh, giống như trước có rất nhiều thạch nhũ từ trên rũ xuống, bởi vì thời gian đã lâu mà đâm vào trong nước.

Ninh Tiểu Nhànhít một ngụm khí lạnh: “Chủ nhân địa cung này thực sự khí phái, lại còn đào ra một hồ lớn như vậy.” Có núi có nước có quái vật, đây là muốn tự thành một quốc gia sao?

Trường Thiên lắc đầu nói: “Hồ dưới lòng đất này hẳn là thiên nhiên tạo thành, nhiều lắm là bị người xây địa cung lợi dụng thôi.”

Lợi dụng như thế nào? Trong đầu mọi người đều hiện lên nghi vấn này, thiết kế cái hồ dưới lòng đất này trong địa cung, cuối cùng không phải chỉ vì phong thủy may mắn sao? “Lão Tứ” nghiêng tai nghe một lát, đột nhiên nói: “Nước chảy này, các ngươi nghe, có tiếng thủy triều lên xuống.”

Mọi người lắng nghe, nước dưới đáy đánh vào tường đá, quả nhiên có truyền đến tiếng thủy triều nhấp nhô cao thấp quen thuộc, lập tức đã có người vui mừng tới khóc. Côn Lão Đại thở dài một tiếng nói: “Các ngươi ai muốn rời đi, hiện tại nói ra, ta cho mỗi người năm trăm lượng bạc.”

Bao gồm chính hắn, trong đội ngũ này còn có sáu người. Trừ Viên Hậu và Lão Tứ, trong mắt những người khác đều lộ vẻ e sợ, hiển nhiên là có ý nửa đường bỏ cuộc, thoát khỏi nơi này trong đầu. Công việc bọn họ đã từng làm là đối phó vài quỷ vật, tinh quái, mà không phải đến nơi quỷ dị này tìm bảo bối. Lúc trước không theo phòng nước rời đi, hiện tại có cơ hội này lại buông tha, nói không chừng phía sau trực tiếp ở luôn trong địa cung, không thể nào đi ra ngoài nữa.

Côn Lão Đại nhìn chằm chằm cháu trai mình hừ lạnh nói: “A Cát, cháu cũng muốn đi?”

A Cát do dự một chút nói: “Cậu, chỗ này quá kì quái. Có câu là lưu lại núi xanh, sợ gì không có củi đốt, không bằng chúng ta...”

Côn Lão Đại nhìn hắn hai lần. Đây tốt xấu cũng là huyết mạch Côn gia, nếu như mình chết trong địa cung, A Cát chính là hy vọng truyền tiếp hương khói Côn gia. Nếu để nó rời đi, cũng có thể nha.

Trường Thiên vẫn thờ ơ lạnh nhạt, giờ phút này đột nhiên mở thanh nói: “Người kiến tạo địa cung hao tốn rất nhiều sức lực bố trí, ngươi cảm thấy hắn sẽ dễ dàng thả người xâm nhập lăng rời đi?”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người cảm thấy bị giội gáo nước lạnh vào đầu, Hàn Xuân Lâm cau mày nhìn về hắn nói: “Lời này của ngươi là có ý gì, đừng nói chuyện giật gân!”

Ninh Tiểu Nhàn thong thả nói: “Chính là ý trên mặt chữ. Dù sao chúng ta còn muốn tiếp tục đi tiếp tìm kiếm, hiện tại muốn rời khỏi có thể đi, chỉ cần coi chừng trong nước có thiết kế gì khác là tốt rồi.” Mấy người nghe được hai mặt nhìn nhau, đành đi hỏi Côn Lão Đại.

Kết quả Côn Lão Đại tỏ vẻ, bản đồ trong trí nhớ cũng không ghi rõ trong đường nước chảy này bố trí có gì, chảy về đâu.Cuối cùng A Cát cắn răng vẫn quyết định rời đi. Chỉ có điều ba người dĩ nhiên sẽ không lỗ mãng xuống nước, mà nán lại ở chỗ này một thời gian ngắn quan sát tình huống dưới nước.

Nàng đứng ở một bên nghe bọn hắn tranh chấp thương nghị, lúc này mới lên tiếng nói: “Nếu muốn tìm địa phương nghỉ ngơi, nơi này có đường có thể đi xuống.”

Mọi người đưa mắt nhìn đi xem, mới phát hiện bên cạnh đường hành lang có một con đường hẹp nhỏ quanh co, cơ hồ ở trên đá tạc ra mấy lổ nhỏ có thể leo trèo. Chỉ có thể một người nghiêng người đi xuống, đoán chừng là để tạo điều kiện cho người năm đó sửa chữa và chế tạo địa cung dùng. Chẳng qua ánh sáng rất tối, đường nhỏ lại bí mật nên không ai phát giác. Mọi người thầm thấy xấu hổ. Con đường nhỏ này đi thông tới một vùng bờ cát lớn bên hồ, mọi người nối đuôi nhau xuống.

Hạt cát rất thô, ngồi lên cũng đều cộm mông đau đớn. Khi mọi người mới nhất giẫm mạnh lên bờ cát, nghe được tiếng thủy triều có quy luật vỗ nhè nhẹ đánh lên bãi cát, tựa hồ muốn kéo dài đến vĩnh viễn “Rầm…rầm…ào…ào…”. Tiếng nước chảyđơn điệu, chỉ cảm thấy mỏi mệt khó mà nói hết từ cả thể xác và tinh thân nổi lên, cơ hồ muốn đem người thoáng cái đánh sụp. Bọn họ cùng nhau đi tới, gặp được đông đảo quái vật, thần kinh thời khắc căng thẳng, dù người làm bằng sắt cũng sắp chống đỡ không nổi.

Côn Lão Đại cũng khàn khàn phân phó nói: “Tại chỗ nghỉ ngơi bốn canh giờ. Sau đó lại bàn bạc.” Cho dù trong lòng nôn nóng, trước mắttình trạng thân thể củamọi người cũng cần nghỉ ngơi thật tốt một phen.Thả lỏng cơ bắp, thưgiãn bớt mệt nhọc. Nếu tiếp tục giữ trạng thái hành quân gấp, tinh thần mọi người sẽ từ từ suy sụp, phản ứng cũng sẽ càng thêm chậm chạp, sẽ không ứng phó được những tình huống đột nhiên phát sinhkhác.

Đám người kia không hổ đã đi lại quen nơi rừng núi. Dù hiện tại thân thể cực kỳ mệt mỏi cũng mạnh mẽ chống đỡ trước đốt đống lửa, hơ mặt đất gần đó, cẩn thận đốt nóng lên, lại rắc bột hùng hoàng xung quanh nơi đóng quân dựng lên tạm thời một vòng thật dầy. Như vậy không chỉ có thể đuổi kiến, còn có thể trong lúc mọi người ngủ tiếp tục làm đất nóng giúp đề cao chất lượng giấc ngủ.

Sau đó, Lão Tứ cẩn thận nhích tới gần mép nước, lấy một ống trúc nước, lại ném vào trong đó chút bột phấn vụn kiểm tra chất lượng nước, quan sát hồi lâu mới vui vẻ nói: “Nước này có thể uống.”

Côn Lão Đại lập tức lấy ra một bát tô uống nước, sai người chứa đầy nước gác trên lửa đốt lên, sau đó đi đến ném thịt khô, bột mì, nấm khô, thậm chí còn có một nắm rau dại khô vào trong bát! Ninh Tiểu Nhàn ánh mắt lóe lên, trên người Côn Lão Đại lưng cũng không đeo ba lô đâu, những đồ này rõ ràng cho thấy được lấy ra từ trong nhẫn trữ vật.

Ngay cả người tu tiên cấp thấp đều không có nhẫn trữ vật, sao Côn Lão Đại- một người phàm tục lại có? Nàng cũng biết, có vài thiên sư bản thân có chút ít linh lực vẫn có thể đủ mở ra nhẫn trữ vật.

Côn Lão Đại tựa hồ cũng không để ý mình để lộ bản lĩnh, lại lấy ra bảy, tám củ khoai lang chôn dưới đống lửa, mượn hơi nóng nướng chín. Lúc này những người khác đã đi dựng lều da trâu nho nhỏ.Loại lều này dùng da nghé con chế tạo, không thấm nước, phòng cháy, lại vẩy ít thuốc bột lên cũng có thể phòng côn trùng, hơn nữa sức nặng rất nhẹ, gấp vào cũng rất tiết kiệm không gian, bên ngoài chí ít muốn bán hai mươi lượng bạc.

Bọn họ dựng trại ở mép nước cũng là giữ một tay, nơi này đối diện rất gần đường hành lang mọi người tiến vào, nếu trong nước xảy ra biến cố gì, có thể kịp thời trốn vào.

“Lão Tứ” ở nơi đóng quân bày hai cái trận pháp, một vòng ngoài là cảnh giới, bên trong vòng là ngăn địch, lại thả ra mấy cái tiểu quỷ mình nuôi dưỡng, ở các nơi gần chỗ đóng quân qua lại phiêu đãng tuần tra. Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn bố trí, đột nhiên hỏi: “Ô gia trại cách nơi này không xa nghe nói có quỷ vật, ngươi có từng đi nhìn qua?”

“Lão Tứ” cười cười nói: “Lúc đi ngang qua thành Tùng Giang từng nghe nói, ta rất có hứng thú. Nếu không phải thời gian lên đường quá gấp, chắc chắn muốn đi đường vòng mà xem một chút.Cô nương ngươi cũng có hứng thú?”

Nàng gật đầu: “Ta cũng cảm thấy hứng thú đối với quỷ đạo.”

“Ta còn có vài đồ tử đồ tôn rải rác ở phụ cận, nói không chính xác một ngày kia, bọn họ phải thu những cô hồn này.”

Lúc này trong bát tô bay ra mùi thơm, mọi người ngồi vây quanh tới, tất cả một chén lớn lấy khoai lang ăn như gió cuốn. Trường Thiên không cần dùng cơm, nàng ăn kim quái ngọc đã quen, ăn thức ăn thô như này không vô nên nhã nhặn từ chối ý tốt của Côn Lão Đại mời cùng ăn.